Phòng phát sóng trực tiếp chỉ có hai người các nàng, dù cho Trác Cảnh Lam có đột nhiên vào nhà, Lâu Mịch cũng hoàn toàn không để trong lòng.
Vốn dĩ hôm nay Lâu Mịch định làm cho Trì Lẫm một kiểu trang điểm bắt mắt, dù sao cũng là lên phát sóng trực tiếp, nên có chút cảm giác nghi thức.
Không thể không nói, gương mặt Trì Lẫm này bất kể trang điểm theo kiểu nào cũng đều đẹp. Lâu Mịch trong phương diện mỹ trang cũng xem như có chút tay nghề, tự thấy mình trang điểm cũng không tồi, nhưng khi Trì Lẫm nhìn thấy gương mặt trang điểm đậm của mình trong gương lại kinh ngạc trong nháy mắt.
"Thật sự không được......" Trì Lẫm lập tức muốn lấy khăn giấy lau đi lớp trang điểm.
"Vì sao chứ?" Lâu Mịch còn đang mong đợi được khen là khéo tay, kết quả Trì Lẫm toàn thân đều là vẻ kháng cự?
"Quá kỳ quái."
"Đừng dùng giấy chà xát a, tới đây." Lâu Mịch cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng đang lau loạn, lấy khăn giấy ném đi, dùng dầu tẩy trang giúp nàng tẩy, "Ngươi chẳng qua là bình thường không trang điểm nên chưa quen thôi. Ta rất tò mò, chẳng lẽ trước kia ngươi chưa từng trang điểm sao?"
"Có, nhưng đều là trang điểm nhẹ." Nói đến đây, Trì Lẫm như nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên bật cười.
Lâu Mịch bảo nàng nhắm mắt lại, đem bông tẩy trang thấm dầu đặt lên mí mắt nàng, dừng lại ba giây rồi nhẹ nhàng lau đi lớp trang điểm, lau sạch sẽ.
"Cười cái gì thế." Lâu Mịch tò mò, "Nói với ta một chút đi, chẳng lẽ ta đời trước cũng đặc biệt thích trang điểm cho ngươi sao?"
Trì Lẫm gật gật đầu.
"Thật sao?" Mắt Lâu Mịch sáng rực lên, "Mau kể chi tiết cho ta nghe với!"
Hai người lúc mới gặp ở Quốc Tử Giám, đều chỉ là hài tử còn choai choai, đối với chuyện trang điểm này nọ hoàn toàn không có khái niệm, cũng không am hiểu.
Trì Lẫm một lòng chuyên tâm học tập kinh sách, chăm chỉ học hành.
Bệ Hạ tâm tư nhiều, cái gì cũng thích suy xét, đối với mấy thứ son phấn lại càng mê muội, nhưng chính nàng chỉ có một khuôn mặt, mà xu hướng trang điểm ở Thượng Kinh lại thay đổi quá nhanh, nên nàng liền nghĩ đến việc tìm người giúp một tay.
Người xui xẻo đó chính là Trì Lẫm.
Khi đó Tấn Nghi thân là công chúa, kim chi ngọc diệp, ở Quốc Tử Giám đi tới đâu cũng có người nhường đường, không ai dám nói với nàng một chữ "Không".
Nhưng Trì Lẫm thì không giống. Trong mắt nàng chỉ có thánh hiền kinh điển, hoàn toàn không quan tâm công chúa điện hạ muốn thử kiểu trang điểm nào trên mặt nàng.
Cho đến một ngày, Tấn Nghi lôi kéo nàng suốt hơn một canh giờ, son phấn bày kín cả bàn, đem tất cả những kiểu đang thịnh hành ở Thượng Kinh lúc ấy trang điểm lên mặt nàng, đắc ý dào dạt để nàng nhìn vào gương đồng xem bản thân, Trì Lẫm khi đó bị khuôn mặt đầy màu sắc lòe loẹt kia doạ đến nỗi bút trong tay cũng rơi xuống đất.
Tấn Nghi không thể hiểu được phản ứng vô lễ của Trì Lẫm: "Khó coi sao? Rõ ràng rất đẹp mà!"
Trì Lẫm chạy chậm một mạch đến bên ao, lập tức tẩy sạch lớp trang điểm.
"Trì Lẫm, ngươi thật không biết tốt xấu!" Tấn Nghi giận dữ, bao nhiêu tâm huyết nàng bỏ ra để tạo nên kiệt tác như vậy, lại bị rửa sạch ngay lập tức.
