"Tay ngươi bị thương?"
Tan học, Ngụy Chước Ngưng đột nhiên xuất hiện phía sau Trì Lẫm như một con ma, không phát ra tiếng động.
Trì Lẫm vừa mới học được cách dùng điện thoại lên mạng tìm kiếm tin tức, gõ từ khóa "kiếp trước kiếp này" bốn chữ, kết quả tìm kiếm từng hàng hiện ra, nàng hết sức tập trung lại có chút lo lắng mà bấm vào kết quả đầu tiên, bỗng nhiên có người nói chuyện phía sau, sợ đến mức tai nàng "ong" một tiếng.
Ngụy Chước Ngưng không cảm thấy bước chân mình có nhẹ nhàng gì, ai ngờ con ngốc này lại bị hù cho giật mình.
Rõ ràng bị dọa nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ không có gì, Ngụy Chước Ngưng khóe miệng cong lên, có chút buồn cười.
Trì Lẫm lặng lẽ khóa màn hình điện thoại: "Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ."
"Máy tính đâu, Kỳ lão sư nói sao?"
"Kỳ lão sư nói đóng 2000 tệ là được thay mới."
"Ừm, thế là tốt rồi. Này, cho ngươi."
Ngụy Chước Ngưng ném cho nàng một túi thuốc:
"Ta không muốn mắc nợ đồ ngốc đâu." Nói xong nàng liền rảo bước chạy lướt qua người Trì Lẫm.
Trì Lẫm nhìn túi thuốc trong tay, lại thấy nó rất giống loại Lâu Mịch từng đưa cho nàng.
Thời đại này mọi người đều thực sự không thích thiếu nợ ân tình của người khác nhỉ.
Nhưng dù chỉ là một chút ân huệ nhỏ, các nàng đều cố gắng trả lại cho bằng được, mà dáng vẻ đó cũng rất đáng yêu.
Trì Lẫm bắt xe về nhà, trên đường về tự mình xử lý vết thương trên tay.
Miệng vết thương trên tay thực ra còn sâu hơn Trì Lẫm tưởng. Dù sao thân thể hiện tại cũng không phải là cơ thể dày dạn kinh nghiệm sa trường năm xưa. Thân thể của nguyên chủ rõ ràng chưa từng qua rèn luyện gì, làn da mỏng manh, chỉ cần một chút lực là đã bị rách. Dù Trì Lẫm có am hiểu cách khống chế lực đạo hơn người thường, thì lớp da mỏng yếu này vẫn rất dễ bị thương.
Khi mở túi thuốc ra, nàng phát hiện bên trong có một tờ giấy hướng dẫn sử dụng, nhưng lại không giống với loại mà Lâu Mịch đưa trước đó.
Túi thuốc của Lâu Mịch đưa, bên trong có kèm theo một bình thuốc điện tử nhỏ, trên đó còn có hình động đáng yêu minh họa các bước sử dụng, cực kỳ rõ ràng và dễ hiểu.
Trì Lẫm làm theo hướng dẫn: khử trùng, bôi thuốc, băng bó. Xử lý xong miệng vết thương một cách gọn gàng, rồi tiếp tục cầm điện thoại lên tra cứu tài liệu.
Về kiếp trước kiếp này, dù sống trong một thời đại mà khoa học công nghệ phát triển tột bậc, thông tin lan truyền với tốc độ chóng mặt, thì vấn đề "luân hồi" vẫn chỉ dừng lại ở mức độ giả tưởng và hư cấu. Không có bất kỳ bằng chứng thực tế nào chứng minh luân hồi là thật, càng không nói đến việc hệ thống hóa thành lý luận logic hay có tính ứng dụng.
Thậm chí có người trực tiếp phủ nhận sự tồn tại kiếp trước kiếp này.
Trì Lẫm ngồi trong xe, taxi bắt buộc phải đi qua con đường băng qua biển để về nhà. Mặt biển như cũ bình lặng xinh đẹp, nhưng Trì Lẫm hiểu rõ, đó chỉ là lớp vỏ bề ngoài.
Dưới mặt biển hàng nghìn dặm, tăm tối vô tận, ẩn chứa vô số điều không được biết đến.
Như thế giới vô tận này, dòng lịch sử cuồn cuộn, có bao nhiêu bí mật được chôn vùi trong đó?
