Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 23



Vốn dĩ Trì Lẫm cũng chỉ là ôm một tia hy vọng mong manh thôi.

Nàng thực ra không quá tin tưởng rằng trong biển người mênh mang này, Bệ Hạ sau khi chuyển thế sẽ ở gần nàng đến như vậy.

Mặc dù trước đó nàng đã chuẩn bị đủ gói trà, suy nghĩ về những vấn đề có liên quan đến Bệ Hạ, nhưng trong lòng vẫn luôn tự nhủ rằng tìm kiếm một người đã mất tích trong nhân gian làm sao có thể dễ dàng đến thế.

Nàng đã xây dựng vô số kịch bản trong đầu, nhưng khi xác định hai người kia đều không có quan hệ gì với Bệ Hạ, nàng vẫn hoài nghi không biết từ đầu phán đoán của mình có đúng hay không.

Quốc Sư nói sẽ có dấu hiệu, sẽ có manh mối, nhưng trước kia hắn căn bản không sử dụng bí thuật truy hồn, vậy hắn biết chuyện chuyển thế từ đâu ra?

Điều này chẳng phải tự mâu thuẫn sao?

Rất nhiều nhân tố không thể xác định đan xen với nhau, khiến Trì Lẫm đầu óc hỗn loạn lại nhụt chí, căn bản không chú ý đến việc Lưu Hủy Hân đang nói gì.

Khi nàng hồi phục tinh thần, phát hiện Đàm Lạc và Đằng Giáng nhìn nàng với ánh mắt có chút khác thường.

"Nói thật nhé Trì Lẫm, 'tỷ tỷ' kia của ngươi đối xử với ngươi tốt đến mức người ta ghen tị chết đi được luôn ấy."

Lưu Hủy Hân chống cằm nhìn Trì Lẫm, giọng điệu đặc biệt chân thành.

Ban đầu Trì Lẫm còn chưa kịp hiểu nàng đang nói tới cái gì. Nhưng khi Lưu Hủy Hân cố tình nhấn giọng mấy chữ "tỷ tỷ kia của ngươi" một cách đầy ẩn ý, Trì Lẫm lập tức hiểu ngay là chuyện gì đang diễn ra.

Nhắc đến "tỷ tỷ kia của ngươi", liền biết Lưu Hủy Hân lại đang nói hươu nói vượn.

Tâm tư của Lưu Hủy Hân đối với Đằng Giáng đã rõ ràng đến mức chỉ hận không thể dán luôn chữ "crush" lên trán mình để người qua đường đều biết. Nếu có cơ hội lôi chuyện mờ ám giữa Trì Lẫm và người khác ra để khiến Đằng Giáng bớt cảm tình với Trì Lẫm, nàng nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhưng hành vi bịa đặt trước mặt đương sự như thế này thực sự khiến Trì Lẫm cảm thấy khó hiểu.

"Ta không có 'tỷ tỷ' kiểu kia nào cả." Trì Lẫm đứng dậy, khí chất vốn đã thanh lãnh nay càng thêm lạnh lẽo vài phần.

Nàng vốn dĩ không để tâm đến những trò tiểu nhân của Lưu Hủy Hân, rốt cuộc thanh giả tự thanh.

Nhưng Lưu Hủy Hân cứ hết lần này đến lần khác cố tình dựng chuyện bịa đặt khiêu khích, nếu tiếp tục làm ngơ, khó tránh nàng còn sẽ nói ra điều gì vô sỉ hơn nữa.

Huống chi chuyện này còn kéo theo Lâu Mịch, người mà trong giới esports ai ai cũng kính trọng, vậy mà qua miệng Lưu Hủy Hân lại bị biến thành một "tỷ tỷ" mập mờ không đứng đắn, hành vi này thật sự khiến người ta chán ghét.

