Tưởng được đi tụ tập hoành tráng, ai ngờ lưu lạc đến thư viện gặm sách, đám Tạ Bất Ngư lập tức hối hận vì lúc nãy hò hét quá sung đi.
Phù Đồ: "Ta từ khi tốt nghiệp đến giờ, chưa bao giờ đi thư viện nữa."
Tạ Bất Ngư: "Ta còn tốt hơn ngươi một chút, ta từ trước tới nay chưa từng đi qua."
Phù Đồ: "......"
Trác Cảnh Lam: "Ta đột nhiên nhớ ra câu lạc bộ còn có việc công tác, các ngươi đi trước đi, ta xong việc rồi sẽ đến ngay."
Tạ Bất Ngư: "Lam tỷ, không ngờ ngươi lại không có tinh thần đồng đội như vậy, thân là người đại diện mà lại muốn bỏ mặc chúng ta tự sinh tự diệt. Ngươi không thấy cắn rứt lương tâm à?"
Lâu Mịch vốn im lặng chăm chú nhìn từ nãy giờ cũng không nhịn được phải lên tiếng: "Thế nào, không phải các ngươi nói muốn tụ tập sao? Mau đi hết cho ta, một tiếng nữa gặp nhau trước cổng thư viện. Thanh lọc tâm hồn xong ta dẫn mọi người đi ăn no nê, trong thành phố muốn ăn gì thì tùy ý chọn."
Trác Cảnh Lam: "À ta đột nhiên nhớ ra việc đó sáng nay đã xong xuôi rồi, ta có thể đi được."
Lâu Mịch: "......"
Nhìn mấy đứa này già mà không đứng đắn, chiến đội Cửu Thiên dưới sự dẫn dắt của nàng mà có thể tồn tại đến nay cũng thật không dễ dàng gì.
Thật ra Lâu Mịch cũng chẳng muốn đi thư viện, tiểu vương bát đản có yêu sớm hay không vốn dĩ cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
Phiền một cái là từ sau khi Trì Lẫm đổi cách gọi nàng là "tỷ tỷ", tất cả đều khác.
Tiếng "tỷ tỷ" này chứa đựng quá nhiều trách nhiệm.
Chỉ cần Trì Lẫm một ngày còn gọi nàng là tỷ tỷ, không thể làm lơ mà không quan tâm đến Trì Lẫm.
Sau khi tắt máy, Lâu Mịch vừa offline thì Tạ Bất Ngư liền gọi mấy người còn lại, thầm thì:
"Xem Mịch tỷ có vẻ khác thường như vậy, ta cảm thấy có liên quan đến vị muội muội kia."
Phù Đồ la to: "Ta cũng cảm thấy vậy!!"
Trác Cảnh Lam suýt bị nàng la đến điếc tai: "Ngươi bình tĩnh chút đi......"
Tạ Bất Ngư: "Đúng không đúng không? Biết đâu là nhờ buổi tụ tập này làm cớ để hẹn hò với muội muội. Thư viện á, thật là địa điểm hẹn hò trong sáng thuần khiết, không ngờ Mịch tỷ của chúng ta lúc yêu đương lại ngây thơ như vậy."
Trác Cảnh Lam: "Cũng đúng, từ trước đến giờ có bao giờ nghe nói đến yêu đương đâu, có thể lý giải được."
Hỗ Hỗ: "Ta có nghe nhầm gì không...... Mịch tỷ chưa từng yêu đương sao? Sao có thể được, bên ta đây một đống người muốn theo đuổi nàng đến mức đầu óc nổ tung."
Tạ Bất Ngư: "Bình thường thôi, câu lạc bộ chúng ta thích Mịch tỷ cũng cả một đống. Nhưng nàng là ai chứ, Cao Lầu Mịch Tuyết đấy, liên tục ba năm liền giữ vị trí số một BXH tuyển thủ esport chuyên nghiệp, bỏ xa hạng nhì. Lại vừa xinh đẹp vừa giỏi giang chết đi được, ai mà tự tin mình xứng đôi? Đều chỉ dám thích thầm thôi không dám ra tay."
Phù Đồ: "Mịch tỷ thời học sinh đã rất xuất sắc rồi, trước đây ta có trò chuyện với nàng về chuyện này, Mịch tỷ cũng chẳng có não luyến ái gì, chỉ một lòng nâng cao kỹ thuật, chỉ nghĩ đến việc lên kế hoạch cho sự nghiệp tốt đẹp, căn bản không chú ý đến những người xung quanh."
