Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 32



Viện Bảo tàng Quốc gia – Quốc Bác có diện tích rộng lớn với triển lãm thành tựu màu đỏ bên ngoài, còn có khu triển lãm nhỏ trong đại sảnh chuyên trưng bày các văn vật cổ đại cố định. Trì Lẫm đi qua từng khu triển lãm để xem, hầu như mỗi món văn vật cùng với đoạn văn tự miêu tả đều được nàng xem kỹ lưỡng một lượt, sợ bỏ sót chi tiết hữu ích nào đó.

Một tấm bảng triển lãm nàng đều có thể xem cả tiếng đồng hồ.

Lâu Mịch thoạt nhìn chẳng khác gì đồng tiền cổ, nhưng Trì Lẫm lấy điện thoại chụp rồi lại chụp.

Lâu Mịch chân đều muốn tê rồi, có chút hối hận đã đưa nàng tới Quốc Bác.

Ai có thể nghĩ được nàng xem viện bảo tàng lại có thể phát cuồng như vậy.

Trì Lẫm chụp đầy một máy ảnh, rồi lại xem lại những tư liệu đó, vô cùng có cảm giác thỏa mãn.

Quay đầu thấy Lâu Mịch đứng tại chỗ chân run run, Trì Lẫm ý thức được mình quá đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân, quên mất tất cả xung quanh:

"Có phải mệt không? Chúng ta về thôi."

Lâu Mịch còn cố thể hiện: "Không có việc gì, giờ này mới đến đâu, dù gì ta cũng là vận động viên, thể lực tốt lắm."

Trì Lẫm: "Không mệt à, vậy thì tốt rồi, chúng ta lại dạo hai vòng nữa đi."

Lâu Mịch: "......"

Trì Lẫm phì cười: "Xem ra ta dọa ngươi rồi. Đùa thôi, không dạo nữa đâu, ta cũng đói bụng rồi. Chúng ta đi tìm chỗ ăn đi."

Lâu Mịch nhân cơ hội búng nhẹ vào đầu nàng: "Không biết lớn nhỏ còn trêu chọc ta nữa."

Không ngờ cái đầu nàng cứng hơn trong tưởng tượng, búng như vậy mà không lay động được nửa phần.

Hay là bên trong thật sự giấu một viên sắt đam?

Trì Lẫm quay đầu lại, nghiêm mặt nói: "Đừng động vào búi tóc ta."

Nàng biểu hiện thật sự quá nghiêm túc, khiến Lâu Mịch suýt nữa muốn nói "Thật xin lỗi".

May mắn chưa nói, nếu câu "Thật xin lỗi" này thật sự nói ra, về sau nàng ở nhà hoàn toàn không có địa vị gì.

"Búi tóc...... Ngươi này dạo bảo tàng dạo đến trúng độc rồi sao? Học sống học dùng à." Lâu Mịch tuyệt đối không thể để bị Trì Lẫm áp đảo về khí thế, cũng không hỏi nàng muốn ăn gì, trực tiếp chọn nhà hàng trông càng có vẻ uy nghiêm của trưởng bối.

"Ta đưa ngươi tới một chỗ ăn ngon, bảo đảm ngươi hài lòng, nhớ ăn thôi đừng nuốt luôn cả lưỡi."

Lâu Mịch đưa nàng vào một nhà hàng Tây.

"Ở đây bò bít tết hương vị không tồi, ngươi thử xem."

Bò bít tết? Trì Lẫm chưa ăn qua, tự nhiên cảnh giác.

Bò bít tết cùng bộ đồ ăn được đưa lên bàn, Trì Lẫm không vội vàng mà quan sát, trước hết xem Lâu Mịch làm như thế nào.

Lâu Mịch tay trái cầm nĩa tay phải cầm dao, dùng dao cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ rồi dùng nĩa ăn.

Xong tưởng chừng đơn giản, Trì Lẫm cũng bắt tay vào.

Không ngờ một dao chém xuống, lại không thể cắt được.

Con dao này trông không sắc lắm thì phải......