Mấy ngày qua nàng điên cuồng đọc sách, tất cả sách liên quan đến lịch sử trong nhà đều bị nàng lật một lần, vẫn tìm không thấy ghi chép về "Nguyên".
Đại Nguyên — một triều đại tồn tại hơn trăm năm, phồn vinh suốt trăm năm, vậy mà cả chính sử lẫn dã sử đều hoàn toàn không hề nhắc đến.
(*) Chính sử: sử ký, thư tịch...; Dã sử: sách tạp lục, ghi chép những chuyện vặt...
Một vương triều từng khiến vạn quốc đến triều bái, lại đột ngột biến mất vào trong đại dương lịch sử.
Tại sao lại như vậy, hay có người cố tình xóa sổ sự tồn tại của "Nguyên"?
Mặc dù bản thân là tiến sĩ học phú ngũ xa (tiến sĩ học thức uyên bác), Trì Lẫm cũng tạm thời không tìm ra được lời giải.
Xe chở nàng về tới khu Trường Tuấn Hoa Viên, Trì Lẫm quét mặt vào cửa, hệ thống Tiên sinh liền chào hỏi nàng:
"Trì Lẫm buổi chiều tốt lành, tối nay muốn ăn gì?"
Trì Lẫm có chút mệt mỏi, miễn cưỡng cười: "Ta tạm thời không muốn ăn, cảm ơn Tiên sinh."
"Được, ta sẽ hỏi lại ngươi sau nửa giờ nữa."
Vào phòng, Trì Lẫm phát hiện Lâu Mịch một mình ở phòng khách đang cố gắng dịch chuyển nệm.
Không thể không công nhận, Lâu Mịch quả thật rất có sức, một tấm nệm nặng như vậy mà nàng còn có thể cố gắng dựng đứng lên. Có điều, từ cửa thang máy đến tận phòng ngủ của nàng vẫn còn một đoạn khá dài, chỉ dựa vào sức một người thì đúng là không dễ dàng chút nào.
Lâu Mịch từ trước đến nay luôn rất tự tin vào thể lực của bản thân. Là tuyển thủ esport chuyên nghiệp trong thời đại thực tế ảo tiên tiến, ngoài phản xạ và tư duy nhanh nhạy, việc rèn luyện thể chất cũng là yêu cầu bắt buộc. Dẫu sao thời đại này đã bước vào kỷ nguyên "thể cảm tinh vi" (*), chỉ có tay chân nhanh nhẹn, thân thể mạnh mẽ mới có thể thể hiện tốt trong trò chơi.
(*) ý là thời kỳ mà các thiết bị chơi game phản hồi và tương tác theo chuyển động vật lý thực tế của người chơi (như cảm biến chuyển động, VR, AR...), chứ không chỉ qua nút bấm hay điều khiển truyền thống.
Tuy nhiên trọng lượng nệm vẫn vượt quá tưởng tượng nàng.
Khi để nằm trên mặt đất thì lực ma sát quá lớn, hoàn toàn bất động. Lâu Mịch suy nghĩ, nếu dựng nệm thẳng lên thì ma sát sẽ giảm, có lẽ nàng có thể đẩy được.
Thử rồi mới thấy, không biết là do đánh giá thấp sức nặng của nệm, hay đánh giá quá cao bản thân, kết quả vẫn là... bất động.
Thật sự thực hít thở không thông......
Nàng chỉ muốn đổi một chiếc nệm mới thôi mà...
Sớm biết thế này thì lần trước Bành Tử Viện đề xuất mua trợ lý AI giúp việc, nếu lúc đó nàng ra sức ủng hộ mạnh mẽ, thì giờ đâu đến nỗi phải tự thân lao lực như vậy.
Lâu Mịch thở phào nghỉ một lúc lấy sức rồi tiếp tục chiến đấu, không ngờ lần này lại đẩy được, thật sự đẩy được.
Trì Lẫm không biết vào cửa khi nào, tham gia vào sự nghiệp dọn nệm của nàng.
Hai người cũng chẳng nói lời nào, cứ thế lặng lẽ cùng nhau đẩy tấm nệm. Thậm chí đến đoạn cần xoay hướng, cả hai lại rất ăn ý xoay nhẹ một cái, điều chỉnh tấm nệm đúng góc độ, suôn sẻ vượt qua khúc cua.
