Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 46



Cú ngã của Hồ lão sư thực sự kinh thiên động địa, không những khiến cả toàn bộ ban 6 đều choáng váng, thậm chí các học sinh ở tầng dưới cũng nghe thấy một tiếng "rầm" rung trời dội đất vang lên ngay trên đầu.

"Ai mà ngã dữ vậy trời? Âm thanh gì mà lớn đến thế?"

"Ngươi ngu à, phải ngã kiểu gì mới gây ra động tĩnh đến mức như nửa cái lớp học bị lật tung thế chứ? Cái mông chắc toác ra mấy mảnh rồi."

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Động đất sao?"

Cặp kính của Hồ lão sư xiêu xiêu vẹo vẹo treo lủng lẳng trên tai, bản thân nàng thì vẫn ngơ ngác chưa hoàn hồn.

Vừa rồi... rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ta vừa bay sao?

Với sức lực của mình, Hồ lão sư đương nhiên không thể nào "bay" xa đến thế. Nhưng sàn nhà ngay cửa lớp lại vừa được lau sạch bóng, trơn như bôi dầu, nên nàng bị trượt đi một lèo, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, đưa nàng bay thật xa ra ngoài.

Tiếng cười bàn tán xôn xao truyền vào tai nàng, khiến nàng hiểu rằng mình vừa trở thành trò cười cho bọn học sinh.

"Cười cái gì mà cười!"

Hồ lão sư ngồi dậy định đứng lên, muốn hung hăng tới những học sinh cười nhạo nàng để mắng một trận tơi bời.

Ai ngờ mới vừa có ý định đứng lên, chân chưa kịp bám lấy điểm tựa thì lại tiếp tục trượt mạnh một phát nữa — lần này thì bốn vó chổng lên trời.

Lần này cả lớp thực sự không thể nhịn được, cười như điên lên.

Hồ lão sư vốn đã nổi tiếng là người dữ dằn, thường xuyên chia học sinh thành ba bảy hạng theo thành tích.

Học sinh giỏi trong mắt nàng còn được coi là người, còn học sinh dở chính là nơi nàng trút giận. Bất luận là trong công việc hay cuộc sống có chuyện gì không vừa ý, nàng đều thích bắt học sinh dở đến mắng nhiếc hoặc phạt đứng, để phát tiết bất mãn.

Bọn học sinh không phải người mù, ai cũng thực sự chán ghét nàng.

Nên cú ngã này của Hồ lão sư khiến cả đám học sinh vui sướng khi thấy kẻ xấu gặp họa chiếm đa số, tiếng cười càng lúc càng lớn.

"Các ngươi......"

Hồ lão sư đỏ bừng mặt, lúc này mới nhận ra trong tay mình toàn là chất lỏng gì đó không rõ, trơn nhớt lạnh toát, mùi còn kinh khủng đến buồn nôn.

Nàng đưa tay lên ngửi một chút, suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.

Cú ngã ê mông thì thôi không nói, chứ đau lòng nhất là hôm nay nàng lại mặc cái váy mới, tiết kiệm dữ lắm mới dám mua, hơn cả ngàn tệ đó chứ!

"Chậc chậc chậc, đáng thương ghê~" Lâm Tiểu Chí và các nàng vẫn còn đứng ở cửa phòng học.

Miệng nói đáng thương, nhưng giọng điệu hoàn toàn không nghe ra chút thương hại nào.

Ngụy Chước Ngưng thì vẫn còn chưa hết hãi hùng: "Ai chơi khăm dữ vậy, trên sàn đổ dầu giả băng trượt, không khoác giáp chống trượt là trượt chết chứ chẳng đùa."

Cái gọi là "giả băng trượt", là một loại sáp công nghiệp từng được dùng cho sân băng thương mại từ năm năm trước. Đổ dầu này lên sàn, sàn thường cũng có thể có hiệu quả băng trượt, còn có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí.