Trì Lẫm trên mặt còn đọng nước, tay áo cũng bị ướt, chắp tay hướng về Tấn Nghi hành lễ xin lỗi:
"Điện hạ một phen khổ tâm, thảo dân không mặt mũi nào nhận lấy, điện hạ vẫn nên tìm người khác có cái nhìn tốt xấu hơn đi."
Lâu Mịch kinh ngạc: "Ngươi thật sự nói chuyện với công chúa như vậy?"
Trì Lẫm thở dài: "Lúc còn trẻ không biết đại thể, lòng dạ lại cố chấp, đúng là đã làm không ít chuyện ngu xuẩn."
"Vậy sau đó thì sao? Sau đó thì sao?" Lâu Mịch truy hỏi.
"Sau đó, Bệ Hạ lại đuổi theo ta, ép ta để nàng tự tay trang điểm."
Lâu Mịch cười đến không chịu được: "Đây đúng là nghiệt duyên. Nhưng mà rất phù hợp với phong cách của ta nha."
Trì Lẫm cảm thán: "Phong cách của Bệ Hạ đúng là chưa từng thay đổi."
Lúc phát sóng trực tiếp, trang điểm của Trì Lẫm là do nàng kiên quyết yêu cầu trang điểm nhẹ, khí chất của Trì Lẫm vốn phù hợp với kiểu trang điểm trong sáng thanh nhã.
Đối mặt với camera phát sóng trực tiếp, Trì Lẫm lộ ra vẻ khẩn trương và không biết phải làm sao, khiến cho cả người mang theo một tầng vẻ ngốc nghếch ngây thơ, Lâu Mịch lại thích nhất là dáng vẻ này của nàng.
Camera đang yên lặng ghi hình các nàng, trên mạng fan đã phát hiện sự cố phát sóng trực tiếp, hai người ngọt ngào nói chuyện riêng tư gì đó đều bị truyền ra, thế mà hoàn toàn không phát hiện.
【 Ai cũng không được nói với các nàng! Ai cũng không được! Để ta tiếp tục xem! Để ta nhìn xem Cao Lầu Mịch Tuyết còn có thể làm nũng thế nào nữa! 】
【 Ta là Lẫm tỷ tỷ a, Cao Lầu Mịch Tuyết mau tới xoa xoa ta! Ta là Lâu tỷ tỷ a, để ta sờ sờ Tiểu Lẫm nhà ta! Ta là ai?! Ta điên rồi?! 】
【 Kim Loan Điện x5, Kim Loan Điện x5......】
Phù Đồ đang gắp thịt cho Tạ Bất Ngư, nhìn thoáng qua màn hình phát sóng trực tiếp, "Á" một tiếng, tay run lên thiếu chút nữa làm miếng thịt rơi khỏi bàn.
"Mịch tỷ với muội muội đang làm gì thế? Này...... Không ổn lắm?"
Trác Cảnh Lam vừa lúc từ cửa sau đi ra, thấy cảnh tượng đó cơ mặt co giật, kêu to một tiếng "Đậu xanh rau má?", tiếng pha lê ong ong vang lên, mặt tái mét:
"Không phải đã ngắt kết nối tín hiệu rồi sao?! Sao lại phát sóng trực tiếp ra ngoài hết rồi!"
Hỗ Hỗ run rẩy: "Phát rồi, phát từ nãy giờ rồi."
"Phát từ nãy giờ?!"
Điện thoại vang lên, Trác Cảnh Lam nhìn thoáng qua, là đồng sự ở bộ kỹ thuật.
Không cần nghe cũng biết là chuyện gì, dưới chân trượt một cái, lập tức lao thẳng về phòng phát sóng trực tiếp!
Lâu Mịch xoa xoa vẫn cảm thấy còn khoảng cách, một chân âm thầm gác lên người Trì Lẫm, hận không thể ngồi thẳng lên luôn.
Trì Lẫm đã thấy nhiều hành động như thế từ Lâu Mịch nên không để bụng, đã được sủng ái hai đời, Trì Lẫm càng nhìn nàng càng thấy đáng yêu.
Đời trước hơn Bệ Hạ hai tuổi, đời này lại lớn hơn tận bảy tuổi, cưng nàng chiều nàng cũng chẳng có gì khó khăn.
Lâu Mịch dự định tranh thủ trước khi phát sóng trực tiếp chính thức thì tranh thủ tình cảm một chút, nửa thân người ngồi lên đùi Trì Lẫm, môi cũng dán tới gần.
Phát sóng trực tiếp còn chưa chính thức bắt đầu, đèn trong phòng còn mờ tối, Lâu Mịch nâng mặt Trì Lẫm, bầu không khí tốt đến mức có thể tiếp tục hôn hôn......
