Trong nhà, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh thông minh đã dùng hết, dù là AI thông minh đến mấy cũng không thể "không có làm cho có". Bành Tử Viện trước khi về nhà có tạt qua siêu thị gần đó mua ít đồ, lúc trở về thì vừa đúng lúc đem theo về nhà.
Còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng hắt hơi điên cuồng, không phải một người, cả Trì Lẫm và Lâu Mịch, cả hai đều đang hắt hơi.
"Mẫu thân..."
Lúc Bành Tử Viện bước vào, Trì Lẫm còn đứng dậy ra đón nàng.
"Sao thế này? Đầu sao lại nóng vậy chứ?" Bành Tử Viện nhìn thần sắc của nàng là biết có gì không ổn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Đưa tay sờ trán, nóng bỏng tay.
Lâu Mịch cuộn tròn trên ghế sofa, kéo chăn bọc quanh người, trên trán còn dán miếng hạ sốt, giọng nói khàn khàn:
"Đều do ta... Khụ khụ, là ta hại nàng bị bệnh."
"Ngươi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hai người làm sao lại cùng nhau đổ bệnh? Mà còn bệnh nặng thế này?" Bành Tử Viện đặt nguyên liệu nấu ăn xuống, "Đã đo nhiệt độ chưa?"
Trì Lẫm thật sự ngượng ngùng mở miệng nói hai người làm sao mà ngu ngốc đến mức mùa đông còn cùng nhau rơi xuống hồ.
Lại càng ngại không dám kể rõ chi tiết trong đó.
Trì Lẫm lén lút liếc nhìn Lâu Mịch, mặt Lâu Mịch đỏ hồng, cả người thoạt nhìn vừa yếu ớt vừa đáng thương, nhưng ít ra thì không nguy hiểm đến tính mạng.
Cũng may...
Ít nhất Lâu Mịch không chết.
Trong lòng Trì Lẫm có một chuyện khó nói thành lời.
Chuyện này nói ra cũng chẳng ai tin nổi.
Khi đó Lâu Mịch đột ngột xuất hiện sau lưng nàng, nàng theo bản năng dùng thế "cầm nã thủ" đánh về sau, hai người mất thăng bằng, cùng nhau rơi xuống hồ nước.
Trời thì lạnh cóng, cả hai lại mặc áo bông dày cộp, áo bông ngấm nước lập tức trở nên nặng nề, Trì Lẫm dưới nước loay hoay mãi không cởi được, khoá áo còn bị kẹt.
Nước trong hồ thì không sạch sẽ lắm, lúc ngã xuống, trước mắt chỉ thấy một mảng đục ngầu, hoàn toàn không rõ phương hướng.
Không xác định được Lâu Mịch ở đâu, áo bông lại không cởi ra được, Trì Lẫm thật sự hoảng loạn.
Cuối cùng chỉ còn cách cố gắng chịu đựng mà vận hết sức bình sinh, Trì Lẫm sau khi cởi được áo bông thì hành động linh hoạt hơn nhiều.
Mặc dù không nhìn thấy vị trí của Lâu Mịch, nàng vẫn có thể dùng tay mò tìm.
Khi kéo được Lâu Mịch từ trong nước lên, bảo vệ trong trường đúng lúc nghe tiếng chạy tới, hỏi thăm các nàng có sao không.
Lâu Mịch thật ra bơi khá tốt, cũng không đến mức không xoay sở được, nhưng trong tình huống không hề đề phòng mà rơi xuống nước, ngụm đầu tiên đã sặc nước.
Thêm vào đó, quần áo cồng kềnh đã khiến động tác của nàng bị hạn chế rất nhiều.
Cho nên khi Trì Lẫm kéo nàng lên, nàng đã mất ý thức rồi.
Hai vị bảo vệ trông thấy cảnh tượng ấy thì mặt cắt không còn giọt máu, một người lập tức gọi xe cấp cứu, người còn lại vốn định xông tới sơ cứu Lâu Mịch, nhưng thấy đây là một cô gái trẻ trung xinh đẹp thì ngượng không dám ấn ngực hay hô hấp nhân tạo, liền để Trì Lẫm ra tay cứu.
