"Cùng ta sống tiếp ở thời đại này đi."
Lời nói của Lâu Mịch khiến Trì Lẫm thức trắng không thể chợp mắt.
Theo lý mà nói, uống rượu xong lại ngâm nước ấm tắm, giờ này đã sớm nên ngủ được hai giấc rồi.
Nhưng Trì Lẫm vẫn mở to đôi mắt, yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ chưa kéo rèm.
Thời đại lộng lẫy này vì sao ngay cả bầu trời cũng trở nên ảm đạm thế này, dù đã là đêm khuya, nhưng đèn điện vẫn chưa tắt.
Không biết là do ngọn đèn hay là do sự thay đổi vị trí địa lý, Trì Lẫm trước kia có thể dễ dàng đếm được từng ngôi sao, hiện giờ tất cả đều không thấy đâu.
Trì Lẫm đi xuống phòng bếp uống chút nước rồi quay về, lăn qua lăn lại mấy lần, vẫn không thể chợp mắt.
Thời đại này vừa nhanh chóng vừa trực tiếp, nôn nóng mà xem giải trí là tối thượng, nhưng nó cũng vô cùng thẳng thắn và mê hoặc người. Nàng ở đây học được những tri thức trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, nhìn thấy những chuyện kỳ lạ khắp thế giới, cái gì cũng có đạo lý riêng.
Hơn nữa, đây chính là thời đại mà Bệ Hạ sinh sống trong kiếp này. Nàng được thời đại này hun đúc, đào tạo, ở đây có những thân nhân bạn bè của nàng, có những ký ức trưởng thành, thậm chí là cả đế quốc thuộc về nàng.
Hiện giờ nhớ lại ký ức kiếp trước được bao nhiêu thì không rõ, nhưng Trì Lẫm hiểu, cho dù có thể nhớ lại toàn bộ, nếu có thể cùng Trì Lẫm quay về mạo hiểm phục quốc, vậy cũng đã là chuyện rất khó có được rồi.
Đói khát, chiến tranh, bệnh tật, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, một thế giới không có sản phẩm điện tử, Lâu Mịch không có khả năng thích ứng nổi.
Nàng không thể nào ở lại Đại Nguyên.
Trì Lẫm trằn trọc, cả người khó chịu.
Cốc cốc.
Có người gõ cửa phòng nàng.
Nghe tiếng gõ cửa, Trì Lẫm liền biết là Lâu Mịch.
Lâu Mịch biết hôm nay Trì Lẫm vừa phát sóng trực tiếp vừa tham gia tiệc rượu, nhất định rất mệt mỏi, muốn nàng ngủ thật ngon nên không ở chung phòng, sợ bản thân không kiềm chế được mà làm phiền nàng, không muốn quấy rầy nàng.
"Ta vừa rồi thấy ngươi xuống bếp. Hôm nay không phải mệt quá sao, ngủ không được?"
Trì Lẫm xuống giường ra mở cửa, Lâu Mịch tựa vào khung cửa, ánh đèn hành lang ấm áp ban đêm chiếu lên khuôn mặt ôn nhu lại có chút lo lắng của nàng.
"Thật sự không ngủ được à, đã khuya như vậy rồi, sao lại thế này?" Lâu Mịch đưa tay sờ sờ mặt nàng.
Bàn tay trước kia lạnh băng giờ đây có hơi ấm, không giống như nhiệt độ cơ thể tự nhiên, hẳn là vừa mới sưởi ấm tay.
Trì Lẫm phát hiện ra chi tiết này.
"Ngươi cũng chưa ngủ."
"Ừm." Lâu Mịch hoàn toàn không keo kiệt biểu đạt nỗi nhớ, "Nhớ ngươi."
Trì Lẫm mỉm cười với nàng.
"Muốn ta ở lại với ngươi không?" Lâu Mịch nhận thấy cả người Trì Lẫm đều lạnh, hẳn là do lăn qua lăn lại không ngủ được.
Trì Lẫm không lên tiếng nói gì, nhưng trong ánh mắt nàng rõ ràng là sự khao khát.
Lâu Mịch hôn hôn trán Trì Lẫm, rồi bước vào.
Lúc mới quen biết Lâu Mịch, nàng trông cũng không phải là người tâm tư tỉ mỉ, miệng lưỡi không tha ai mà tính tình lại hư hỏng.