Trì Lẫm trong ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, nhìn qua xem cách Lâu Mịch làm, thấy nàng cắt rất nhẹ nhàng.

Dao nĩa đều giống nhau, chẳng lẽ là xuống tay quá nhẹ?

Trì Lẫm gần đây thích nghi với thân thể này, khí lực cũng khôi phục được ít nhiều.

Trước kia nàng chính là một tướng quân ra trận chỉ cần vung đao là định thiên hạ, sao lại có thể bị một miếng bò bít tết làm khó?

Trì Lẫm tụ khí, một dao chém xuống, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, miếng bò bít tết không chỉ bị cắt xuyên một nhát, mà đến cả cái đĩa cũng nứt làm hai.

Trì Lẫm: "......"

Lâu Mịch: "??"

Tại sao lại như vậy......

Trì Lẫm: "...... Xin lỗi."

Giám đốc tự mình ra đây giúp nàng thay đĩa.

Trì Lẫm: "Rất xin lỗi, ta sẽ bồi thường theo giá."

Giám đốc chưa từng gặp tình huống như thế này, tiểu cô nương trông nhỏ nhắn yếu ớt, sao sức lực lại kinh người như vậy?

"Xin hỏi, cần ta giúp ngươi cắt không?"

Trì Lẫm đang muốn nói "Được" thì Lâu Mịch nói:

"Ta tới cắt được rồi, đưa qua đây."

Giám đốc đưa bò bít tết của Trì Lẫm qua trước mặt Lâu Mịch rồi đi, Lâu Mịch cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ, nghĩ thầm:

Tiểu hỗn đản này sức lực thật lớn...... Nói không có võ công bí tịch gì, ta mới không tin. May mắn nàng hiện tại trở nên bình thường, nếu không gia đình nhà họ Lâu khó giữ được mạng nhỏ này.

Ăn uống xong về nhà, về đến nhà thì Tiger liền điên cuồng vặn mông nghênh đón hai nàng, Lâu Lực Hành cùng Bành Tử Viện thì vẫn không thấy bóng dáng.

Trì Lẫm dắt Tiger đến khu công viên chuyên dành cho chó trong tiểu khu đi dạo một chút.

Tuy rằng nhà các nàng cũng có sân, ngày thường công việc bận rộn không rảnh dắt chó đi dạo, Tiger cũng có thể tự mình ở trong sân chơi đùa.

Dù sao thì sân không rộng bằng công viên, đến công viên có thể để Tiger thả ga chạy như điên.

Trì Lẫm cùng Tiger ra cửa, Lâu Mịch gửi tin WeChat cho Lâu Lực Hành:

"Lão ba thân yêu, ngài ở đâu thế? Đừng hiểu lầm, ta cũng không phải đang tra khảo gì, chỉ là muốn hỏi hai người các ngươi đêm nay còn về không? Về thì ta để cửa cho các ngươi."

Năm phút sau Lâu Lực Hành hồi âm: "Bảo bối Mịch Mịch, chúng ta đêm nay không về, các ngươi ngủ sớm một chút."

Lâu Mịch nhìn thấy tin nhắn hồi âm này thì hai mắt tối sầm.

Mới có thế giới hai người trở lại, lại nắm chặt thời gian hẹn hò suốt đêm?

Nhà rộng như vậy, ở nhà hẹn hò không được sao? Ngại cái gì?

Bất quá...... Lâu Mịch nghĩ tới, trước kia khi Bành Tử Viện cùng Trì Lẫm mới chuyển vào ở, Trì Lẫm vẫn còn là tiểu súc sinh, chỉ cần Lâu Lực Hành cùng Bành Tử Viện ở chung một chỗ, nàng liền sẽ điên cuồng gõ cửa bên ngoài, vừa khóc vừa làm ầm không cho hai người họ yên.

Hiện giờ Trì Lẫm ở một số phương diện vẫn có chút khác thường, nhưng ít nhất sẽ không có những hành vi quá khích như vậy, chỉ là hai vị kia hẳn bị di chứng để lại, có thể qua đêm bên ngoài thì sẽ qua đêm bên ngoài.