Trì Lẫm biết phương pháp cấp cứu.
Ở Đại Nguyên đã có ghi chép liên quan đến cấp cứu, thúc thúc bảo vệ chỉ tay chỉ chân với nàng nói đại khái cũng nhất trí.
Chính là...
Trì Lẫm có chút do dự.
Thúc thúc bảo vệ thấy nàng không động, nên sốt ruột:
"Cô nương! Ngươi sao lại bất động vậy? Không cứu thì vạn nhất người ta có chuyện gì thì sao bây giờ?!"
Nghe xong lời hắn, Trì Lẫm lập tức tỉnh táo.
Há lại có thể vì chút cảm giác xấu hổ mà hại đến tính mạng Lâu Mịch!?
Thúc thúc bảo vệ vì nàng không biết cấp cứu, kéo một vị bảo vệ khác lại, bắt hắn nằm xuống đất làm mẫu.
"Tiểu cô nương, ngươi ấn như ta làm đây! Phải dùng lực nha!"
Thúc thúc bảo vệ chồng hai tay lại, ấn xuống ngực đối phương.
Trì Lẫm kiểm tra miệng mũi Lâu Mịch không có dị vật, trong lòng quyết tâm, cũng bắt đầu ấn xuống.
"Rồi như thế này!" Thúc thúc bảo vệ hy sinh to lớn, nhéo mũi thúc thúc bảo vệ khác, miệng áp lên miệng.
"Như ta vậy! Dùng miệng thổi khí vào!"
Trì Lẫm sững sờ.
Nàng từng đọc y thư, viết rằng thổi khí là thổi vào tai, sao đến thời đại này lại biến thành miệng đối miệng rồi?
Cả người ướt sũng Trì Lẫm, chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng.
Ấn ngực chưa đủ, còn phải miệng đối miệng.
"Cô nương! Nhanh lên!" Thúc thúc bảo vệ lại nhắc nhở nàng tranh thủ từng giây.
Nàng nhìn Lâu Mịch nằm trước mặt, trong lòng chỉ có một ý tưởng.
Nếu nàng là Bệ Hạ, làm sao có thể để nàng chết.
Cho dù nàng không phải Bệ Hạ, nàng cũng không thể chết.
Trì Lẫm bóp mũi Lâu Mịch, áp môi mình lên môi nàng, tiến hành hô hấp nhân tạo.
"Tốt! Cứ thế, rồi lại ấn!"
Trì Lẫm lại ấn ngực nàng.
"Dùng sức!" Thúc thúc bảo vệ nhìn nàng tay chân mảnh khảnh, cảm thấy sức không đủ, liền đứng bên cạnh cổ vũ, "Dùng toàn lực của ngươi đi!"
Trì Lẫm trong lòng gấp gáp, bị thúc giục như vậy, lực tay có chút mất kiểm soát, đến lần ấn tiếp theo thì cảm giác như ấn vỡ cái gì đó.
Không xong rồi, Trì Lẫm thầm kêu trong lòng.
Lâu Mịch đang hôn mê, bỗng ngực đau nhói một trận, cơn đau ấy khiến nàng tỉnh lại.
Nôn ra một ngụm nước rồi ho khan điên cuồng, Lâu Mịch hoàn toàn tỉnh.
Lâu Mịch nói với Bành Tử Viện: "Đo nhiệt độ rồi, ta hơn 38 độ, nàng vượt 39."
"Cao vậy sao? Mau, chúng ta tới bệnh viện khám lại đi."
Lâu Mịch nói: "Không cần đâu, chúng ta vừa từ bệnh viện về, đã kê thuốc rồi, không có gì nghiêm trọng."
Mấy chữ "vừa từ bệnh viện về" khiến Bành Tử Viện lập tức ngửi ra mùi khác lạ:
"Mịch Mịch, ngươi với Tiểu Lẫm có chuyện gì không? Đã đi bệnh viện rồi?"