Nghe Ngụy Chước Ngưng nói như vậy, Trì Lẫm lập tức hiểu ngay.

Vừa rồi nàng ở ngoài nhìn vào phòng học, có hai người thái độ khác với người khác, như thể đang chờ nàng bước vào bẫy.

Con mắt tinh tường của Trì Lẫm chẳng dễ bị qua mặt, học sinh cao trung không giỏi che giấu, thậm chí không nghĩ đến che giấu tâm lý chơi khăm, nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Dầu "giả băng trượt" chắc chắn là vì nàng mà chuẩn bị.

Xem tình hình hiện tại của Hồ lão sư, nếu là Trì Lẫm không hề phòng bị thậm chí sợ bị muộn rồi vội vàng vào phòng học, có lẽ cũng sẽ giống nàng rơi vào cảnh thất điên bát đảo.

Cả lớp đều đang cười rộ lên, không ai lên hỗ trợ, Hồ lão sư dựa vào sức lực của mình lại không đứng dậy nổi, muốn tức điên.

Nàng bị trượt khỏi cả bục giảng, xung quanh thì chẳng có thứ gì để bám víu mà chống đỡ.

Hồ lão sư quay đầu lại tức giận nói với Trì Lẫm: "Trì Lẫm đồng học, lại đây giúp ta một chút!"

Chuyện vừa nãy, rõ ràng nàng không đến muộn, nhưng vẫn bị mắng xối xả thì tạm chưa bàn tới. Trì Lẫm phiền nhất cái kiểu Hồ lão sư lấy chuyện nàng ra để kéo luôn Lâm Tiểu Chí với Ngụy Chước Ngưng xuống nước.

Châm ngòi ly gián, khiến người khinh thường.

Dự đoán được vào phòng học sẽ có bẫy, nàng để Hồ lão sư thì đi vào trước thăm dò đường.

Không ngờ lần thăm dò này đến mức kinh thiên động địa.

Trì Lẫm dĩ nhiên sẽ không đối đầu trực diện gây xung đột với Hồ lão sư, dù gì thì nàng vẫn còn phải tiếp tục học ở ngôi trường này.

Khi Hồ lão sư hướng về Trì Lẫm cầu cứu, Trì Lẫm liền gật đầu.

Hồ lão sư đầy hy vọng nhìn Trì Lẫm từ cửa phòng học đi vòng lại đây, tiện thể mang theo máy hút bụi không dây ở góc.

Còn cách khoảng năm bước nữa là đến nơi, Trì Lẫm bỗng dừng chân, vươn máy hút bụi ra phía trước.

"Hồ lão sư, ngài bắt lấy máy hút bụi, ta kéo ngài lên."

Hồ lão sư: "......"

Máy hút bụi này đổi về hai mươi năm trước chính là cây chổi.

Chiếc máy hút bụi trong phòng học ngoài mấy học sinh trực nhật thỉnh thoảng lôi ra hút qua loa vài lượt, ngày thường chỉ bị đám học sinh mang ra nghịch như lightsaber.

Muốn bẩn bao nhiêu thì bẩn bấy nhiêu.

Mà nếu phải nói có chỗ nào sạch sẽ nhất, thì chính là cái phần tay cầm mà Trì Lẫm đang nắm kia.

Trì Lẫm cái nhãi ranh này, lại còn chìa cái đầu hút bụi hướng về phía nàng......

Trì Lẫm thấy nàng nửa ngày không cựa quậy, còn thúc giục nàng: "Hồ lão sư?"

Hồ lão sư trong lòng chửi Trì Lẫm không dưới 500 lần, nhưng hiện tại chỉ có Trì Lẫm mới quan tâm cứu nàng, nàng không thể không đưa tay ra bắt máy hút bụi.

Không thể cứ mãi ngồi thừ ở trong dầu này được.