Vốn dĩ chỉ vì hôm nay thử nghiệm thất bại, gặp phải tình huống không thu hoạch được gì, tâm trạng vì thế vốn đã hơi sa sút, vậy mà còn phải nghe thêm mấy lời ác độc này, Trì Lẫm càng nghĩ càng thấy tức giận.

"Ngươi trước đây đã tự miệng thừa nhận với ta, sao bây giờ lại nói không có!"

Lưu Hủy Hân lập tức hét lên, tỏ vẻ kinh ngạc ôm ngực, vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn về phía Đằng Giáng và Đàm Lạc, rồi lại làm ra vẻ áp sát Trì Lẫm, dùng âm lượng mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy hỏi: "Ngươi có phải đã đá 'tỷ tỷ' kia của ngươi không?"

Trì Lẫm nhìn thẳng vào Lưu Hủy Hân, gằn từng tiếng một nói rõ ràng rành mạch:

"Ta chưa từng nói với ngươi là ta có 'tỷ tỷ' kiểu ngươi nói, loại tin đồn không có thật như vậy ta hy vọng ngươi có thể một vừa hai phải."

Lưu Hủy Hân bị khí thế mạnh mẽ đột ngột của nàng làm giật mình.

Không ngờ Trì Lẫm lại có một mặt đáng sợ như vậy sao, đây thật sự là cái người trầm lặng, không hé răng, nghèo túng kia sao?

Lòng bàn tay Lưu Hủy Hân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng nghĩ lại, đây là thư viện đấy, chẳng lẽ nàng còn dám đánh người ngay tại đây chắc? Đằng Giáng à, mau nhìn cho rõ bộ mặt thật của cái con tiện nhân này đi!

"Trời ạ, ta thật không nghĩ ngươi là loại người như vậy! 'tỷ tỷ' của ngươi đối với ngươi tốt như thế, vừa đưa đi ăn vừa mua quà, đến khi ngươi thấy người có điều kiện tốt hơn, liền đá bay 'tỷ tỷ', còn cắn chết không thừa nhận. Trì Lẫm, ngươi nói xem, chúng ta ngồi cùng bàn đã hơn một năm, cả ban 6 có ai hiểu ngươi hơn ta không? Ta vẫn luôn coi ngươi là bạn tốt, ngươi sao có thể làm chuyện như vậy? Vốn dĩ tưởng ngươi chỉ là học kém thôi, những đề đơn giản như vậy cũng không biết làm, ta chưa từng cười nhạo ngươi lần nào. Nhưng bây giờ ngươi... Ai, ta thật sự thất vọng về ngươi."

Lưu Hủy Hân ưỡn cổ gào lên, tuy không có chứng cứ gì về chuyện "tỷ tỷ" kia có từng tặng quà hay không, nhưng theo nàng suy đoán, nhận làm "tỷ tỷ" kiểu đó mà không có chút lợi ích nào thì chẳng lẽ là hoạt động từ thiện hay sao? Suy đoán của nàng hợp lý mà!

Lưu Hủy Hân thầm nghĩ: Trì Lẫm gia cảnh đơn thân, nghèo đến mức chẳng có gì trong tay, không chừng sau lưng mọi người đã moi được từ "tỷ tỷ" kia không biết bao nhiêu là đồ!

Cả Đằng Giáng lẫn Đàm Lạc đều im lặng từ đầu đến cuối, vẻ mặt như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Trì Lẫm bị Lưu Hủy Hân đổ oan một trận tơi bời, nhất thời cũng chưa đáp lại ngay, chỉ lặng lẽ nhìn Lưu Hủy Hân.

Lưu Hủy Hân thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một màn "Trì Lẫm mất khống chế nổi điên ở thư viện" rồi.

Nhanh lên, nhanh để lộ cái đầu óc đơn giản của ngươi ra đây!

Lần trước ở lễ hội văn hóa bị ngươi thoát được một kiếp, lần này nhất định sẽ khiến ngươi lộ nguyên hình!