Lâu Mịch biết Bành Tử Viện nhìn ngoài có vẻ nhí nhố, thật ra lại cực kỳ tinh ý. Nếu cứ giấu nàng mãi, chắc chắn nàng sẽ không dễ gì bỏ qua, liền đáp:
"Chiều nay ta không phải rảnh rỗi sao, liền nghĩ đi đón Tiểu Lẫm tan học, tiện thể ăn một bữa. Đi ăn cơm chỗ đó không để ý dưới chân có vòi phun nước, lúc đi qua đúng lúc nó phun trúng người. Trời mùa đông ta sợ sẽ bị cảm, nên mới dẫn Tiểu Lẫm tới bệnh viện kiểm tra trước. Thuốc cũng đã lấy rồi, chỉ là sốt nhẹ thôi, thật sự không sao đâu."
Lời của Lâu Mịch nghe thì có vẻ đáng tin, nhưng thật sự vẫn rất... mơ hồ.
Bành Tử Viện nâng khuôn mặt Trì Lẫm lên: "Bảo bảo, có gì không thoải mái nhất định phải nói với ma ma, ma ma lo lắng cho bảo bảo lắm."
Trì Lẫm thầm nghĩ: Chỉ cần ngươi đừng nói chuyện buồn nôn như vậy, ta sẽ không sao cả.
Lâu Mịch nhìn hai mẹ con các nàng ấm áp, mỉm cười, rồi nhìn về phía điện thoại mình.
"Mịch Mịch, ngươi cũng thế," Bành Tử Viện nói với nàng, "Có chỗ nào không ổn thì phải nói với ta trước, dù sao a di cũng lớn tuổi hơn ngươi, đối phó với mấy chuyện ốm đau bệnh tật vẫn là có kinh nghiệm. Được không?"
Ngữ khí ấy hoàn toàn là đang dỗ tiểu hài tử, khiến Lâu Mịch cũng thấy hơi buồn nôn, nhưng trong lòng lại dâng lên chút ấm áp thật sự.
"Được, nhất định sẽ nói với ngươi."
Ngoài cảm giác ấm áp trong lòng, ngực nàng lại thấy hơi đau.
Lâu Mịch ôm ngực, nhẹ nhàng dùng tay ấn xuống. Không phải ảo giác...
Là thật sự đau.
Sao lại thế này? Rơi xuống hồ nước lúc đó ngực đập phải đá à?
Từ khi rơi xuống nước đến lúc được kéo lên bờ, khoảng thời gian ấy nàng đều không có ý thức.
Ngoài việc biết là Trì Lẫm một mình cứu nàng lên bờ, những chuyện khác hoàn toàn không nhớ gì cả.
Bành Tử Viện: "Buổi tối các ngươi muốn ăn gì? Ta đi làm cho các ngươi!"
Trì Lẫm: "Ta không muốn ăn gì hết."
"Vậy cháo đi, dễ tiêu hóa. Mịch Mịch ngươi thì sao?"
"Ta cũng không muốn ăn gì."
"Ngươi thích nhất ăn bánh bao nhân ngọt thế nào?"
"XH hình như không biết làm món bánh bao nhân ngọt đâu."
"Không sao, ta sẽ làm." Bành Tử Viện tràn đầy sinh lực, "Vậy quyết định thế! Các ngươi uống nhiều nước ấm nghỉ ngơi nhiều, ta làm xong cơm sẽ gọi các ngươi."
Lâu Mịch: "Cảm ơn..."
"Đừng khách sáo!"
Bành Tử Viện đi nấu ăn, Lâu Mịch nhìn ly nước đã uống hết, từ ghế sofa lồm cồm đứng dậy định đi rót thêm.
"Để ta." Trì Lẫm nói, "Ngươi cứ nằm đi."
Lâu Mịch: "Làm gì, ngươi sốt còn cao hơn ta..."