Lúc đó, có một nữ đồng học đứng bên cạnh Trì Lẫm thì thầm: "Quan tâm nàng làm gì, cứ để nàng ngồi đó đợi đi. Họ Hồ này đặc biệt chẳng ra gì đâu, lão lúc nào ở văn phòng cũng nói ngươi nói bậy."

Trì Lẫm mỉm cười ôn hòa, khẽ ra hiệu: "Không sao đâu."

Hồ lão sư cực kỳ không vui, không thể không nắm lấy đầu hút của máy hút bụi.

Trì Lẫm kéo nàng về chỗ an toàn, nàng không dám đứng lên, sợ vừa đứng lên lại trượt chân, mông chắc chắn đã tím rồi.

Trì Lẫm kéo nàng đến chỗ an toàn, nhưng Hồ lão sư vẫn không dám đứng dậy, sợ chỉ cần vừa đứng lên lại trượt tiếp, thì cái mông chắc chắn thành thịt bằm mất.

Lúc này nàng cả người đều đầy dầu, ngay cả tóc cũng nhão nhão dính dính, trông vừa nhếch nhác lại vừa ghê người.

Hồ lão sư hai tay ôm lấy máy hút bụi, cong gối nửa ngồi xổm dưới đất, tư thế y như lần đầu tiên đi trượt băng, lại còn là kiểu người nhát gan tay mơ nữa cơ.

Trì Lẫm thì lại chính là cao thủ gặp xui, run run rẩy rẩy mà đỡ Hồ lão sư dậy.

Cuối cùng cũng kéo được Hồ lão sư ra khỏi hiện trường hỗn chiến. Hồ lão sư toàn thân nồng nặc một mùi hôi nức mũi, học sinh xung quanh đều bịt mũi né xa.

Hồ lão sư càng nghĩ càng tức, nhìn chung quanh một vòng quẩn rống lên:

"Ai đổ dầu! Bước ra đây!"

Chỉ có đồ ngốc mới đứng ra nhận, cả lớp đồng loạt cúi gằm mặt xuống bàn.

Không ai thừa nhận, cũng không ai tố giác.

Hồ lão sư tức đến choáng váng, đầu muốn nổ tung, đùng đùng xách đồ bỏ đi.

Nàng còn tưởng bước ra khỏi lớp sẽ có ai giữ mình lại, kết quả chẳng ai buồn mở miệng.

Tốt thôi, được lắm! Cái ban 6 này, đến cả lớp trưởng còn có đức hạnh đáng chết! Lớp này đúng là vứt đi rồi! Hỏng từ gốc!

Sau khi Hồ lão sư đi khỏi, Đổng Hướng Văn đứng cạnh cửa sổ nhìn lâu, nhìn theo nàng xuống lầu:

"Hồ lão sư sẽ không đi cáo trạng với Chủ Nhiệm Giáo Dục đấy chứ?"

Cao Tường hả hê hai tiếng: "Cáo thì cứ cáo, sợ nàng làm gì? Vốn nàng cũng không thích lớp chúng ta, lúc này vừa lúc tìm được cớ. Để cho nàng lăn lộn đi, sinh mệnh nằm ở vận động, các ngươi nói đúng không, Lộ Nhân, Sung Chí Văn."

Lộ Nhân và Sung Chí Văn chính là hai người Trì Lẫm phát hiện biểu hiện bất thường kia.

Nghe lời Cao Tường này, ám chỉ việc đổ dầu chính là hai người họ làm.

Trì Lẫm về chỗ ngồi, trong đầu nhớ lại. Hai người này thường ngày chẳng có mấy cảm giác tồn tại trong lớp, rảnh rỗi là cắm đầu cầm điện thoại chơi game. Thế mà thành tích lại chẳng tệ chút nào.

Lâm Tiểu Chí quanh năm đứng nhất ban 6, còn vị trí á quân là của một nữ đồng học khác. Lộ Nhân thì hạng ba muôn năm, còn Sung Chí Văn quanh quẩn trong top 15.