Ngoài dự kiến của Lưu Hủy Hân, Trì Lẫm không những không nổi giận mà còn cười với nàng.

Trì Lẫm nhẹ nhàng nâng tay, vỗ lên cổ tay trái của Lưu Hủy Hân một cái, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ:

"Ngươi làm gì mà kích động vậy, đã nói là do ngươi tự tưởng tượng lung tung rồi mà, sao cứ không chịu nghe thế?"

Cái vỗ lên cổ tay này tưởng như vô tình, nhẹ như không, nhưng lại giấu kín huyền cơ mà ai cũng không thể nghĩ đến.

Ngay trong khoảnh khắc chạm vào ấy, đầu ngón tay Trì Lẫm đột ngột dùng lực ở tốc độ người thường không thể nhận ra, điểm trúng hai vị trí hiểm trên cổ tay trái của Lưu Hủy Hân chính xác, mạnh mẽ, không để lại dấu vết.

"Đúng là ta có một người tỷ tỷ, nhưng không phải kiểu 'tỷ tỷ' như ngươi đang nói. Nàng là con gái của bạn trai mẹ ta. Chuyện này là việc riêng trong nhà ta, ta cũng chỉ vô tình nhắc đến một lần với ngươi thôi. Ngươi thì cứ bám lấy chuyện đó, hết nói bóng lại gió, thật sự không giống như ngươi nghĩ."

Trì Lẫm giọng điệu thoải mái trả lời nàng, không mang theo bất kỳ tính công kích nào, thẳng thắn chân thành, nói xong liền rút tay về.

Cảnh này nhìn qua không có gì bất thường, thậm chí trong ba giây sau khi Trì Lẫm rút tay, Lưu Hủy Hân còn thấy nàng đang cười, trong lòng còn chế nhạo: con ngốc này vẫn ngốc như vậy, bị người ta dẫm lên đầu mà cũng không dám phóng cái rắm.

Lưu Hủy Hân lại nghĩ đến một số trò hề buồn cười của Trì Lẫm trước kia, quay đầu nhìn Đằng Giáng định tranh thủ cơ hội diễn tiếp thì bỗng nhiên nơi nào đó trên cánh tay co giật một chút.

Cảm giác co giật này kéo từ vai trực tiếp co giật lên cổ, cổ Lưu Hủy Hân lập tức không kiểm soát được mà nghiêng về một bên.

"Ách... Ách?"

Lưu Hủy Hân trợn tròn mắt, nàng không biết cơ thể mình ra sao, cổ nghiêng lệch một chút sức lực cũng không có, hoàn toàn không thể trở về bình thường.

Dần dần, cổ và vai trái càng ngày càng gần nhau, cánh tay cũng không thể uốn cong, nửa bên trái cơ thể như không phải của nàng nữa.

"Ngươi sao vậy?" Đằng Giáng thấy dáng vẻ của nàng có chút đáng sợ.

Ngón tay Lưu Hủy Hân không ngừng co giật, cổ như sắp gãy vậy.

Lưu Hủy Hân toàn thân đổ mồ hôi, khóe miệng run rẩy, ngũ quan cũng bắt đầu lệch về phía vai trái.

Ta làm sao vậy, chuyện gì đang xảy ra?!

Lưu Hủy Hân gần như phát điên, cơ thể này hoàn toàn không chịu sự kiểm soát của nàng!

Nàng muốn đứng dậy kêu to cứu mạng, nhưng căn bản nói không thành lời, lưỡi như một miếng giẻ nhét trong miệng, chân cũng như biến mất. Đừng nói đứng lên, nàng căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của đôi chân.

Đàm Lạc thấy nàng run rẩy miệng chỉ phát ra những tiếng lẩm bẩm vội vàng mà không nghe hiểu, miệng liên tục trào ra nước bọt, biểu cảm cứng đờ... Tình cảnh này thực sự có chút khủng bố.

