Đến nhà Trì Lẫm, chính là đến nhà Lâu Mịch, đám nhỏ ban 6 trước nay chưa từng nghĩ đời này sẽ có được đãi ngộ phúc lợi như vậy.
Chẳng phải chỉ là party hóa trang thôi sao, biến hình cũng được luôn!
Mọi người đều vì party hóa trang mà điên cuồng trang điểm.
Trì Lẫm thống kê sơ sơ số người xác định sẽ đến, đại khái khoảng 25 người.
Trì Lẫm có chút lo lắng: "25 người có phải quá nhiều không?"
"Không nhiều lắm." Lâu Mịch nói, "Nhà chúng ta lớn, còn có tầng hai. Không thì ta dọn luôn văn phòng ra cũng được, tuyệt đối đủ chỗ."
Trì Lẫm: "Thôi không cần, văn phòng là chỗ trọng địa vẫn đừng để người ngoài vào tốt hơn."
"Vậy được, chúng ta kê thêm ghế trong phòng khách, thêm ghế lười, trải thêm vài tấm thảm, đến lúc đó đồng học của ngươi muốn ngồi đâu cũng được."
Trì Lẫm đi một vòng trong nhà, cảm nhận một chút không gian lớn nhỏ.
Lâu Mịch: "Đúng rồi, ta còn có một cái bảo bối, lấy ra cho ngươi xem."
Nàng từ tủ dưới phòng làm việc lôi ra một cái túi đen thật to, mặt trên viết "Lều ấm dã ngoại".
"Lều trại tự mang hệ thống sưởi ấm, mở ra đại khái to bằng phòng ngủ bình thường, có thể chứa gần mười người ở bên trong. Quan trọng nhất chính là ấm áp. Dù trời lạnh như vậy mà dựng ở sân, bên trong ấm như mùa xuân không nói, còn có thể trang trí chút ít, đương như căn cứ bí mật vậy."
Trì Lẫm: "Không ngờ còn có món đồ thần kỳ như này."
Lâu Mịch: "Ngươi có phát hiện ngữ điệu nói chuyện của ngươi dạo này xưa không ra xưa, nay không ra nay không?"
Trì Lẫm tự nhiên phát hiện, nhưng thấy người nhà cũng chẳng để ý gì nên để mặc, nàng cũng theo tính tình của mình:
"Phát hiện rồi, đều là học Ngữ văn học đấy."
"Ngươi còn học Ngữ văn nữa?"
Trì Lẫm hỏi nàng: "Ngươi muốn cho ta mặc loại quần áo gì?"
"Chưa có, này chẳng phải mới vừa quyết định cùng nhau chọn quần áo sao." Lâu Mịch thấy vẻ mặt mong chờ của nàng, hỏi lại, "Chẳng lẽ ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi?"
Trì Lẫm: "Nghĩ kỹ rồi."
Lâu Mịch: "Gấp gáp tới mức không đợi nổi luôn?"
Trì Lẫm: "Đầu óc ta thuần túy hữu dụng, xoay chuyển nhanh."
"...... Tóm được cơ hội liền châm chọc ta, tập tính gì vậy."
Thật ra lúc Trì Lẫm nói đã nghĩ sẵn rồi, Lâu Mịch cũng không thấy đặc biệt kinh ngạc.
Trì Lẫm ngày thường toàn thân toát ra hơi thở như trong bảo tàng, đột nhiên lại bảo muốn tổ chức party hóa trang, cảm giác cứ như tượng điêu khắc thời cổ đại giữa quảng trường đột nhiên đứng dậy nhảy popping vậy, ai mà không chú ý được.
Nàng lúc này tiếng Anh thi được 146 điểm cao, lấy được hạng nhất lớp, thực lực nghiền ép đại biểu môn tiếng Anh không nói, còn tiện tay kéo được cả Hồ lão sư xuống ngựa.
Giờ nàng mà muốn cả bầu trời ánh trăng, Lâu Mịch cũng phải nghĩ cách hái về cho bằng được, huống chi chỉ là party hóa trang.
Party hóa trang còn làm được, làm chút chuyện khác nữa thì có là gì.
Lâu Mịch đem chuyện party nói với Bành Tử Viện và Lâu Lực Hành.
Lâu Lực Hành trăm phần trăm tán đồng, còn bảo đến hôm đó phụ huynh sẽ thức thời mà biến mất, giao cả nhà cho tụi nhỏ tung hoành.