Hai người bọn họ quan hệ khá tốt, suốt ngày dính nhau như hình với bóng cùng nhau đi học đi về, lập team chơi game với nhau.

Trì Lẫm không nhớ rõ mình đã đắc tội hai vị game thủ này lúc nào.

Bất kể, nói đến game thủ, chẳng lẽ là fan của Lâu Mịch?

Vì hôm qua Lâu Mịch trên Weibo "công khai" chuyện muội muội nên vì vậy mà tức giận?

Trì Lẫm như vậy suy đoán đại khái hiểu ngọn nguồn, trong lòng không khỏi cười thầm.

Thật hy vọng nhanh tốt nghiệp rời khỏi cao trung. Có lẽ đến đại học, các đồng học xung quanh có thể lý trí trưởng thành hơn.

Lâm Tiểu Chí lúc đang mở máy tính bảng thì ngẩng đầu nói với Trì Lẫm:

"Có phải lúc nãy vừa đến cửa lớp là ngươi đã phát hiện có gì bất thường, còn cố ý để Hồ lão sư vào dẫm phải bẫy?"

Trì Lẫm đạm đạm cười, coi như thừa nhận.

"Trước kia tưởng ngươi bị bệnh tâm thần, sau lại thấy ngươi bình thường rồi cảm thấy ngươi quá lão trầm. Giờ xem ra trước đây đều hiểu lầm ngươi rồi, ngươi là phúc hắc."

Trì Lẫm nghĩ thầm, cái gì gọi là phúc hắc? Bụng đen?

Nghe không giống lời khen lắm.

Mặc dù không hiểu, nàng cũng làm bộ hiểu, tiếp tục mỉm cười.

Lâm Tiểu Chí quay đầu liếc nhìn Ngụy Chước Ngưng, thấy nàng máy tính bảng cũng chưa mở, tay thì điên cuồng gõ chữ trên điện thoại.

Lại viết tiểu thuyết sao? Tâm tư hoàn toàn không có ở học tập gì cả.

Lần trước thi tháng toàn lớp lót đáy không nói, điểm xếp hạng toàn khối cũng rơi xuống nhóm 5% gần chót...

Cứ thế này thì đừng nói giành lại được chỗ ngồi, ngay cả đại học cũng thi không đậu.

Lâm Tiểu Chí không thể không sốt ruột thay cho nàng.

Hồ lão sư bỏ đi, tiết này trở thành tự học.

Nữ đồng học vừa rồi nhắc nhở Trì Lẫm tên Sa Tân Ngữ, từ khi Trì Lẫm múa bài "Bạch Lộ Vị Hi", liền nảy sinh hảo cảm đặc biệt với Trì Lẫm.

Sa Tân Ngữ ngồi hơi chếch phía trước Trì Lẫm, lúc này nàng vừa gửi một tin WeChat, rồi quay đầu lại lắc lắc điện thoại ra hiệu cho Trì Lẫm xem.

Sa Tân Ngữ trong WeChat nói, người đổ dầu là Lộ Nhân và Sung Chí Văn, nàng thấy được.

Không biết họ vì sao làm như vậy, nhưng có thể chắc chắn là, lúc đó lớp học chỉ có Trì Lẫm và các nàng chưa đến.

Trì Lẫm trả về một biểu tượng "ha ha".

Trong mắt nàng, "ha ha" có nghĩa là nhạt nhẽo cười, nhưng Sa Tân Ngữ nhìn chính là cười bá đạo, khinh thường địch nhân, soái đến rối tinh rối mù.

Sa Tân Ngữ tiếp tục nói: "Còn nữa, video này ngươi nhất định phải xem. Sáng nay lúc ngươi chưa đến lớp, mẹ của Lưu Hủy Hân xông vào phòng học, cho cả lớp chứng kiến cảnh nàng tay đấm chân đá con mình tới tấp. Đánh đến mức nàng kêu gào cứu mạng, dọa bảo vệ cũng phải chạy tới. Bây giờ cả hai đều đang bị mời lên đồn cảnh sát."

