Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 61



Cách thời gian party bắt đầu lúc 17 giờ còn khoảng một tiếng rưỡi, các bạn học ban 6 đã có mặt tại cổng Trường Tuấn Hoa Viên.

Trì Lẫm từ hôm trước đã dặn bảo an rằng đúng khung giờ này hôm nay sẽ có bạn học đến nhà tham gia party, nên bảo an không ngăn lại, còn điều tới ba chiếc xe điện ngắm cảnh để đưa đón.

Thúc thúc bảo an nhìn đám nhóc này trang điểm hoa hòe loè loẹt, lại còn có cả con bạo long, không khỏi cảm thán tuổi trẻ thật là tốt, thật có thể chơi bời thoải mái.

"Á— lợi hại vậy luôn! Tới nhà Trì Lẫm mà còn có xe đưa rước?" Đổng Hướng Văn hoá trang thành Người Khổng Lồ Xanh hét lên kinh ngạc.

"Ngươi nhỏ tiếng một chút, đừng làm mất mặt chúng ta." Quỷ hút máu Cao Tường ngồi cạnh hắn bị cái vẻ kinh ngạc quá lố này làm cho cảm thấy thực sự không tự nhiên.

"Nhìn đi, người ta nhà giàu ở khu này chiếm diện tích lớn thế nào? Một hộ thôi là biệt thự mấy trăm mét vuông! Chúng ta mà đi bộ tới chắc đi nửa ngày chưa tới."

Đổng Hướng Văn vội vàng ngắm nhìn cảnh quan bốn phía, hoàn toàn không chú ý đến những gì Cao Tường đang nói:

"Đẹp quá! Kia là cái gì! Sân tennis? Bể bơi ngoài trời? Còn có cả sân golf?! Đây có phải là nơi ở của thần tiên không?!"

Thúc thúc tài xế bảo an cười không ngậm được miệng, Cao Tường chỉ muốn chôn luôn đầu xuống đất.

Ngụy Chước Ngưng đeo một cái giỏ tre trên lưng, trên đầu đội mảnh vải rách, quanh người quấn chiếc khăn trải bàn ở nhà, cosplay Ninh Thái Thần (*).

(*) Ninh Thái Thần: là chàng thư sinh trong phim Thiếu nữ u hồn.

Lâm Tiểu Chí từ sớm đã biết ý tưởng của Ngụy Chước Ngưng mộc mạc tiết kiệm như vậy, nàng nên trực tiếp khoác khăn tắm lên người, hóa trang thành nữ quỷ.

Hóa trang nữ quỷ không cần quá phức tạp, hơn nữa nữ quỷ chuyên ăn thịt thư sinh, hoàn hảo.

Nhưng trước đó nàng nghĩ quá phức tạp, đứng trong phòng ngủ trước đống quần áo suy nghĩ mãi, làm sao có thể cùng Ngụy Chước Ngưng liếc mắt một cái là biết ngay đây là cp?

Chán ghét thỏ con còn không chịu nói rõ mình cosplay nhân vật nào.

Cuối cùng, Lâm Tiểu Chí từ bỏ cảm giác CP, chuyên tâm trang điểm cho thật quyến rũ là được.

Có hay không cảm giác cp đều chỉ là nghi thức bề ngoài, quan trọng nhất vẫn là làm Ngụy Chước Ngưng thích.

Làm nàng nhìn qua một cái là mắt không thể rời đi nữa.

Lâm Tiểu Chí hóa trang thành hắc quả phụ (*).

(*) hắc quả phụ: hay Goá phụ đen, phim "Black Widow - Goá phụ đen" của Marvel.

Tự thấy bản thân diện bộ đồ bó sát này là tuyệt đối gợi cảm.

Ngụy Chước Ngưng thật sự bị vẻ nóng bỏng đột ngột xuất hiện của nàng làm cho kinh diễm.

Chỉ tiếc Lâm Tiểu Chí đoán đúng nửa đầu, hoàn toàn không dự đoán được sự phát triển phía sau.

Ngụy Chước Ngưng nhìn nàng một lúc rồi suốt cả hành trình đều tránh xa nàng, cuối cùng không dám nhìn thêm một cái nữa.

Lâm Tiểu Chí càng cố dán lại gần, Ngụy Chước Ngưng lại chỉ hận không thể thu mình thành một cục.

