Ngụy Chước Ngưng ngồi xổm ở cửa thang máy suốt cả tiết đầu, mãi đến khi chuông tan học vang lên mới làm ra vẻ như không có chuyện gì, len lén vòng từ cửa sau vào lớp.
Trì Lẫm cảm thấy kế hoạch này của Ngụy Chước Ngưng khá hay, có thể tránh giao phong chính diện với các lão sư, cũng định theo nàng chờ đến giờ ra chơi. Nhưng ngay lúc Trì Lẫm định cùng nàng vào lớp, phía sau có người gọi với lại:
"Trì Lẫm!"
Trì Lẫm quay đầu lại, thấy một nam sinh cao hơn nàng cả cái đầu không biết khi nào đã đứng sau lưng nàng, trong tay cầm một cái ly pha lê trong suốt.
Bên trong là loại đồ uống pha màu xanh thiên thanh và hồng phấn trông như mộng ảo, chỉ còn nửa ly. Thỉnh thoảng có vài viên ngôi sao nhỏ màu cam vàng từ mặt nước nổi lên, vừa chạm vào thành ly liền tan biến, nổ tung thành những đóa hoa nhỏ.
Giống như pháo hoa được thả trong ly pha lê vậy.
Nam sinh kia mày kiếm mắt sáng, diện mạo cực kỳ đoan chính, khí chất sạch sẽ. Nhưng thứ đầu tiên thu hút ánh nhìn của Trì Lẫm lại không phải khuôn mặt anh tuấn đó, mà là món đồ uống kỳ lạ lấp lánh trong tay hắn.
Nam sinh nói: "Ngươi tối qua chắc ngủ muộn lắm nên mới trễ như vậy đúng không? Còn chưa ăn sáng à? Uống cái này đi, đủ no bụng á."
Trì Lẫm cảm thấy không khí có vẻ không đúng lắm, nên im lặng.
Không ngờ nam sinh kia không cho cơ hội, trực tiếp nắm cổ tay nàng, nhét ly nước vào tay nàng:
"Đừng khách sáo với ta. Ta là Đằng Giáng, ban 1. Gọi A Đằng là được rồi. Chiều nay có trận bóng rổ, đấu với đội tuyển trường 12. Ta để sẵn cho ngươi một chỗ VIP, nhớ đến sớm một chút."
Nói xong còn chớp chớp mắt với Trì Lẫm một cái rồi bỏ đi.
Khi Đằng Giáng rảo bước xuống khu lớp mũi nhọn ban 1, mấy nam sinh lập tức xông lên, câu tay qua vai hắn, vừa cười cợt vừa quay đầu liếc về phía Trì Lẫm.
Mấy tiểu hài tử này bụng dạ không đơn giản, tâm tư còn cong queo hơn đường hẻm. Quả nhiên là thời đại nào cũng có loại tay ăn chơi "đổi thang mà không đổi thuốc " như thế (chỉ đổi chiêu trò chứ bản chất chẳng khác gì nhau). Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ đến Đại Nguyên cũng có mấy loại ăn chơi trác táng không khác gì hắn.
Lại nghĩ đến lần đầu tiên Bệ Hạ bày tỏ tình cảm với nàng, là dùng máu của chính mình viết nên một bài thơ tình đầy chân thành và thiết tha. Không chỉ thế, Bệ Hạ còn lý trí đến mức lôi toàn bộ điển cố từ cổ chí kim về các cặp phu thê có tu vi thâm sâu ra luận chứng, từng lời từng chữ đều đầy quyết tâm và thành ý.
Bệ Hạ vừa ngọt ngào tỏ tình vừa lý luận chứng minh, thật sự rất đáng yêu.
Dù Trì Lẫm bị Bệ Hạ trêu là người không hiểu phong tình, cũng tự nhận không hiểu lắm về tình yêu, nhưng nàng hiểu rõ ràng Bệ Hạ chân thành hơn những gã ăn chơi này gấp trăm lần.
Đồ uống đúng là đẹp mắt cũng khiến Trì Lẫm tò mò, nhưng nàng vẫn ném nó vào thùng rác.
Lưu Hủy Hân đang lén lút sơn lớp gel trong suốt lên móng tay giấu trong ngăn bàn, thì bị nam sinh ngồi phía trước gõ nhẹ vào bàn.