Trì Lẫm căn bản không cho nàng cơ hội nói nhiều, trực tiếp giật ly nước lại.
Lâu Mịch: "Tiểu hỗn đản, ngươi lại dùng võ công đối phó ta à?"
Trì Lẫm đổ nước ấm vừa phải cho nàng rồi trở lại, Lâu Mịch hỏi nàng:
"Ta nhìn ra rồi, ngươi khẳng định trong lòng có chỗ chột dạ với ta. Nói đi, ngươi đã làm gì ta?"
Lâu Mịch căn bản không biết chuyện hô hấp nhân tạo vừa rồi.
Trì Lẫm quả thật có chút chột dạ, ánh mắt hơi tránh né: "Không làm gì cả."
"Không làm gì sao ngươi chột dạ? Đến đây, nhìn thẳng mắt ta mà trả lời. Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?"
Trì Lẫm: "Ta..."
Lâu Mịch còn định nói tiếp, lúc vận khí thì ngực đột nhiên nhói lên, thở cũng thấy khó khăn.
Cả người toát mồ hôi lạnh, Lâu Mịch che ngực, lẩm bẩm: "Vẫn là nên đi khám xem sao......"
Trì Lẫm: "Ngươi làm sao vậy? Đau ở đâu?"
Vị trí ngực thật sự khiến người ta không tiện nói nói ra, cho Lâu Mịch ba cái đầu cũng không thể nghĩ được mình bị thương tích này là do Trì Lẫm làm khi cấp cứu.
Thấy Trì Lẫm lúc này thật sự lo lắng, Lâu Mịch nhân cơ hội nói:
"Pha ly trà cho ta đi."
Trì Lẫm quả nhiên rất ngoan, lập tức đáp ứng: "Ngươi muốn uống Đại Hồng Bào hay Thiết Quan Âm?"
"Đều không cần, chỉ cần trà hồng trà hắc ám túi lọc lần trước của ngươi là được."
Trì Lẫm: "... Không có."
"Sao không có, ta muốn uống. Ta nói ta rất thích cái hương vị đó mà ngươi sao cứ không tin vậy?"
Lâu Mịch vừa động khí, ngực lại bắt đầu đau.
Thật sự là nghẹn thở muốn chết.
Trì Lẫm nhìn nàng là biết không ổn, tiếp tục truy hỏi: "Là ngực đau phải không?"
Lâu Mịch không định đáp lại nàng.
Trì Lẫm thấy nàng không trả lời mình, cũng không tức giận, ngược lại giọng điệu càng dịu dàng, trấn an:
"Vậy ngươi tạm thời đừng nói chuyện nữa. Gói trà lần trước đã hết rồi, đợi ta lại mua nguyên liệu, sẽ pha cho ngươi uống."
Lâu Mịch hai mắt tối sầm, sao lại xui xẻo thế này...
Trì Lẫm cũng biết lời mình nghe có vẻ quá trùng hợp, nhưng đúng là thật sự hết trà rồi.
"Ngoài cái trà đó ra, còn muốn uống gì khác không?"
Lâu Mịch: "Không uống."
"Ừm... Trái cây thì sao? Đồ ngọt?"
"Đâu có ai sốt mà còn ăn đồ ngọt, ngươi tiểu bạch ngọt này không có thường thức à?"
Trì Lẫm cười cười: "Vậy sao."
Lâu Mịch thấy nàng vừa ngoan vừa ngọt ngào tính tình lại đặc biệt tốt, làm sao mà giận nổi nàng?
"Ngươi đừng lo cho ta, ngươi sốt còn cao hơn cả ta đấy. Đi, nằm xuống nghỉ một lát đi."
"Bệnh nhỏ này không đáng ngại gì. Ta thay miếng dán hạ sốt cho ngươi."
Không chờ Lâu Mịch đáp ứng, Trì Lẫm đã lấy miếng dán đến.
Miếng dán mới dán lên trán, cái lạnh tức thì khiến Lâu Mịch tỉnh táo đôi chút.