Lâu Mịch cũng không bực bội vì bị ba nàng vứt bỏ ở nhà, một mình khó chịu đối mặt với Trì Lẫm, mà nàng khó chịu ở chỗ —— lão ba hơn 40 tuổi còn có thể trắng đêm hẹn hò, còn nàng thì sao?

25 tuổi đang độ tuổi sung sức, lại không có cuộc sống xuất sắc về đêm.

Ngày hôm nay, lần hẹn hò duy nhất không tính là hẹn hò, lại là dành cả buổi ở một nơi trang nghiêm như viện bảo tàng, suýt nữa đi đến... gãy cả chân.

Trì Lẫm dắt Tiger về nhà, lau sạch bụi bám trên móng trước rồi mới cho vào cửa. Sau khi trở về phòng mình, nàng bắt đầu sắp xếp lại tư liệu đã chụp trong ngày.

Lâu Mịch đi ngang qua cửa phòng, thấy nàng đang dán nhãn lên từng bức ảnh.

Máy in đang yên lặng cần mẫn nhả ra những tấm ảnh mới. Trì Lẫm dán đầy các bức hình chụp cổ vật lên tường phòng mình, ánh mắt chăm chú đến mức giống như cảnh sát đang phân tích manh mối vụ án, từng tấm ảnh đều phân tích kỹ lưỡng, nhìn không chớp mắt.

"Cho nè." Lâu Mịch đứng ở cửa, bưng một ly trà an thần.

"Cảm ơn." Trì Lẫm nhận lấy, lúc này búi tóc đã được tháo ra, mái tóc vừa gội xong còn mang theo hơi nước.

Nàng nhìn qua có chút mệt mỏi, đang cố gắng tập trung tinh thần.

"Muốn nâng cao thành tích học tập không thể trong một sớm một chiều." Lâu Mịch nhắc nhở nàng, "Ngủ nghỉ tốt ban ngày mới có thể tập trung được, nếu không hiệu suất đặc biệt thấp."

Trì Lẫm uống một ngụm trà an thần: "Ngươi ngủ muộn hơn ta mà."

"Hừ, ta là do không có cách nào, ngủ không được. Nếu có thể ngủ được ta có thể ngủ cả ngày, ngươi thì sao?" Lâu Mịch nghiêm mặt nói, "Đừng so cái này với ta, muốn so thì lấy thứ tích cực ra so."

"Gần đây giấc ngủ ngươi vẫn không tốt sao?"

"Còn được, thỉnh thoảng đau đầu thôi."

"Đau đầu?" Trì Lẫm nói, "Có liên quan đến thuốc kích thích thần kinh không?"

Không ngờ Trì Lẫm còn nhớ rõ việc này.

"Là hội chứng game thực tế ảo, chơi game thực tế ảo lâu, ít nhiều sẽ có chút ảnh hưởng, không nghiêm trọng. Các ngươi chơi game truyền thống lâu rồi mắt còn cận thị. Đều là bệnh nhỏ thôi."

Trì Lẫm cái hiểu cái không gật gật đầu.

"Gần đây lão sư tiếng Anh kia còn tìm ngươi gây phiền toái gì không?"

"Hết rồi."

"Thành tích tiếng Anh thế nào?"

"Tuần trước kiểm tra được 92 điểm."

"Ừm, được đấy, thế này đạt tiêu chuẩn chưa? Các môn khác thế nào?"

"Trừ Ngữ văn ra vẫn còn kém một chút."

"Từ mai bắt đầu tiếp tục bổ túc các môn khác cho ngươi, đêm nay đừng nghĩ nữa." Lâu Mịch đưa tay lên, rất nhanh chóng xoa nhẹ trên đầu Trì Lẫm rồi rút tay về cũng rất nhanh, "Ngủ đi, không được thức đêm."

Trì Lẫm "Ừm" một tiếng, thật sự cũng mệt mỏi, đêm qua căng thẳng cả đêm, tới sáng sớm mới miễn cưỡng ngủ được chốc lát, hôm nay cả ngày cũng không nghỉ ngơi chút nào.