Đặt nệm vững vàng trên giường Lâu Mịch, Trì Lẫm hơi hơi thở dốc.
Thân thể này đúng là yếu không dùng được. Ngày mai nàng quyết định sẽ bắt đầu tăng cường vận động. Dù không thể luyện đến mức cường tráng như thân thể kiếp trước, ít nhất cũng không thể vừa vận động một chút đã thở không ra hơi thế này.
Lâu Mịch nhìn nàng quấn tay phải, cau mày hỏi: "Tay bị sao thế?"
Trì Lẫm: "Không cẩn thận bị cắt trúng."
"Không phải ở trường cùng đồng học đánh nhau chứ?"
Trì Lẫm: "... Không phải."
Lâu Mịch thấy khó hiểu, cũng không phải thời đại dùng dao nhỏ gọt bút chì, sao học sinh vẫn có thể bị cắt trúng tay?
Thấy Trì Lẫm dường như không muốn nói, Lâu Mịch cũng không tiếp tục hỏi.
Trì Lẫm giúp xong liền vội ra ngoài, một câu thừa cũng không nói.
Lâu Mịch chiều nay tự cho mình nghỉ nửa ngày phép, sớm rời khỏi câu lạc bộ trở về nhà.
Liên tục mấy ngày không ngủ ngon, mất ngủ cộng thêm cường độ luyện tập cao, sáng nay lại còn dậy sớm, đến trưa thì mệt mỏi đến mức đầu óc choáng váng.
Trác Cảnh Lam cuối cùng phải cưỡng chế đưa nàng về nhà, bảo nàng mau ngủ bù. Muốn tạo chiến đội mới mới cũng không phải chuyện một ngày hai ngày. Nếu không cẩn thận đột tử, thì đúng là chơi xong rồi.
Lâu Mịch cảnh báo nàng: "Đừng nói xui, nếu thật sự treo mạng, ta thành ma cũng không tha ngươi."
Đồng thời cũng cảm thấy mình đích thực sự có hơi kiệt sức quá mức, cần gấp một giấc ngủ thoải mái để bổ sung tinh thần, trưa sau khi về nhà cơm trưa cũng chưa ăn, Lâu Mịch ngủ một giấc đến lúc Trì Lẫm tan học.
Tỉnh dậy đặc biệt có sức, lúc này mới nhớ tới, cần đưa nệm đến vị trí đúng chỗ.
Tấm nệm cuối cùng cũng đặt xuống, Lâu Mịch ngồi vào chiếc ghế chuyên dụng dành cho game thủ, hít sâu một hơi để ổn định nhịp thở rồi bật máy tính để bàn.
Tối nay nàng có một buổi livestream, loại phải lộ mặt mà nàng luôn cố tránh. Nhưng đã đến giờ phát sóng, nàng buộc phải mang ra tuyệt kỹ "trợn mắt chơi game".
Livestream nhắm mắt chơi game cũng không phải chưa từng thử. Chuyện là trong quá trình chơi vẫn sẽ có vài biểu cảm cảm xúc thoáng hiện trên gương mặt, nhắm mắt lại thì quá có cảm giác "màu vàng" (ý nói 18+), mà mở mắt ra thì ánh mắt lại như muốn "ăn tươi nuốt sống" người khác.
Dù fan phản đối thế nào, giữa "lả lơi" và "dữ tợn" chọn một cái, nàng chắc chắn chọn dữ tợn.
Cầm bóng giảm áp, camera đã ở trước mặt, livestream chính thức bắt đầu, Lâu Mịch không chớp mắt, ánh nhìn sắc lẹm, trực tiếp đăng nhập vào thế giới trò chơi "Tái Chiến Giang Hồ".
...
Trì Lẫm ngồi trước bàn học, nhanh chóng viết xong bài tập Ngữ văn và Lịch sử.
Toán với Địa lý thì viết trong đau khổ, nhưng Tiếng Anh thì nàng vẫn còn chút hứng thú — 26 chữ cái đều rất quen thuộc, theo mấy video dạy học trên mạng, chương trình cấp Tiểu học cơ bản nàng đã tự học xong.