【!!!! Đây là gì vậy!? Cho ta hôn với! 】
【 Đừng dừng lại a a a a! 】
【 Lâu tỷ tỷ bỗng nhiên lại "A" (*) lên là sao vậy trời?! 】
(*) A: Alpha
【 Đầu hai người các nàng để ta đè lại, cả nhà tập trung tặng quà là được! 】
【 gkdgkdgkd! 】
Ngay trong khoảnh khắc hai người sắp hôn nhau, Trác Cảnh Lam đột nhiên đạp cửa xông vào, "Rầm" một tiếng vang lớn như đánh thẳng vào tim Trì Lẫm.
Trì Lẫm cả kinh, trực tiếp bay lên, bay đến góc nhà, trong nháy mắt kéo ra vài mét khoảng cách với Lâu Mịch.
Lâu Mịch bị lệch cả mông suýt nữa ngồi bệt xuống đất, may mà Trì Lẫm trước khi bay đi đã kịp kéo nàng một cái.
Lâu Mịch bò dậy, căm tức nhìn Trác Cảnh Lam: "Cái tật xấu gì vậy hả, lúc thì thét lúc thì gào! Dọa chết người luôn đó!"
Trác Cảnh Lam lưỡi suýt thắt lại:
"Phát sóng trực tiếp! Phát sóng trực tiếp! Đã phát ra ngoài rồi!"
"Hả?" Lâu Mịch vừa chuyển ý nghĩ đã lập tức hiểu ra, lập tức quay đầu nhìn về phía máy quay, camera đang bắt được động tác của nàng, cũng hơi hơi xoay chuyển.
Đã nhìn ra, camera đang mở.
W......T......F......
Trong lòng Lâu Mịch lạnh đi một tầng.
Cho nên vừa rồi nàng cùng Trì Lẫm ngồi đây làm hết mấy cái chuyện đó đều bị phát sóng trực tiếp ra ngoài?
Mấy trăm vạn người xem trực tuyến đều thấy hết rồi?
Nàng xoa mặt Trì Lẫm, gọi nàng là Lẫm tỷ tỷ, chuyện đó cũng bị truyền hình trực tiếp?!
Nửa đường đột ngột xuất hiện cái Trác Cảnh Lam, phá hỏng chuyện tốt trời ban, dẫn đến sự phẫn nộ to lớn của dân mạng.
【??? Sắp được rồi! Thiếu chút nữa thôi!】
【 Ai đây! Lôi ra ngoài chém! 】
【 Là người đại diện của Cửu Thiên, chắc là phát hiện sự cố phát sóng trực tiếp. 】
【 Chờ chút, vừa nãy ta thấy gì vậy? Tiểu Lẫm nhà ta là trực tiếp bay lên sao? Nháy mắt đã bay ra khỏi khung hình? Khinh công? 】
【 Ta cũng thấy rồi, lúc Tiểu Lẫm bay lên còn kéo Lâu tỷ tỷ một cái, sợ nàng ngã. Đây là tình yêu thần tiên gì vậy? 】
【 Giờ ta nghi ngờ hợp lý người đã cứu Lâu tỷ tỷ ngoài biển cao tốc chính là Tiểu Lẫm! Thân thủ thế kia, lại còn cẩn thận yêu thương như thế, ngoài Tiểu Lẫm ra còn ai vào đây nữa?! 】
【 Kim Loan Điện x10, Kim Loan Điện x10......】
Trì Lẫm vẫn còn sợ hãi, lúc trước là cứng đờ ngồi trên ghế, giờ là cứng đờ ở góc tường.
Trác Cảnh Lam điên cuồng ra hiệu tay với Lâu Mịch, Lâu Mịch hồn phách như bay lên tận mây xanh, sau khi tiếp nhận một đợt lễ rửa tội vì xấu hổ, bèn quay lại vị trí cũ.
Đừng hoảng, đừng tự loạn trận tuyến.
Vốn dĩ là đến để buôn bán thôi mà, không phải sao, tuy buôn bán hơi quá đà, lố đến tràn lan khắp nơi, nhưng giờ mà hoảng thì chỉ tổ làm trò cười.
Lâu Mịch mỉm cười với camera, nói: "Mọi người vui vẻ không? Hài lòng không? Hôm nay đường có đủ ngọt không?"
Lúc này làn đạn bắt đầu ào ào, hình ảnh phát sóng trực tiếp cũng chuyển động, Lâu Mịch nhìn thấy trong màn hình nụ cười của chính mình như thể muốn giết người.