Ủ rũ hạ âm lượng xuống, Trì Lẫm nói nhẹ nhàng: "Tỷ tỷ cũng nghỉ sớm."

Lâu Mịch không trả lời nàng, gần như lạnh mặt đóng cửa phòng lại.

Cửa khép lại trong chớp mắt, tim Lâu Mịch bắt đầu đập điên cuồng.

Mẹ ơi —— Thật sự muốn có một bé bạn gái đáng yêu như Trì Lẫm, thỉnh thoảng dịu dàng ngọt ngào, mềm mềm dẻo dẻo như kẹo bông gòn, là đủ rồi.

.

Không biết là do ly trà an thần trước khi ngủ hay do sự trấn an của Lâu Mịch, Trì Lẫm thật sự ngủ một giấc ngon lành, hôm sau suýt ngủ quên giờ, quyền cũng chưa kịp đánh, vội vàng rửa mặt sơ sài liền phải ra cửa, chuẩn bị ra khỏi nhà thì phát hiện... không thấy bộ đồng phục đâu cả!

Trì Lẫm tìm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy ở trong sân, Tiger không biết cắn xé đồng phục nàng bao lâu rồi, khi bị bắt quả tang chính đang nằm chễm chệ trên đồng phục nàng, không hề biết liêm sỉ, còn quay đầu lại nhếch mép cười với Trì Lẫm.

Trì Lẫm: "Xuống ngay cho ta!"

Tiger bị quát một câu, vội vàng chạy biến.

Trì Lẫm nhanh chóng cứu đồng phục về, thấy quần đồng phục bị cắn lủng một lỗ.

"Thật là buồn cười."

Nàng có hai bộ đồng phục, bộ kia còn chưa giặt.

May mắn là Tiger chỉ cắn phá thôi, không có tè bậy lên trên, vá lại một chút vẫn có thể mặc ra đường.

Chỉn chu là phẩm chất khắc sâu vào xương cốt nàng, càng là yêu cầu cơ bản của người mẫu nghi thiên hạ.

Trì Lẫm nhờ hệ thống Tiên sinh giúp nàng tìm hộp kim chỉ, nàng định may vá một phen.

Hệ thống Tiên sinh nói: "Hộp kim chỉ trong nhà đã mất, bất quá ngươi có thể sử dụng máy may tự động để vá quần áo."

"Máy may tự động?"

Nghe có vẻ hiện đại nhanh chóng, trên thực tế cũng thật sự dễ dùng hơn nàng tưởng.

Đem bộ đồng phục học sinh bị rách đặt vào máy may tự động để quét, máy may sẽ tự động quét những chỗ hư hỏng, máy trên dưới khép lại, chỉ trong vòng chưa đầy năm giây quần áo đã được may lại xong xuôi.

Nhìn qua chỉ có một đường vết mờ nhạt, nhưng chút đó cũng không đáng ngại gì, không nhìn kỹ thì căn bản không thể phát hiện ra.

Trì Lẫm mặc đồng phục vào rồi lập tức ra cửa.

Lâu Mịch còn chưa rời giường, cũng chẳng theo nàng ra ngoài để hỏi thăm.

Trì Lẫm vội vàng mua một cái bánh rán, gọi taxi đến trường học.

Đến cổng trường, chỉ còn 15 giây cuối cùng!

"Nhanh lên!"

Cổng trường chuẩn bị đóng, vô số học sinh cao trung đang chạy như điên về phía cổng lớn!

Bảo vệ đứng ở cửa cổ vũ cho bọn họ:

"Còn 10 giây!"

Ngụy Chước Ngưng tối hôm qua ngủ quá muộn, lúc này đang lấy bánh mì ra ăn trong lúc chạy vội vã cùng đám đông.

Thấy cổng lớn sắp đóng lại, Ngụy Chước Ngưng còn thiếu một chút nữa!

Bảo vệ vội vàng nhắc nhở: "Đừng chen cửa, đừng chen cửa! Không thì sẽ bị kẹp!"