Trác Cảnh Lam thở dài: "Có thể là vậy, không phải ai cũng cần yêu đương để sống."
Tạ Bất Ngư: "Vậy mà Mịch tỷ cuối cùng cũng yêu đương, nàng thực sự yêu đương rồi. Ta thật sự quá tò mò về vị muội muội này!"
Phù Đồ và Hỗ Hỗ cũng đồng tình phụ họa, rất muốn biết người có thể kết thúc đời độc thân của Lâu Mịch là loại sát thủ tình cảm nào.
Trác Cảnh Lam từng gặp Trì Lẫm mấy tháng trước liền đưa ra lời cảnh báo cho các nàng: "Các ngươi tốt nhất đừng ôm hy vọng quá lớn."
Tạ Bất Ngư: "Còn không phải là đèn kéo quân sao, Mịch tỷ cũng không sợ thì chúng ta sợ gì?"
Vốn dĩ đặc biệt thất vọng về việc tụ tập ở thư viện, nhưng vì có thể nhìn thấy chân dung "muội muội", cả đám người lại phấn khích lên, sôi nổi đi offline chuẩn bị ra ngoài.
Lâu Mịch vốn định ăn mặc tùy tiện rồi ra ngoài như vậy, nhưng ma xui quỷ khiến lại quay về, trang điểm sơ sơ, mặc một bộ đồ trang nhã cao cấp mà ngày thường hiếm khi mặc, lúc này mới chịu ra khỏi cửa.
Một tiếng sau, Lâu Mịch cùng đám Trác Cảnh Lam đến Thư viện quốc gia.
Nhìn từ bên ngoài, thư viện đúng là một con quái vật khổng lồ, không chỉ cao mười mấy tầng mà còn được chia làm hai khu lớn: tòa Nam và tòa Bắc.
Lâu Mịch đứng trước bản đồ chỉ dẫn thì sầu não.
Tiểu hỗn đản đi tòa nam hay tòa bắc? Xem hướng dẫn viết cả hai đầu đều có khu đọc sách và khu mượn sách, Trì Lẫm sẽ đi bên nào?
Nếu chức năng đều không khác biệt lắm thì sao lại phải tách ra? Xây một tòa thư viện thôi không tốt sao?
Lâu Mịch đang đứng đó do dự thì Tạ Bất Ngư bước lên hỏi thăm:
"Mịch tỷ, ngươi còn chưa nghĩ ra chúng ta sẽ đi tòa nào tụ tập sao?"
Lâu Mịch cảm thấy trong lời nói của Tạ Bất Ngư có gì đó mờ ám, nhưng không rõ là thật hay mình nghĩ nhiều:
"Ừm, vậy đi tòa nam trước xem sao."
Tòa nam tổng cộng có 15 tầng, Ngoài tầng hầm là khu căn tin và tầng 15 là khu tài liệu lưu trữ không mở cho công chúng, các tầng còn lại đều là sách báo và tài liệu nước ngoài.
Lâu Mịch cảm thấy Trì Lẫm chắc chắn sẽ không ở đây, đừng nói đến chữ nước ngoài khác, chỉ riêng tiếng Anh cơ bản nàng đọc còn chưa trôi chảy.
Nhưng mà, vạn nhất? Vạn nhất nàng đúng là muốn đọc nhiều ngoại ngữ thì sao? Dù gì vừa rồi bị vị Hồ lão sư kia coi thường quá.
Nghĩ vậy, Lâu Mịch dẫn cả nhóm bắt đầu tìm kiếm từ tầng 14 trở xuống. Tầng này qua tầng khác, từng khu vực đều được lục tung, nhưng không thấy bóng dáng Trì Lẫm đâu cả.
Thôi được, đi tòa bắc.
Đến tòa bắc, đám người Tạ Bất Ngư càng muốn mù mắt.
Tòa bắc toàn bộ là sách tiếng Trung, cũng 15 tầng, bố cục tương tự, nhưng diện tích mỗi tầng ít nhất gấp đôi tòa nam.
Lâu Mịch vẫn từng tầng một lục qua, đám người Tạ Bất Ngư chẳng ai dám tụt lại, cứ gắt gao bám theo sau Lâu Mịch.