Trì Lẫm đeo tai nghe bấm mở video, Lưu Hủy Hân bị đánh tới kêu thảm thiết như heo bị giết vậy.

Có mấy người lên khuyên mẹ nàng đừng đánh nữa, nhưng mẹ nàng vẫn nắm chặt quần áo Lưu Hủy Hân không buông tay, mặt đầy nước mắt hét to:

"Ta và ba ngươi mỗi ngày 4 giờ sáng đã phải rời giường, chính là để có thể kiếm thêm tiền cho ngươi đi học, kết quả ngươi làm gì? Ngươi đang làm gì!? Ngươi báo đáp chúng ta như vậy sao?! Ngươi...cái thứ không có tiền đồ!"

Ở góc phòng, Từ Y Phương và Tiêu Mẫn Tuyên thì rúc vào một chỗ, y như tàng hình, chẳng hề mở miệng nói giúp Lưu Hủy Hân lấy một câu.

Sa Tân Ngữ: "Lần này Lưu Hủy Hân sẽ bị kỷ luật nặng, tất cả đều bị ghi vào hồ sơ. Về sau thi đại học chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng lớn. Mà học bổng cũng không còn nữa, đều phải tự lo."

Trì Lẫm không có gì cảm xúc với chuyện này, xem xong video thì thu điện thoại lại.

......

Đúng như mọi người dự đoán, Hồ lão sư quả nhiên đi tố cáo với Chủ Nhiệm Giáo Dục.

Chủ Nhiệm Giáo Dục vọt vào ban 6, định ép người gây ra trò chơi khăm bước ra nhận tội, nhưng cả lớp không một ai lên tiếng, càng đừng nói chủ động thừa nhận.

Có thể thấy Hồ lão sư bị ghét tới mức nào.

Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, hệ thống giám sát bị phá hỏng, chắc chắn là do ai đó ra tay lần nữa. Nếu không, Chủ Nhiệm Giáo Dục cũng chẳng cần đến tận lớp quát tháo, đã sớm có thể chỉ đích danh lôi người lên văn phòng rồi.

Học sinh thời nay đúng là ngày càng "cao thủ". Ngay cả phân biệt mức độ hư hỏng của camera cũng chia cấp bậc. Lúc đầu chỉ là làm loạn hệ thống, sau đó khi biết đập hư phải đền tiền, liền có người trực tiếp xâm nhập hệ thống, chơi luôn chiêu "hack" hệ thống làm nó tê liệt hoàn toàn.

Lần này chắc chắn lại là cao thủ ra tay, nghe nói Lộ Nhân thì nổi tiếng có hiểu biết về hacking.

Chủ Nhiệm Giáo Dục giận không thể kìm, bắt cả ban 6 ở lại buổi trưa, chờ Kỳ lão sư về để xử lý chung.

Chủ Nhiệm Giáo Dục đi rồi, mọi người bực bội không thôi:

"Ta muốn đi —— không được! Buổi trưa ta còn có hẹn!"

"Phiền chết đi được, một đống chuyện!"

"Này, Lộ Nhân, các ngươi thẳng thắn thừa nhận đi, đừng kéo cả lớp xuống theo chứ."

Lộ Nhân cười lạnh nói: "Các ngươi có chứng cứ ta làm không?"

Cao Tường tiếp lời: "Con mẹ nó? Ngươi từ khi nào trở nên không biết xấu hổ giống Sung Chí Văn vậy? Hai người các ngươi đều là fan A Bảo phải không? Fan A Bảo đều thích lật lọng kiểu này, thì ra tin đồn không sai."

Fan A Bảo?

Trì Lẫm nghe được thông tin quan trọng, vậy ra Lộ Nhân và Sung Chí Văn không phải fan của Lâu Mịch?

A Bảo lại là ai?

Trì Lẫm đang suy nghĩ thì Sung Chí Văn vẫn luôn không nói lời nào bỗng nhiên nhảy dậy, hướng về Cao Tường lao tới.