Bành Tử Viện kỳ thật rất muốn ở lại nhìn mấy tiểu đồng học của Trì Lẫm, nhưng nàng cũng từng là trẻ con, biết khi mình cùng đồng học chơi với nhau, nếu bên cạnh có phụ huynh thì sẽ thực sự gò bó.
Vì để con gái được vui vẻ chơi party đầu đời, Bành Tử Viện chỉ có thể rưng rưng rời đi.
Nàng không có nguyện vọng khác, chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ:
"Mịch Mịch, ngươi có thể giúp a di quay chút video không? Không cần nhiều, vài phút là được rồi. A di thật sự rất muốn xem tiểu Lẫm sẽ hóa trang thành gì, càng muốn nhìn xem lúc tiểu Lẫm chơi với bạn bè sẽ có biểu cảm gì."
Lâu Mịch cảm động đến suýt rơi nước mắt:
"A di, hay là ngài ở lại luôn đi. Giờ trẻ con có sợ người lạ gì đâu, chỉ sợ mấy người chơi quá điên dọa đến ngài thôi."
"Không không, chúng ta vẫn nên đi thôi, Mịch Mịch nhớ giúp a di quay nhé."
Lâu Mịch: "...... Ta cố gắng hết sức vậy."
Cảm giác bản thân tại party mà cầm camera quay, hơi có hiềm nghi biến thái.
Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện cùng giúp Trì Lẫm và Lâu Mịch trang trí nhà cửa xong xuôi, khắp nơi đều quấn dây đèn màu.
Còn làm một cái hình chiếu chủ đề party, có tuyết rơi, cực quang, disco 1980, nhảy ngoài không gian...... đều là những chủ đề hot nhất hiện giờ.
Một nút bấm thôi, có thể đưa mọi người xuyên qua không gian và thời gian hoàn toàn khác biệt.
Lâu Mịch và Trì Lẫm cùng nhau chọn đồ ăn vặt và nước uống, từng thùng từng thùng chuyển về nhà.
Party thì tất nhiên không thể thiếu đồ ngọt, hai người cùng nhau chọn vài món bánh kem đựng trong ly từ hệ thống Tiên sinh, vừa đáng yêu lại tiện lợi, có thể tiện tay lấy một cái ăn luôn.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa.
Sáng sớm hôm tổ chức party, phụ huynh liền biến mất, Trì Lẫm còn thấy kỳ lạ, hỏi Lâu Mịch:
"Thúc thúc và mẫu thân ta đâu rồi?"
"Hai người họ sợ chúng ta chơi không thoải mái, chủ động yêu cầu lánh mặt."
"Lánh mặt? Đại loại không cần đâu."
"Ta cũng nói với họ, nhưng ý họ đã quyết. Không sao, hai người họ vừa lúc có thể đi hưởng thụ chút thế giới hai người. Đúng rồi, mẹ ngươi giao cho ta một nhiệm vụ."
Lâu Mịch lấy ra điện thoại, ngắm thẳng vào Trì Lẫm.
Trì Lẫm cứng đờ nhìn về phía màn hình, mặt đầy cảnh giác tràn ngập một loại ngu ngốc:
"Ngươi làm gì......"
Lâu Mịch thích nhất xem nàng hoàn toàn khác với bình thường trầm ổn trấn định, bộ dáng ngốc hề hề:
"Mẹ ngươi bảo ta chụp nhiều ảnh ngươi."
"Chụp ta...... làm gì?"
Trì Lẫm vốn không thích ứng với ống kính, bị ống kính đối diện thì không khỏi ánh mắt lập loè, lưỡi cũng đánh không được cong.
"Nhìn đi. Mẹ ngươi chính là nữ nhi nô, không phát hiện à? Cứ muốn ghi lại từng khoảnh khắc của ngươi. Ta cũng hết cách, chịu người ủy thác mà. Ngươi nhịn nhịn chút đi."
Trì Lẫm đi đâu Lâu Mịch theo đấy, chụp đến hào hứng bừng bừng.
Trì Lẫm chạy vào phòng ngủ tị nạn, Lâu Mịch còn định theo vào, bị Trì Lẫm chưởng một cái đẩy ra ngoài.
Trì Lẫm: "Ngươi làm gì?"
Lâu Mịch: "Theo chụp."
"Ta muốn thay quần áo."
"Bây giờ đã thay quần áo? Còn hai tiếng nữa mà."
"Ta muốn mặc thử."
"Thế thì ngươi sốt ruột dữ vậy, được rồi, ta đi lấy đồ cho ngươi."