"Ách... Ách! Ách!"

Cánh tay trái của Lưu Hủy Hân giật cục như máy móc hỏng, liên tục đập xuống mặt bàn, phát ra những tiếng "cộc cộc" rất rõ trong không gian yên tĩnh của khu đọc sách.

Xung quanh có người quay đầu với ánh mắt tò mò, chỉ cần hơi hơi nhìn về phía này, đã bị dáng vẻ của Lưu Hủy Hân như quỷ ám làm sợ hãi.

Có người vội vàng ôm sách và máy tính rời xa nàng, không muốn bị nàng lây nhiễm; có người thì thầm với bạn đồng hành, thảo luận xem người này mắc bệnh gì; còn có người trực tiếp lấy điện thoại quay phim nàng, vừa quay vừa hỏi:

"Tiểu thư, ngươi bị làm sao vậy? Có cần gọi cấp cứu không?"

Trán Lưu Hủy Hân đầy mồ hôi, nước miếng điên cuồng chảy xuống.

Nàng càng nóng vội muốn nói chuyện thì càng nói không ra, run rẩy cũng càng rõ ràng.

Đằng Giáng và Đàm Lạc đang gọi điện cấp cứu, bỗng nhiên Lưu Hủy Hân "A" một tiếng, nàng lại có thể nói được!

Cổ cứng đờ dần thả lỏng, vai trái cũng từ từ trở lại bình thường, từ ngón tay đến lưỡi, từ từ khôi phục bình thường.

"Ngươi đã khỏe chưa?" Đằng Giáng đưa tay lên vẫy vẫy trước đôi mắt đăm đăm của nàng.

"Ta, ta..." Lưu Hủy Hân như còn trong mơ, cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng có phải sau khi Trì Lẫm chạm vào nàng thì mới xảy ra chuyện này không?

Trì Lẫm chưa bao giờ có bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào với nàng, cú chạm vừa rồi vốn dĩ đã rất khó hiểu.

Bị nàng bắt giữ trong tích tắc, cánh tay có cảm giác tê mỏi, sau đó thân thể liền rơi vào trạng thái bất động.

Không phải nàng thì ai!

Đàm Lạc thấy nàng vẫn còn hoảng hốt, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"Trì Lẫm! Ngươi làm gì ta!" Lưu Hủy Hân đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Trì Lẫm mà hét lên với giọng khàn khàn.

Lúc này cả tầng đều nghe được tiếng la hét bén nhọn của nàng, tất cả đều dừng việc đang làm trong tay, hướng về phía nàng, ánh mắt kinh ngạc, tò mò hoặc thẳng thừng xem kịch.

Trì Lẫm không hề dao động, thật bình tĩnh nói: "Ta có thể làm gì? Ta thậm chí cái đề đơn giản nhất cũng không làm được mà."

"Ngươi......" Lưu Hủy Hân loay hoay tìm xem có vũ khí gì có thể công kích Trì Lẫm không.

Trì Lẫm thật sự chẳng hề căng thẳng chút nào.

Nếu Lưu Hủy Hân thật sự dám động thủ ở nơi này, Trì Lẫm có tự tin tiếp tục bất động thanh sắc, trong tình huống mọi người đều không phát hiện ra, khiến nàng hoàn toàn hôn mê một thời gian.

"Làm gì đây." Đằng Giáng cầm một tờ khăn giấy tiến tới đưa cho Lưu Hủy Hân, "Ồn ào cái gì, trước lau nước miếng ở khóe miệng đi đã."

Lưu Hủy Hân nhìn xuống tờ khăn giấy, ý thức được việc nàng chảy nước miếng kia như trò hề đã bị nam thần chứng kiến toàn bộ.

Ánh mắt chán ghét của Đằng Giáng vừa rồi bỗng nhiên tái hiện, Lưu Hủy Hân cơn thịnh nộ trong người như bị dội một xô nước lạnh, nháy mắt hóa thành xấu hổ ê chề, không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại chỗ này, bụm mặt chạy trốn khỏi thư viện.