"Cái gì?"
Nam sinh nói: "Xem WeChat đi, ta vừa gửi cho ngươi bức ảnh. Nhanh lên xem, chắc chắn ngươi sẽ thích."
Lưu Hủy Hân: "Ảnh quỷ gì vậy."
Nam sinh nhướng mày: "Ảnh của Đằng Giáng."
Lưu Hủy Hân lập tức hai mắt sáng lên, mở WeChat.
Bạn trước bàn không lừa nàng, đúng là ảnh của Đằng Giáng mà nàng thầm yêu đã lâu. Trong ảnh, hắn cầm trên tay chẳng phải chính là món đồ uống hot nhất gần đây, vừa lên kệ là cháy hàng ngay lập tức, trong giới tình nhân chỉ cần chạm tay là bỏng — thức uống "Ngây Thơ Vũ Trụ" đó sao?
Không hổ là cao phú soái, thứ khó mua như vậy hắn cũng mua được... Chỉ là hắn định tặng "Ngây Thơ Vũ Trụ" cho ai?
"Ngây Thơ Vũ Trụ" chính là để tỏ tình mà!
Cái người đứng trước mặt hắn là ai vậy?!
Lưu Hủy Hân nhìn kỹ, cảm thấy bóng dáng ấy trông có phần quen quen.
Lưu Hủy Hân đang ép hỏi bạn trước bàn để moi thêm thông tin chi tiết, quần áo bạn này sắp bị nàng kéo toạc, thì Trì Lẫm vừa lúc đi vào phòng học và ngồi xuống.
Kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, giống hệt bóng dáng trong ảnh.
Lưu Hủy Hân chết trân nhìn Trì Lẫm.
Khó trách cảm thấy quen mắt, hóa ra chính là bạn cùng bàn của nàng.
Bạn trước bàn nháy mắt ra hiệu cho Lưu Hủy Hân, khiến Lưu Hủy Hân càng chắc chắn trong ảnh chính là Trì Lẫm, không lẫn đi đâu được.
Nhưng tại sao Đằng Giáng lại tặng món đồ quý như thế cho Trì Lẫm?
Lưu Hủy Hân nhìn quanh Trì Lẫm một vòng, tìm mãi cũng không thấy "Ngây Thơ Vũ Trụ" ở đâu.
"Thế nào?" Trì Lẫm bị nàng nhìn đến cảm thấy không tự nhiên.
"Ngây Thơ Vũ Trụ đâu rồi? Ngươi để đâu rồi? Lấy ra cho ta xem với."
"Cái gì ngây thơ vũ trụ?"
"Còn giả ngốc! chính là đồ uống Đằng Giáng đưa cho ngươi ấy."
Hóa ra thứ đó tên là "Ngây Thơ Vũ Trụ", cái tên này đúng là rất hợp với vẻ ngoài kỳ lạ của nó.
Trì Lẫm xem vẻ sốt ruột của Lưu Hủy Hân, trong lòng đoán được đại khái.
Lưu Hủy Hân còn muốn hỏi tiếp thì lão sư Lịch sử đến.
Căn bản không cho Lưu Hủy Hân thời gian nói chuyện, tiết học này như thường lệ vừa bắt đầu liền kiểm tra.
Lưu Hủy Hân vốn cực kỳ chán ghét môn lịch sử, một đống tên người tên địa danh khiến nàng lười đến mức chẳng buồn học thuộc. May mà bài thi môn này chủ yếu là trắc nghiệm, đến mức đoán mò cũng có thể đúng được vài câu.
Khi bài thi vừa được hệ thống đẩy xuống, Lưu Hủy Hân vừa lẩm bẩm mắng vừa chọn bừa đáp án, tiện tay tích đại. Trong lúc rảnh rỗi lại liếc mắt nhìn sang bạn cùng bàn, phát hiện Trì Lẫm mỗi lần chọn đáp án đều sẽ dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó mới cẩn thận động bút.
Chẳng lẽ những câu hỏi này nàng biết?
Sao có thể, lần trước kiểm tra lịch sử Trì Lẫm không phải nhờ nàng cứu mới khỏi bị điểm liệt sao?
Còn bày đặt ra vẻ suy nghĩ làm gì...