Viết xong tất cả bài tập có thể làm được, hơn 10 giờ tối, Trì Lẫm tiếp tục dưới sự trợ giúp của hệ thống Tiên sinh tìm kiếm tư liệu liên quan kiếp trước kiếp này, cùng với tìm kiếm những mảnh vụn có khả năng bị đánh rơi trong kẽ hở lịch sử.
Cuối cùng, nàng cũng tìm được một manh mối.
Tại khu đọc sách công cộng của Thư viện điện tử Quốc gia, nàng phát hiện một bản khắc bia đá. Văn tự trên đó không nhiều người hiện đại có thể đọc hiểu, mục tra cứu cũng không có bản phiên dịch, nhưng Trì Lẫm chỉ liếc qua một cái liền nhận ra ngay.
Đó chính là chữ thể được dùng rộng rãi nhất thời triều Nguyên!
Nàng lập tức chìm vào việc đọc bản khắc. Nội dung chỉ khoảng ba nghìn chữ, ghi chép lại khung cảnh của một triều đại ngắn ngủi sau thời Nguyên. Trong đó có đề cập đến sự kiện hoàng đế niên hiệu "Thịnh Hòa" của tiền triều bị ám sát.
Thịnh Hòa, chính là niên hiệu khi Bệ Hạ băng hà!
Dựa theo nội dung bản khắc bia đá ghi chép lại, sau khi Hoàng đế Thịnh Hòa bị ám sát, chẳng bao lâu sau đã có một vương triều mới trỗi dậy. Mặc dù triều đại này tồn tại rất ngắn ngủi, nhưng đúng là nó đã thay thế cho triều Nguyên.
Trì Lẫm vội vàng lật đến trang cuối, không có thêm nhiều thông tin về triều đại cũ, về Thịnh Hòa.
Gần như đã lục tung toàn bộ kho lưu trữ, nàng vẫn không thể tìm ra bất kỳ tài liệu liên quan nào nữa.
Trì Lẫm toàn thân lạnh cóng mà tựa lưng vào ghế ngồi.
Sau khi nàng rời khỏi triều Nguyên, quốc gia ấy cũng nhanh chóng diệt vong.
Về nguyên nhân cái chết của Bệ Hạ, hoàn toàn không có một dòng ghi chép.
Rốt cuộc ai đã giết hại nàng, ngay cả thời đại này cũng không có câu trả lời.
Có phải nàng cuối cùng cũng không tìm được Bệ Hạ chuyển thế, không tìm được tin tức quan trọng không? Nếu không, sự diệt vong của Nguyên tuyệt đối sẽ không bị lịch sử cố ý lãng quên như vậy.
Nghĩ đến đây, nỗi đau trong lòng Trì Lẫm cuồn cuộn trào lên, nàng không kìm được mà bật khóc nức nở.
......
Lâu Mịch mấy ngày không livestream, các fan đã sớm náo loạn cả lên, Có người thậm chí còn kéo sang tận trang chủ của chiến đội để spam bình luận, tha thiết mong Lâu tỷ tỷ nhanh chóng mở livestream.
"Không có Lâu tỷ tỷ thì thế giới này không còn hoàn chỉnh nữa!"
"Đám ENIAC rác rưởi tránh ra, đừng cản ta tiêu tiền cho Lâu tỷ tỷ!"
Mỗi lần fan của Lâu Mịch phẫn nộ, thì trận thế đều rất lớn, đủ sức chấn động tới cả tầng lãnh đạo cấp cao của câu lạc bộ.
CEO cố tình chạy tới rất chân thành hỏi Trác Cảnh Lam, Lâu Mịch tỷ của chúng ta khi nào có thể livestream một lần nữa? Thấy mọi người đều chờ đến phát điên.
"Dù sao thì livestream cũng có đề tài, có lượt view, lại dễ mang về lợi nhuận. Một số fan chịu chi, chỉ cần ra tay là có thể donate cả chục vạn tệ, có ai không thích kiểu tiền rơi xuống đầu như thế chứ? Mịch tỷ thì không thiếu tiền thật, nhưng câu lạc bộ vẫn còn phải chi tiền cho học viên và chi phí vận hành. Mỗi ngày lên sóng một lần thì quá nhiều, nhưng một vòng hai buổi livestream thì cũng nên có, bằng không fan bò tường mất!"