Cảnh tượng xảy ra quá đột ngột khiến mọi người đều ngơ ngác. Ngay cả Tạ Bất Ngư và Phù Đồ cũng sửng sốt, nhỏ giọng bàn tán về việc cô nương kia rốt cuộc đã bị làm sao.

Chỉ có Lâu Mịch nghĩ tới điều mà người khác không thể nghĩ được.

Đánh quyền, trồng chuối, múa kiếm...... Lần này lại là kỳ môn độn giáp chi thuật gì đây?

Lần trước khi nàng nói giỡn phòng bị "hạ hàng đầu", Trì Lẫm chẳng phải cũng mang vẻ mặt "ta biết rõ hết mọi thứ" đó sao?

(*) hạ hàng đầu: trúng tà, chơi ngải, bị bỏ bùa ...

Lâu Mịch đã hiểu rồi, nàng chắc chắn.

Khó trách dạo gần đây Trì Lẫm khác hẳn trước kia, giống như biến thành một người mới hoàn toàn. Thì ra là thế...

Nàng nhất định mới tìm được võ công bí tịch ở đâu đó rồi!

Xem Lưu Hủy Hân đào tẩu, Trì Lẫm nhất thời không có cảm giác thú vị nào cả.

Chiêu điểm huyệt vừa rồi chỉ là phong bế huyệt đạo trong khoảng một phút, sau đó sẽ tự động được giải trừ, không hề có tác dụng phụ gì đối với cơ thể người, chỉ là trò hề thôi.

Từ năm mười mấy tuổi, sau một lần nghịch dại trêu người, Trì Lẫm đã không dùng lại chiêu này.

Không ngờ hôm nay lại phải tái xuất, vẫn là để trêu người.

Hiện tại có thể khẳng định hai người trước mắt không phải Bệ Hạ, Trì Lẫm sau khi nói vài lời cảm ơn với Đằng Giáng và Đàm Lạc, cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

"Hả? Sao đi luôn vậy?" Đằng Giáng còn định giữ nàng lại.

"Cứ để nàng đi thôi, đổi thành ai cũng sẽ chẳng có tâm trạng đâu." Đàm Lạc chống cằm, mỉm cười nhìn theo hướng Trì Lẫm rời đi, "Xem ra Tiểu Lẫm còn khó công lược hơn ta tưởng tượng."

Trì Lẫm vừa đi, Lâu Mịch lập tức đóng sách lại, nói với mọi người:

"Không còn sớm nữa, hôm nay đến đây được rồi, mọi người ai về nhà nấy, ta đi trước đây."

Nói một mạch đến nỗi muốn không có dấu chấm câu nào, Lâu Mịch nói xong liền lập tức đứng dậy đuổi theo bước chân Trì Lẫm.

Bốn người còn lại thích thú thảo luận công khai:

"Hoá ra người kia mới là muội muội à!"

"Các ngươi có thấy rõ mặt nàng không? Lớn lên có vẻ xinh đẹp hơn đấy!"

"Không phải có vẻ, là thật sự xinh đẹp!"

Hỗ Hỗ cân nhắc: "Cảm giác có điểm giống với tiên nữ muội muội đang nổi tiếng gần đây."

Trác Cảnh Lam: "Tiên nữ muội muội nào?"

Bị hắn nhắc nhở như vậy, Phù Đồ cũng phát hiện: "Đúng thật, chẳng phải chính là người thật sao? Trì Lẫm — nữ thần của TrườngTam Trung Nam Hồ!"

Tạ Bất Ngư lại liên tục dùng mắt đánh giá Đàm Lạc: "Vậy nên người chúng ta tưởng trước đây không phải muội muội Mịch tỷ. Không biết ta có còn cơ hội gì không nhỉ?"