Năm người một vòng rồi lại một vòng, một tầng rồi lại một tầng mà xoay mòng mòng. Người đi đường không biết chuyện còn tưởng đây là đội bảo vệ trật tự an ninh thư viện.
Đúng lúc chân Trác Cảnh Lam sắp gãy, Lâu Mịch đột nhiên dẫn các nàng ngồi xuống bàn dài gần nhất.
"Các ngươi đi lấy sách đi." Lâu Mịch nói, "Lấy sách mình thích xem, xem xong chúng ta giao lưu một chút tâm đắc."
Suốt quá trình nói chuyện, ánh mắt nàng vẫn hướng về góc đối diện nhìn.
Tạ Bất Ngư và Phù Đồ theo ánh mắt của Lâu Mịch nhìn về phía bàn góc bên kia — nơi có một nam ba nữ đang ngồi học cùng nhau. Nhìn bề ngoài đúng là học sinh cấp ba, nhưng mà... chẳng ai trong đó có cái đầu nào "nổ tung" như tưởng tượng cả.
Trác Cảnh Lam khát nước quá, đi trước mua nước uống cho mọi người.
Hỗ Hỗ cùng nàng đi chung giúp xách đồ.
Phù Đồ và Tạ Bất Ngư thì thừa cơ, trượt điện thoại xuống gầm bàn, bắt đầu điên cuồng nhắn tin cho nhau qua WeChat.
"Trời ạ! 'Muội muội' vậy mà lại đang học chung với người khác! Mịch tỷ ghen tuông, chạy đến tận đây là để giám sát!"
"Hóa ra Mịch tỷ không phải đến hẹn hò! Mà là đến bắt gian!"
"Vậy cuối cùng ai mới là 'muội muội' vậy?"
"Lam tỷ không có ở đây, chúng ta nhận không ra..."
"Ta đoán là cô gái mặc váy dài màu xanh ngọc kia."
Phù Đồ theo lời Tạ Bất Ngư nhìn người đó.
Lúc này "muội muội" thật sự Trì Lẫm đang quay lưng về phía các nàng, ngồi đối diện Trì Lẫm chính là Đằng Giáng, bên trái là Đàm Lạc còn bên phải là Lưu Hủy Hân, người không được mời mà vẫn cố chen vào ngồi cạnh.
Tạ Bất Ngư đoán người mặc váy xanh kia chính là Đàm Lạc.
Phù Đồ nhìn Đàm Lạc vài giây rồi nhắn WeChat: "Công nhận là đẹp thật... nhưng sao nhìn có hơi 'tra' nhỉ? Có phải ta ảo giác không?"
"Không phải ngươi ảo giác đâu, ta cũng thấy vậy. Nhìn còn trẻ mà gương mặt rất có thủ đoạn, kiểu như đã từng quen không ít bạn gái rồi. Chậc chậc, Mịch tỷ mà cũng thích kiểu này sao? Ta lo là tiểu bạch thỏ như Mịch tỷ không phải đối thủ trên tình trường của vị muội muội này mất."
Phù Đồ: "...... Ngươi thực sự có thể nhìn ra từng đó chỉ từ cái mặt người ta hả?"
Lúc này, Lâu Mịch liếc sang thấy hai đứa kia cứ dúi đầu vào nhau, mắt dán dưới bàn, vai còn run run, quá rõ là đang gõ chữ.
"Hai ngươi làm gì đó? Sao không đi lấy sách?"
Sau khi vừa trải qua một trận "đại chiến WeChat" đầy kịch tính, Tạ Bất Ngư và Phù Đồ đã gần như chắc chắn rằng ánh mắt khi yêu của Lâu Mịch cũng không khác người thường là mấy, hơn nữa rất có khả năng trong vòng vài tháng tới sẽ bị "tra" (người có tính cách tra nam/tra nữ – lừa tình, không nghiêm túc trong tình cảm).
Vì vậy, nỗi bực tức về việc nàng đến "tụ tập" thư viện cùng nhóm cũng giảm bớt đáng kể.
Phù Đồ đặt điện thoại đã nóng lên lên mặt bàn, dùng ánh mắt đầy thông cảm nhìn về phía Lâu Mịch:
"Mịch tỷ, nếu ngươi có gì không vui nhất định phải nhớ nói cho chúng ta biết nhé, chúng ta đều là hậu thuẫn vững chắc nhất của ngươi đấy."
Lâu Mịch: "Các ngươi nói cái quái gì vậy?"
