Hôm qua cùng Lâu Mịch ăn một miếng bò bít tết to tướng, với người bình thường thì chỉ là khẩu phần vừa phải thôi, nhưng với Trì Lẫm đã quen với chế độ ăn thanh đạm từ lâu thì vẫn hơi quá đà một chút.
Trừ lúc mới xuyên qua đến đây, Trì Lẫm vì tò mò mà ăn không ít đồ có hàm lượng đường cao, nhiều dầu mỡ thậm chí là đồ ăn vặt rác, sau đó dần dần hiểu được quy trình chế biến thực phẩm thời đại này, nàng đã thu liễm lại rất nhiều, bắt đầu tiếp tục tu thân dưỡng tính.
Hôm qua Lâu Mịch hứng thú muốn dẫn nàng đi ăn ngon, nàng không nỡ làm mất hứng, ăn xong thì có chút khó tiêu, bụng trướng cả đêm.
Hôm nay nói gì cũng không thể ăn quá nhiều nữa.
Nghe nói Ngụy Chước Ngưng muốn đi nhà ăn trường học ăn cơm trưa, Trì Lẫm hỏi Ngụy Chước Ngưng có thể cùng đi được không.
Theo như lời đồn đại trong trường, nhà ăn TrườngTam Trung Nam Hồ có một nhân vật truyền kỳ nổi tiếng – a di múc cơm ở khu A.
Vị a di múc cơm này nắm giữ khu A quan trọng nhất của nhà ăn, nơi tập trung tất cả các món "đinh" trong nhà ăn.
A di có kỹ thuật hàm lượng cực cao, có thể làm sao cho mỗi muỗng múc xuống chỉ có đúng một miếng thịt. Nếu có hai miếng thì nhất định là hai miếng thịt nát, chưa bao giờ sai lầm.
Từng có thời điểm AI (trí tuệ nhân tạo) phát triển mạnh, rất nhiều công việc trong trường được đề xuất thay thế bằng máy móc. Khi ấy, cũng có người đề nghị thay a di múc cơm bằng AI, nhưng đề xuất đó cuối cùng không được thông qua.
Lý do là lãnh đạo trường cảm thấy, a di múc cơm có thể tiết kiệm chi phí cho trường hơn cả AI.
Mọi người đều phàn nàn về nhà ăn trường học bủn xỉn, nhưng Ngụy Chước Ngưng lại thích.
Vì nàng không cầu kỳ với đồ ăn mặn, chỉ cần ăn no là được, mà nhà ăn của trường cũng khá tiện lợi.
Thời buổi này, đi đâu còn có thể dùng 10 tệ ăn một bữa no?
Ngụy Chước Ngưng tháng này tiền tiêu vặt đã gần hết, những lúc thế này, nhà ăn trường học quả thực chính là chỗ tránh nạn tốt nhất.
Trì Lẫm từ trước đến giờ chưa từng đến nhà ăn trường học, nghe nói có thể ăn được nhiều đồ ăn chay, đúng lúc phù hợp với chế độ ăn uống của nàng.
Ngụy Chước Ngưng nghe nói nàng muốn đi, biểu cảm có chút do dự.
"Ngươi thật sự muốn đi?"
"Đúng vậy."
"Ăn đau bụng ta cũng mặc kệ nha."
Trì Lẫm cười nói: "Đương nhiên không liên quan đến ngươi, đây là quyết định của ta."
Hai người liền hẹn cùng đi nhà ăn.
"Những người bạn nhỏ cùng bàn đáng yêu, các ngươi muốn đi đâu?"
Lâm Tiểu Chí như xuất quỷ nhập thần, không biết từ đâu chui ra.
Ngụy Chước Ngưng cả buổi sáng đã tìm đủ mọi cách né tránh nàng, chỉ mong đi vòng đường nào đó để khỏi phải chạm mặt. Ai ngờ nàng như có thần linh phù hộ vậy, dù có chạy đến chân trời góc biển, ngoảnh lại là thấy ở ngay sau lưng.
Ngụy Chước Ngưng không muốn để Lâm Tiểu Chí tiếp tục theo, vốn định nói "Đi đâu cũng không liên quan đến ngươi", không ngờ Trì Lẫm nhanh hơn nàng một bước mở miệng, tiết lộ thiên cơ:
"Nhà ăn trường học, ngươi muốn cùng đi không?"