【 Đại bảo kiếm x10, đại bảo kiếm x10......】
【 Ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào! Đường như này ta ăn cả đời cũng được! 】
【 Lẫm tỷ tỷ nhà ngươi đâu rồi?! Mau để ta nhìn Lẫm tỷ tỷ đi! 】
Lâu Mịch nhìn thấy ba chữ "Lẫm tỷ tỷ", lập tức nhớ lại những lời mình vừa nói.
Trước mặt mấy trăm vạn người, không chỉ gọi cái biệt danh nghe muốn thẹn, còn ôm cổ lại còn ngồi trên đùi người ta......
Thôi rồi, một đời anh danh của nàng coi như hủy sạch tại đây.
Nếu đã hủy rồi thì còn giãy giụa chi nữa?
Lâu Mịch hướng về Trì Lẫm ngoài khung hình ngọt ngào gọi một tiếng: "Lẫm tỷ tỷ mau tới đây, mọi người nhớ ngươi."
Lâu Mịch vẫy tay với nàng, nàng đành phải ngồi trở lại.
Hai người lại lần nữa cùng khung hình, Lâu Mịch ngọt ngào cười, nghiêng đầu về phía vai Trì Lẫm tựa tựa, làn đạn bay vèo vèo:
【 Từ giây phút này ta chính là nữ hài Lẫm Tuyết! Đừng hòng ai kéo ta ra được! 】
【 Ai có thể ngờ Cao Lầu Mịch Tuyết giết người không chớp mắt lại có thể ngọt như này chứ?! 】
【 Nhìn Lâu tỷ tỷ bình tĩnh thế kia, phát sóng trực tiếp khi nãy rốt cuộc là sự cố hay là phúc lợi vậy?! Kỹ thuật diễn này của Lâu tỷ tỷ ta phân không rõ luôn rồi! 】
【 Cái gì mà Lâu tỷ tỷ, về sau chỉ có Lẫm tỷ tỷ và Lâu muội muội thôi! 】
【 Lâu muội muội ta có thể! 】
......
Trì Lẫm không dám xem làn đạn, mà cũng chẳng nhìn rõ nữa, chỉ cảm thấy màn hình sắp rách toạc đến nơi.
Lâu Mịch xem nhiều năm, đọc nhanh như gió, chỉ liếc khóe mắt cũng biết đám tiểu vương bát đản đó đang nói gì!
Thôi, chính mình tạo nghiệt thì trách ai được......
Không đúng.
Lâu Mịch lườm Trác Cảnh Lam một cái —— đều mẹ nó là do ngươi! Không phải nói thử tín hiệu xong rồi bảo với ta sao? Nói tới đâu rồi hả?!
Lâu Mịch nghiến răng nghiến lợi nhìn Trác Cảnh Lam, vốn nghĩ có thể nhận được chút ánh mắt ân hận xin lỗi từ Trác Cảnh Lam.
Ai ngờ Trác Cảnh Lam lúc này lại đang cầm điện thoại xem phát sóng trực tiếp, vừa xem vừa cùng đám Tạ Bất Ngư ngoài kia bàn luận vài câu, cười ha hả không ngớt.
Lâu Mịch: "??"
Không những không biết hối lỗi, còn đang cười cợt?
Trác Cảnh Lam lấy điện thoại che nửa mặt, nhìn về phía Lâu Mịch.
Ngoài kẹt cửa, Tạ Bất Ngư, Phù Đồ và Hỗ Hỗ biểu tình xem kịch vui giống y hệt nàng.
Lâu Mịch: "......"
Trì Lẫm ho nhẹ một tiếng, cũng không dám ngẩng đầu, sợ cái mặt đỏ như máu của mình bị phát sóng ra ngoài, càng sợ nhìn thấy làn đạn sẽ thẹn đến chết.
"Đội trưởng." Nàng nghiêm trang nói, "Chúng ta có thể bắt đầu tiến vào phó bản được chưa."
Làn đạn lại nổ tung:
【 Tiểu Lẫm là thật sự thẹn thùng, không dám ngẩng cái đầu nhỏ toàn là ngượng ngùng lên! 】
【kswlkswl】
【 Cao Lầu Mịch Tuyết điên rồi! Đến cả tiểu cô nương như này cũng xuống tay được! 】
【 "Đội trưởng" gì chứ buồn cười chết được, vừa nãy không phải còn gọi là Bệ Hạ sao? Đội trưởng cái quỷ gì? Nếu ta nhớ không lầm, thì ngươi chính là người đầu tiên gọi Cao Lầu Mịch Tuyết là đội trưởng đi? 】
Trong lòng Lâu Mịch đem Trác Cảnh Lam, Tạ Bất Ngư mấy cái bạch nhãn lang này chửi một trận, sau đó lại cùng đám trêu ghẹo mình đấu khí qua lại, mà mặt vẫn phải giữ cái biểu cảm "Ta một chút cũng không xấu hổ" và "Mọi thứ đều nằm trong phạm vi kiểm soát của ta".