Nhưng càng sống chung càng hiểu rõ, Trì Lẫm phát hiện nàng rất biết cách yêu thương người.
Lâu Mịch từ phía sau ôm lấy Trì Lẫm, nhiệt độ cơ thể truyền qua áo ngủ sang Trì Lẫm, khiến cả người Trì Lẫm vốn không dễ chịu suốt đêm dần dần được sự mềm mại và ấm áp ấy xoa dịu.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Lâu Mịch vòng tay từ eo Trì Lẫm ôm đến tay nàng.
"Chỉ là mấy chuyện thượng vàng hạ cám thôi."
"Ai." Lâu Mịch thở dài một tiếng, "Có phải lời ta nói trước đó gây áp lực cho ngươi?"
Trì Lẫm không lập tức trả lời, Lâu Mịch liền kề bên tai nàng nhẹ nhàng cười:
"Đó là ta đang làm nũng với ngươi thôi, ngươi muốn ở lại đâu vẫn là do chính ngươi quyết định. Dù sao tình huống của hai ta quá đặc biệt, hoàn toàn không có kinh nghiệm nào từ người khác để tham khảo. Với ngươi, nơi kia mới là cố hương. Ta thì, đương nhiên mang theo chút ích kỷ. Chuyện khôi phục ký ức cứ để ta lo, ngươi thì học hành cho tốt rồi thi đại học, chờ đến khi mọi thứ đều chuẩn bị xong, chúng ta trở về phục quốc, giải quyết xong chuyện mà trong lòng ngươi không thể buông bỏ, sau đó ngươi liền cùng ta ở nơi này cắm rễ. Chúng ta kết hôn, cùng nhau sinh sống, cùng nhau chơi game, cùng nhau đi hết từng góc của địa cầu. Đúng rồi, ngươi không phải muốn ngắm nhìn địa cầu từ vũ trụ sao? Giờ du lịch không gian thực sự thịnh hành, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành. Đừng nói là địa cầu, ngay cả toàn bộ Thái Dương hệ chúng ta cũng có thể chơi một vòng. Chờ đến khi không còn hứng thú nữa, liền chọn một nơi phong cảnh đẹp để cùng nhau già đi."
Lời nói của Lâu Mịch lần này đơn thuần mà tốt đẹp, mang theo khao khát và một mảnh chân tình.
"Đó là ý nghĩ một phía của ta thôi. Nếu thật có thể như vậy, nghĩ đến là ta đã muốn cười ra tiếng rồi." Lâu Mịch tựa như vừa tỉnh khỏi một giấc mộng đẹp, đối diện hiện thực, "Đó là nguyện vọng của ta, dĩ nhiên ta cũng biết ngươi có suy tính riêng của ngươi."
Trì Lẫm bị nàng ôm quá thoải mái, gần như không thể suy nghĩ được gì.
Con người một khi rơi vào hoàn cảnh an nhàn, sẽ rất dễ dàng không muốn thay đổi, không muốn rời khỏi vòng thoải mái.
Trì Lẫm từng tra được vài mảnh vụn lịch sử về Đại Nguyên, triều đại Đại Nguyên ấy đã kết thúc, biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Lịch sử có thể viết lại không? Nếu viết lại, có ảnh hưởng đến thế giới hiện tại này không?
Việc nàng đang cố gắng làm hiện giờ, rốt cuộc có ý nghĩa gì không?
Thân thể của nàng hiện tại còn đang lơ lửng nơi vực sâu kia, bị thương rất nặng, nếu quay về thì nhất định phải dùng thân thể kia.
Đến lúc đó, nàng còn có thể sống nổi không?
Dù đã biết ai là hung thủ giết hại Bệ Hạ, nhưng chỉ dựa vào sự kiên định của những lão thần đó cùng với Trần tướng quân điều mười vạn tinh binh từ Du Bắc trở về, liệu có thể xoay chuyển được cục diện không?
Theo kinh nghiệm của Trì Lẫm mà nói, là rất khó, gần như không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Trì Lẫm tự hỏi —— nếu ta chết ở Đại Nguyên, vậy đời này của Bệ Hạ phải làm sao bây giờ?
Nàng đã luân hồi, đã bắt đầu một đời hoàn toàn mới, Trì Lẫm cũng đã đuổi tới nơi này.
Nơi này tươi đẹp, an toàn, mọi thứ đều là trạng thái tốt nhất, nàng chỉ cần nằm xuống hưởng thụ là được.