"Ngươi biết hôm nay ta đến trường ngươi làm gì không?" Lâu Mịch học khôn ra rồi, chỉ dùng hơi thở để nói.
"Bảo vệ ta."
Lâu Mịch vốn tưởng Trì Lẫm sẽ giả ngốc, không ngờ nàng lại trả lời thẳng thắn như vậy.
Trong lòng Lâu Mịch có loại cảm giác tê tê, lại thấy dễ chịu.
"Ngươi đánh đồng học khóc?"
"Không phải." Trì Lẫm kể với nàng chuyện Hội Hoa Mai Cổ Độc ở Trường Tam trung Nam Hồ.
"Thú vị thế?" Lâu Mịch nghi ngờ tai mình nghe được gì, "Bệnh trung nhị còn có thể chữa khỏi à!"
Bệnh trung nhị? Trì Lẫm lặng lẽ ghi nhớ từ này, tính sau sẽ hỏi hệ thống Tiên sinh nghĩa là gì.
Lâu Mịch ngửi thấy mùi thức ăn, dịu đi một chút, nhỏ giọng hỏi Trì Lẫm:
"Hôm nay ở trường có ai khi dễ ngươi không?"
"Không có, đều là ta khi dễ người khác."
Lâu Mịch bị nàng chọc cười, vừa mới định bật cười thì ngực đau khiến cơn cười tắt ngang.
Trì Lẫm lúc này xác định rồi...chắc chắn là khi mình cấp cứu đã xuống tay quá nặng, làm nàng bị thương.
Trì Lẫm bên này hối hận không thôi, còn Lâu Mịch thì lại đầy bụng nghi vấn không lời giải.
Chuyện này rối rắm nhất chỗ là, Trì Lẫm vẫn không thể nói thật.
Có gan thừa nhận sai lầm là một chuyện, nhưng thừa nhận sai lầm rồi lại lôi ra cả đống chuyện theo sau, đó là chuyện khác.
Lâu Mịch là người hiện đại, nhất định sẽ biết sơ cứu là chuyện như thế nào. Trì Lẫm đã tìm hiểu qua rồi, ép ngực và hô hấp nhân tạo là một bộ hoàn chỉnh.
Chỉ cần thực hiện sơ cứu, nhất định phải có bước hô hấp nhân tạo.
Lần trước ở nhà gia nãi, lúc Lâu Mịch gọi video với đồng nghiệp, Trì Lẫm nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện. Lâu Mịch còn chưa có mối tình đầu, nụ hôn đầu tiên chắc hẳn cũng là chưa có.
Nói cách khác, nàng đã trong tình huống hoàn toàn không hiểu rõ mà lấy mất nụ hôn đầu tiên của Lâu Mịch......
Trì Lẫm tin rằng, bất kể thời đại nào, nụ hôn đầu tiên đối với mỗi người đều có ý nghĩa không hề tầm thường.
Nếu Lâu Mịch biết chuyện này, với cái tính bộc trực kia của nàng, e là có thể lột da rút gân Trì Lẫm cũng không chừng.
Cuộc đời về sau này có lẽ không có cách nào qua được.
Có một số việc nên giấu vẫn là nên giấu đi, nàng cũng không phải là người đầu óc không linh hoạt.
Chỉ là nhìn thấy Lâu Mịch bị đau đớn tra tấn như vậy, lương tâm Trì Lẫm vẫn sẽ bất an.
Khi Bành Tử Viện nấu xong bữa tối, thì nhận được cuộc gọi video từ Lâu Lực Hành.
"Viện Viện, tối nay ta phải làm việc khuya, ngươi với Tiểu Lẫm và Mịch Mịch cứ ăn trước đi, đừng đợi ta."
"Được rồi." Bành Tử Viện nói, "Đừng vất vả quá, ngươi cứ yên tâm làm việc, ta đã nấu cơm xong rồi."
Sau đó gọi Trì Lẫm và Lâu Mịch lại ăn tối cùng nhau, Bành Tử Viện nhìn thấy hai người gần như là dìu nhau gian nan lắm mới ngồi được vào bàn ăn.