Lâu Mịch vừa mới lười biếng buông tay, Trì Lẫm liền trực tiếp đoạt lấy điện thoại nàng.
Lâu Mịch: "Ta thật sự quen bị ngươi dùng vũ lực áp chế rồi. Đến đây đi, tha hồ khi dễ ta đi."
Trì Lẫm: "...... Nói linh tinh gì đó, ta nào có khi dễ ngươi. Chỉ là muốn tạm thời giúp ngươi giữ điện thoại thôi."
Lâu Mịch thấy nàng mặt đỏ bừng, biết đã đạt được mục đích, trong lòng cực kỳ thỏa mãn:
"Ngươi ỷ vào mình có thêm võ công bí tịch gì đó, không phải thường xuyên bắt nạt ta sao. Bằng không thì ngươi hỏi thử ta có nguyện ý đưa điện thoại cho ngươi không?"
Lâu Mịch dựa vào khung cửa, mỉm cười nhìn dáng vẻ của nàng, khiến Trì Lẫm nhất thời ngẩn người.
Cảnh tượng này như thể đã từng xảy ra, Trì Lẫm bỗng có cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng đến thời đại này, cũng là lần đầu tiên gặp Lâu Mịch, không thể nào từng xảy ra chuyện giống hệt như vậy được.
Trì Lẫm trong đầu nhanh chóng truy tìm những hình ảnh tương tự, đột nhiên nhớ ra, Bệ Hạ từng có một đoạn thời gian say mê vẽ tranh, một mực đòi họa nàng, hình như cũng theo sát không rời như vậy.
Trì Lẫm không phải loại người có thể ngồi yên bất động.
Ban đầu Bệ Hạ đích thực là chăm chăm vào chuyện vẽ, nhưng vẽ rồi vẽ, chỉ vẽ mặt Trì Lẫm thôi cũng không còn thấy đủ, liền đưa ra một ý tưởng hết sức phóng túng.
Trì Lẫm vừa nghe liền theo bản năng nắm chặt vạt áo, liên tục lắc đầu:
"Bệ Hạ, việc này quá hoang đường, thần không thể đáp ứng."
"Hoang đường gì chứ? Giữa ta và ngươi chuyện hoang đường hơn cũng đã làm rồi, bây giờ chẳng qua chỉ là vẽ tranh thôi."
Bệ Hạ lại nghiêm túc phê phán Trì Lẫm có tư tưởng đen tối, làm bẩn nghệ thuật:
"Ta chỉ là muốn dùng bút vẽ ghi lại vẻ đẹp thế gian, mà ngươi chính là vẻ đẹp đó, đâu phải để làm trò vui. Ngươi có cái tâm tư kia, mới là dơ bẩn."
Trì Lẫm thấy mình còn bị chụp mũ tâm tư dơ bẩn, suýt nữa bị chọc giận đến phì cười, liền hướng Bệ Hạ hành lễ:
"Luận công lực cưỡng từ đoạt lý, thần cam bái hạ phong."
Bệ Hạ đang đắc ý định tiếp tục trêu chọc Trì Lẫm, Trì Lẫm nhân lúc nàng chưa kịp đề phòng, bỗng nắm lấy tay nàng, khiến cây bút rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi rớt luôn xuống hồ nước.
Bệ Hạ: "......"
Trì Lẫm: "Ai, sơ sẩy. Vốn chỉ muốn nắm chặt tay Bệ Hạ thôi."
Bệ Hạ: "Ta có cả phòng bút."
Trì Lẫm lập tức giả bộ: "Bệ Hạ, thần có chút choáng váng đầu, Bệ Hạ có thể đưa thần vào phòng nghỉ ngơi không?"
Bệ Hạ: "Ngươi lúc nãy vừa mới làm rơi bút thì nhanh nhẹn thế, giờ lại nói choáng váng?"
Trì Lẫm than thở: "Bệ Hạ oan uổng vi thần rồi."
Bệ Hạ tựa vào gốc liễu bên hồ, ánh nắng lốm đốm chiếu lên gương mặt như ngọc của nàng, đôi mắt đào hoa hơi hơi mỉm cười nhẹ.
Đào hoa ngọc diện, khiến Trì Lẫm không nỡ dời mắt.
"Ngày thường ngươi ỷ vào có võ công trong người, không ít lần khi dễ ta, ta thật muốn xem thử lát nữa tới địa bàn ta am hiểu, ngươi còn xin tha nổi không."
