Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 21



Mấy ngày sau đó, Lâu Mịch đều cẩn thận quan sát Trì Lẫm, xem tâm trạng của nàng có phục hồi về trạng thái bình thường như trước hay không.

Không cãi nhau với nàng, mọi việc đều cố gắng nhường nàng, hai người ở chung dưới một mái nhà cũng giống như một đôi tỷ muội chân chính vậy.

Lâu Lực Hành cảm thấy con gái có một thời gian không gửi WeChat để oán giận, rất tò mò về tình hình trong nhà, chủ động hỏi thăm:

"Bảo bối, gần đây ngươi có khỏe không? Tiểu Lẫm có phải lại tìm ngươi phiền toái không? Không sao cả, có chuyện gì cứ nói với ba ba, ngàn vạn đừng ủy khuất bản thân, ba ba sẽ làm chủ cho ngươi."

Lâu Mịch: "À, ra là ta có ba ba."

Lâu Lực Hành: "......"

"Mịch Mịch, ngươi không thể vì ba ba công tác bên ngoài lâu ngày mà không nhận ta chứ!"

Lâu Mịch cười nói: "Nói đùa thôi. Ta hiện tại rất tốt, nhãi ranh đó thì làm gì được ta? Yên tâm đi, ta sẽ "thu phục" nàng đến ngoan ngoãn."

Lời này Lâu Lực Hành chỉ dám tin một nửa, sợ con gái quá hiểu chuyện, có việc gì không nói thẳng với hắn, liền vội vàng hứa sẽ thu xếp quay về nhà một chuyến trong thời gian ngắn nhất.

"Không có việc gì cấp bách, ta không vội." Lâu Mịch nói rất nghiêm túc, "Ngươi vẫn nên coi trọng sự nghiệp đi."

Lâu Lực Hành nghe giọng nói của Lâu Mịch, càng thêm bất an.

......

Trì Lẫm biểu diễn kiếm vũ trong lễ hội Văn hóa, video ngay từ đầu được truyền lên diễn đàn trường học, có người cố tình tạo cho nàng một đống cao lầu (threads), mỗi ngày đều có người ghé vào bàn tán, bình luận từng cử chỉ, động tác của Trì Lẫm.

Diễn đàn trường học này cũng không phải diễn đàn chính thức do nhà trường quản lý.

Diễn đàn chính thức không chỉ đăng bài phải dùng tên thật, mà còn có lão sư và Chủ nhiệm giáo dục thường xuyên vào giám sát từng lời nói hành động của các học sinh, nơi đó căn bản không phải là chỗ giải trí và bàn tán buôn chuyện bát quái.

Học sinh TrườngTam Trung Nam Hồ thường lui tới chính là diễn đàn ngầm cao cấp nổi tiếng, nghe nói chủ sở hữu chính là Đàm Lạc, vị học tỷ ngự tỷ lớp 12, từng bẻ cong hoa khôi Khối 11 Lâm Tiểu Chí.

Diễn đàn này mỗi ngày có vài nghìn người dùng hoạt động, có thể ẩn danh cũng có thể dùng danh tính thật, mọi chuyện lớn chuyện nhỏ trong TrườngTam Trung Nam Hồ hầu như đều được bàn tán ở đây: từ đánh nhau, chia tay, cho đến ai hoa si ai... có khi khen ngợi có khi chỉ trích, rất sôi nổi.

Ban đầu, video "Bạch Lộ Vị Hi" chỉ nổi tiếng trong trường, được gọi là bài biểu diễn xuất sắc nhất trong lễ hội Văn hóa. Nhưng không biết ai đã đem nó đăng lên Weibo, chỉ trong một ngày đã xoay vòng hơn hai ngàn lượt chia sẻ.

"Đây là tiên nữ muội muội từ đâu ra vậy, nhìn bối cảnh đơn sơ như vậy hình như là biểu diễn ở lễ hội Văn hóa trường học, chẳng lẽ còn là học sinh cấp ba?"

"Múa đẹp quá, có phải học sinh nghệ thuật chuyên về vũ đạo không?"

Càng có chuyên gia ra phân tích, nữ học sinh trong video chắc chắn đã học võ thuật, vài động tác rất chuyên nghiệp, mà độ khó cũng không phải dạng vừa.

"Xin hỏi, tiên nữ muội muội cuối cùng là ai vậy? Cầu in4!!!"