Cao Tường là fan cuồng Lâu Mịch, với fan A Bảo đánh nhau vô số lần, sớm đã nhìn hai người này không vừa mắt, lúc này xem như tìm được cơ hội đối đầu trực tiếp.

Sao có thể chịu thua, cũng hướng về hắn lao tới, hai người lôi kéo nhau, đập bàn lật ghế, quyền bay tứ phía.

Ban 6 loạn thành một đống, Cao Tường và Sung Chí Văn từ cuối lớp đánh ra trước, bàn ghế bị đẩy đổ, đấm từng cú vào thịt, sợ tới mức những người khác đều chạy vội ra ngoài lớp.

Trì Lẫm đau đầu.

Dù không biết A Bảo là ai, chỉ cần Cao Tường thích Lâu Mịch, bình thường liên tưởng cũng dễ dàng nghĩ tới là muốn vì idol mà động tay.

Trì Lẫm không thể không quan tâm...

Trì Lẫm thấy hai người đánh nhau như Phong Hỏa Luân, muốn tìm khoảng cách lên ngăn cản, phát hiện hai người bỗng dưng dừng lại.

Lâm Tiểu Chí xuất hiện, hai tay giơ cao một cái bàn sắt, treo lơ lửng trên đầu bọn họ, mắt trợn trừng, mặt nhăn nhó đến biến dạng.

Lâm Tiểu Chí: "Đ.m các ngươi, đều buông tay ra cho ta."

Lâm Tiểu Chí mà bổ cái bàn xuống thật thì hai người này chắc chắn bị đập thịt nát xương tan.

Cả ban 6 đều biết lớp trưởng không dễ chọc, ngày thường thì điềm đạm, xinh đẹp, trông như bông hoa lớp học, nhưng kỳ thật đó chỉ là cái "vỏ".

Thật ra, bên trong là một con lệ quỷ hàng thật giá thật.

Cao Tường và Sung Chí Văn đồng thời nói: "Bình tĩnh chút, ngươi buông cái bàn xuống trước đã."

Lâm Tiểu Chí "quăng" một tiếng ném mạnh cái bàn xuống đất, rầm! một tiếng rung trời, cả tầng dưới học sinh đều run lẩy bẩy.

Cao Tường và Sung Chí Văn đành bất đắc dĩ buông nhau ra, ai cũng không muốn chết trẻ.

Trì Lẫm phát hiện, Kỳ lão sư để Lâm Tiểu Chí làm lớp trưởng đúng là rất nhìn xa trông rộng.

Về mặt học tập thì chẳng giúp gương mẫu được bao nhiêu, nhưng đến lúc ngăn cản bạo lực học đường, thì nàng đúng là tay thiện chiến.

Ngụy Chước Ngưng co rúm ở góc sợ hãi.

So với độ thô tục của Tiểu Chí, thì cái gọi là thô tục của Ngụy Chước Ngưng chỉ mới trình độ... mẫu giáo.

Dù đã biết tính Lâm Tiểu Chí bạo lực, nhưng mỗi lần tận mắt chứng kiến vẫn thấy sởn gai ốc.

Mấy tiết sau cả ban 6 đều thất thần, tan học buổi trưa không ai dám đi, chờ mãi cuối cùng đợi được Chủ Nhiệm Giáo Dục và Kỳ lão sư cùng đến.

Hai người vừa ăn trưa xong đã bị triệu tập, lập tức nổi cơn tam bành, quát tháo cả lớp hơn nửa tiếng. Đến tận 1 giờ mới cho giải tán.

Hơn nữa nói chuyện này chưa kết thúc, không tìm ra "thủ phạm" sẽ không thôi.

Mọi người chỉ có hơn nửa tiếng để ăn cơm, tất cả đều căm ghét Lộ Nhân và Sung Chí Văn.