Nếu như vậy mà buông tay việc kiếp trước...
Trì Lẫm rất khó không động tâm.
Chỉ là người gần đây nhất, lấy tính mạng mở đường như Quốc Sư, trao cho nàng kỳ vọng cao cả của trung thần, Bệ Hạ và bách tính, cơ nghiệp trăm năm của Đại Nguyên... nên đặt bọn họ ở chỗ nào đây?
Nội tâm áy náy ấy, chỉ sợ sẽ theo nàng suốt một đời một kiếp.
Mặc dù Trì Lẫm không nói một lời, Lâu Mịch vẫn như cũ từ những biến hóa rất nhỏ trong hô hấp cùng tứ chi căng chặt của nàng mà nhận ra được cảm xúc nàng thay đổi.
Nàng siết chặt tay Trì Lẫm, đan mười ngón tay vào nhau.
"Tuy rằng ta rất muốn ngươi ở lại đây, nhưng ta sẽ không ép buộc ngươi, hiện tại sẽ không, sau này càng sẽ không. Ta biết ngươi là thế nào trưởng thành, ở Quốc Tử Giám đọc toàn sách thánh hiền, trung thành tận tụy với Bệ Hạ. Ngươi là hy vọng của quốc gia, là trụ cột của Đại Nguyên. Nếu phụ lòng kỳ vọng của vạn dân, ngươi nhất định sẽ không thể yên lòng. Tiểu Lẫm, vô luận ngươi lựa chọn như thế nào, ta..." Lâu Mịch ôm nàng thật chặt, gắt gao giữ nàng trong lòng ngực,
"Ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi, sẽ không rời xa ngươi nữa."
Trì Lẫm quay đầu lại, chăm chú nhìn vào mắt nàng.
"Nên là ta tới bảo hộ Bệ Hạ mới phải. Ta vì Bệ Hạ mà sinh, mạng này của ta sớm đã là của Bệ Hạ."
Lòng Lâu Mịch nhói lên, như thể bị một loại vũ khí vừa mềm mại vừa cứng cỏi cứa qua.
Trì Lẫm bị nàng ôm đến mức sắp không thở nổi, nhiệt độ từ sau gốc tai lan ra toàn thân.
Lâu Mịch hôn nàng, mặc dù khoảng cách thân thiết như thế, vẫn có cảm giác khổ sở như bị cách ngăn bởi muôn vàn dặm.
Lâu Mịch biết Trì Lẫm yêu nàng bao nhiêu, đau nàng bao nhiêu, có thể không tiếc mạng sống để đi theo người yêu đến kiếp sau, xuyên qua lục đạo luân hồi tìm lại một lần, có thể tìm được mấy người như thế?
Nàng cư nhiên lại may mắn đến vậy, có thể có được Trì Lẫm sủng ái.
Trì Lẫm nắm lấy cánh tay nàng, khó nhịn mà cuộn tròn người lại.
Lâu Mịch đuổi theo, thật cẩn thận khám phá, cúi thân mình xuống, dùng phương thức ôn nhu khiến nàng thả lỏng.
Trì Lẫm dưới sự dạy dỗ của Bệ Hạ, vốn đối với việc giường chiếu đã rất quen thuộc, nhưng thay đổi thân hình, mọi cảm giác trở nên vô cùng nhạy cảm, nhạy cảm đến mức vượt quá tưởng tượng của Trì Lẫm.
"Bệ Hạ, Bệ Hạ..."
Trì Lẫm ngửa đầu, tựa như không biết nên bám víu vào đâu mới tốt, đầu ngón tay lưu luyến không rời trên sống lưng Lâu Mịch, thanh âm gần như tan vỡ.
Lâu Mịch giống như lần đầu tiên rong ruổi nơi vùng quê, như ấu thú lần đầu săn mồi, thẳng tiến không lùi.
Hưởng thụ hương vị ái nhân, hưởng thụ tình loạn tâm cuồng tận tâm can.
......
Tuổi trẻ như loài động vật tràn đầy tinh lực, lăn lộn đến khi trời gần sáng, Lâu Mịch mới chịu buông tha Trì Lẫm, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Đồng hồ báo thức của Lâu Mịch reo ba lần Trì Lẫm mới duỗi tay tắt đi, Lâu Mịch hai mắt chua xót, dụi đầu trong lòng ngực Trì Lẫm cọ cọ, lẩm bẩm một tiếng, không muốn dậy.