"Mọi người nhìn đây! Ta biết! Đây là đồng học của ta! TrườngTam Trung Nam Hồ Trì Lẫm. Video này thực ra rất giả, người thật không đẹp như vậy đâu, người thật đẹp hơn một trăm lần."

Account marketing nhìn ra tiềm năng của video này, bắt đầu chuyển phát đại trà, rất nhanh, video gốc đã vượt mốc mười ngàn lượt chia sẻ.

Trì Lẫm căn bản không hay biết bản thân đang "bạo hồng" trên Weibo, bởi nàng đang chạy thục mạng vào cổng trường, muộn học mất rồi.

Còn lại 30 giây nữa thôi, bảo vệ đứng ở đầu kia cũng hò hét cổ vũ cho nàng.

Còn 5 giây cuối cùng, chuông đang reo!

Trì Lẫm còn cách đúng một bước chân là bước vào cổng trường, nào ngờ bị ai đó túm lại.

"Xin hỏi ngươi là Trì Lẫm phải không?"

"Bạch Lộ Vị Hi có phải do ngươi sáng tác không?"

Trì Lẫm còn chưa kịp nhìn rõ người kéo nàng là ai, mấy chiếc micro điên cuồng đưa về phía miệng nàng, nếu không phải nàng tránh kịp thời, micro có thể nhét thẳng vào miệng nàng.

Trì Lẫm: "...... Các ngươi là ai?"

Mấy chiếc màn hình lớn hướng thẳng vào nàng, nàng đã từng gặp thiết bị phỏng vấn đường phố trong video, biết những người này đang quay phim nàng.

Vây quanh nàng có năm sáu người, đều là nhóm truyền thông tự do, chỗ nào có tin hot chỗ đó có bọn họ.

Bọn họ giải thích ý đồ đến đây, muốn phỏng vấn nàng một chút, hỏi về nguồn cảm hứng sáng tác kiếm vũ "Bạch Lộ Vị Hi".

"Ngoài ra có rất nhiều cư dân mạng đều cảm thấy hứng thú với ngươi, ngươi thể tự giới thiệu một chút không?"

Trì Lẫm suy nghĩ muốn mở rộng tầm ảnh hưởng, để Bệ Hạ sớm ngày nhìn thấy nàng, liền rất nghiêm túc giải thích ý nghĩa "Bạch Lộ Vị Hi":

"Bạch Lộ Vị Hi là một câu trích từ <Kinh Thi - Kiêm Gia>. Cỏ lau miên man, sương sớm chưa tan. Cỏ lau ven sông sum suê, buổi sáng sớm sương trắng vẫn chưa biến mất. Mọi người chắc hẳn đều đã đọc câu thơ này. Người kia có còn trong mộng không, hay chỉ là ảo tưởng? Không, ta tin chắc nàng là có thật. Đây là một loại cảm xúc mơ hồ lại có chút cô đơn xen lẫn lạc lối, ta thông qua kiếm vũ để thể hiện cảm xúc đó. Khi thì tin tưởng, khi thì lại có chút dao động......"

Trì Lẫm mở miệng là tới, từng câu nói đều có trọng tâm, mỗi chữ đều như có hồn.

Đám phóng viên tự do không ngờ rằng, lần đầu tiên đối mặt với máy quay mà Trì Lẫm lại không hề lúng túng, trái lại từng câu từng chữ đều rõ ràng, trật tự mạch lạc, giọng nói có tiết tấu, khiến người ta có cảm giác như đang nghe giảng trong lễ khai giảng.

Nàng giống như thực sự từng lên bục giảng không chỉ giảng, mà còn dạy qua lớp, điều khiển những sân khấu cả trăm người cũng không phải là chuyện hiếm. Vài ba cái máy quay, vài ba người đối diện, hoàn toàn không khiến nàng mất bình tĩnh.

Kỳ thật, bài kiếm vũ "Bạch Lộ Vị Hi" kia chính là nàng sáng tạo dựa trên đoạn cảm tình mông lung giữa mình và Bệ Hạ khi xưa. Không ngờ thời đại đổi thay, khoảng cách giữa nàng và Bệ Hạ cũng biến hóa, nhưng chính vì thế, hàm nghĩa của vũ khúc ấy càng trở nên phù hợp.