Thật xấu hổ......

Hôm nay tiểu thư sinh trông cũng quá ngon miệng rồi.

......

Trong lòng Lâm Tiểu Chí toàn là suy nghĩ làm sao "ăn luôn" được thư sinh, còn bản thân thư sinh lại đang bị cảnh quan thanh nhã của Trường Tuấn Hoa Viên làm cho choáng ngợp.

Ngụy Chước Ngưng cảm thấy mình như đang bước vào cảnh phim.

Mùa này mà vẫn có cây cối xanh tươi và hoa vẫn nở rực rỡ, khu dân cư này cũng quá lợi hại đi!

Toàn bộ khu dân cư tuy là lộ thiên, nhưng nhiệt độ hoàn toàn khác với bên ngoài.

Bên ngoài là gió lạnh thấu xương của mùa đông, còn đây lại ấm áp như đầu xuân.

Nếu không phải thỉnh thoảng thổi một trận gió mạnh, nàng gần như quên mất hiện tại đang là mùa đông.

Đi qua một công viên, màn hình lớn dựng ở cổng công viên, phát các quảng cáo công ích về sự quan tâm giữa các thành viên trong gia đình, cùng với quảng cáo thức ăn cao cấp cho thú cưng.

Các quý phụ dắt theo những chú thú cưng được chăm sóc tinh tế hơn người bình thường, mặc áo khoác mỏng, ưu nhã tản bộ trong công viên.

Một xe học sinh nhồi nhét chật kín như bánh chưng, mắt đều dán thẳng ra ngoài.

Nếu không phải Lâm Tiểu Chí đang ở ngay bên cạnh, Ngụy Chước Ngưng chắc chắn đã đánh mất tiền đồ nhập hội với Đổng Hướng Văn phía trước để bàn tán không biết mệt.

Giờ phút này, Ngụy Chước Ngưng ngồi thẳng lưng rất đoan trang, cố làm ra vẻ không bị những điều mới lạ của khu nhà giàu làm xao động.

Lâm Tiểu Chí chọc má nàng.

Ngụy Chước Ngưng liếc mắt: "Làm gì......"

"Hôm nay là sinh nhật của ngươi đúng không."

Ngụy Chước Ngưng hơi ngạc nhiên: "Ngươi làm sao biết."

"Ngạc nhiên sao? Ta không biết mới kỳ lạ. Sinh nhật mà lại đến tham gia party của người khác, làm vai phụ cho người ta, không cảm thấy không tự nhiên sao?"

"Thì sao chứ, sáng nay mẹ ta còn nấu mì cho ta ăn nữa kìa, siêu ngon. Hơn nữa ta vốn dĩ cũng chỉ là vai phụ mà, không sao cả."

Ngụy Chước Ngưng nói câu này hoàn toàn là tùy tiện, nhưng nghe vào tai Lâm Tiểu Chí lại làm nàng khó chịu nửa ngày.

......

"Được chưa?"

Trì Lẫm mặc một bộ trường bào dài quét đất, đi tới cửa phòng ngủ, dò hỏi Lâu Mịch.

Lâu Mịch vậy mà lại mua cho nàng một bộ "cổ trang" để mặc, chỉ là bộ trường bào trắng này thật sự có hơi xui xẻo, giống như sắp vội vã đi chịu tang vậy.

Đồ trang sức thì nặng đến muốn lấy mạng người, Trì Lẫm sau khi đeo hết mấy món phụ kiện mấy cân này vào, cảm giác tóc mình sắp bị kéo đứt luôn rồi.

Hiện đại người ta có phải có hiểu lầm gì về người cổ đại không...

Cuối cùng cũng sửa soạn xong, đi ra chờ Lâu Mịch, gấp đến mức không đợi nổi muốn nhìn xem vị trí ngực trái nàng có bớt hay không.

"Nhanh lên."

"Sao ngươi chậm thế......"

Đang nói thì chuông cửa vang lên.

Trì Lẫm giật mình, cái gì, đã tới rồi sao?

Lâu Mịch trong phòng cũng hỏi: "Các đồng học của ngươi đến sớm thế?"

Trì Lẫm đi xem camera cổng vừa thấy, đúng là bọn họ, sớm hơn thời gian dự định một tiếng.