Tất cả đều là những học sinh cao trung nhiệt huyết, làm sao có nghe hắn, cổng chỉ còn lại một khe hở nhỏ mà vẫn có người cố chen vào trong.

Ngụy Chước Ngưng thấy mình sắp bị cổng chặn lại bên ngoài, lại phải bị ghi tên trễ học, trong lòng đã lạnh toát.

Trì Lẫm bỗng nhiên xuất hiện bên trong cánh cửa, vươn một bàn tay túm chặt cánh tay nàng, một tay kéo nàng xách vào trong.

Cổng đóng lại, còn hơn chục người bị chặn lại bên ngoài, ủ rũ cụp đuôi.

Ngụy Chước Ngưng thở hổn hển nhìn Trì Lẫm: "Cảm ơn..."

Trì Lẫm vừa rồi cũng đang chạy như điên, chỉ là nàng đã dần thích ứng với thân thể này, dù tốc độ hay sức mạnh đều đang từ từ phục hồi. Tối hôm qua còn ngủ một giấc ngon lành, tinh thần thật tốt, với trình độ này chạy đến cũng như đi tản bộ vậy, không hề thở gấp.

"Về sau đừng chen cửa nữa, quá nguy hiểm." Trì Lẫm nói, "Vừa rồi ngươi suýt nữa bị kẹp rồi."

Ngụy Chước Ngưng thầm nghĩ, vốn dĩ thấy cửa sắp đóng ta sẽ dừng lại, nếu không phải ngươi kéo ta thì ta thật sự sẽ không bị kẹp...

Nhưng người ta tốt bụng giúp nàng, nàng cũng không thể lấy oán báo ơn, đành phải u oán mà nói:

"Biết rồi..."

Hai người cùng nhau đi thang máy lên lầu, Trì Lẫm hỏi nàng:

"Hôm qua các ngươi sau đó đi đâu nữa vậy?"

Thật ra Trì Lẫm chỉ tiện miệng hỏi một câu vậy thôi. Nàng và Ngụy Chước Ngưng tuy gọi là có chút quan hệ, nhưng vẫn chưa thân đến mức kiểu "bằng hữu có thể nói chuyện bất cứ chuyện gì" – gọi là bạn học có khoảng cách thì đúng hơn.

Giờ đang cùng ở trong thang máy, không gian kín bưng, muốn trốn cũng chẳng trốn được, chỉ có thể nói chuyện xã giao cho đỡ ngại.

Mà đề tài thích hợp nhất hiện tại chính là chuyện hôm qua tình cờ gặp nhau.

Trì Lẫm thuận miệng hỏi, Ngụy Chước Ngưng như bị chạm vào huyệt đạo trí mạng, lập tức cảnh giác, mặt cũng bắt đầu đỏ lên.

"Không, không đi đâu cả, chỉ ở viện bảo tàng đi dạo thôi."

Trì Lẫm đang xem điện thoại: "Vậy sao, chúng ta cũng ở đó, sao không gặp nhau."

Ngụy Chước Ngưng gần như thở không ra hơi, cảm thấy Trì Lẫm từng chữ từng câu đều như đang nghiêm hình bức cung.

May mắn cửa thang máy mở, nàng lập tức lao ra ngoài.

Không ai ngờ đúng lúc này thang máy lại gặp trục trặc, không khớp như bình thường, phần sàn thang máy thấp hơn mặt sàn ngoài một bậc, Ngụy Chước Ngưng không để ý, vấp một cái suýt bay thẳng ra ngoài.

May có Lâm Tiểu Chí ôm lấy nàng.

Ngụy Chước Ngưng toát mồ hôi lạnh, vốn muốn cảm ơn, nghe thấy Lâm Tiểu Chí nói bên tai nàng:

"Hôm qua còn chưa đủ à? Sáng sớm đã lao vào lòng người ta."

Ngụy Chước Ngưng dùng sức đẩy nàng ra, chạy về phía phòng học.

Trì Lẫm thấy nàng chạy nhanh như vậy, nghi hoặc nói: "Nàng sao vậy?"