Khi Trì Lẫm giải thích ý nghĩa vũ đạo, nàng không giấu được chân tình, từng câu nói ra đều có sức nặng, chạm vào lòng người. Mỗi động tác trong bài múa được nàng phân tích tường tận, không hề khoa trương mà lại cực kỳ thuyết phục.

Phân đoạn phỏng vấn này sau đó được truyền thông cắt ngắn, chỉnh sửa lại rồi đăng lên mạng. Hình ảnh Trì Lẫm bình tĩnh, khí chất cổ điển đặc biệt, lập tức thu hút một lượng lớn người vây xem.

"Tiên nữ muội muội quả nhiên đủ tiên, đến dưới ống kính tử thần mà vẫn đẹp như vậy."

"Thật sự không thêm filter gì mà vẫn đỉnh! Thật đó!"

"Không chỉ biết múa mà còn biết nói, cảm giác rất có văn hóa có nội hàm."

Ban đầu đều là những lời khen ngợi, dần dần, không biết từ đâu xuất hiện một số tài khoản bình luận châm biếm.

"Đừng có tưởng tượng nữa được không? Là người TrườngTam Trung Nam Hồ đây, phổ cập kiến thức cho mọi người, Trì Lẫm chính là kẻ phế vật, học lực kém chót bảng rõ ràng. Lăng-xê kiểu này cũng quá cấp thấp rồi."

"Hơn nữa đời tư rất loạn, Trì đại tiểu thư nam nữ đều không chừa."

......

Trì Lẫm không hề bận tâm đến những lời bàn tán trên mạng về mình. Nàng không đi tìm đọc, cũng chẳng có thời gian để xem.

Gần đây nàng phát hiện Thư viện Quốc gia không chỉ có khu mượn sách công khai, mà còn có khu Tàng thư đặc biệt, chỉ cho phép đọc tại chỗ. Ở đó không chỉ có những bản sao cổ, mà còn lưu giữ rất nhiều tài liệu lịch sử quý hiếm.

Chỉ riêng phần địa phương chí là có thể tìm ra rất nhiều tài liệu hữu ích.

Mỗi khi có thời gian rảnh, Trì Lẫm lại ôm lấy chiếc máy tính bảng và điện thoại, ngồi tra cứu, tìm đọc từng dòng, hy vọng có thể lần ra manh mối gì đó về triều Nguyên.

Còn có một số sách về "kiếp trước kiếp này", giảng về mối quan hệ giữa thể xác và linh hồn.

Từ triết học đến khoa học, Trì Lẫm đang từ từ tiêu hóa những kiến thức không dễ dàng đó.

Tất nhiên nàng còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, chính là học tập và thi cử.

Nàng biết làm một học sinh giỏi quan trọng như thế nào, chỉ có học sinh giỏi mới có thể khiến nhiều người chú ý và có thiện cảm, con đường phía trước cũng mới tốt đẹp hơn.

Tìm kiếm, sắp xếp manh mối, học tập, và duy trì cuộc sống hiện đại, những việc này chiếm gần như toàn bộ thời gian trong ngày của nàng. Nhưng kỳ lạ thay, nàng lại thấy rất hứng thú.

Ảnh hưởng của "Bạch Lộ Vị Hi" vẫn đang lên men, hôm nay Trì Lẫm lên lầu, bất ngờ bị một nữ học muội cấp hai chặn lại ngay trước thang máy.

Học muội lớn rất xinh xắn đáng yêu, đôi tay trắng nõn nhét trong tay áo đồng phục, lo lắng đưa ra một lá thư cho Trì Lẫm.

"Học tỷ, làm ơn hãy nhận lấy......"

Chỉ nói mấy chữ này, tiểu học muội đã lo lắng đến đỏ mặt, cả người run rẩy, Trì Lẫm đối với các nữ hài tử luôn mềm lòng, liền nhận lấy.

Không cần mở ra cũng biết bên trong viết nội dung gì.

Điều khiến Trì Lẫm thấy thú vị chính là, trải qua hàng nghìn năm, dù khoa học kỹ thuật phát triển đến đâu, trong quan niệm mọi người, thư tình loại này cần phải viết tay mới có vẻ chân thành.

Chỉ có viết tay mới đủ xứng đáng với tâm tình muốn thổ lộ.

Tiểu học muội vừa đưa thư xong đã lập tức quay người chạy như bay, để lại Trì Lẫm đứng tại chỗ, đem thư bỏ vào cặp sách.