"Thôi thì hai người các ngươi đừng cử động nữa, ta thấy cũng vất vả quá."
Lâu Mịch: "Không cử động thì làm sao ăn tối......"
"Ta đến đút cho các ngươi ăn a."
Bành Tử Viện nói bằng giọng vừa hồn nhiên vừa chân thành, Lâu Mịch chậm rãi ngẩng cái đầu đang mơ hồ của mình lên, nhìn về phía Bành Tử Viện, phát hiện nàng không phải nói đùa mà thật sự muốn làm, liền vội ngăn lại:
"Cầu ngài đừng giở trò rối rắm nữa, ta có thể tự ăn được."
Nàng lớn từng này rồi, mà để một nữ nhân khác đút cơm, còn ra thể thống gì nữa.
Trì Lẫm nhìn mà thấy mặt mũi bị quét sạch.
Lâu Mịch kiên quyết không đồng ý.
Bành Tử Viện háo hức muốn thử, cầm bát lên ngồi bên cạnh Trì Lẫm:
"Bảo bảo, vậy ta đút ngươi ăn nha."
Trì Lẫm cũng từ chối một cách đặc biệt sảng khoái, gần như ngay khi tiếng "nha" của Bành Tử Viện vừa phát ra liền kéo ghế lui về sau, giữ khoảng cách an toàn:
"Mẫu thân, trăm triệu lần đừng!"
Bành Tử Viện còn cảm thấy khó hiểu: "Có gì mà không được, năm trước ngươi còn mè nheo đòi ta đút cho ăn kia mà? Không đút là ngươi tuyệt đối không chịu ăn."
Trì Lẫm: "Đó đều là chuyện năm ngoái rồi. Năm ngoái ta còn nhỏ dại, mẫu thân đừng nhắc lại nữa."
"Ta biết rồi." Bành Tử Viện buồn bã thở dài một tiếng, "Con gái trưởng thành rồi, con gái không cần ma ma nữa."
Trì Lẫm: "......"
Bành Tử Viện: "Đút một muỗng thôi mà."
Lâu Mịch nghẹn không dám cười quá tùy tiện, cũng đi theo làm ầm ĩ:
"Tiểu nhãi ranh, đút một muỗng thì có sao đâu."
Trì Lẫm trừng Lâu Mịch một cái thật hung dữ, trong lòng nghĩ thầm: Ta ba mươi hai tuổi, chênh lệch tuổi tác với Bành Tử Viện chẳng bao nhiêu, bị nàng đút cơm còn ra thể thống gì nữa.
Huống hồ ở tuổi này mà còn muốn người khác đút cơm... Trì Lẫm từ sau khi khai trí đã luôn tự mình ăn cơm, sinh hoạt hàng ngày cũng đều tự lo, đến nỗi tỳ nữ cũng không cần.
Đó vẫn luôn là điều mà Trì Lẫm từ nhỏ đến lớn lấy làm kiêu hãnh. Kết quả đến thời đại này, còn bị cưỡng ép... đút cơm xấu hổ như thế.
Nguyên chủ cũng sắp 18 tuổi rồi, Bành phu nhân ngươi tỉnh táo một chút đi.
Mấy ngày nay Trì Lẫm thật sự quá ngoan, việc gì cũng có thể tự mình hoàn thành, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng trước kia suốt ngày ở trước mặt mẹ nàng khóc lóc la lối.
Bành Tử Viện rất vui mừng, con gái cuối cùng hiểu chuyện rồi. Cũng không biết vì sao, mẹ con lại sinh ra một loại cảm giác xa cách.
Nàng không còn quấn lấy mình đòi làm cái này cái kia nữa, Bành Tử Viện đột nhiên có cảm giác hoảng hốt như thể con gái không còn cần đến mình nữa.