Nội tâm diễn đã bay tới tận trời cao, Lâu Mịch vừa nghe thấy thanh âm ngọt ngào thanh thoát của Trì Lẫm, lý trí tạm thời trở lại được một chút:
"Đúng vậy, nên chơi phó bản, mọi người xoát chậm một chút, đem trọng điểm thảo luận đặt ở phó bản đi. Ta nghĩ đại đa số người xem vẫn là vì xem game mà đến."
Lâu Mịch vừa nói xong, toàn bình luận ngược lại xoát càng nhanh:
【 À không à không, ta chính là vì xem cp mà đến! 】
【 Trước kia ta là fan game Cao Lầu Mịch Tuyết, mãi cho đến khi gặp được Lẫm tỷ tỷ mới biết trước kia bản thân nông cạn đến nhường nào. Game nào có vui như cp vậy. 】
【 Phó bản có thể không chơi, cp không thể không ship! 】
【 Phó bản là gì? Có vui bằng chơi với Lẫm tỷ tỷ không? 】
【 Hơn nữa một câu Lẫm tỷ tỷ! Ngọt như vậy, Cao Lầu Mịch Tuyết ta còn có thể được nghe lại lần nữa không?! 】
Lâu Mịch thiếu chút nữa tức chết, một hơi chưa kịp đề lên đã bị nghẹn:
Đây rốt cuộc là fan nhà ai! Khẳng định không phải của ta!
Tràng đã không thể khống chế, Lâu Mịch ở đây tức giận, ngoài phòng lại một trận cười ầm lên, không cố nổi nữa Trác Cảnh Lam đã sắp cười đến phát điên.
Lâu Mịch: "......"
Vẫn luôn cúi đầu, chỉ liếc mắt nhìn một cái, Trì Lẫm không nhịn được "Phốc" một tiếng bật cười.
Lâu Mịch: "............"
Đêm đó phát sóng trực tiếp, bởi vì sự cố ngoài ý muốn lại khuấy động lên ngàn tầng sóng.
Lâu Mịch vẫn luôn cảm thấy lượng người online chỉ cỡ mấy trăm vạn người, đó là con số bình thường khi nàng phát sóng trực tiếp.
Ai ngờ bởi vì sự cố ảnh hưởng, trực tiếp bùng nổ hơn một nghìn vạn lượt xem.
Sau khi Lâu Mịch vào phó bản, liên tục thất thần sơ sót vài lần, đều là Trì Lẫm ở đó giúp nàng che chở.
【 Lẫm tỷ tỷ thật biết thương người. 】
【 Ai da, cái tình yêu đáng chết này, khiến Cao Lầu Mịch Tuyết sa đọa mất rồi. 】
Khó khăn lắm mới gượng cười đến giây cuối cùng, sau khi cắt tín hiệu xong, Lâu Mịch liên tục xác nhận, xác thực phát sóng đã kết thúc, lúc này mới ba bước thành hai bước đi ra ngoài, bắt lấy Trác Cảnh Lam muốn cùng nàng quyết đấu.
Trác Cảnh Lam cùng nhân viên kỹ thuật câu lạc bộ lập tức xin lỗi nàng:
"Thật là ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ được, người bên nền tảng Ngôi Cao đã đến tận dưới lầu chúng ta, CEO nhà người ta đích thân đến đây tạ lỗi. Ngài lão nhân hãy bớt giận chút."
Trác Cảnh Lam còn nói tiếp: "Lâu tổng đừng giận, ngươi biết không, đêm nay phát sóng trực tiếp của các ngươi đã phá kỷ lục giá trị phong đài trên nền tảng Ngôi Cao từ trước đến nay! Từ lượng người online đến chỉ số tương tác rồi cả tiền thưởng, toàn diện đều đứng nhất! Chỉ riêng tiền thưởng đêm nay đã mấy trăm vạn. CEO người ta nói, bên Ngôi Cao không lấy một xu nào cả, để tỏ lòng xin lỗi, toàn bộ tặng ngươi cùng muội muội. Thế nào, có vui không?"
Lâu Mịch: "Ta toàn bộ tặng cho ngươi, ngươi lại đây để ta véo một cái cho sướng tay."