"Có sức hấp dẫn thật nha, ta cũng không có học muội gửi thư tình."

Trì Lẫm đi ngang qua ban 1, Đằng Giáng thò đầu ra cửa sổ, không quên huýt sáo một cái.

Trì Lẫm lập tức tăng tốc bước chân, nhưng Đằng Giáng đã nhanh hơn một bước vòng ra từ cửa sau đuổi theo:

"Này, đừng lạnh nhạt với ta thế chứ, cho ta một cơ hội được không? Dù sao cũng là ta phát hiện ngươi đầu tiên, là người đầu tiên tặng quà cho ngươi để thể hiện thiện cảm đó nha. Ngươi lại nhận thư tình của tiểu học muội kia, còn món quà ta tặng thì bị ngươi vứt đi, như vậy có phải hơi quá nhẫn tâm không? Ít ra cũng phải coi trọng thứ tự trước sau chứ?"

Trì Lẫm bị hắn nói một hồi không biết đi đâu, Đằng Giáng cũng không muốn làm nàng phản cảm, khuôn mặt đẹp trai vẫn rất đẹp, cười rạng rỡ đầy ánh nắng mặt trời, vừa soái vừa chân thành:

"Cuối tuần có rảnh không, chúng ta đi thư viện? Ta giúp ngươi học bù. Chỉ học bù thôi, không làm gì khác."

Câu bổ sung cuối cùng bị các bạn nam trong lớp nghe thấy, từ ban 1 truyền ra một trận ồn ào.

Đằng Giáng quay lại nói: "Đừng làm ầm, ta đang nghiêm túc truy lão bà đây."

Toàn bộ quá trình đều bị Lưu Hủy Hân ở góc tường nghe lén, sắc mặt xấu đến cực điểm.

Nàng sao cũng không thể tưởng tượng được, Trì Lẫm kẻ nhược trí đó làm sao đột nhiên trở nên lợi hại?

Những bài thơ khó như vậy mà nàng nhẹ nhàng học thuộc qua, con rắn ban đầu sợ muốn chết, giờ cũng dám tay không bóp chết, con rắn hoa đó nàng tiêu một tháng tiền tiêu vặt!

Điên rồ nhất vẫn là màn trình diễn tại lễ hội Văn hóa, Trì Lẫm rõ ràng là nhân vật đầu óc đơn giản, tứ chi ngu ngốc không phối hợp, vậy mà lại nổi bật nhất!

Dựa vào cái gì!

Trì Lẫm có phải vẫn luôn đang giả heo ăn thịt hổ không?

Nàng trước đây đã nghi hoặc, tại sao Trì Lẫm đối mặt chuyện bất ngờ xảy ra lại không chút nào hoảng loạn, hóa ra đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Lưu Hủy Hân thậm chí còn nghi ngờ, dù nàng không đi trộm hồ sơ đăng ký của Trì Lẫm, Trì Lẫm cũng sẽ tự mình đi đăng ký!

Vốn dĩ Trì Lẫm nổi bật trong lễ hội Văn hóa đã khiến nàng buồn bã không vui lâu rồi, mấy ngày này đến giờ, những người tỏ tình với Trì Lẫm càng ngày càng nhiều. Lần nào cũng để cho nàng bắt gặp được.

Trì Lẫm cuối cùng có gì tốt?

Một kẻ học tra đội sổ, xinh đẹp thì sao? Có thể làm cơm ăn được không?

Những điều đó nàng đều nhịn được, then chốt nhất vẫn là thái độ não tàn của Đằng Giáng.

Lần trước Trì Lẫm đều ném cái "ngây thơ vũ trụ" của hắn ném thẳng vào thùng rác, thế mà Đằng Giáng vẫn có thể nhẹ nhàng, giọng điệu dịu dàng nói chuyện với Trì Lẫm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn có còn chút tôn nghiêm nào không?

Hắn có còn là hot boy không?

Lưu Hủy Hân ghen ghét đến sắp phát điên, đặc biệt là khi nghe Đằng Giáng buông câu "đang nghiêm túc truy lão bà", có chút đùa giỡn, nhưng ẩn chứa chân thành.

Trì Lẫm lúc này bị cái điệu bộ bám dính hơi dầu mỡ của Đằng Giáng khiến cả người phát lạnh, vốn định đi vòng đường khác tránh hắn, chính lúc đó bỗng nhiên nghĩ đến lời Quốc Sư nói với nàng trước khi xuyên qua.