Hôm nay nhìn thấy nàng bệnh, càng thêm đau lòng, cả người tràn đầy tình thương của mẹ, cứ nhất quyết phải đút một muỗng mới có thể vơi bớt.
Trì Lẫm thấy nàng mà không được như ý thì sẽ không chịu bỏ qua, mà bản thân thì đang sốt nên đầu óc choáng váng, thật sự không còn sức mà đấu khẩu với Bành Tử Viện nữa, đành đáp ứng:
"Chỉ một muỗng thôi."
Bành Tử Viện điên cuồng gật đầu: "Chỉ một muỗng thôi!"
Trì Lẫm ngoan ngoãn há miệng, uống hết muỗng cháo đầy tình yêu của Bành Tử Viện.
"Ngon không?" Trì Lẫm vẻ mặt nghiêm túc, khiến Bành Tử Viện trong một thoáng bị khí thế của nàng áp đảo, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra chút cảm giác kính sợ, quy quy củ củ hỏi.
"Ngon."
Trì Lẫm gật gật đầu, cầm lấy bát đũa, lặng lẽ tự mình ăn.
Bành Tử Viện suýt thở không ra hơi, vì khí thế oai nghiêm của Trì Lẫm mà hít thở không thông.
Trước đây chưa từng dám trông mong con gái sẽ trưởng thành thành người lợi hại, nhưng hiện tại Trì Lẫm, mọi phương diện đều vượt xa mong đợi của Bành Tử Viện.
Bành Tử Viện cảm động muốn khóc —— ta thật sự có thể có được con gái tốt như vậy sao?
Chỉ là Trì Lẫm đang yên ổn ăn cơm bỗng dừng lại: "?"
Lâu Mịch ăn cơm xong thì đầu óc choáng váng thật sự, liền sớm đi nghỉ.
Một giấc ngủ đến tận sáng, cảm giác cơn sốt đã hạ không ít, nhưng da thịt vẫn nhức nhối và mỏi mệt.
Đo nhiệt độ cơ thể, 37 độ.
Thôi được rồi, kiên trì một chút, hôm nay còn phải đi câu lạc bộ.
World Cup mùa đông sắp tới rồi, chiến đội còn thiếu một thành viên chính thức, rất nhiều chuyện cần nàng đến quyết định.
Lâu Mịch kiên trì đi câu lạc bộ, gắn tinh thể kết nối tiến vào game, thao tác có chút không chịu khống chế.
Vốn dĩ định né trước rồi mới tung kỹ năng, kết quả lại lỡ tay tung chiêu trước, khiến con BOSS lớn hơn phía sau xuất hiện, toàn đội đều thành bóng đấm, căn bản đánh không chết.
"Tạm dừng." Trác Cảnh Lam từ màn hình thấy biểu hiện của Lâu Mịch, kịp thời bảo nàng rời khỏi game.
"Ngươi sao vậy, bất thường như vậy, có phải bệnh không?"
Lâu Mịch dựa vào lưng ghế, vốn không định nói là mình bị sốt, cho rằng chịu đựng một chút là qua được.
Nhưng biểu hiện của nàng đã ảnh hưởng đến đồng đội khác, nàng cảm thấy vẫn nên trở về nghỉ ngơi, dưỡng bệnh cho khỏe rồi tính tiếp.
Lâu Mịch kể sơ qua cho Trác Cảnh Lam nghe chuyện hôm qua, đương nhiên là phiên bản bị vòi phun nước lạnh thấu tim xối trúng.
Trác Cảnh Lam: "Ta sao cảm thấy ngươi yêu đương rồi chỉ số thông minh đang thoái hóa vậy?"
Lâu Mịch muốn đấu võ mồm với nàng, nhưng vừa mới giơ tay lên thì một cơn đau nhói đâm vào ngực, khiến nàng không nhịn được kêu to một tiếng.
"Mịch tỷ, ngươi không sao chứ?" Tạ Bất Ngư cùng đồng đội khác chạy đến xem nàng.
Phù Đồ: "Lam tỷ, ngươi làm gì Mịch tỷ vậy?"