Lưu Hủy Hân đang căm tức nhìn Trì Lẫm thì không phát hiện lão sư Lịch sử đã chạy đến sau lưng nàng, cúi người xuống, bỗng nhiên thì thầm ngay bên tai nàng:
"Trì Lẫm đồng học đẹp như vậy, ngươi xem có thơm không?"
Lưu Hủy Hân giật mình run lên, bút điện tử trong tay vô tình chạm vào nút nộp bài. Nàng trong lòng hoảng sợ, tay lại run, lần nữa chuẩn xác không sai chạm vào nút "Xác nhận".
Bài thi trực tiếp bị hệ thống khóa lại, không thể sửa đổi nữa.
Lưu Hủy Hân: "..."
Nàng mới làm được có ba câu trắc nghiệm!!!
Toàn bộ thao tác này của Lưu Huỷ Hân đều được lão sư Lịch sử nhìn hết từ đầu đến cuối, lão sư chỉ lắc đầu, cũng không quan tâm nàng, trực tiếp xoay người bỏ đi.
"Gặp đứa ngốc rồi, chưa từng thấy ai ngu đến mức này!" Không biết nam sinh nào hô lên một câu, cả lớp lập tức phá lên cười.
Lưu Hủy Hân mặt đỏ bừng, oán hận nhìn về phía Trì Lẫm, phát hiện nàng dường như hoàn toàn không chú ý đến chuyện gì đã xảy ra xung quanh, không cười theo, thậm chí đến đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, vẫn nghiêm túc cắm cúi làm bài.
Lại giả vờ à.
Hết tiết lịch sử, bài thi hoàn toàn được hệ thống thu lại, mọi người đi ra ngoài học tiết thể dục.
Phòng học lớp 11 ban 6 lập tức trống rỗng, chỉ còn lại một bóng người.
Lưu Hủy Hân theo đồng học đi sân thể dục, nhưng đi được nửa đường lại lặng lẽ quay lại, đổ cả lon Coca lên iPad của Trì Lẫm.
Nhìn chất lỏng sền sệt mang theo bọt khí sủi lách tách từng chút một thấm vào khe máy iPad của Trì Lẫm, khóe miệng Lưu Hủy Hân không kiềm được mà nhếch lên, lộ ra ý cười đắc ý.
Tùy tay ném lon Coca lên bàn Trì Lẫm, lặng lẽ nhìn quanh xác nhận không ai, rồi từ trong túi móc ra một con rắn, nhét vào cặp sách của Trì Lẫm, sau đó như không có chuyện gì rời khỏi lớp.
Trì Lẫm sợ rắn, trước đây Lưu Hủy Hân từng cùng nàng ra ngoài ăn cơm, vừa đúng lúc tiệm cơm đang nhận hàng, một túi thực phẩm chứa nguyên liệu rắn bị nhân viên vứt xuống ngay bên chân Trì Lẫm. Khi đó, Trì Lẫm sợ đến mức lời nói cũng líu lại không rõ.
Không biết khi nàng không phòng bị mà tiếp xúc gần với con rắn trong cặp sách, sẽ biểu hiện thế nào nhỉ?
Lưu Hủy Hân nôn nóng đến mức không thể chờ thêm một giây nào nữa để tận mắt chứng kiến màn "kinh hồn biến sắc" của Trì Lẫm, tốt nhất là quay được video lúc nàng hoảng hốt hét to hay ngã nhào, rồi gửi cho Đằng Giáng xem, để hắn biết người mà mình "cảm nắng" rốt cuộc là loại hàng gì.
Lưu Hủy Hân lúc xuống lầu không phát hiện, Ngụy Chước Ngưng từ thang máy khác đi lên, vừa vặn thấy bóng dáng nàng rời đi.
Ngụy Chước Ngưng dùng dây thừng tạm thời buộc tạm chiếc quần bị đứt lưng quần, lén quay lại lớp viết nốt chương mới.
Hôm qua chương đó còn thiếu hơn 500 từ chưa viết xong, giờ là tiết thể dục có 20 phút "vàng" để lén lút hoàn thành phần kết, không thể bỏ lỡ.
Độc giả đang mong chờ bản cập nhật này từng phút từng giây!