Trì Lẫm nhắm mắt sờ đầu nàng, rồi dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ, nửa tỉnh nửa mê:
"Hôm nay cuối tuần mà..."
"Ừm, ta muốn đến câu lạc bộ, chuyện của đội hai ta muốn xác minh chút, ngươi ngủ tiếp thêm chút nữa đi."
Trì Lẫm miễn cưỡng mở mắt: "Ta đi cùng ngươi."
Lâu Mịch vẫn nhắm mắt, khóe miệng đã nhộn nhạo ý cười.
"Ta cũng không nỡ rời xa ngươi một giây nào a, bảo bối, nhưng ta biết ngươi mệt rồi, tối qua lăn lộn ngươi lâu như vậy, ngươi đừng nhúc nhích nữa, ta chắc buổi chiều sẽ về."
Vốn dĩ nàng định nói thêm một câu: "Ngươi ở nhà xem chút sách làm bài tập," nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại không nói, đổi thành:
"Ngươi ở nhà tùy tiện làm chút gì mình thích, tối chúng ta cùng nhau ăn."
"Ừm." Trì Lẫm vén tóc dính trên mặt Lâu Mịch ra sau tai, giọng nói mềm mại, "Ta sẽ làm xong bài tập, đợi ngươi về."
Hai người cùng nhau ngọt ngào ăn sáng, lúc Lâu Mịch ra cửa lại đè Trì Lẫm ở cạnh cửa hôn nửa ngày, dính trên người Trì Lẫm không chịu buông ra.
Trì Lẫm khuyên nàng nửa ngày mới đưa nàng ra ngoài, luyến tiếc mà rời đi.
Thắt lưng chân Trì Lẫm quả thật có chút bủn rủn, cho dù võ nghệ cao siêu, có một số việc vẫn không thể ngăn cản.
Bệ Hạ về phương diện này đúng là từ trước đến nay chưa từng kém cỏi...
Cuối tuần, trong nhà cũng chỉ có một mình nàng, Trì Lẫm ngồi trước bàn thấp trải giấy viết chữ.
Từng nét bút viết trên giấy, mùi hương mực nước làm nàng trấn định.
Nàng cần trở về Đại Nguyên một chuyến, hoàn thành lời hứa của mình, kết thúc chuyện kiếp trước. Kể từ đó, nàng mới có thể không mang gánh nặng mà ở lại kiếp này, tiếp tục bảo hộ Bệ Hạ.
Thân thể trong vực sâu có thể sử dụng là tốt nhất, không thể dùng thì chỉ lấy hồn phách chạy ra khỏi vực sâu, có thể tự động ghép đôi một thân thể liên hệ ở Đại Nguyên không? Khả năng rất cao.
Dù con đường phục quốc có hiểm trở thế nào, nàng nhất định phải hoàn thành điều này.
Thi đại học cũng phải thi. Nàng biết ở thời đại này mọi người đều vào đại học, đại học là giai đoạn chuyển giao quan trọng nhất trước khi bước vào xã hội.
Nó hoàn toàn khác với cao trung, nếu muốn sống tốt ở thời đại này, trước tiên phải vào một trường đại học tốt, tìm một công việc đáng để phấn đấu cả đời.
Esports với nàng mà nói hoàn toàn chỉ vì làm bạn với Bệ Hạ, giang hồ cứu cấp. Nếu thật sự muốn nàng nghiêm túc chọn lựa và nhìn về lâu dài, nàng có thể muốn làm công việc khác.
Trước đây nàng từng hỏi hệ thống Tiên sinh về chuyện đại học, trong lòng cũng có một ít khái niệm nhất định, nhưng đối với lựa chọn ngành học và chuyện thi đại học, nàng vẫn còn mơ hồ.
Lấy điện thoại ra, trong nhóm WeChat của nàng với Ngụy Chước Ngưng và Lâm Tiểu Chí gửi một tin:
"Hôm nay các ngươi có rảnh không? Ra ngoài trò chuyện một chút? Ta mời các ngươi uống nước."
Gửi đi mãi đến trưa, Trì Lẫm ăn cơm xong làm bài tập cũng không nhận được phản hồi.
Ngụy Chước Ngưng và Lâm Tiểu Chí đều không xuất hiện.