Trác Cảnh Lam tóc suýt dựng thẳng lên: "Ta có thể làm gì nàng được? Rõ ràng là muội muội làm đấy!"
Lâu Mịch ôm ngực, muốn mở miệng, lại bị một cơn đau mới vừa ập tới chặn lại...
Tạ Bất Ngư: "WOW, là kiểu này thật sao? Mịch tỷ? Muội muội ra tay mạnh như vậy á? Mịch tỷ kiểu nữ kim cương như ngươi cũng bị mài thành rừng Đại Ngọc* luôn rồi?"
(*) "Rừng Đại Ngọc": chơi chữ với Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng – yếu ớt, mong manh, đối lập với hình tượng "nữ kim cương".
Hỗ Hỗ: "Khụ khụ, ta đi pha cà phê cho các ngươi."
Lâu Mịch chỉ vào Tạ Bất Ngư cùng Trác Cảnh Lam, dùng khẩu hình môi nói: Các ngươi chết chắc rồi.
Đúng lúc đó, điện thoại đặt trên bàn của Lâu Mịch reo lên. Nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Tạ Bất Ngư giúp nàng cầm điện thoại lại.
Tạ Bất Ngư cười hì hì: "Nhất định là muội muội rồi."
"Muội muội cái đầu ngươi." Lâu Mịch vừa nhìn, đúng là Trì Lẫm gửi tin nhắn thoại đến.
Tạ Bất Ngư mắt gần như dán chặt vào màn hình điện thoại Lâu Mịch: "Mịch tỷ, có thể cho chúng ta mấy con cẩu độc thân này ăn chút cẩu lương chất lượng cao không?"
Lâu Mịch dùng hơi thở nói: "Đừng làm ồn, không có cẩu lương."
Tạ Bất Ngư thở dài: "Mịch tỷ thật không đủ ý tứ, lén yêu đương, còn không cho đồng đội độc thân được ấm lòng một chút."
Lâu Mịch hận không thể bật dậy, ném nàng một phát thẳng đến tâm trái đất.
Để chứng minh mình thật sự không yêu đương, Lâu Mịch mở tin nhắn thoại của Trì Lẫm cho mọi người nghe.
Có thể có gì đâu? Khẳng định lại là chuyện tối nay ăn gì.
Trì Lẫm có khi nào nói với nàng những điều người khác không thể nghe được chứ?
"Tỷ tỷ, ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên nói thật với ngươi. Hôm qua là ta ra tay quá mạnh mới làm ngươi bị thương, tối nay về nhà rồi, ta có chút chuyện muốn từ từ nói với ngươi."
"Tích", Tin nhắn thoại phát xong, xung quanh im phăng phắc.
Lâu Mịch: "............"
Cái quỷ gì vậy tiểu hỗn đản, tại sao lại bán đứng nàng vào thời khắc mấu chốt thế này!?
Cái gì mà "ra tay quá mạnh"! Nghe thế ai mà không hiểu lầm được chứ? Ngươi mạnh cái gì mà mạnh!?
Lâu Mịch đơn giản nhắm hai mắt lại, không thèm nhìn biểu cảm của Tạ Bất Ngư các nàng nữa.
Tạ Bất Ngư chọc cánh tay Lâu Mịch: "Mịch tỷ, đêm qua ngọt ngào quá nhỉ."
Phù Đồ: "Đừng nhìn muội muội đáng yêu, ai ngờ lại mạnh đến vậy."
Trác Cảnh Lam: "Mịch tỷ, thi đấu sắp tới rồi, làm phiền muội muội khắc chế một chút. Chờ thi đấu xong rồi muốn dùng bao nhiêu lực thì dùng bấy nhiêu lực."
Không thể nhịn được nữa rồi.
Trì Lẫm mà dám khắc nàng?
Tiểu hỗn đản đó mà khắc được nàng?!
Hai mắt Lâu Mịch mở trừng trừng như bạo chúa long vương, bật dậy — đụng phải ai thì xé người đó.