Lâm Tiểu Chí vui vẻ: "Chắc vội đi phấn đấu vì sự nghiệp hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa đó mà."

Khi Trì Lẫm vừa ngồi xuống chỗ của mình, bên cạnh vẫn còn trống không. Lâm Tiểu Chí cặp sách chưa kịp đặt đã chạy thẳng xuống hàng cuối cùng, chui vào góc lớp cùng Ngụy Chước Ngưng ngồi rúc một chỗ, không biết đang thì thầm cái gì.

Trì Lẫm mở máy tính bảng, định tranh thủ xem qua thời khoá biểu hôm nay, thì phát hiện Từ Y Phương ngồi bàn trước đang quay đầu lại, mỉm cười nhìn nàng.

Trì Lẫm: "?"

Từ Y Phương quơ quơ ảnh chụp trên điện thoại, đó là hình ảnh chỗ khâu lại trên quần đồng phục của Trì Lẫm.

Từ Y Phương cười hì hì nói: "Cần lao tiết kiệm là truyền thống mỹ đức của nhân dân lao động nước ta. Còn tưởng truyền thống tốt đẹp này đã biến mất từ lâu, hóa ra còn có người kế thừa đây?"

Bạn cùng bàn của nàng Tiêu Mẫn Tuyên cười lạnh: "Nghèo thì nghèo, sao có nhiều cách nói để che đậy thế? Nãi nãi ta còn không mặc quần áo vá đấy."

Hai nàng nói thu hút tiếng cười của các đồng học xung quanh, mọi người sôi nổi nhìn về phía đầu gối Trì Lẫm.

"Thật đáng thương."

"Trì Lẫm người đẹp lại thiện tâm, đã thế còn giản dị."

Từ Y Phương và Tiêu Mẫn Tuyên trao tay nhau đăng ảnh lên diễn đàn trường học.

Hai người bọn họ vốn đã nghẹn một bụng tức với Trì Lẫm, suýt nghẹn đến hỏng.

Cuối tuần hai nàng cố ý hẹn Lưu Hủy Hân ra ngoài, hỏi nàng gần đây xảy ra chuyện gì, tại sao chỗ ngồi đổi ra phía trước vậy, hơn nữa cũng không liên lạc với các nàng.

"Gần đây ngươi rốt cuộc sao thế này? Hẹn cũng hẹn không được."

"Có phải bị bệnh không? Thấy sao gầy đi một vòng lớn thế?"

Lưu Hủy Hân đúng là gầy đi, bị hai nàng nói thế này đỏ cả mắt, bắt đầu khóc thút tha thút thít.

Từ Y Phương: "Để ta đoán một chút, có phải vì Trì Lẫm không?"

Lưu Hủy Hân nghe thấy tên Trì Lẫm, khóc to nói: "Đều là con tiện nhân đó! Đều là nàng! Đồ vong ân phụ nghĩa!"

Tiêu Mẫn Tuyên đưa khăn giấy cho nàng: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi nói với chúng ta đi! Không nói chúng ta làm sao giúp ngươi giải tỏa?"

Lưu Hủy Hân lau nước mắt xong, kể với các nàng chuyện xảy ra gần đây.

Tố cáo Trì Lẫm không coi trọng sự giúp đỡ mà mình từng dành cho nàng, lợi dụng lòng tốt của nàng, nghĩ đủ mọi cách để quyến rũ Đằng Giáng.

"Nàng rõ ràng biết ta thích Đằng Giáng từ lâu... Quyến rũ ai cũng được, sao lại cố tình quyến rũ hắn!" Lưu Hủy Hân càng nghĩ càng đau lòng, tự mình bịa đặt ra câu chuyện dối trá nghìn lần, rồi chính mình cũng tin.

Từ Y Phương ghê tởm đến nhăn mặt: "Họ Trì này cũng quá không đàng hoàng đi!"

"Bạch nhãn lang!"

"Nói nàng bạch nhãn lang còn là nể mặt mũi nàng, sống hai mặt, còn ngày ngày giả vờ thanh cao, quá ghê tởm!"