Sau khi Bệ Hạ chuyển thế, dung mạo không thể giữ nguyên như kiếp trước. Người ấy có thể là bất kỳ ai, mang bất kỳ thân phận, giới tính nào.

Đằng Giáng này đối với nàng xem như rất có nghị lực, Bệ Hạ năm đó cũng tốn không ít công phu để khiến nàng vượt qua khó khăn mà buông bỏ ranh giới quân thần, chấp nhận mối quan hệ tình nhân.

Vạn nhất... vạn nhất Bệ Hạ kiếp này lại chuyển thành nam nhân thì sao?

Nghĩ đến đây, Trì Lẫm lần đầu tiên cẩn thận quan sát kỹ lưỡng Đằng Giáng.

Nếu nói theo tiêu chuẩn nữ nhân yêu nam giới, thì gương mặt này... cũng có thể miễn cưỡng xếp vào hàng chân mệnh thiên tử đi.

Trì Lẫm: "Ngươi học hành có giỏi thật không?"

Đằng Giáng: "Hả... Nếu câu này do người khác hỏi có lẽ ta còn khiêm tốn một chút, nhưng vì ngươi hỏi nên ta có thể thập phần tự tin mà nói với ngươi, thật sự rất giỏi."

Lưu Hủy Hân cuối cùng không nhịn được mà xen vào: "Trì Lẫm ngươi cũng quá bất lịch sự rồi! Đằng Giáng chính là người đứng top 20 toàn khối đấy!"

Trì Lẫm: "Ừm. Vậy được, cuối tuần đi thư viện mấy giờ?"

Đằng Giáng không ngờ Trì Lẫm lại gật đầu dễ dàng như thế, nhất thời ngẩn ra không kịp phản ứng vài giây rồi mới hoàn hồn, sợ nàng đổi ý liền nhanh như chớp chốt lịch:

"Thứ bảy sáng 9 giờ, ta sẽ đến đón ngươi!"

Trì Lẫm: "Không cần, ta tự bắt xe qua là được."

Lưu Hủy Hân nhìn thái độ vân đạm phong khinh của nàng càng thêm xác định nàng đây chính là đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt!

Trước đó cố ý vứt bỏ "ngây thơ vũ trụ" của Đằng Giáng cũng là để thu hút sự chú ý của Đằng Giáng!

Nàng sao lại có thể vô liêm sỉ như vậy!

Lưu Hủy Hân đang định mở miệng thêm vài câu, dạy dỗ Trì Lẫm một trận cho hả giận, thì phía sau bỗng vang lên một giọng nữ:

"Ôi chao, lại đến chậm một bước rồi. Vậy phải làm sao bây giờ nhỉ? Ta cũng muốn hẹn Tiểu Lẫm ra ngoài chơi mà. Tiểu Lẫm, ta có thể gia nhập với hai người được không?"

Lưu Hủy Hân quay đầu lại nhìn liền thấy ngay học tỷ khối 12, nữ thần trong lòng vô số học sinh của TrườngTam Trung Nam Hồ — Đàm Lạc, đang đứng ngay sau mình.

Ngay cả Đàm Lạc cũng tới góp mặt, điên rồi sao?!

Lưu Hủy Hân tâm thái hoàn toàn vỡ vụn thành nghìn mảnh.

Trước đó là một đám tiểu tốt không đáng kể đổ xô về phía Trì Lẫm đã đủ khiến nàng ta nghẹn họng. Bây giờ, cả Đằng Giáng lẫn Đàm Lạc, một cặp nam thần, nữ thần đỉnh lưu trong trường cũng đồng loạt hướng về Trì Lẫm? Trì Lẫm nàng có tài đức gì chứ?

Đàm Lạc vừa xuất hiện liền rất tự nhiên đặt tay lên vai Trì Lẫm, Trì Lẫm lặng lẽ hướng sang bên lùi một bước, kéo ra khoảng cách với Đàm Lạc.

Đàm Lạc không để ý, tiếp tục mỉm cười không thiện ý với nàng:

"Học tỷ thành tích học tập cũng không tệ, có muốn thử so tài không?"

Lời này nói ra, ước chừng không mấy ai sẽ tin nàng nhấn mạnh chính là "Thành tích học tập", chứ không phải thứ gì khác.