Tạ Bất Ngư đứng lên gõ gõ đầu Phù Đồ: "Ngốc à? Đi lấy sách."
Phù Đồ đi theo sau Tạ Bất Ngư, hai người vừa đi vừa ghé sát vào nhau, không biết đang thì thầm cái gì.
Lâu Mịch nhìn bóng dáng thân mật khăng khít của hai nàng, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó —— hai nàng không phải đang yêu nhau đi chứ?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, rốt cuộc chuyện chiến hữu biến thành 'điệu tây bì' cũng là chuyện hợp lý nhất rồi.
Chờ khi mọi người đã quay lại, Lâu Mịch lặng lẽ đi vòng ra sau lưng Trì Lẫm, đứng trước giá sách phía đối diện, tiện tay rút đại một quyển sách ra, vừa lấy sách vừa tranh thủ đánh giá 360 độ không góc chết ba người đang ngồi cùng Trì Lẫm.
Lâu Mịch cảm thấy mình không nhìn sai, trong ba người ngồi ở bàn của Trì Lẫm, ít nhất có một nam một nữ đang thật sự để ý đến Trì Lẫm.
Hai tiểu yêu tinh đó... lớn lên đều khá ưa nhìn đấy chứ...
Lâu Mịch quay về chỗ ngồi, bỗng nhiên cảm thấy mình thật ấu trĩ.
Thật ra chạy xa đến thư viện làm gì chứ? Yêu sớm nói ai sẽ cùng một đám người yêu đương, có lẽ thật đúng là lập nhóm học tập linh tinh gì đó.
Lâu Mịch bắt đầu cố gắng trấn an bản thân, thật ra cùng chiến đội "tụ tập" đến thư viện cũng không có gì không tốt, dạo quanh hai tòa nhà cũng coi như rèn luyện thể lực, sau đó xem sách hun đúc tình cảm, cả thể xác lẫn tinh thần đều được phong phú.
Vừa trấn an trong lòng như vậy, chính là cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình tùy tay rút một quyển sách là "Báo cáo tính học cổ đại Trung Quốc", bìa sách cố ý không có hình ảnh gì cả, trên nền màu vàng nhạt cũng chỉ có mấy chữ to đặc biệt bắt mắt.
Má ơi...... Lâu Mịch há hốc mồm.
Sao lại như vậy chứ?
Lúc nãy rút sách ra còn cảm giác bìa cứng khá dày, tưởng là tác phẩm nghiêm túc gì đó.
Thật ra cũng là tác phẩm lớn nghiêm túc, nhưng......
Tạ Bất Ngư, Phù Đồ, Hỗ Hỗ và cả Trác Cảnh Lam đồng loạt quay đầu, ánh mắt đều đổ dồn về quyển sách trên tay Lâu Mịch.
Từ vẻ mặt kinh hãi của mấy người kia, lại thêm ánh mắt nhìn tới nhìn lui như đang xác nhận lại lần nữa, Lâu Mịch biết ngay bọn họ đã từ "khó tin cực độ" chuyển sang tin đến chín phần mười rồi.
"Ừm, lấy nhầm rồi." Lâu Mịch mặt nóng đến có thể luộc trứng gà, hận không thể lập tức ném bay quyển sách ra xa rồi kích nổ cho tan xác, mặt ngoài vẫn cố tỏ vẻ bình thường như không có chuyện gì.
Tạ Bất Ngư: "Không sao, chúng ta hiểu mà."
Lâu Mịch: "?"
Phù Đồ cũng nói: "Thật đấy, đến tuổi rồi thì chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, chúng ta hiểu được mà."
Các ngươi hiểu cái gì? Lâu Mịch bực bội, ta sao lại không rõ?
So với Lâu Mịch đang hoài nghi nhân sinh, Trì Lẫm vô cùng rõ ràng mình muốn làm gì.
Nàng hôm nay hẹn gặp chính là để thử xem Đàm Lạc cùng Đằng Giáng hai người có khả năng là Bệ Hạ chuyển thế hay không.
Hôm qua nàng mua online một đống thảo dược cùng lá trà, suốt đêm pha chế mấy gói trà, mang đến thư viện.
Trước đó nàng đã tìm hiểu kỹ, thư viện này có nước ấm miễn phí, đến thư viện ai cũng sẽ mang ly riêng để đựng nước uống.