Các nàng đi đâu vậy? Trì Lẫm nghi hoặc, lại có thể ăn ý như thế, cùng nhau biến mất?
.
Lâm Tiểu Chí tỉnh lại thì chỉ còn một mình nàng ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại trong khách sạn.
Bên cạnh trống không, Ngụy Chước Ngưng đã không thấy.
Lâm Tiểu Chí dụi dụi mắt ngái ngủ, nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Dậy sớm như vậy.
Lâm Tiểu Chí nhìn điện thoại, đã 11 giờ rưỡi trưa, hai người chỉ ngủ được chưa đầy hai tiếng thôi.
Đứa nhỏ này không biết ngủ đủ giấc sao?
Lâm Tiểu Chí mặc tạm một chiếc quần lót rồi bước về phía phòng tắm, đi ngang qua gương thì thấy trên vai mình còn giữ nguyên một hàng dấu răng nhỏ xinh, nhịn không được mà nhìn thêm mấy lần.
Tiếng nước dừng lại, điện thoại của Ngụy Chước Ngưng vang lên, nàng nghe máy nói:
"Mẹ, vâng, tối hôm qua cùng đồng học... hát karaoke cả đêm ấy, đúng rồi, là đồng học trong lớp tổ chức sinh nhật. Hôm nay ta về, lát nữa về liền, ngài có muốn ta mang đồ ăn gì không? À, được, ta biết rồi."
Cúp điện thoại xong, lại yên tĩnh một lát, Ngụy Chước Ngưng mặc quần áo của mình, vừa lau tóc ra thì bị Lâm Tiểu Chí đang đứng ở cửa làm cho giật mình.
"Ngươi làm gì vậy!" Ngụy Chước Ngưng chỉ liếc nhìn thoáng qua một cái, vội vàng dời ánh mắt đi, "Làm gì không mặc quần áo!"
"Mặc quần áo phiền lắm, dù sao cũng còn phải cởi."
Ngụy Chước Ngưng cúi đầu mắng một câu bệnh thần kinh, rồi đi về phía ghế sofa:
"Ta phải về rồi."
"Ngươi không mệt sao? Mới vậy mà đã muốn về?"
"Chân mẹ ta không tiện, ta không thể ở ngoài quá lâu, nếu không nàng sẽ bị đói." Ngụy Chước Ngưng tự nhiên búi tóc vừa gội lên, xong thì lại xõa ra rối tung, chẳng thèm chải, lộn xộn búi một cục trên đầu, hoàn toàn ăn nhập với động tác vội vàng của nàng.
"Vậy là liền đi sao?" Lâm Tiểu Chí từ phía sau ôm lấy nàng, cằm tựa trên vai nàng, hai tay vòng qua eo: "Tối qua ta dạy cho ngươi mấy thứ, ngươi đều học được rồi chứ?"
Ngụy Chước Ngưng không dám nhìn nàng, đang kéo khóa áo khoác thì bị Lâm Tiểu Chí nắm tay kéo xuống, khóa kéo lệch, quần áo lại bị mở ra.
"Không được..." Ngụy Chước Ngưng quay lưng về phía nàng, nhỏ giọng lắc đầu, "Không được."
"Vì sao lại không được?"
"Ta chịu không nổi..."
"Làm gì mà chịu không nổi, chẳng lẽ không thoải mái sao?" Lâm Tiểu Chí đè nàng lên sofa.
Ngụy Chước Ngưng lắc đầu trong ngực nàng.
"Thật không? Vậy sáng nay là ai vừa cắn vai ta vừa bảo ta nhanh lên?"
Ngụy Chước Ngưng giãy giụa: "Giờ làm gì còn nói mấy chuyện đó!"
Lâm Tiểu Chí không cho nàng đi.
Rốt cuộc thì có cái gì đáng để ngượng ngùng.
Lâm Tiểu Chí cởi áo khoác của nàng ra, lại kéo góc áo sơ mi từ khỏi váy lên.
"Đừng mà..." Ngụy Chước Ngưng bị nàng đè chặt, không nhúc nhích được, sức lực không bằng nàng, quay đầu nhìn nàng thì ánh mắt đã đỏ hoe rơm rớm nước mắt.
"Vì sao lại đừng?" Lâm Tiểu Chí không hiểu, "Ngươi không thích ta sao?"
"Không phải..."
"Vậy ngươi thích, đúng không?"