(*)bò tường: chuyển sang hâm mộ người khác
Nghe lời này Trác Cảnh Lam suýt bật cười.
Ai mà chẳng biết fan của Lâu Mịch là đông đảo và trung thành cỡ nào. Nhiều người đã theo nàng từ hồi còn vô danh, chỉ mới mười mấy tuổi cho đến tận bây giờ.
Hơn nữa bản thân nàng không chỉ xinh đẹp mà kỹ năng cũng xuất sắc, fan theo vì nhan sắc có, mà fan theo vì kỹ năng cũng không thiếu.
Nhìn khắp giới thể thao điện tử (esports) hiện tại, trong số những nữ tuyển thủ chuyên nghiệp, từ nhan sắc đến vóc dáng, đến thực lực thi đấu, Lâu Mịch dù không phải số một toàn diện, thì cũng là số một ở từng hạng mục.
Đừng nói là fan rớt fandom hay "bò tường", vị thế của Lâu Mịch cao đến nỗi căn bản chẳng có cái "tường" nào để bò qua cả.
Cho nên nàng tự tin cũng tùy hứng, rất không thích livestream, chủ yếu là mệt mỏi đôi mắt, nên có thể giảm số lần livestream thì cứ tận lực giảm hết mức.
Nhưng livestream là quy định chung trong ngành rồi. Giờ đến CEO còn đích thân nhắc nhở, Trác Cảnh Lam cũng đành phải đi thúc giục Lâu Mịch vài lần.
Không ngờ tối nay không cần thúc giục, Lâu Mịch tự mình mở livestream.
Không phải vì quan tâm câu lạc bộ áp lực kinh doanh gì, là nàng ăn no ngủ đủ, lại sắp xếp tốt tâm trạng, trong lòng thoải mái, muốn đánh vài ván vui vẻ rồi đi ngủ.
Tối nay không có Tạ Bất Ngư, nàng cùng Phù Đồ đưa đám thực tập sinh của câu lạc bộ đi "quét sạch Tuyết Vực", đánh đến tận nửa đêm buổi livestream mới kết thúc.
Lâu Mịch trước khi tắt stream nhìn qua, giờ này rồi mà còn có hơn 300 vạn người online xem, bảng xếp hạng quà tặng cũng bị fan cày lên tới vị trí số 1.
Đại Bảo Kiếm, mỗi cái giá 10 ngàn tệ, fan tặng liền vài trăm cái, chưa kể còn hàng loạt đạo cụ giá vài ngàn, vài trăm tệ cứ ào ào đổ về.
"Cả nhà đi ngủ sớm đi nha, lần sau livestream gặp lại." Lâu Mịch chớp chớp đôi mắt chua xót.
Câu này vừa dứt, màn hình lập tức nổ tung. Làn đạn chat điên cuồng lướt tới, tất cả đều hỏi khi nào thì "lần sau" sẽ đến.
"Lâu tỷ tỷ nhìn ta nè! Hy vọng lần sau livestream chính là ngày mai nha!"
"Ngày mai +10k!"
Đại bảo kiếm x5, Đại bảo kiếm x5......
"Thêm 20 cái Đại bảo kiếm để Lâu tỷ tỷ mua đồ ăn sáng, hy vọng Lâu tỷ tỷ ăn no no ngày mai tiếp tục đánh Tuyết Vực! Ta có được xem Lâu tỷ tỷ solo Tuyết Vực Thần Động tầng ba nữa không?"
"Má ơi —— ta cũng muốn xem Lâu tỷ tỷ lại đánh phó bản Tuyết Vực Thần Động!"
Fan của Lâu Mịch đặc biệt chấp nhất với Tuyết Vực Thần Động, Lâu Mịch thực sự phục.
Ai bảo hồi trước nàng từng cùng A Bảo ở phó bản đó lập kỷ lục quốc phục đệ nhất—tới tận bây giờ vẫn chưa ai phá được. Mà lần đó A Bảo không biết rối rắm cái gì, đang livestream thì đùng một cái quay sang thông báo chuyện đó với nàng làm gì chứ.
Từ đó về sau Lâu Mịch rốt cuộc không đi Tuyết Vực Thần Động nữa.