Nàng pha chế gói trà hương vị đặc biệt mà Bệ Hạ yêu thích nhất, bên trong có phó tuyển tử, người thường đều sẽ hơi không thích, nhưng Bệ Hạ đặc biệt thích.
Bệ Hạ từng nói, nàng từ nhỏ lần đầu ngửi được phó tuyển tử liền cảm thấy rất đặc biệt, người khác đều chịu không nổi nhưng nàng lại thiên vị nó.
Trì Lẫm cảm thấy đây là sở thích độc đáo từ khi sinh ra của Bệ Hạ.
Nếu khi chuyển thế có thể giữ lại điểm tương tự, như vậy, linh hồn giống nhau giữ lại sở thích đặc biệt này cũng nói được thông.
Nàng mang theo những gói trà đặc chế, mục đích chính là thông qua phản ứng của hai người kia để phân biệt xác định.
Lưu Hủy Hân có đến hay không Trì Lẫm căn bản không thèm để ý, dù sao nàng không có khả năng là Bệ Hạ chuyển thế.
Trong suốt buổi học nhóm, Lưu Hủy Hân không ngừng tìm cơ hội bắt chuyện với Đằng Giáng, mà Đằng Giáng cũng kiên nhẫn đáp lại, dù rõ ràng là chẳng hứng thú gì.
Chỉ có điều, giọng của Lưu Hủy Hân quá lớn, thường xuyên bật ra những tràng cười duyên, khiến những người ngồi xung quanh phải liên tục liếc mắt trừng nhìn, mà nàng vẫn hồn nhiên chẳng hay biết gì.
Buổi thảo luận bài kiểm tra và kiến thức trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, lúc này Trì Lẫm mới lên tiếng:
"Có hơi khát, mọi người muốn uống gì không?"
Đằng Giáng xung phong nhận việc giúp mọi người đi lấy nước ấm, Trì Lẫm rất tự nhiên lấy gói trà ra:
"Đây là hương vị ta rất thích, các ngươi nếm thử xem."
Đàm Lạc khen nàng: "Ta trước nay đều không thích uống nước lọc, không ngờ Tiểu Lẫm của chúng ta lại là một người ngoài lạnh trong nóng......" Nói xong ánh mắt theo hướng "lòng" của Trì Lẫm mà nhìn.
Trì Lẫm không tự giác khom lưng, tính toán che ngực xuống dưới mặt bàn.
Bỏ gói trà vào bình giữ nhiệt của mình, Lưu Hủy Hân đi theo Đằng Giáng đi lấy nước.
Nước ấm vừa đổ vào ly, mùi gói trà tỏa ra, Đằng Giáng liền "Oa" một tiếng:
"Hương vị này đặc biệt quá."
Lưu Hủy Hân che ngực ho khan mấy tiếng: "Quá nồng nặc...... Ta chịu không nổi rồi, từ nhỏ đến giờ chỉ cần ngửi mùi mạnh một chút là không chịu nổi. Cái này là cái gì vậy, mùi kinh khủng quá!"
Nói xong thuận tay đổ hết ly nước cùng gói trà của mình, còn kéo Đằng Giáng cùng đổ:
"Đừng uống, kẻo uống xong lại sinh bệnh. Cũng không biết nàng lấy từ đâu ra gói trà, cũng không có đóng gói đàng hoàng gì."
Đằng Giáng từ chối: "Như vậy quá bất lịch sự."
"Có gì bất lịch sự, nàng dám đưa cái thứ kỳ lạ này cho chúng ta uống thì chúng ta không uống cũng chẳng sao."
Đằng Giáng không muốn nói chuyện với nàng nữa, lấy đầy nước, hai tay cầm ba ly quay về.
Lưu Hủy Hân đi theo sau hắn lẩm bẩm, hắn ngồi lại xong chia bình giữ nhiệt, Trì Lẫm nghiêm túc quan sát biểu cảm khi bọn họ uống trà.
Đằng Giáng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lông mày rõ ràng nhíu lại, nhưng nhanh chóng lộ ra biểu cảm vui vẻ:
"Trì Lẫm, đây là ngươi tự pha chế sao, ngon quá!"
Đàm Lạc thì không hề nhíu mày, nhấp một ngụm rồi chậm rãi thưởng thức, như còn muốn cảm nhận dư vị. Mãi một lúc sau mới nhìn thẳng vào mắt Trì Lẫm mở miệng:
"Rất đặc biệt, đặc biệt giống như Tiểu Lẫm vậy."