Lâm Tiểu Chí ghét nhất thời gian quý báu bị trì hoãn, nhưng nhắc nhở lão sư tìm thủ phạm thì được, trực tiếp tố cáo nàng khinh thường, cả lớp đều khinh thường.

"Phiền chết rồi." Ngụy Chước Ngưng vừa bị Chủ Nhiệm Giáo Dục mắng, "Đói quá, bây giờ ra ngoài ăn cũng không kịp rồi, đi nhà ăn trường học ăn tùy tiện một bữa thôi."

Lâm Tiểu Chí không có ý kiến gì, nhưng Trì Lẫm lại không muốn đi lắm, cảm thấy đông người:

"Các ngươi đi đi. Ta... hẹn với tỷ tỷ của ta."

"Ơ? Cao Lầu Mịch Tuyết lại tới nữa?! Ở đâu!" Ngụy Chước Ngưng hưng phấn.

"Ngươi hưng phấn gì, Lâu tỷ tỷ người ta chắc chắn đến lén lút, sao có thể để ngươi thấy?" Lâm Tiểu Chí quay đầu mỉm cười với Trì Lẫm, "Ta nói đúng không, A Lẫm."

Trì Lẫm trong đầu tự động phát lại cảnh Lâm Tiểu Chí tư thế oai hùng vừa rồi giơ bàn muốn đập người, cười gượng:

"Đúng..."

Lâm Tiểu Chí ôm cổ Ngụy Chước Ngưng, nhanh chóng kéo nàng về hướng nhà ăn, đồng thời vẫy tay cáo biệt Trì Lẫm:

"Ăn cơm trưa với tỷ tỷ vui vẻ nhé."

Ngụy Chước Ngưng: "Buông ta ra!"

Trì Lẫm sau khi từ biệt các nàng, phát hiện xung quanh có mấy ánh mắt nhìn mình xì xầm.

Nàng nhanh chóng quay đầu, một mình hướng về sân thể dục vắng vẻ phía sau.

Thật ra trưa nay nàng vốn không định đi ăn ngoài. Lúc sáng ra khỏi nhà tiện tay vớ đại cái bánh mì, định bụng trưa ngồi đâu yên tĩnh ăn là được.

Nàng ít khi tới sân thể dục, học kỳ này chỉ lên một lần lớp thể dục, chạy vài vòng quanh sân.

Nàng nhớ bên này có cái hồ nước nhỏ không tính gì, hồ nước nuôi cá cảnh. Buổi trưa có thể ngồi trên ghế dài trước hồ, vừa ngắm phong cảnh vừa ăn bánh mì.

Trì Lẫm ngồi lên ghế dài, gió lạnh thổi từ hồ nước làm cây cối xung quanh xào xạc, khiến nàng không nhịn được siết chặt cổ áo lông vũ.

Đang định cắn bánh mì thì một vòng người bao vây quanh nàng.

Trì Lẫm động tác cắn bánh mì dừng lại, ngẩng đầu nhìn, năm cô gái đối diện như hổ rình mồi:

"Ngươi chính là Kiếm Thánh trong truyền thuyết của ban 6, được xưng là Bạch Lộ Tiên Nữ — Trì Lẫm?"

Trì Lẫm suýt bị hai danh hiệu này hù chết: "Ta tên Trì Lẫm, không phải Kiếm Thánh tiên nữ gì cả."

Năm cô gái xếp thành hàng: "Ngươi là Trì Lẫm là được rồi! Chúng ta là Ngũ Sát Tinh của Hội Hoa Mai Cổ Độc, đến từ Tam trung Nam Hồ! Hôm nay đến đây là để khiêu chiến ngươi!"

Bánh mì trong tay Trì Lẫm suýt nữa rớt xuống đất.

Dù là thoại bản của Đại Nguyên, cũng chưa từng thấy tràng nào như vậy.

......

Lâu Mịch kéo khẩu trang xuống một chút, trong lòng không quá thoải mái.