Dù sao thì, với gương mặt quyến rũ kia của Đàm Lạc, muốn nói nàng là học sinh cấp ba, e là chẳng ai tin. Nghe nói ở mặt tình ái cũng rất có thành tích. Hôm nay còn bí mật nhuộm tóc, chúc phúc nàng đừng bị Chủ Nhiệm Giáo Dục bắt gặp.

Đằng Giáng đối với vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện này cũng hơi khó chịu, đang muốn đuổi vị đại tiên này đi, không ngờ Trì Lẫm lại trực tiếp gật đầu đồng ý.

"Cũng được, cùng nhau học."

Vị học tỷ này, Trì Lẫm có nghe qua ít nhiều. Nghe nói trong suốt ba năm học, nàng luôn giữ vững ngôi vị đầu bảng khối 12, năm lần bảy lượt đứng đầu bảng xếp hạng toàn trường, mà không chỉ trong trường ngay cả bảng xếp hạng toàn tỉnh.

Trừ một lần không cẩn thận gãy xương vắng thi Ngữ văn, rơi xuống vị trí thứ hai, tổng điểm vẫn luôn duy trì khoảng cách trên 40 điểm so với người đứng sau.

Điều thần kỳ hơn cả, chính là năng lực vừa "học tập xuất sắc" lại vừa "sát thương người khác phái và đồng giới".

Trì Lẫm nhìn Đàm Lạc, cảm thấy khí chất nào đó cũng có chút giống với Bệ Hạ.

Nàng cũng rất có khả năng là Bệ Hạ chuyển thế.

Trong phòng ban 6, Ngụy Chước Ngưng ngồi sát cửa sổ, vừa nhìn thấy Đàm Lạc xuất hiện, linh hồn hóng hớt trong người lập tức bốc cháy phừng phừng. Nghĩ đến chuyện Lâm Tiểu Chí từng bị "lật thuyền" dưới tay vị học tỷ này, trong lòng nàng không khỏi nhen nhóm lên một cảm giác vui sướng khi thấy người gặp nạn. Ngụy Chước Ngưng hưng phấn đến độ vung tay huých mạnh Lâm Tiểu Chí đang chăm chú làm đề:

"Ê ê ê, bạn gái cũ của ngươi kìa! Bò tường rồi!"

Lâm Tiểu Chí đang nhanh chóng làm đề, nghe tiếng bạn ngồi cùng bàn nói liền ngẩng mắt nhìn thoáng qua, cười lạnh nói:

"Vị kia chính là "tra nữ" chính hiệu, ai dính vào người đó người ấy xui xẻo. Ngươi nên lo cho A Lẫm của ngươi thì hơn."

Ngụy Chước Ngưng: "......"

Tuy bị phản dame nhưng trong lòng Ngụy Chước Ngưng lại càng bốc lên trăm nghìn tia hiếu kỳ.

Lâm Tiểu Chí và Đàm Lạc sao lại như vậy, chi tiết cụ thể dù là ngồi cùng bàn Ngụy Chước Ngưng cũng không biết, tất cả đều chỉ là nghe đồn.

Rất muốn hỏi Lâm Tiểu Chí một chút......

Nhưng mà hỏi nàng có thể bị hiểu lầm là mình quan tâm nàng không?

Ngụy Chước Ngưng hít sâu một hơi, quyết định nhét hết lòng hiếu kỳ vì "thu thập tư liệu sáng tác tiểu thuyết" xuống đáy lòng.

Đàm Lạc mỉm cười ước hẹn với Trì Lẫm: "Quyết định vậy nha, chúng ta thứ bảy gặp lại."

"Ta cũng tham gia!" Lưu Hủy Hân vội vàng, không quan tâm tất cả mà nhảy ra.

Nàng tuyệt không thể để Trì Lẫm lại ở riêng với Đằng Giáng, vạn nhất Trì Lẫm lại bày thêm chiêu trò gì câu dẫn Đằng Giáng thì sao đây.

Đối mặt với học tỷ "mặt dày vô lại", Đằng Giáng thật sự chẳng biết nói gì cho phải. Dù sao Trì Lẫm cũng đã đồng ý rồi, hắn đâu thể đột nhiên nhảy ra làm người mất hứng. Chỉ đành âm thầm tự nhủ lần này tạm thời chịu thiệt, tranh thủ cơ hội bồi dưỡng thêm cảm tình với Trì Lẫm. Lần sau, nhất định phải hẹn riêng nàng!