Lâm Tiểu Chí đâu có lý do gì để từ chối: "Đi chứ, đương nhiên đi. Ta còn chưa từng cùng tiền nhiệm ngồi cùng bàn và đương nhiệm ngồi cùng bàn ăn cơm cùng nhau đâu."
Ngụy Chước Ngưng im lặng quay đầu muốn bỏ chạy, Lâm Tiểu Chí mắt tay nhanh nhẹn lập tức nắm lấy cánh tay nàng, dọc đường gần như kéo lê nàng, đưa nàng đến nhà ăn.
Nhà ăn trường học tuy hàng năm bị chê bai, nhưng nhóm học sinh nghèo lại yêu mến nó không rời.
TrườngTam Trung Nam Hồ là trường công, khoảng cách giàu nghèo lớn.
Có những phú nhị đại ăn mặc không lo, tiêu tiền như nước, cũng có những học sinh nghèo khổ từ thị trấn nhỏ gần đó lên thành phố học, trong nhà một nghèo hai trắng.
Học sinh có tiền kéo bè kéo cánh, tuyệt không chơi với những đứa trẻ nghèo.
Đến từ gia đình trung lưu, hoặc muốn giả vờ thành trung lưu, cả ngày trêu chọc nói những người nhà không nghèo thì cũng không nên đi nhà ăn ăn cơm, như thể nhà ăn chính là tiêu chuẩn để phân biệt người nghèo.
Trì Lẫm tự nhiên không biết còn có truyền thống này, chuyên chú đi.
Ngụy Chước Ngưng không để tâm đến việc người khác chế nhạo, vì hoàn cảnh gia đình thực sự không tốt, không có gì để bao biện.
Mẹ nàng thời trẻ vô tri, một thời nông nổi, từng chân thành yêu một người chẳng ra gì. Chưa kịp kết hôn đã mang thai, đến lúc sắp sinh thì gã bạn trai trốn biệt tăm, đến một sợi tóc cũng chẳng để lại.
Mẹ nàng một mình sinh nàng ra, vất vả ngược xuôi kiếm sống, nuôi nàng khôn lớn mà chưa từng mở miệng xin ai giúp đỡ, vẫn luôn phải chịu đựng những lời lẽ lạnh nhạt từ chính người thân của mình.
Gia gia nãi nãi của Ngụy Chước Ngưng ngại mẹ con nàng mất mặt, chỉ có lúc nàng sinh ra đến thăm hai lần, để lại mấy ngàn tệ rồi từ đó bặt vô âm tín.
Dù sao họ cũng còn hai người con trai.
Đây là sự khinh thường khắc vào xương tủy, là thành kiến chảy trong máu.
Dù khoa học kỹ thuật phát triển đến mức có thể đưa người bay ra khỏi Thái Dương hệ, có những điều khắc nghiệt vẫn sẽ không thay đổi, thậm chí còn đánh thẳng vào tận linh hồn.
Dĩ nhiên, trên đời vẫn có những gia đình dù xảy ra chuyện gì cũng có thể "gương vỡ lại lành", ấm áp như thuở ban đầu. Nhưng Ngụy Chước Ngưng và mẹ nàng lại không có vận mệnh ấy.
Ngụy Chước Ngưng từ nhỏ học hành không tốt, mẹ nàng không đánh không mắng, còn cười nói trí thông minh của nàng phần lớn theo mẹ.
"Nếu ta thông minh thì mẹ con chúng ta cũng sẽ không khổ sở đến thế này. Đều do ta. Ngươi học không giỏi đều là trách nhiệm của ta."
Mẹ nàng khuyên dạy từng bước, không ngờ con gái lại đi theo vết xe đổ:
"Thành tích học tập không thể quyết định cuộc đời ngươi, ta chỉ hy vọng ngươi làm gì cũng cố gắng hết sức, không để lại tiếc nuối. Quan trọng nhất chính là, ngươi phải vui vẻ lớn lên."
Lời mẹ nói với nàng, nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Nàng cũng từng quyết tâm học hành, nhưng thành tích vẫn không lý tưởng, đặc biệt là các môn khoa học tự nhiên.