Ngụy Chước Ngưng lẻn về, định từ cặp sách tìm cái máy tính nhỏ chuyên dụng để viết truyện mà nàng mang theo, nhưng tìm mãi không thấy.
Máy tính đâu rồi? Sao trong này toàn là sách vở?
Khó trách từ sáng tới giờ đeo balo thấy nặng một cách bất thường, thì ra đây không phải cặp sách của nàng!
Ngụy Chước Ngưng lập tức nhớ ra, sáng nay lúc bị Trì nhược trí kéo ngã, hai cái cặp sách đều rơi xuống đất. Lúc vội vàng rời đi, hai người đã lấy nhầm của nhau rồi!
Cũng tại cái trường chết tiệt này, từ đồng phục đến cặp sách đều bắt buộc đồng bộ.
Ngụy Chước Ngưng nhanh chóng đem cặp sách đổi lại, tiện tay lôi máy tính ra, cảm xúc dâng trào bắt đầu hăng say gõ nốt đoạn truyện còn dang dở từ hôm qua.
Đến khi tan tiết thể dục, mọi người quay về lớp, Trì Lẫm lập tức phát hiện trên bàn mình có một lon Coca nghiêng ngã, nước trong lon thì đã cạn sạch. iPad thì không mở lên được nữa.
"Sao lại thế này?"
"Coca đổ vào... máy không dùng được rồi."
Có mấy đồng học tình nguyện tiến lại muốn giúp nàng sửa, sử dụng phương pháp khởi động lại nhiều lần đều không có phản ứng.
Trì Lẫm: "Không sao, ta tự xem lại."
Từ sau khi Trì Lẫm thay bộ áo khoác "nông thôn phi chủ lưu" thành trang phục phổ thông như bao người khác, thái độ của đám nam sinh trong lớp với nàng rõ ràng thay đổi hẳn. Ở thời đại mở cửa, nơi mà đồng tính có thể kết hôn, vẫn có không ít nữ sinh sẵn sàng nhìn nàng thêm vài lần, có việc gì cần giúp, cũng vui vẻ giơ tay góp sức.
Lưu Hủy Hân ở bên nói: "Ai bảo ngươi, đã bảo đừng mang đồ uống vào lớp học rồi mà. Nhìn đi, đổ đầy bàn rồi còn gì, đến cả máy tính bảng cũng bị hỏng rồi đấy. Việc này nếu bị Kỳ lão sư biết chắc lại mắng ngươi một trận. Đến lúc đó mà bị mời phụ huynh thì ngươi nên khóc đi là vừa."
Trì Lẫm nghe thần thái và nội dung lời nói của nàng, trong lòng đã đoán được chín phần.
Tiểu hài tử thời nay đúng thật là nhàm chán. Mỗi thời đại tay ăn chơi biểu hiện ra ngoài khác nhau, nhưng ruốt cuộc bên trong cũng chẳng mấy khác biệt. Đến cả mấy trò ác ý cũng đều là mấy chiêu cũ kỹ ấy mà thôi.
Trì Lẫm cũng không định phản ứng với nàng, lát nữa đi hỏi chủ nhiệm lớp máy tính hỏng rồi nên sửa như thế nào.
Lưu Hủy Hân giấu tay dưới bàn học cầm điện thoại, âm thầm bấm một nút nào đó.
Được rồi, mọi người trong lớp đều đã có mặt đông đủ, chính là thời đểm để mất mặt.
Lưu Hủy Hân hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào cặp sách của Trì Lẫm, chờ đợi con rắn nhận được tín hiệu triệu hồi, từ cặp sách của Trì Lẫm bò ra.
Kết quả đợi nửa ngày, không có động tĩnh.
Lưu Hủy Hân lại ấn, liên tục ấn vài lần, vẫn không phản ứng.
Con rắn đâu rồi?
Con rắn chạy đi đâu rồi?
Ngụy Chước Ngưng đang tập trung tinh thần tận dụng hai phút cuối điên cuồng gõ phím, dần dần cảm thấy trên đùi có thứ gì đó đang bò bò.
Cúi đầu vừa thấy, trên đùi bò một con rắn toàn thân trắng bệch.
Con rắn bò với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền từ chân nàng quấn lên cánh tay.
"Má ơi——!" Ngụy Chước Ngưng la lên một tiếng, cả người suýt xông lên trần nhà.