Lưu Hủy Hân gay gắt nói "Không sai": "Các ngươi xem những thằng ngốc trong lớp đều bị nàng lừa thành cái gì! Cả đám đều tin nàng băng thanh ngọc khiết! Ngày ngày vây quanh cái dạng không tiền đồ đó, ta thay bọn họ mà thấy xấu hổ!"

Từ Y Phương nói: "Vốn ta đối học tỷ Đàm Lạc còn có chút thiện cảm, không ngờ nàng cũng ngày ngày quanh quẩn xung quanh Trì Lẫm. Trường này còn có ai không bị Trì Lẫm lừa gạt không?"

Tiêu Mẫn Tuyên cười lạnh: "Có lẽ chỉ có chúng ta. Trước đây ở diễn đàn trường muốn bóc mặt thật của nàng báo cho thiên hạ biết, ngươi xem phía dưới bình luận toàn là những trò gì."

Từ Y Phương tức giận không thôi: "Toàn là đám ngu!"

Tiêu Mẫn Tuyên an ủi Lưu Hủy Hân: "Nhưng ngươi cũng đừng lo, rốt cuộc chúng ta đã nắm được bằng chứng thực tế."

Lưu Hủy Hân tinh thần rung lên: "Bằng chứng thực tế gì?"

"Bằng chứng nàng có "tỷ tỷ" nuôi đó."

"Các ngươi chụp được rồi?!"

Tiêu Mẫn Tuyên: "Haha, muốn người khác không biết thì đừng làm. Chúng ta đã chụp được rồi, nhưng nể tình đồng học chung một lớp, cho nàng cơ hội cuối cùng. Nếu nàng không chấp nhận cảnh báo, còn tiếp tục kiêu ngạo ương ngạnh, đừng trách chúng ta tàn nhẫn."

......

Chụp được ảnh quần đồng phục của Trì Lẫm, chính là muốn cho nàng cơ hội cuối cùng.

Tiêu Mẫn Tuyên cảnh báo Trì Lẫm: "Đừng giả vờ nữa, nhớ rõ mình là cái gì, đừng cho mặt mà không biết nhận."

Nói xong câu này Tiêu Mẫn Tuyên cả người thoải mái, có cảm giác báo được đại thù.

Nàng tự thấy mình khí thế bức người, lại còn có chừng mực, chỉ đả kích vừa đủ để không khiến ai quá mức khó xử.

Ai ngờ Trì Lẫm cười lạnh một tiếng nói:

"Tương chuột có da, ngươi chờ vô nghi. Đừng tiếp tục trêu chọc ta, nếu không ta sẽ không khách khí."

Từ Y Phương hơi ngốc: "Cái gì tương chuột, cái gì vô nghi?"

Tiêu Mẫn Tuyên cũng nghe không hiểu, nhưng bản năng biết chắc không phải lời hay ho gì.

Đang định mở miệng phản pháo, lại phát hiện Trì Lẫm đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Ánh mắt kia lạnh đến cực điểm, như thể có thể đông lạnh người ta từ da thịt xuống tận xương tủy...

Tiêu Mẫn Tuyên há miệng mắng người, nhưng lời định mắng lại nuốt ngược trở vào.

Từ Y Phương tức giận nói: "Ngươi có thể nói tiếng người không!"

Vừa lúc quay về Lâm Tiểu Chí hỗ trợ phiên dịch: "Chuột cống còn có da, các ngươi lại như vậy không biết xấu hổ, nàng nói các ngươi còn không bằng chuột cống."

Người xung quanh ha ha cười: "Bị mắng mà còn không biết! Quá ngu!"

Từ Y Phương: "Đồ khốn! Ngươi..."

Đúng lúc nàng muốn nổi giận thì lão sư Lịch sử vào lớp, bắt đầu học.

Cả buổi sáng Từ Y Phương và Tiêu Mẫn Tuyên đều chăm chăm nhìn Trì Lẫm, Trì Lẫm lại như hồn nhiên không biết, cái gì nên làm thì làm.