Phù Đồ: "Hồi nãy không phải ngươi còn chê người ta mặt mũi nhìn 'tra' sao..."

Tạ Bất Ngư nhướng mày: "Ta vốn thích 'tra'."

Phù Đồ: "......"

Trác Cảnh Lam: "Không phải tụ tập ở thư viện xong thì mời chúng ta ăn cơm sao? Người cứ thế mà đi hết à?"

Hỗ Hỗ an tĩnh uống nước.

......

Sự kiện ở thư viện xảy ra xong, suốt hai ngày sau đó, Lưu Hủy Hân đều xin nghỉ học, không xuất hiện ở trường.

Lần kế tiếp khi trở lại lớp, Lưu Hủy Hân mặt mũi tiều tụy, vừa vào liền chủ động tìm Kỳ lão sư xin đổi chỗ ngồi.

Kỳ lão sư hỏi nàng vì sao đổi chỗ ngồi, nàng nói gần đây thính lực giảm sút, muốn ngồi gần bục giảng hơn, nếu không sẽ nghe không rõ lời lão sư.

Nàng mang theo giấy chứng nhận từ bệnh viện, xác thực thính lực có xu hướng giảm sút, Kỳ lão sư sau khi trao đổi với nàng một hồi liền đồng ý.

Vừa lúc kỳ thi giữa kỳ kết thúc, nửa học kỳ đổi một lần chỗ ngồi cũng được coi là quy định cũ của bộ phận TrườngTam Trung Nam Hồ.

Học sinh nào thành tích tiến bộ sẽ được ưu tiên điều lên dãy bàn trên, đặc biệt những kẻ thích nói chuyện riêng hay làm việc riêng trong giờ học đều bị đẩy ra sau, mang ý nghĩa "Bản thân không học cũng đừng quấy rầy người khác".

Lưu Hủy Hân được chuyển đến hàng thứ hai, cách xa Trì Lẫm hàng vạn dặm.

Trì Lẫm vì tiến bộ trong kỳ thi giữa kỳ, được chuyển lên phía trước ba hàng, bạn cùng bàn đổi thành Lâm Tiểu Chí.

Vì việc này Kỳ lão sư còn cố ý đi tìm Lâm Tiểu Chí, hỏi nàng có nguyện vọng ngồi cùng bàn với Trì Lẫm không, thuận tiện giúp đỡ Trì Lẫm trong học tập.

"Ngươi cũng biết, Trì Lẫm đồng học gần đây có dấu hiệu tiến bộ trong học tập, đáng khích lệ lắm. Với tư cách lớp trưởng, ngươi có nguyện ý dẫn dắt nàng cùng nhau tiến bộ không?"

Lâm Tiểu Chí mỉm cười ngọt ngào, không có ý kiến gì, một miệng đồng ý:

"Tốt quá, ta đương nhiên nguyện ý cùng Trì Lẫm đồng học tiến bộ rồi."

Trì Lẫm và Lâm Tiểu Chí thành bạn cùng bàn, Ngụy Chước Ngưng vì trước kỳ thi giữa kỳ toàn bộ tâm trí đều dồn vào viết tiếp tiểu thuyết, dồn hết tinh lực vào truyện mà bỏ bê học hành, điểm số rớt không phanh, trực tiếp "soán ngôi" Trì Lẫm trở thành đệ nhất đếm ngược của ban 6.

Tội nghiệp Ngụy Chước Ngưng bị "sung quân" ra tận góc lớp, thậm chí không có bạn cùng bàn, nhìn thê thảm vô cùng.

Lâm Tiểu Chí và Trì Lẫm vừa mới trở thành bạn cùng bàn, hai người suốt ngày "như hình với bóng", ngay cả tan học cũng không rời nhau, luôn ở một chỗ thảo luận chỗ khó, giải đề...... Đôi khi cũng không thấy cầm sách vở gì, mặt đối mặt không biết nói gì, giọng nói còn đặc biệt nhỏ, Ngụy Chước Ngưng dù cố duỗi cổ cũng không nghe được nửa chữ.