Sau đó nàng phát hiện mình có thiên phú viết tiểu thuyết, tùy tiện viết câu chuyện cổ tích đăng lên trang web tiểu thuyết, không ngờ lại có người đọc.
Hai tháng sau nàng nhận được tiền nhuận bút đầu đời, hơn 3500 tệ, vui mừng đến mức cả đêm không ngủ được.
Hôm sau nàng dẫn mẹ đi dạo trung tâm thương mại, mua đôi giày mà mẹ nàng thích từ lâu nhưng không nỡ mua.
Ngụy Chước Ngưng cẩn thận viết văn, một phần xuất phát từ hứng thú, phần khác cũng để kiếm tiền.
Hy vọng bản thân kiếm được tiền để có thể làm cho mẹ nàng sống nhẹ nhàng hơn một chút.
Rốt cuộc mẹ nàng sinh nàng lúc mới 20 tuổi, vừa học đại học vừa đi làm để nuôi nàng, vốn định thi lên thạc sĩ cũng phải từ bỏ.
Mười mấy năm qua không có ngày nào thoải mái, nàng hy vọng bằng năng lực bản thân có thể thay đổi hoàn cảnh gia đình.
Ngụy Chước Ngưng biết mọi người đều chế nhạo những kẻ nghèo kiết xác mới đi ăn ở nhà ăn trường học, nhưng nàng chính là nghèo kiết xác mà, có gì phải che che giấu giấu.
Chỉ là hôm nay đi cùng nàng đến đây lại là hai người hoàn toàn không nên xuất hiện ở chốn này.
Trì Lẫm, tuy mặc đồng phục vá chằng vá đụp, lại bị đồn là gia cảnh khó khăn, nhưng hôm trước chính mắt Ngụy Chước Ngưng thấy nàng bước ra từ chiếc siêu xe trị giá cả trăm vạn.
Hơn nữa hôm đó Ngụy Chước Ngưng vô tình thấy từ cổ áo đồng phục Trì Lẫm rơi ra một chiếc dây chuyền có đeo chiếc nhẫn lấp lánh.
Ngụy Chước Ngưng viết tiểu thuyết lúc nào cũng thích viết về những món trang sức xa xỉ này, liếc mắt một cái liền nhận ra.
Là nhẫn đôi dành cho tình nhân, giá trị xa xỉ.
Một chiếc nhẫn giá cả cũng đủ ăn ở nhà ăn trường học vài năm.
Trì Lẫm là người đầy mâu thuẫn, hoàn cảnh gia đình vẫn là một bí ẩn khó giải.
Lâm Tiểu Chí, thì không có gì nhầm lẫn cả, là tiểu phú bà chính hiệu.
Ba mẹ nàng đều làm chủ doanh nghiệp logistics tốc hành, sở hữu hai tòa cao ốc ở trung tâm thành phố mang tên "Lâm thị", gần như là bá chủ ngành trong nội thành.
Hồi sơ trung, Lâm Tiểu Chí từng mời hơn hai mươi bạn học thân thiết đến nhà tổ chức sinh nhật. Ngụy Chước Ngưng suýt nữa lạc đường trong khu vườn nhà họ Lâm. Mãi mới đến được phòng khách, mấy bạn học sửng sốt cảm thán: "Phòng khách nhà ngươi rộng khủng khiếp quá!"
Kết quả Lâm Tiểu Chí nói: "Đây là phòng ngủ của ta."
Nàng đúng là "công chúa nhân dân tệ", cả ngày đi học, chơi game, nhưng thành tích vẫn tốt như ma vậy.
Cùng hai người kia đi nhà ăn, Ngụy Chước Ngưng cảm thấy có chút áp lực.
Đẩy cửa nhà ăn, bên trong tiếng cãi vã ồn ào và náo nhiệt, vừa mới bước vào cửa Trì Lẫm đã bị tiếng cười tiếng la dồn dập tấn công đôi tai, người bên cạnh nói gì cũng chẳng nghe thấy, mùi thức ăn phức tạp che trời lấp đất.
Bất quá với loại môi trường này nàng cũng không có gì khó thích nghi, trước kia ở biên cương truy đuổi hồ tặc, ăn ngủ ngoài trời là chuyện thường, còn hoàn cảnh nào khắc nghiệt hơn cũng từng trải qua.