......
Đúng rồi...... Chính là một cảnh như thế này, một cảnh từng xảy ra thật sự, là hồi ức giữa nàng và Bệ Hạ.
Trì Lẫm trong mắt bỗng nóng lên, phảng phất như thấy được Bệ Hạ đang ở ngay trước mắt.
"Trì Lẫm." Lâu Mịch thấy nàng ngơ ngác nhìn mình xuất thần nửa ngày, không biết đang nghĩ gì, khẽ gọi, "Ta chỉ tiện tay chọc ngươi một chút thôi, ngươi sẽ không định giận ta đấy chứ?"
Bệ Hạ cũng thế này. Thường thường nói mấy câu vô thưởng vô phạt trêu chọc nàng.
Nhưng chỉ cần nàng thật sự để bụng, Bệ Hạ sẽ lập tức đến dỗ dành.
Bệ Hạ......
Trì Lẫm muốn tiến lên nắm tay Lâu Mịch.
Khi đầu ngón tay sắp chạm vào mu bàn tay của Lâu Mịch, nàng đột nhiên dừng lại.
Lâu Mịch: "?"
Trì Lẫm cố gắng đem dòng suy nghĩ đang xuyên qua hai thời không khác biệt kia kéo trở lại, dốc hết toàn lực đè nén cơn sóng cuộn trong lòng, ổn định lại cảm xúc của bản thân, cố nặn ra một nụ cười, nói:
"Muốn vào không? Thử xem ta chọn quần áo cho ngươi?"
Lâu Mịch: "Được."
Trì Lẫm từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ áo da quần da màu đen, cùng một chiếc đai ngực co giãn rất tốt.
Lâu Mịch đem đai đeo lên người so so một chút, khó hiểu nhìn Trì Lẫm:
"Này hóa trang thành gì? Cổ áo có phải quá thấp không?"
"Này chẳng phải áo da sao. Chốc nữa ta giúp ngươi nhuộm tóc vàng rồi trang điểm, xách cây búa, chính là nhân vật trong game đó."
Trì Lẫm chính là làm đủ bài tập về nhà, nghìn chọn vạn lựa mới chọn nhân vật này cho Lâu Mịch cosplay.
Nàng đã tính kỹ rồi: trước tiên để Lâu Mịch mặc thử đai ngực trước mặt mình, xác nhận xem trước ngực có vết bớt hay không, sau đó lập tức khoác áo da bên ngoài, suốt quá trình kéo khóa áo kín mít, tuyệt đối không để người khác thấy.
Lâu Mịch thấy vẻ mặt mong chờ của Trì Lẫm, cư nhiên có chút ngượng ngùng thay đồ trước mặt nàng.
Sao lại thế này, chọn quần áo gợi cảm như vậy cho ta mặc.
Mới vừa thành niên không bao lâu, đã bắt đầu có hứng thú với cơ thể của ta rồi?
Lâu Mịch lén lút liếc Trì Lẫm một cái: "Thật sự muốn ta mặc cái này?"
"Thật sự." Trì Lẫm gấp không chờ nổi.
"Được, ngươi lại đây."
Trì Lẫm tưởng Lâu Mịch muốn mình hỗ trợ thay đồ, ai ngờ Lâu Mịch lại kéo tay nàng, xoay một cái, đẩy nàng ra ngoài cửa.
Trì Lẫm: "?"
Khi nàng định quay lại phòng ngủ, Lâu Mịch đã đóng cửa lại.
Trì Lẫm: "......"
"Chờ ta thay xong ra cho ngươi xem. Ngươi đi phòng ngủ ta mặc quần áo ta chuẩn bị cho ngươi, cửa không khóa, ở trên sofa đó."
"Không phải...... Ta đến giúp ngươi mà!"
"Này có gì cần giúp, ta có tay có chân."
Lâu Mịch khẳng định, Trì Lẫm đích xác là có hứng thú với thân thể nàng.
Lâu Mịch cười híp mắt, đắc ý:
"Tiểu lưu manh, ngươi vừa vào là cái gì cũng bị ngươi nhìn sạch rồi. Không phải nói đã uống canh Mạnh Bà, cái gì cũng quên hết sao? Hay là ngươi lại muốn chịu trách nhiệm với ta?"
Trì Lẫm nghĩ tới hình ảnh trong phòng ngủ bây giờ, đúng là không ổn, đành nói:
"Ta cũng đi thử......"
"Đi đi."