Trì Lẫm bị học tỷ cố tình làm ra vẻ khiến cả người run lên.
Thật sự... quá buồn nôn, Trì Lẫm muốn bỏ mạng.
Nàng chưa thể chết được...... Nàng còn muốn tìm Bệ Hạ.
Nhìn từ phản ứng vừa rồi thấy được Đàm Lạc thật sự thích gói trà của nàng, không giống Đằng Giáng, không tiếp nhận được phó tuyển tử mà đang gồng mình chịu đựng.
Đàm Lạc uống từng ngụm một, trông chẳng khác gì đang thưởng thức loại rượu mà mình vô cùng yêu thích, chẳng mấy chốc đã uống cạn cả ly. Sau đó nàng còn tự đi lấy thêm một ly nữa để tiếp tục thưởng trà. Vừa uống, Đàm Lạc còn rất thành thật hỏi Trì Lẫm về công thức phối trà:
"Chưa từng uống loại trà nào đặc biệt như vậy, thật sự rất muốn có được. Nếu sau này Tiểu Lẫm không pha cho ta nữa, ta còn có thể tự làm ở nhà để uống."
Trà này...... Còn muốn tự làm ở nhà uống? Đằng Giáng dùng ánh mắt xem chiến sĩ liều mình hy sinh nhìn Đàm Lạc, khâm phục dũng khí kinh người của nàng.
Học tỷ thật sự thích hương vị gói trà sao? Chắc vậy đi, dù Đằng Giáng là người miệng lưỡi lanh lợi, đối nhân xử thế khéo léo như vậy, cũng vì an toàn tính mạng mà không dám uống thêm một ngụm nào nữa.
Năm đó gói trà này gần như tiêu diệt sạch quan viên cấp ngũ phẩm trở lên trong triều Thượng Kinh, trừ Bệ Hạ ra, chẳng ai có thể uống nổi thứ đó.
Ngay cả Trì Lẫm chỉ cần ngửi một chút đã cảm thấy đủ rồi...
Trì Lẫm nghiêm túc nhìn về phía học tỷ. Người học tỷ này có một gương mặt thực sự rất đẹp, vẻ đẹp rực rỡ vừa phải, đầy nét nữ tính, vừa khéo đến độ tuyệt vời: thừa một phần thì quá chói, thiếu một phần lại giảm đi sức hút.
Diễm lệ lại mang theo phần tuấn tú, không phải tuấn tú nam tính, mà rất nữ tính.
Nàng nói chuyện cũng không hề phô trương, mà gương mặt này... thực sự có thể khiến người khác bị mê hoặc.
Bệ Hạ cũng mang theo khí chất tương tự, thường ngày lặng lẽ nhưng tuyệt mỹ xuất trần, một khi khoác lên long bào đứng trong đại điện, liền lập tức tỏa ra uy nghi của bậc đế vương.
Đương nhiên, Đàm Lạc không thể so sánh với Bệ Hạ, nhưng Trì Lẫm không thể phủ nhận đúng là có phần tương tự như vậy.
Bệ Hạ sẽ biến thành học tỷ buồn nôn thế này sao?
Trì Lẫm nghĩ thế nào cũng cảm thấy bất an vô cùng.
Đàm Lạc khen trà của nàng không ngớt, Trì Lẫm tự nhiên sẽ không vì chuyện này mà vội vàng kết luận Đàm Lạc chính là Bệ Hạ chuyển thế.
Buổi học nhóm vẫn tiếp tục. Trì Lẫm thỉnh thoảng chen vào một vài đề mục, đồng thời ngấm ngầm quan sát phản ứng của Đàm Lạc. Trọng tâm các câu chuyện phiếm ban đầu xoay quanh cả hai người Đằng Giáng và Đàm Lạc, dần dần lại nghiêng hẳn về phía Đàm Lạc, nàng cố tình chủ động tương tác với Đàm Lạc nhiều hơn.
Dần dần Trì Lẫm phát hiện, dù nói chuyện gì với Đàm Lạc, Đàm Lạc đều rất phối hợp nàng.
Vậy nên ban đầu thái độ của Đàm Lạc với gói trà, cũng đều chỉ là đang cố lấy lòng nàng mà thôi.
Đàm Lạc cùng Đằng Giáng, đều không phải Bệ Hạ.