Tuy hiện tại thân phận làm hoàng hậu một nước, nhưng nàng là người đã từng ăn khổ, cũng có thể chịu đựng gian khổ, không làm ra vẻ kiêu kỳ, ngược lại còn cảm thấy nhà ăn trường học này có không khí rất sống động.
Các nàng vất vả mới chiếm được chỗ ngồi, Lâm Tiểu Chí bảo Trì Lẫm đi trước múc cơm, nàng cùng Ngụy Chước Ngưng ở đây chờ.
Ngụy Chước Ngưng không muốn ở lại: "Một mình ngươi giữ chỗ là được rồi."
Lâm Tiểu Chí: "Ta một mình làm sao chiếm được bàn bốn người?"
Ngụy Chước Ngưng: "Ngươi nằm dài ra là được."
Lâm Tiểu Chí: "......"
Ngụy Chước Ngưng hiếm khi chiếm được chút "tiện nghi" miệng lưỡi trước Lâm Tiểu Chí, tâm trạng lập tức tốt lên rõ rệt, vui vẻ kéo tay Trì Lẫm cùng đi lấy cơm.
Trì Lẫm không hề mở miệng hỏi han gì cả, kỳ thật lặng lẽ quan sát hai người trong những cử chỉ qua lại ấy có ẩn chứa tình ý thế nào.
Thấy hai nàng tuy bề ngoài như vô tình nhưng kỳ thật hữu ý, còn có bộ dạng nhão nhão dính dính chém không đứt, Trì Lẫm hiểu rồi.
Lâu Mịch nói đúng, hai nàng quả nhiên đã lâu ngày sinh tình.
Trì Lẫm gọi một mâm đồ ăn chay, Ngụy Chước Ngưng thấy nàng chẳng có miếng thịt nào, thầm nghĩ không biết nàng có gặp khó khăn gì không, sao lại chẳng ăn chút thịt nào? Áo quần còn rách nữa.
Ngụy Chước Ngưng cắn răng gọi thêm một cái đùi gà bỏ vào mâm nàng:
"Ngươi ăn nhiều chút đi, xem ngươi gầy thế này, gió thổi qua là bay mất."
Trì Lẫm vốn định nói mình chỉ muốn ăn thanh đạm để dưỡng dạ dày thôi, nhưng không ngờ cô gái này một phen tốt bụng, chỉ có thể cảm ơn.
Hai nàng ngồi xuống chỗ cũ, Lâm Tiểu Chí nhìn cái đùi gà với ánh mắt ghen tị, nhỏ giọng hỏi Ngụy Chước Ngưng:
"Khi nào ngươi mới có thể đối ta tốt như vậy?"
Ngụy Chước Ngưng không để ý đến Lâm Tiểu Chí, nàng thở dài một tiếng, đứng dậy đi lấy cơm.
Trì Lẫm âm thầm ghi nhận từng cử chỉ, tương tác giữa hai người họ, lặng lẽ nhìn mà trong lòng dường như hiện lên bóng dáng thuở thiếu thời của nàng và Bệ Hạ.
Tuổi mười lăm mười sáu, chính là lúc tình cảm chớm nở. Khi ấy Bệ Hạ thường kiếm cớ gây chuyện với nàng, lúc thì bắt nàng viết văn chương, lúc thì hỏi mượn sách, rõ ràng là tìm phiền phức không biết mệt mỏi, nhưng kỳ thực chỉ là mượn cớ để được thân cận, để kéo dài thời gian ở bên nhau.
Lúc trước Trì Lẫm chẳng hiểu, chỉ cảm thấy công chúa thật khó hầu hạ, chỉ có thể căng da đầu chu toàn mọi thứ.
Giờ đây cảnh đời thay đổi, Bệ Hạ biến mất trong biển người mênh mông, từ người khác nàng dần dần lĩnh ngộ những việc trước kia chưa từng chú ý, khiến lòng Trì Lẫm bồi hồi cảm khái.
Trì Lẫm đang hồi tưởng chuyện cũ với Bệ Hạ, không phát hiện Từ Y Phương cùng Tiêu Mẫn Tuyên từ lúc nào đã đến bên cạnh nàng, dùng đũa gõ gõ vào khay đồ ăn của nàng.
Từ Y Phương thô lỗ mà gõ nửa ngày, vừa gõ vừa phát ra tiếng cười khinh miệt.