Ngụy Chước Ngưng khẽ run rẩy, đã ở bên trong, tuy rằng có chút khó khăn, nhưng có thể cảm nhận được nàng động tình.
Rõ ràng là rất có cảm giác mà.
"Thích không? Trả lời ta đi."
Lâm Tiểu Chí hỏi bên tai Ngụy Chước Ngưng.
Nước mắt của Ngụy Chước Ngưng rơi xuống, nàng cắn răng gật gật đầu.
Vì góc độ nên Lâm Tiểu Chí không thấy được mặt nàng, nhưng chỉ một cái ót yên tĩnh kia, cũng đủ khiến người ta phát điên lên.
Ngụy Chước Ngưng đáng yêu vượt ngoài tưởng tượng của Lâm Tiểu Chí.
Thỏ con vốn dĩ đã rất khiến người ta muốn khi dễ, giờ lại bị khi dễ đến đỏ hoe mắt muốn cắn người mà vẫn luyến tiếc không thật sự cắn, lại càng khiến người ta ngứa ngáy tâm can.
Lâm Tiểu Chí hoàn toàn không muốn dừng lại, cũng không dừng được, cùng nàng hoà tan làm một...
Cho đến cuối cùng Ngụy Chước Ngưng thực sự kêu đau, Lâm Tiểu Chí mới tỉnh táo lại.
Chảy máu.
Lâm Tiểu Chí ngẩn người, sao lại thế được...
Ngụy Chước Ngưng vẫn còn thở dốc, mặc xong quần áo liền chạy, Lâm Tiểu Chí kêu một tiếng "Này!" định đuổi theo, lại phát hiện mình còn chưa mặc gì.
"Chước Ngưng!"
Lâm Tiểu Chí khoác áo choàng tắm chạy ra hành lang khách sạn thì Ngụy Chước Ngưng đã vào thang máy.
Không ổn rồi.
Lâm Tiểu Chí ấn thang máy khác chờ xuống dưới, nhưng khi xuống đến thì Ngụy Chước Ngưng đã chạy mất tăm.
Người qua đường ít nhiều gì cũng nhìn cô gái xinh đẹp chỉ mặc áo choàng tắm đang đứng ngẩn ra, Lâm Tiểu Chí tâm phiền ý loạn quay về phòng.
Vì sao ngay từ đầu không nói đau?
Nếu nàng nói sớm, Lâm Tiểu Chí chắc chắn sẽ không miễn cưỡng nàng.
Về phòng phát hiện túi xách tay của Ngụy Chước Ngưng còn ở đó, bên trong có vài món đồ chơi nhỏ xinh xắn kiểu con gái, nhưng điện thoại thì không, chắc là bỏ trong túi quần áo mang theo rồi.
Lâm Tiểu Chí gọi điện cho Ngụy Chước Ngưng, nàng không bắt máy, lại nhắn WeChat:
"Chước Ngưng, là ta quá nóng vội, ta sai rồi, ta xin lỗi ngươi. Tha thứ cho ta nha, ta cũng là lần đầu tiên... Ta không muốn nói là vì quá thích ngươi nên mới không nhịn được, làm ngươi bị thương. Ta thật sự rất lo cho ngươi, trả lời WeChat của ta đi, để ta gặp mặt xin lỗi ngươi."
Lâm Tiểu Chí thật sự sốt ruột, thu dọn đồ trả phòng rời khách sạn, đi về hướng nhà Ngụy Chước Ngưng, tìm nàng.
Đến tận khu nhà của Ngụy Chước Ngưng, mới nhận được hồi âm của nàng:
"Ta không giận ngươi. Để ta yên tĩnh một chút được không?"
Lâm Tiểu Chí nhìn thấy dòng tin này, trong lòng đau đến không thể thở nổi, nước mắt rơi lã chã, nện thẳng lên màn hình.
Nàng lau lau nước mắt, trả lời: "Được, vậy ngày mai ở trường gặp nhau..."
Ngụy Chước Ngưng không trả lời.
Cả ngày Lâm Tiểu Chí đều uể oải không hứng thú, buổi tối mẹ nàng có tiệc, bao nguyên một sảnh lớn, dẫn nàng đi cùng. Một đám minh tinh, doanh nhân ăn mặc lộng lẫy tới chào hỏi nàng, nàng chỉ ứng phó vài câu, ngồi không yên, gọi điện cho Trì Lẫm.
"A Lẫm, cứu mạng đi."