Hộp dụng cụ trên tay nặng trịch, mà cố tình lúc này không tìm thấy bóng dáng tiểu hỗn đản đâu nữa.

Trì Lẫm đi đâu rồi?

Lâu Mịch mặc một bộ quần áo lao động cũ kỹ hôi hám, cải trang thành nhân viên bảo trì hệ thống AI lẻn vào Tam trung Nam Hồ, chính là để có thể âm thầm bảo vệ Trì Lẫm.

Weibo là nàng đăng, kẻ địch là nàng kéo, chỉ cần Trì Lẫm có nguy hiểm, nàng nhất định sẽ lao ra trước.

Chỉ nghĩ tới cảnh mình từ trên trời đạp mây bay xuống, trước mặt là Trì Lẫm trợn mắt há mồm sững sờ kinh ngạc — không nhịn được hưng phấn.

Nhưng mà người đâu?

Đừng nói từ trên trời giáng xuống chơi ngầu, bây giờ một sợi tóc của Trì Lẫm cũng không tìm thấy.

Nàng tiếp tục lang thang quanh khu giảng dạy, khẩu trang làm việc và kính là trang phục tiêu chuẩn của nhân viên bảo trì hệ thống AI, quần áo lao động cũng rất bình thường, chắc chắn không ai hoài nghi thân phận của nàng.

Hai nữ học sinh đi qua bên người nàng, liếc nhìn nàng vài cái.

Lâu Mịch: "?"

Không lẽ ta bị phát hiện?

Nữ học sinh sau khi tách xa nàng một khoảng, mới bên tai nhau thì thầm:

"Mẹ nó ơi, to thật."

"Bây giờ a di bảo trì mà cũng phải nóng bỏng vậy hả?!"

Lâu Mịch xách hộp dụng cụ đi tới sân thể dục, cuối cùng cũng phát hiện Trì Lẫm.

Trời lạnh như vậy, nàng ở đây làm gì?

Lâu Mịch ẩn sau rừng cây, thấy nàng bị năm cô gái vây quanh.

Không lẽ...

Lâu Mịch trong lòng hoảng sợ, lập tức muốn lao lên bảo vệ nàng.

Lâu Mịch chưa kịp bước ra nửa bước, bị một tiếng khóc kinh thiên động địa làm dừng bước.

Một trong năm cô gái khóc ré lên.

Trì Lẫm: "... Ngươi không sao chứ?"

"Ngươi đánh ta!!"

Trì Lẫm: "Không phải các ngươi khiêu chiến với ta sao..."

"Nhưng ngươi cũng không thể đánh người a a a a!"

Bị đối phương nói thế làm Trì Lẫm á khẩu không trả lời được, rơi vào logic bế tắc.

Lâu Mịch tháo khẩu trang: "Cái quỷ gì vậy."

Ngũ Sát Tinh bị Trì Lẫm đánh khóc, khóc thút thít tháo chạy khỏi hiện trường, bỏ lại Trì Lẫm đứng đổ mồ hôi trán.

Sao lại có chuyện buồn cười như vậy.

Trì Lẫm nhìn xung quanh rừng cây nhỏ, vẫn cảm thấy sự việc không đơn giản, còn có một người ẩn ở sâu bên trong.

Nàng có thể cảm nhận được tiếng thở.

Là ai?

Thần kinh Trì Lẫm lại bắt đầu căng thẳng.

Lâu Mịch đang ở phía sau nàng, vươn tay muốn vỗ vai nàng, tay chưa chạm vai nàng, chỉ thấy nàng như tia chớp quay người, nắm cánh tay Lâu Mịch.

Trì Lẫm thấy mặt Lâu Mịch, ngoài dự đoán, đôi mắt trợn tròn:

"Hở?"

Lâu Mịch dưới chân trượt một phát, mất thăng bằng, lao thẳng tới hồ nước.

Trì Lẫm không kịp phòng bị, cũng bị nàng kéo xuống theo.