Vừa nói vừa muốn ấn Trác Cảnh Lam xuống sofa, Trác Cảnh Lam biết rõ sức lực của Lâu Mịch, lập tức co giò bỏ chạy, loáng cái không còn thấy bóng người.
Tạ Bất Ngư cùng Phù Đồ giả Hỗ Hỗ cũng chạy trốn theo, Lâu Mịch chỉ vào bóng lưng mấy người các nàng bỏ chạy:
"Đừng để rơi vào tay ta!"
Lâu Mịch ngày thường cũng hay bắt nạt người trong câu lạc bộ, Trì Lẫm lần này xem như thấy hiện trường trực tiếp, liên tục lắc đầu —— đúng là một hài tử.
CEO của nền tảng phát sóng trực tiếp Ngôi Cao đến, vô cùng thành khẩn xin lỗi Lâu Mịch cùng Trì Lẫm, Trác Cảnh Lam cũng mạo hiểm sinh mạng nguy hiểm quay về cúi đầu nhận tội.
Lâu Mịch thay một bộ mặt giả trang chín chắn, cùng CEO nói không sao, ai cũng không nghĩ được sẽ bị lộ, chuyện đã xảy ra cũng chỉ có thể chấp nhận, đều chỉ là đùa giỡn, mọi người đều không thật sự để bụng. Tiền thưởng nên trích thế nào thì trích thế ấy, không cần thiết thay đổi gì.
Trác Cảnh Lam lặng lẽ ghé vào tai nàng nói hai chữ: "Đại khí."
Lâu Mịch nghiêng đầu liếc nàng một cái: "Ngươi tưởng ta là ngươi?"
Trác Cảnh Lam không nhịn được lắm lời: "Là Lẫm tỷ tỷ của ngươi dạy ngươi nói như vậy sao?"
Nói xong liền muốn bỏ chạy mất, Lâu Mịch tay mắt lanh lẹ từ sau lưng nàng tóm một cái véo ngay phần thịt ở eo.
CEO: "? "
Trác Cảnh Lam hít sâu một hơi, che mặt lại.
Lâu Mịch cười nói với CEO: "Lam tỷ chúng ta nói, chuyện này là do nàng, truyền đạt nội bộ không tốt, tất cả đều do nàng sai. Nàng mời ngài cùng nhóm kỹ thuật đi ăn một bữa, ngay tối nay. Đúng không, Lam tỷ?"
Trác Cảnh Lam trong lòng gào khóc không ngừng —— còn có kiểu hố người như thế sao?!
CEO: "Vậy thì ngại quá rồi! Nếu muốn mời thì chúng ta cũng nên mời lại! Tối nay Lâu tiểu thư cùng Lẫm tỷ...... Khụ, cùng Trì tiểu thư nếu có thời gian rảnh, nể mặt đến cùng chúng ta ăn tối, cũng không xa, cách đây 2 km có quán lẩu Trùng Khánh, thấy sao?"
Lâu Mịch có lý do hoài nghi, vị CEO suýt chút nữa gọi nhầm tên kia, tám phần là cũng lẩn trốn trong làn đạn lúc nãy mà phất cờ reo hò.
Thật sự, cái thói xấu thích coi người khác yêu đương của người hiện đại, đến khi nào mới sửa được?
CEO mời người Cửu Thiên ăn tối, vừa ăn vừa bàn chuyện hợp tác phát sóng trực tiếp sau này.
Nghe nói còn phải tiếp tục phát sóng, Trì Lẫm suýt chút nữa hít thở không thông.
Điện thoại nàng đã bị WeChat nhắc nhở dồn dập, không cần xem cũng biết nội dung là gì.
Chuyện đêm nay thật sự không thể tưởng tượng nổi, nghĩ thôi cũng thấy như bị lột một lớp da.
Trì Lẫm nhét điện thoại vào túi, yên lặng nói với chính mình: Không đối mặt thì không tồn tại......
Ngụy Chước Ngưng dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét tới siêu thoại cp Lẫm Tuyết đưa tin, còn cống hiến chương đồng nhân văn đầu tiên.
【 Đại đại này tốc độ tay tuyệt đỉnh! Độc thân bao nhiêu năm mới luyện ra? 】
【 Có xe không có xe không? Xe nhà trẻ cũng được nha! 】
(*) xe ở đây ý là đang nói có H không á.