Lâm Tiểu Chí trốn vào một góc ít người, hút thuốc, vừa hút vừa xoa huyệt thái dương.
"Làm sao vậy?" Trì Lẫm nói, "Ta tìm các ngươi cả ngày, cuối cùng cũng thấy ngươi hiện thân."
"Có thể giúp ta liên lạc với Chước Ngưng không? Nàng hiện tại không muốn nói chuyện với ta, ngươi nói với nàng có thể nàng sẽ phản ứng một chút."
"Các ngươi sao vậy?"
Lâm Tiểu Chí đơn giản kể lại chuyện, lúc đó Trì Lẫm đang ăn tối với Lâu Mịch, Lâu Mịch thấy nàng cầm điện thoại mà không biết nghe được cái gì, mặt càng nghe càng đỏ.
"Thế à..." Trì Lẫm hít sâu một hơi, người trẻ tuổi đúng là lỗ mãng thật.
Theo bản năng nhìn về phía Lâu Mịch một cái.
Lâu Mịch đang ngoan ngoãn ăn cơm, gì cũng chưa làm: "?"
"Hẳn là không có gì quá nghiêm trọng đâu, ừm, chắc là... bị dọa thôi."
Lâu Mịch nhìn nàng, nàng có rất nhiều lời ngượng ngùng thật sự không dám nói thẳng.
Mạch não của Lâm Tiểu Chí bên kia ngay lập tức suy nghĩ theo hướng lệch lạc: "Dọa? Ngươi là nói số lần quá nhiều hay là phương pháp không đúng? Quá thô bạo?"
Trì Lẫm nói cũng không được, không nói cũng không được, xấu hổ đến mức chỉ có thể gõ mấy cái lên mặt bàn.
Với tư cách phụ nữ trưởng thành hơn 30 tuổi, Trì Lẫm da mặt mỏng là một chuyện, nhưng những gì cần hiểu thì tự nhiên sẽ hiểu.
Tiểu nữ hài lần đầu tiên làm sao có thể lỗ mãng mà đối đãi? Còn làm bị thương nữa...
Ngày thường nhìn Lâm Tiểu Chí rất thành thục, rất có chủ kiến, nói cho cùng cũng chỉ mới 18, 19 tuổi, không có kinh nghiệm.
Thời đại này học sinh cao trung không có kinh nghiệm chỗ nào cũng có, chỉ dựa vào một bụng nhiệt huyết làm càn.
Làm người bị thương là chuyện quá bình thường.
Tựa như Lâu Mịch, 25 tuổi, chưa từng yêu đương, kinh nghiệm trên giường càng là bằng không, tối hôm qua một trận lăn lộn cũng không biết học được kỹ xảo từ đâu, quá lý thuyết suông, không đủ thực tiễn, có đôi lúc nói "không muốn" với nàng, nàng lại cố chấp cho rằng đó là tình thú. Công phu dây dưa nhất lưu, thể lực lại còn rất dư thừa.
Tinh thần, bộ dáng giống đời trước như đúc.
Trì Lẫm sáng nay cũng phải nghỉ nửa ngày mới khôi phục lại.
Nghĩ đến đây, Trì Lẫm nhịn không được lại liếc Lâu Mịch một cái.
Lại lần nữa nghênh đón ánh mắt vô tội của Lâu Mịch: "??"
"Có thể là vấn đề phương pháp." Trì Lẫm nói ấp a ấp úng, mồ hôi đều sắp tuôn ra, Lâm Tiểu Chí cuối cùng cũng nhận ra:
"Ngươi có phải không tiện nói chuyện không?"
Trì Lẫm trong lòng một trận tạ ơn trời đất: "Có một chút."
Nàng lại không muốn để Lâu Mịch biết nàng đang cùng tiểu hài tử thảo luận "chuyện mật đêm đầu tiên".
Lâu Mịch mở miệng, không tiếng động hỏi: Ai vậy.
Trì Lẫm cũng không phát ra tiếng mà trả lời: Lâm Tiểu Chí.
Đọc được ba chữ này, Lâu Mịch liền hiểu — cái tiểu yêu ngồi cùng bàn yêu khí bừng bừng kia a.
Nàng liền ở chỗ này không tiện chen vào, dứt khoát đi chỗ khác cho các nàng hảo hảo tâm sự.
Lâu Mịch gật gật đầu, đem chén đũa ăn xong mang đi.