Trì Lẫm cùng Ngụy Chước Ngưng đều ngẩng đầu nhìn nàng, nàng cười lạnh một tiếng, ném cây đũa về phía bàn ăn của Trì Lẫm, giọng chế nhạo nói:
"Ôi chao, ăn thanh đạm thế này, chút thịt vụn cũng chẳng thấy, chậc chậc chậc, quá thảm, nhìn thấy mà thương ghê."
Tiêu Mẫn Tuyên thở dài: "Ôi, không có Lưu Hủy Hân tiếp tế, bây giờ thịt cũng chẳng có mà ăn."
Trì Lẫm bình thản nhặt cây đũa kia lên, cũng không để ý tới.
Từ Y Phương từ cặp sách lấy ra một cái túi nilon, trong túi có miếng sườn rán, nàng vừa bỏ túi nilon ra, vừa nói:
"Đây là ta ăn sáng còn thừa, tuy đã nguội nhưng vẫn thơm lắm, không tin ngươi ngửi xem."
Từ Y Phương nhặt miếng sườn rán, đưa trước mặt Trì Lẫm lắc lư:
"Không chỉ thơm, còn rất đắt tiền, một miếng sườn rán thế này ít nhất cũng hai mười tệ. Loại cao cấp này ngươi bình thường đâu có cơ hội ăn, nhưng ta thật sự ăn quá nhiều quá ngán, ăn không vào. Vừa lúc tiện cho ngươi. Không cần cảm ơn ta, tiết kiệm lương thực chính là đức tính tốt, bố thí cho ai chẳng phải bố thí?"
Ngụy Chước Ngưng: "Các ngươi có bệnh à?"
Từ Y Phương như bị nàng làm hoảng sợ, ngón tay buông lỏng, sườn rán "bụp" một tiếng rơi xuống sàn nhà ăn đầy dầu mỡ, nơi nơi dấu chân bẩn thỉu.
"Ngươi xem ngươi, sao lại thế này, quá lãng phí rồi." Tiêu Mẫn Tuyên nhặt miếng sườn rán lên, cười nói với Trì Lẫm.
"Xem ra miếng sướn rán này là trời sinh ra cho ngươi vậy. Tuy rơi xuống đất, nhưng tốt xấu gì cũng là miếng thịt. Phủi bớt bụi bẩn vẫn ăn được. Áo quần cũng rách vá rồi, cái này chắc ngươi cũng sẽ không để ý đâu. Này, tặng cho ngươi."
Nói rồi, Tiêu Mẫn Tuyên buông tay, miếng sườn nguội dính đầy bụi rơi "bẹp" xuống khay cơm của Trì Lẫm, hất tung cả khay thức ăn, canh văng tung tóe.
Xung quanh có người nhìn về phía các nàng, thì thầm bàn tán.
Ngụy Chước Ngưng nổi cơn thịnh nộ, tức giận nói:
"Các ngươi cố tình tìm cách làm chuyện ghê tởm người à? Nhàn quá không việc gì làm sao? Một lũ ngu ngốc."
Từ Y Phương quay đầu lại trừng mắt, nắm khay thức ăn của Ngụy Chước Ngưng dùng sức ném đi, khay thức ăn đổ xuống đất, đồ ăn chưa ăn được miếng nào toàn bộ đổ ra, suýt nữa còn tạt trúng các bạn học đi ngang qua.
Trong tiếng hét chói tai, đám đông xem vây quanh nhạy bén cảm thấy không khí ở đây không ổn, có phải sắp đánh nhau không?
"Hình như là lớp 11 ban 6."
"Người kia không phải Trì Lẫm sao?"
"Trì Lẫm? Múa "Bạch Lộ Vị Hi" hả?"
"Oa, hấp dẫn quá, có đánh nhau không?"
"Chắc nàng có mang kiếm tới!"
Từ Y Phương cùng Tiêu Mẫn Tuyên trao đổi ánh mắt.
Được rồi, giải quyết được tức giận rồi, có thể rút lui.
Các nàng vừa muốn nhanh chân rời đi thì bỗng nhiên cổ tay Từ Y Phương bị nắm chặt.
Nàng quay đầu nhìn lại, người nắm nàng chính là Trì Lẫm.