Hai nàng y như kiểu "vừa gặp đã như cố nhân", soulmate kiếp trước đầu thai lại.

Ngày hôm đó tan học Lâm Tiểu Chí thấy Ngụy Chước Ngưng đang đi phía trước, gọi tên nàng, nàng cũng quay đầu lại, nhưng thấy Lâm Tiểu Chí thì lập tức tăng tốc bỏ chạy.

Lâm Tiểu Chí muốn chào hỏi nàng nhưng tay vẫn còn đang giơ giữa không trung, Ngụy Chước Ngưng bên kia đã leo lên xe buýt rồi.

Lâm Tiểu Chí khẽ cắn khớp ngón tay, âm thầm bật cười.

Chạy nhanh nhỉ......

Thỏ con ngốc nghếch, mau vào bẫy thôi.

......

"Mịch Mịch, ba ba và Bành a di ngày mai về rồi, lần này mang cho các ngươi rất nhiều đặc sản và quà. Buổi tối ngươi sẽ thấy ba ba rồi, vui không? Tối nay tan học ngươi dẫn Tiểu Lẫm đi Tây Kho đi, bốn người chúng ta ăn cơm cùng nhau nhen."

Lâu Mịch sáng tỉnh dậy nhận được tin nhắn WeChat gõ tay từ ba ba nàng.

Ở thời buổi này mà còn gõ tay gửi WeChat, cảm giác cứ như 20 năm trước còn được nhận thư tay từ người nhà dưới quê gửi lên, bất giác mềm lòng.

Nàng và ba nàng hình như đời đời kiếp kiếp đều không cùng nhịp. Nhìn thời gian gửi tin, sáng sớm 5 giờ rưỡi...

Lúc này đã giữa trưa, Lâu Mịch vừa ăn trưa xong đang chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện Trì Lẫm từ trong nhà vệ sinh bước ra.

Lâu Mịch vốn đã định vào thang máy, lại quay ra: "Ngươi không đi học à?"

Trì Lẫm: "Hôm nay cuối tuần."

"Ờ. Vừa lúc, ba ta nói tối nay chúng ta ăn cơm cùng nhau."

"Chúng ta?"

"Ừm, mẹ ngươi cũng về rồi."

Trì Lẫm biết mẹ nàng và ba ba Lâu Mịch đều đi công tác bên ngoài, không ngờ thời gian đi công tác trùng nhau, thời gian về cũng nhất trí.

"Ngươi cũng cảm thấy không hợp lý lắm phải không?" Lâu Mịch ha hả cười, "Ta đã sớm phát hiện, hai người họ đâu có đi công tác gì, căn bản là bỏ mấy đứa con đi hưởng thế giới hai người bên ngoài. Giỏi thật, lãng mạn hơn nửa tháng cuối cùng mới có ý định về. Tây Kho ngươi biết không? Nhà hàng Tây đó."

Trì Lẫm lắc đầu.

Lâu Mịch vốn định nói gọi taxi đi cho nàng là được, dừng lại một chút rồi nói: "Chiều 4 giờ rưỡi, ta tới đón ngươi đi. Hôm nay ngươi ở nhà thôi, đừng đi lung tung."

"Được."

Hôm nay cũng ngoan lắm.

Cửa thang máy vừa khép lại, Lâu Mịch mới thấy mình bắt đầu nghĩ ngợi.

Hơn nữa Trì Lẫm hôm nay vẫn giữ nguyên kiểu tóc ép thẳng đen tuyền, nhìn y như "học sinh ngoan" chính hiệu. Tối nay hai vị bên kia gặp mặt, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Lâu Lực Hành thì chưa rõ, chứ Bành Tử Viện có lẽ sẽ có cảm giác như được thêm một cô con gái mới.