Người đã rời khỏi đội chiến đội Cửu Thiên, nhưng tai tiếng còn chưa xong đâu.
Lâu Mịch vốn thấy mọi người mong chờ như vậy, định ngày mai lại dành thời gian livestream, ai ngờ thấy bốn chữ Tuyết Vực Thần Động này, trong lòng khó chịu, trực tiếp thoát khỏi phòng livestream.
Khát nước chết đi được.
Nghĩ đến kẻ phản đồ A Bảo của Cửu Thiên, trong lòng Lâu Mịch như có đoàn lửa đang cháy, ra ngoài tìm nước uống, tiện thể dập lửa.
Đi ngang qua cửa thư phòng, phát hiện bên trong có ánh đèn. Giờ này Trì Lẫm lại còn ở trong đó đọc sách?
Lại nói nàng gần đây đúng là ôm sách không rời tay, nhưng này đã mấy giờ rồi? Ngày mai không đi học à?
Lâu Mịch muốn qua giáo huấn nàng một chút, đi đến cửa, thì phát hiện Trì Lẫm đang khóc...
Hàng mi dày đã sớm bị nước mắt làm ướt đẫm, đôi mắt sưng đỏ Trì Lẫm yên lặng không tiếng động mà rơi nước mắt, nước mắt từng giọt rơi trên trang sách, thế mà nàng vẫn còn tiếp tục lật sách, tiếp tục tìm kiếm cái gì đó.
Cả thư phòng như bao phủ bởi một tầng bi thương u uất do nàng tỏa ra.
Thậm chí cả trái tim Lâu Mịch cũng vì nước mắt nàng mà cảm thấy chua xót.
Lâu Mịch nhẹ nhàng gõ cửa phòng, Trì Lẫm thấy là nàng, hơi cúi đầu tránh đi ánh mắt, có chút lúng túng.
"Tay rất đau hả?" Lâu Mịch nói, "Đau đến mức phải lén khóc sao. Ngồi yên đấy, đừng nhúc nhích."
Nói rồi nàng rời khỏi chốc lát, lúc quay lại trong tay đã mang theo một hộp thuốc.
"Đưa tay ra." Thư phòng chỉ có một chiếc ghế, Trì Lẫm đang ngồi, Lâu Mịch trực tiếp ngồi xuống sàn nhà.
Lâu Mịch căn bản không định để cho nàng đường lùi nào, Trì Lẫm buộc phải đưa tay cho Lâu Mịch.
Mở băng gạc ra, Lâu Mịch phát hiện vết thương trên tay nàng nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Một đạo vết thương thật sâu, nhìn đến cũng thấy đau.
Trì Lẫm suốt quá trình đều thất thần, không biết đang nghĩ gì.
Lâu Mịch "Tê" một tiếng, cũng thay nàng khó chịu, đồng thời trong lòng lại có một loại cảm xúc khó chịu không rõ nguồn gốc dâng lên:
"Bị thương nặng như vậy sao không nói với ta?"
Trì Lẫm: "Ta không muốn làm phiền ngươi."
Lâu Mịch: "..."
Nàng trước đây đúng là có nói "Đây có thể là mùa giải cuối cùng của ta, đừng làm phiền nữa."
Kết quả Trì Lẫm thật sự là không hé răng, dù tay bị cắt thành như thế này cũng không hé răng.
Lâu Mịch sắp bị tức chết.
"Làm phiền đương nhiên không được." Lâu Mịch cẩn thận giúp nàng thay thuốc, băng bó lại, "Nhưng bị thương có thể đến đây kêu đau với ta. Có nghe không?"
Trì Lẫm chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống thành hàng, lại rơi trên mu bàn tay của Lâu Mịch.
Động tác của Lâu Mịch hơi dừng lại một chút, rồi nhanh chóng tiếp tục tập trung băng bó.
Trì Lẫm nhìn ra được nàng căn bản không am hiểu việc này, thủ pháp băng bó cũng có chút vụng về.
Dù sao thì thời đại này quá yên bình, không có chiến sự, không biết băng bó cũng thực bình thường.
Trì Lẫm cũng không ngăn cản nàng.
Tâm trạng rối bời ban nãy, thật ra cũng nhờ cơn đau âm ỉ khi thay thuốc chạm vào vết thương mà cũng hơi phân tán được một chút.