"Cái quái gì... RẮN!" Mọi người xung quanh vừa nhìn thấy con rắn lập tức hoảng loạn, chạy tán loạn, có người thậm chí còn nhảy phắt lên bàn.
Con rắn quấn lấy cánh tay Ngụy Chước Ngưng, mặc cho nàng giãy giụa cỡ nào cũng không thể hất nó ra được.
Sắc mặt Ngụy Chước Ngưng tái mét, nước mắt đã rưng rưng trực trào ra ngoài.
Con rắn càng lúc càng siết chặt, sắp nhắm thẳng vào cánh tay nàng mà cắn.
Trì Lẫm sải bước tới, thẳng tay tóm lấy đầu con rắn, dùng lực mạnh bóp chặt. Con rắn lập tức co quắp một cái, rồi nằm im bất động.
"Chết, chết chưa?" Ngụy Chước Ngưng không biết từ lúc nào đã trốn ra sau lưng Trì Lẫm, gương mặt thường ngày vẫn luôn cao ngạo bướng bỉnh giờ trắng bệch không chút huyết sắc, bấu lấy vai Trì Lẫm rướn người ra phía trước xem, muốn xác nhận tình trạng con rắn thế nào.
"Chết rồi." Trì Lẫm nói, "Không phải rắn thật."
Mọi người lại một lần nữa vây quanh trở lại, phát hiện đầu rắn đã bị tách rời khỏi thân, bên trong lộ ra kết cấu mô phỏng của một con rắn đồ chơi.
Các bạn học thảo luận: "Ta biết cái này, đồ chơi dọa người Halloween, nhìn giống rắn thật lắm, có thể kết nối với điện thoại, điều khiển từ xa qua app, còn lập trình được đường di chuyển nữa kìa!"
"Có người cố tình thả ra dọa người à?"
"Ai làm chuyện này vậy, thật thiếu đạo đức!"
"Giống thật như đúc, lấy đồ này dọa người có thể dọa chết người đó."
"Ngụy Chước Ngưng, ai mà thù sâu oán nặng với ngươi vậy, nhìn thế này là muốn giết ngươi rồi còn gì."
Ngụy Chước Ngưng tức giận nói: "Làm gì có, ta đâu có trêu chọc ai!"
Ngồi cùng bàn với Ngụy Chước Ngưng là Lâm Tiểu Chí, vừa vuốt mái tóc dài dịu dàng vừa cười tủm tỉm:
"Ta chứng minh nàng không có, nàng chỉ là hổ giấy, cả ngày giả vờ hung dữ, chứ chọc nhẹ một cái là sụp ngay."
Một vòng người "tsk tsk" không ngừng, Ngụy Chước Ngưng mặt từ trắng chuyển sang đỏ bừng.
Mẹ nó, mất mặt quá!
Lại nhìn Trì Lẫm, Trì Lẫm biểu hiện rất bình tĩnh, dường như nghĩ đến điều gì.
Ngụy Chước Ngưng phát hiện tay Trì Lẫm vẫn nắm chặt, lòng bàn tay có chút đỏ, dường như chảy máu.
Con rắn mô phỏng đó cũng không phải làm từ cao su, mà là máy móc. Trong tình huống khẩn cấp dùng sức bóp, tay chắc chắn sẽ bị trầy xước.
Ngụy Chước Ngưng âm thầm ghi nhớ trong lòng.
"Trì Lẫm, chiêu của ngươi nhanh chuẩn tàn nhẫn, lợi hại quá."
"Ngươi cũng không sợ à? Dám để tay không bóp rắn."
Càng nhiều đồng học tụ tập quanh Trì Lẫm cùng nàng trò chuyện, mọi người đều cảm thấy nàng thật soái.
Lưu Hủy Hân ngồi chết trân tại chỗ, siết chặt điện thoại trong tay, chẳng khác gì một bức tượng đá.
Chuyện sao lại thành thế này...
Tại sao con rắn lại chui ra từ trong cặp sách của Ngụy Chước Ngưng?
Chẳng lẽ Trì Lẫm sáng sớm đã biết? Sao có thể...
Nhưng mà con rắn đó thực sự đắt tiền lắm!
Lưu Hủy Hân hận đến đau đầu.