Đàm Lạc và Đằng Giáng thêm WeChat của Trì Lẫm xong thì rời đi.

Toàn bộ quá trình, Lưu Hủy Hân cố gắng tỏ ra cảm giác tồn tại của bản thân, đáng tiếc là cả Đàm Lạc lẫn Đằng Giáng trong mắt đều chỉ có mỗi Trì Lẫm, căn bản coi nàng như không khí.

Cuối tuần.

Cuối cùng cũng được thoát khỏi bộ đồng phục học sinh sáu sắc rực rỡ kia. Trì Lẫm liền nhờ sự trợ giúp của hệ thống Tiên sinh đặt vài mua online vài bộ quần áo vừa tiện lợi lại vừa đẹp.

Thật ra, Trì Lẫm vô cùng hâm mộ con người ở thời đại này. Bọn họ không cần câu nệ quá nhiều lễ nghi rườm rà, mặc gì cũng được miễn sao thấy thoải mái, miễn sao thể hiện đúng cá tính là được.

Hôm nay, Trì Lẫm mặc một chiếc hoodie màu lam khổng tước có mũ trùm, kết hợp với quần jeans rách và một đôi sneaker phong cách đường phố.

Bản thân nàng không quá thích quần áo rách, chỉ là các thông tin thời trang và mẫu phối đồ quá nhiều đều mặc như vậy, thẩm mỹ của nàng tuy không bị thay đổi hoàn toàn, ít nhiều cũng chịu chút ảnh hưởng.

Rất nhanh nhập gia tùy tục, lại luôn giữ trong mình sự tò mò đối với những điều chưa biết, Trì Lẫm cảm thấy may mắn vì bản thân có những đặc điểm này, mới có thể sống trong thời không xa lạ này mà không quá bối rối.

Mặc xong quần áo, tùy tay cầm cặp sách định ra cửa, vừa lúc ở phòng khách gặp Lâu Mịch.

Lâu Mịch nhìn thấy Trì Lẫm mặc thường phục thì sửng sốt rõ ràng.

"Tỷ tỷ, ta ra ngoài một chuyến." Trì Lẫm nói rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

"Đi đâu?" Lâu Mịch hỏi một câu.

"Đi thư viện."

Nhìn quen Trì Lẫm mặc đồng phục rộng thùng thình không có chút cảm giác thời trang nào, bỗng nhiên thấy nàng mặc thường phục khá xinh đẹp, cảm giác Trì Lẫm lại đẹp hơn mấy bậc.

Trang điểm đẹp như vậy đi thư viện? Không thể nào.

Lâu Mịch nhìn về phía cửa chính.

Tiểu vương bát đản này không phải yêu sớm đấy chứ?

"Mịch tỷ, Mịch tỷ, ngươi có ở đó không?"

Trong phòng ngủ cuộc họp video thực tế ảo vẫn đang mở, giọng Phù Đồ bay ra thúc giục nàng.

Lâu Mịch quay lại phòng làm việc, mở lại giao diện thực tế ảo, bóng hình của nàng lập tức hiện trong phòng họp nội bộ của câu lạc bộ nơi các thành viên đội đang tụ họp.

Trác Cảnh Lam cảm thán: "Vậy thì tiếp tục cuộc họp nào! Khó lắm mới có cơ hội... Mọi người hãy dùng nhiệt tình lớn nhất của mình vỗ tay hoan nghênh tân binh siêu cấp — Hỗ Hỗ — chính thức gia nhập chiến đội Cửu Thiên!"

Vốn dĩ cả phòng cũng chẳng có mấy người, vậy mà Trác Cảnh Lam vỗ tay hăng đến mức tạo hiệu ứng như đang đứng giữa biển người reo hò.

Ai nấy đều rõ ràng việc Hỗ Hỗ có thể vượt qua hàng loạt ứng viên tiềm năng, thậm chí được chính Lâu Mịch gật đầu, trở thành thành viên chính thức của đội, thật sự là chuyện quá cảm động đất trời.

Đây là ứng viên thứ 38 mà Trác Cảnh Lam dốc công tìm về trong đợt tuyển tân binh lần thứ ba. Tính cả ba đợt, tổng cộng đã có hơn 50 người tham gia, toàn bộ đều là những gương mặt nổi bật trong giới E-sport hiện tại, thậm chí có vài người đã có nhiều năm kinh nghiệm đấu giải chuyên nghiệp, thành tích sáng chói.