【 Ta không tham lam, cho ta nghe ngửi chút khói xe cũng được rồi! 】
Ngụy Chước Ngưng cùng đồng đạo trong phòng thảo luận đến phát hỏa, cư dân mạng tên "Vu Bạch Diều" đột nhiên nhảy ra:
【 Đại đại các ngươi đến một chút kinh nghiệm thao thực chiến cũng không có, các ngươi xác định muốn leo lên cái loại xe này? Không sợ giữa chừng lật xe à? 】
Ngụy Chước Ngưng: "??"
Cái người gọi Vu Bạch Diều này là Lâm Tiểu Chí không thể nghi ngờ, xem nàng xem đến mức khẩn như vậy, lại còn toàn là tên chim!
Cái gì gọi là một chút kinh nghiệm thao thực chiến cũng không có......
Ngụy Chước Ngưng không phục, gửi tin nhắn cho Vu Bạch Diều:
【Ngươi ngược lại làm ta học được chút kinh nghiệm a! [tức giận][tức giận]】
Lâm Tiểu Chí vừa mới tắm rửa xong, sự cố phát sóng trực tiếp lúc trước không kịp theo dõi, thấy Ngụy Chước Ngưng trong mục đặc biệt chú ý hoạt động vô cùng sinh động, mở ra nhìn thử, được rồi, cả đêm không học hành lại đang ở đây viết tiểu thuyết, lại còn là tiểu thuyết liên quan tới Trì Lẫm và Lâu Mịch.
Kêu nàng ra ngoài chơi thì nói không có thời gian, hóa ra thời gian đều dành hết cho chỗ này.
Lâm Tiểu Chí định trêu chọc nàng một chút để xả giận, không ngờ lại nhận được tin nhắn này.
Thỏ con phát hiện thân phận thật sự của mình?
Lời này là có ý gì? Là cái ý mà ta đang nghĩ sao?
Không ngờ lại còn có thu hoạch bất ngờ, Lâm Tiểu Chí lập tức hồi âm:
【Ta bây giờ liền đưa kinh nghiệm cho ngươi, nửa tiếng sau gặp nhau ở cổng khu tiểu khu nhà ngươi.】
Ngụy Chước Ngưng: "??"
Nhanh vậy? Đợi đã!
Bất kể Ngụy Chước Ngưng nhắn tin hay gọi video WeChat như thế nào, Lâm Tiểu Chí hoàn toàn không trả lời.
Sao lại như vậy! Cố chấp ghê!
Ngụy Chước Ngưng bị dọa cho phát hoảng, vội vàng thay đồ chạy xuống lầu.
......
Bữa cơm này vẫn kéo dài đến tận 11 giờ, CEO còn một bụng lời muốn nói chưa nói hết, Lâu Mịch thấy Trì Lẫm có chút ủ rũ, liền chủ động cùng người trong bàn tiệc cáo từ trước.
"Muội muội ta học lớp 12, việc học bận rộn, phải về trước." Lâu Mịch cầm lấy áo khoác của mình cùng của Trì Lẫm, có gì nói nấy, "Hôm nào gặp lại."
CEO mặt đầy tươi cười: "Được được được, đương nhiên rồi, việc học là quan trọng nhất."
CEO muốn tiễn các nàng ra ngoài, Lâu Mịch uyển chuyển từ chối, Trác Cảnh Lam cùng CEO cùng đám người còn lại tiếp tục ăn uống trò chuyện, Lâu Mịch và Trì Lẫm quay về xe.
Thời tiết đã có chút nóng, mặc dù là ban đêm, gió cũng bắt đầu mang theo nhiệt độ.
Trì Lẫm vừa rồi uống một ít rượu vì mê rượu, lúc này cả người khô nóng, mặt càng đỏ ửng.
"Ta vừa rồi liền định nói ngươi, rượu mạnh như vậy mà cũng dám uống tới dựng thẳng kính." Lâu Mịch dùng tay lạnh áp lên mặt nàng, giúp nàng hạ nhiệt, "Không nhìn ra ngươi lại thèm rượu như vậy. Muốn uống thì về nhà uống a, ta có quầy rượu, ngươi muốn uống gì cũng có."
Trì Lẫm bị đầu ngón tay lạnh buốt của nàng làm cho run lên một cái, ngay sau đó nắm lấy tay nàng:
"Sao lại lạnh như vậy?"
"Ta không uống rượu, đương nhiên không nóng như ngươi."
Trì Lẫm nghiêm túc phân tích: "Chẳng lẽ là triệu chứng dương hư hàn ngưng."
(*)Dương hư (阳虚): cơ thể thiếu năng lượng dương, biểu hiện như sợ lạnh, chân tay lạnh, mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt; Hàn ngưng (寒凝): hàn khí tụ lại, máu huyết khó lưu thông, thường dẫn đến đau nhức, lạnh run, rối loạn tiêu hóa hoặc sinh lý.