"Ta đã nói rồi, nếu lại chọc ta, ta sẽ không khách khí."
Ánh mắt đáng sợ kia của Trì Lẫm lại xuất hiện, Từ Y Phương bị nàng siết chặt cổ tay như muốn bẻ gãy, dù cố gắng thế nào cũng không thoát được.
Bàn tay Trì Lẫm như một chiếc kìm sắt.
"Ngươi...... Buông tay! Ngươi làm đau ta!" Từ Y Phương gấp đến mức mặt đỏ tai tía, điên cuồng giãy giụa.
Tiêu Mẫn Tuyên cũng ở bên đẩy Trì Lẫm: "Ngươi buông nàng ra! Ngươi dựa vào cái gì mà bắt nàng?! Có ai không! Có người đang đánh người nè!"
Chuyện gì đang xảy ra ở đây mọi người đều thấy rõ, nhưng chẳng ai lên tiếng hỗ trợ, tất cả chỉ xem như trò vui.
Trì Lẫm làm sao chịu buông ra, càng nắm càng chặt hơn, trong tiếng hét chói tai của Từ Y Phương, Trì Lẫm bắt cánh tay nàng bẻ chéo sau lưng, một tay ấn xuống, trực tiếp đè nàng xuống bàn cơm.
Từ Y Phương không kịp phản ứng, cả gương mặt bị ép dính chặt lên mặt bàn, đúng ngay chỗ miếng sườn rán lúc nãy.
Trì Lẫm: "Không phải không muốn lãng phí đồ ăn sao? Ăn đi."
Từ Y Phương cảm giác sau lưng như bị một tảng đá đè, dù cố thế nào cũng không thể đứng thẳng dậy, hét lớn:
"Buông ta ra! Trì Lẫm, tiện nhân này, buông ta ra!"
Ngụy Chước Ngưng vốn chuẩn bị cùng hai đứa "ra vẻ hoa tỷ muội" này làm một trận đánh nảy lửa, thì trong lúc nhất thời xem đến choáng váng.
Tình thế đảo ngược quá nhanh chóng, tâm trạng nàng như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Sao như đang xem phim điện ảnh vậy? Vả mặt đánh trả cũng không cần quá nhanh, quá kích thích thế.
"Ối mẹ ơi —— quá ngầu!"
"Quả nhiên là nữ hiệp, không cần kiếm, tay không cũng nghiền ép toàn diện!"
Đám đông vây xem càng đông, Tiêu Mẫn Tuyên chẳng lo được gì, vớ lấy cặp sách, phát điên mà đập thẳng vào đầu Trì Lẫm:
"Buông tay! Không thì ta gọi lão sư! Ta báo cảnh sát!"
Trì Lẫm không thèm quay đầu lại. Tay còn lại thản nhiên quay lại một cái, chính xác không sai mà nắm cổ áo Tiêu Mẫn Tuyên, kéo nàng ra phía trước, cùng Từ Y Phương úp mặt xuống bàn.
Một người mặt hướng xuống một người mặt hướng lên, giống hệt hai con rùa bị lật ngửa, dãy dụa thế nào cũng không đứng dậy nổi.
"Đủ rồi! Các ngươi lớp nào? Không được đánh nhau trong nhà ăn!"
Có một lão sư cao to đến ngăn cản Trì Lẫm, Trì Lẫm không buông tay, nói với Từ Y Phương cùng Tiêu Mẫn Tuyên:
"Xin lỗi."
Hai nàng sợ đến mức mặt mày trắng bệch, chỉ có thể run rẩy mà nói "Thật xin lỗi".
Trì Lẫm lại nói: "Xin lỗi Ngụy Chước Ngưng."
Hai người nhìn về phía Ngụy Chước Ngưng, cũng nói thật xin lỗi.
Ngụy Chước Ngưng suýt nói "Không sao", vội vàng nuốt trở vào.
Trì Lẫm buông tay, hai nàng lập tức trượt khỏi bàn, thở hổn hển tức muốn hộc máu, lại không thể dây dưa ở đó.
Mặt mũi ném sạch, ném đến tận nhà ông bà ngoại, cả trường ai cũng thấy. Tự trọng vốn mỏng như giấy, giờ bị vò nát không còn một mảnh. Từ Y Phương và Tiêu Mẫn Tuyên khóc lóc chạy mất