Họ vì có thể gia nhập chiến đội Cửu Thiên, có thể sát cánh chiến đấu với Cao Lầu Mịch Tuyết mà không màng danh tiếng, toàn lực ứng phó.

Đáng tiếc chính là, yêu cầu của Lâu Mịch thật sự quá khắc nghiệt.

Là đội trưởng, cũng là linh hồn không thể thay thế của chiến đội Cửu Thiên, nếu nàng không mở lời, thì ai cũng không vào được.

Trác Cảnh Lam bị hành hạ đến khổ không nói nên lời, trong lòng nghẹn một bụng tức mà chẳng thể xả, vẫn phải cắn răng tiếp tục tìm người phù hợp.

Trác Cảnh Lam khổ, Phù Đồ và Tạ Bất Ngư cũng chỉ có thể chịu áp lực không hó hé lấy nửa câu, chỉ sợ nói sai một chữ sẽ lập tức trở thành vật hy sinh kế tiếp.

Ba tháng. Đúng ba tháng trời...

Ông trời cuối cùng cũng mở mắt — Lâu Mịch cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận Hỗ Hỗ! Chiến đội Cửu Thiên chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi là đủ đội hình!

Trong "Tái Chiến Giang Hồ", quy tắc đối chiến là 4 người 1 nhóm. Mỗi đội có thể chuẩn bị thêm tối đa 2 tuyển thủ dự bị để linh hoạt thay đổi chiến thuật tùy vào chiến đội đối thủ.

Từ sau khi Tiểu V và A Bảo rời đi, Trác Cảnh Lam gần như chưa có đêm nào ngủ yên.

Giờ cuối cùng cũng đến lúc kết thúc cơn ác mộng đó, Trác Cảnh Lam hận không thể mở champagne ngay trong buổi họp để chúc mừng.

Phù Đồ và Tạ Bất Ngư cũng sung sướng như trút được gánh nặng. Cuối cùng có thể yên tâm tiếp tục vung chuột múa phím.

Thật ra, Lâu Mịch vẫn còn hơi không hài lòng với tiểu tử này lắm, chỉ bởi vì ID "Hỗ Hỗ". Nàng luôn cảm thấy ID "Hỗ Hỗ" này nghe có vẻ ngốc ngốc, khi đối chiến thật nhất định phải dùng voice giao tiếp, lỡ như trong trận cần gọi đồng đội hỗ trợ, mà hét "Hỗ Hỗ!" giữa trận, cảm giác như đang gọi tên một con thú cưng nào đó.

Thôi... chỉ cần tiểu hài nhi kỹ thuật tốt lại phù hợp với Cửu Thiên, Lâu Mịch cũng không đòi hỏi nhiều.

Hỗ Hỗ năm nay 18 tuổi, lớn lên nhìn như tiểu cô nương xinh đẹp, da trắng đến chói mắt, tay chân nhỏ gọn đến mức nhìn như bẻ phát là gãy, nhưng đánh đấm lại vô cùng hung hãn.

Hắn và Phù Đồ nhìn qua thì như hai thái cực, nhưng không ngờ độ ăn ý lại cao đến kinh ngạc.

Mọi người đang ồn ào chúc mừng một phen.

Tạ Bất Ngư: "Mịch tỷ, để chúc mừng thành viên mới, chúng ta tụ tập ăn uống một buổi đi?"

Phù Đồ: "Mịch tỷ mời khách!"

"Mời khách, mời khách, mời khách!"

"Tụ tập, tụ tập, tụ tập!"

Lâu Mịch chưa bao giờ là người keo kiệt: "Được rồi, đi tụ tập."

"Yeah——!"

"Mỗi lần tụ tập toàn đi thủ đô ăn chơi nhảy múa, không khí chẳng có chút văn hóa gì cả. Lần này tụ tập, phải chọn nơi có văn hóa một chút."

Mọi người: "?"

Lâu Mịch rất nghiêm túc nói: "Đi thư viện đi, chúng ta ngồi đọc sách, nuôi dưỡng tâm hồn tam quan hòa hợp, đây mới là tụ tập tốt nhất."

Mọi người: "............"

Mịch tỷ, nếu ngươi bị bắt cóc thì chớp mắt hai cái đi!

Tụ tập ở thư viện là cái quỷ gì vậy trời!?