"Ta còn tưởng ngươi chỉ biết dùng bói toán để lừa các tiểu hài tử, không ngờ ngươi còn biết xem bệnh a?"
"Biết một chút."
"Là vì muốn chăm sóc tốt cho Bệ Hạ nên học được sao?"
Lâu Mịch muốn rút tay lại, Trì Lẫm cười rồi giữ lại, không chịu buông:
"Ta giúp ngươi làm ấm một chút, sẽ nhanh hết thôi."
"Giữa mùa hè rồi còn ấm áp cái gì a......" Lâu Mịch miệng thì nói vậy, nhưng khóe môi lại cười đến sắp vểnh lên trời.
Lâu Mịch tựa vào trong lòng Trì Lẫm, bên ngoài xe, tầng lầu cao tầng chập chùng lần lượt lướt qua phía sau.
Tầng cao đèn đuốc huy hoàng, thành phố này có biết bao nhiêu người giờ này vẫn còn đang tăng ca, vẫn còn vì cuộc sống mà tranh đấu, còn Lâu Mịch lại có thể tựa vào lòng ái nhân, cùng nàng cùng nhau trở về nhà.
Nàng vậy mà lại hạnh phúc đến thế.
Lâu Mịch nghĩ đến chuyện Trì Lẫm thích uống rượu, hỏi nàng:
"Ngươi vẫn luôn thích uống rượu sao?"
Trì Lẫm nghịch ngón tay thon dài của Lâu Mịch: "Lúc nhỏ không cảm giác gì, đều là mấy năm ở Bắc Cương đó nuôi thành thói quen. Bắc Cương quá lạnh, đồ chống lạnh gì cũng bằng không một ly rượu, một ngày không uống rượu là đông cứng, thói quen thích rượu chính từ lúc đó mang lại."
"Lúc nhỏ......" Lâu Mịch đột nhiên nghĩ đến một vấn đề đặc biệt quan trọng, "Vèo" một cái ngồi dậy, "Ngươi rốt cuộc mấy tuổi? Ta từng thấy vẻ ngoài nguyên bản của ngươi, có phải tuổi thật hiện tại của ngươi không?"
"Ta từ Đại Nguyên tới lúc là 32 tuổi, đến đây đã gần mười tháng, tính ra chắc là 33 tuổi rồi."
Lâu Mịch trầm mặc một lúc lâu.
Vẫn luôn tưởng rằng mình lớn hơn Trì Lẫm 7 tuổi, kết quả lại là nhỏ hơn nàng 7 tuổi!
Thật là vận mệnh trêu người mà......
Bất quá, Lâu Mịch lại cọ cọ trong lòng Trì Lẫm, nằm càng thêm tự nhiên.
Trì Lẫm nghịch xong tay nàng liền chuyển sang vân vê tóc, Lâu Mịch cảm giác nàng có điều muốn nói.
"Sao vậy? Ngươi còn định giấu ta chuyện gì?"
Trì Lẫm nghĩ nghĩ, hỏi: "Gần đây Bệ Hạ có nhớ lại ký ức kiếp trước nữa không?"
Lâu Mịch mếu máo, có chút ủ rũ lắc đầu: "Không có."
Trì Lẫm "Ừm" một tiếng.
"Ngươi đừng vội. Ta biết ngươi đang chờ ta nhớ lại manh mối then chốt để trở về phục quốc, nhưng bên kia thời gian chẳng phải đang tạm dừng sao, khi nào trở về cũng được, phải không?"
"Thì đúng là vậy, nhưng cảm thấy thời đại này có quá nhiều chuyện khiến người ta phân tâm......"
Thời đại này thật sự quá tốt đẹp, còn có Bệ Hạ...... Trì Lẫm sợ rằng nếu cứ kéo dài, nàng sẽ trở nên trì độn, tê liệt, thậm chí quên mất cố thổ đang đứng trước nguy cơ to lớn.
Lâu Mịch ngồi dậy, nhìn Trì Lẫm nói: "Ta biết Đại Nguyên đối với ngươi phi thường quan trọng, ta sẽ cùng ngươi phục quốc, ta sẽ cố hết sức nhớ lại chuyện kiếp trước, cũng sẽ đem những điều ngươi không thích hoàn toàn dẹp bỏ. Ta chỉ có một nguyện vọng nhỏ."
Lâu Mịch nắm lấy tay Trì Lẫm: "Ở lại thời đại này, đừng chán ghét nơi này, hãy cùng ta sống tiếp ở thời đại này đi."