Trì Lẫm kéo nàng một chút, Lâu Mịch quay đầu lại bĩu môi với nàng, sau đó rời đi.
Bệ Hạ có phải tức giận rồi không? Trước kia rất để ý đến Lâm Tiểu Chí.
Chỉ là nàng lại không thể không phản ứng với Lâm Tiểu Chí...
Trì Lẫm một cái đầu to như hai cái: "Vậy đi, ta liên hệ Chước Ngưng, sau đó lại sẽ nói chuyện tiếp với ngươi."
"Được, phiền ngươi rồi A Lẫm."
"Không có gì, chờ tin tức ta."
Trì Lẫm buông điện thoại, đi về phía phòng bếp.
Lâu Mịch đang đứng trước máy rửa chén, bên này đống bát đĩa còn chưa sắp xếp xong, bên kia Trì Lẫm đã đuổi theo tới.
"Hử? Vậy là tâm sự xong rồi?" Lâu Mịch vẫn còn có chút ngạc nhiên.
"Lâm Tiểu Chí với bạn gái nàng có chút mâu thuẫn, đến hỏi ta ý kiến."
"Ồ, đây là tới tìm đại tỷ tỷ hấp thụ kinh nghiệm đây." Lâu Mịch nửa trêu chọc, đột nhiên cảm thấy không đúng, "Ủa? Nàng cũng biết tuổi thật của ngươi?"
"Không biết." Trì Lẫm thấy ngữ khí Lâu Mịch không tự nhiên lắm. Lâu Mịch thì ngay cả bản thân cũng tự ăn giấm, huống chi là Lâm Tiểu Chí.
"Ta không nói cho nàng biết. Chuyện này ngoài ngươi ra ta chưa nói với ai cả." Trì Lẫm vội vàng giải thích.
Lâu Mịch thấy nàng khẩn trương như vậy, cười, kéo cửa máy rửa chén xuống dưới:
"Làm gì, sợ ta ghen, còn dỗ ta nữa?"
Trì Lẫm thở dài: "Bệ Hạ không ghen là tốt rồi. Ta đã 32 tuổi, đồng học chưa đến 20 tuổi, theo lý mà nói đều là tiểu hài tử nhỏ tuổi hơn. Có chuyện gì giúp được thì giúp một tay, những cái khác hoàn toàn không có khả năng."
Lâu Mịch gật đầu: "Đã nhìn ra rồi."
Trì Lẫm nghi hoặc: "Nhìn ra cái gì?"
"Nhìn ra ngươi thật sự sợ ta ghen, giải thích nhiều như vậy." Lâu Mịch bước tới ôm lấy eo nàng, "Thế nào? Trong lòng ngươi ta chính là loại người lòng dạ hẹp hòi? Ngươi cùng người khác nói một câu ta liền lập tức rót giấm?"
Trì Lẫm cười nói: "Ngươi không phải sao?"
Lâu Mịch cắn cổ nàng: "Muốn ta an tâm, thật ra còn có phương pháp mau lẹ và tiện lợi hơn nhiều."
Trì Lẫm eo còn đang đau, vừa mới hơi đỡ hơn một chút, Lâu Mịch lại muốn thân mật, Trì Lẫm trong lòng khổ không nói nên lời.
Nhưng sau vài cái hôn, Lâu Mịch liền bế nàng đặt lên bàn đảo bếp, ôm cổ Lâu Mịch hôn tiếp, cảm xúc của nàng cũng rất nhanh bị kéo theo...
Chớp mắt đã đến 9 giờ rưỡi tối, nếu không phải động tĩnh của Bành Tử Viện trở về cắt ngang suy nghĩ của Lâu Mịch, chỉ sợ nàng còn có thể tiếp tục tái chiến thêm bốn năm hiệp nữa.
Lâu Mịch lưu luyến không nỡ buông Trì Lẫm, hôn tới hôn lui trên trán nàng, rồi mặc quần áo đi tắm.
Trì Lẫm mệt đến hai mắt thất thần, lúc này mới nhớ tới còn chưa gửi WeChat cho Ngụy Chước Ngưng.
Lâm Tiểu Chí ở ngoài sân hút hơn nửa bao thuốc, chờ đến khi người đều lạnh, vẫn không đợi được Trì Lẫm hồi âm...
Trì Lẫm vội vàng liên lạc Ngụy Chước Ngưng.