Thúc thúc bảo an nói: "Trì tiểu thư, các đồng học của ngươi đều đến rồi."

Trì Lẫm: "...... Chờ một chút."

Nàng chạy về nói với Lâu Mịch: "Ngươi tạm thời đừng ra."

Lâu Mịch: "Hả? Ta mặc xong rồi mà."

"Nghe ta nói, đừng ra!"

Lâu Mịch: "Cái thói kỳ lạ gì vậy..."

Trì Lẫm một chút cũng không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng gợi cảm của Lâu Mịch.

Trì Lẫm dặn dò Lâu Mịch xong, liền chạy đi mở cửa.

Các đồng học vừa bước vào sân nhà đã phát hiện nơi này quá rộng, hơn nữa còn là biệt thự kiểu phức hợp.

Cửa lớn vừa mở ra, phòng khách cực kỳ rộng đã được bày sẵn đủ loại đồ uống rực rỡ bắt mắt, còn có vô số bánh kem đáng yêu nhỏ nhỏ trong ly.

Trì Lẫm mặc một bộ cổ phục váy dài khí chất phi phàm ra mở cửa cho mọi người.

Cửa vừa mở, giống như tiên khí tràn ra từ cửa hàng phép thuật.

"Trì Lẫm ——!"

"Wow, cũng quá hào nhoáng đi!"

Trì Lẫm nói: "Mọi người vào đi. Đồ ăn thức uống đều chuẩn bị sẵn rồi."

Cao Tường: "Tỷ tỷ đại nhân đâu!"

Trì Lẫm: "...... Nàng ở trong, chốc nữa sẽ ra."

Mọi người lúc đầu vào nhà còn có chút ngại ngùng, Trì Lẫm chỉ vào các ghế sofa lười nói:

"Tùy tiện ngồi đi, muốn ăn gì tự lấy, ta đi bật nhạc."

Trì Lẫm vốn mù tịt về âm nhạc hiện đại, dùng điện thoại tùy tiện chọn một kênh radio, nhờ hệ thống Tiên sinh chỉ cách kết nối với dàn loa Bluetooth trong nhà.

Nhạc vừa bật lên, sự xấu hổ và ngại ngùng nhanh chóng biến mất.

Huống hồ mấy chiếc bánh kem trong ly thật sự vừa ngon vừa đẹp, cả đám người vây lại chụp ảnh rần rần.

Lâm Tiểu Chí không chịu nổi mấy bài nhạc thế kỷ trước này, xung phong nhận nhiệm vụ chọn nhạc, tạm biệt "gu người già" của Trì Lẫm.

Trì Lẫm không ngờ mấy bài nhạc này đã đủ "xập xình" rồi mà vẫn bị ghét bỏ chê là "gu người già"?

Lâm Tiểu Chí nhập mật mã kết nối loa Bluetooth, nhạc lập tức đổi tiết tấu, chuyển thành tiết điệu điện tử bùng nổ.

"Grào ———!"

Cả đám lập tức nhốn nháo, Sa Tân Ngữ cũng bật hệ thống chiếu chủ đề của party, từ tuyết rơi đến ngoài không gian nhảy Disco, điệu nhảy hot nào nàng cũng biết.

Sa Tân Ngữ cosplay nữ chiến binh nổi tiếng trong game, vốn dĩ trang phục đã để lộ vòng eo, nhảy lên thì khỏi phải nói, làm cả hội "nổ tung".

Trì Lẫm nhìn ngây người, Sa Tân Ngữ ngày thường là một nữ sinh nhã nhặn như vậy, bây giờ cái eo kia trông như sắp bị lắc gãy...

Ngoài Trì Lẫm trợn mắt há mồm, những người khác đều rất phấn khích, đến cả Ngụy Chước Ngưng, người nhìn có vẻ vụng về cũng theo nhịp nhạc không ngừng lắc lư cơ thể.

Trì Lẫm đứng giữa một đám điên cuồng: "......"

Vậy nên cảnh tượng trước mắt này... mới là bộ mặt thật của thời đại này sao?

Lâu Mịch vừa ra cũng bị dọa sững sờ.

Đây là chỗ nào? Trên trần nhà bay cái gì vậy? Dung nham?

Nhìn vào đám đông, mọi người đang nhảy rất nóng bỏng, có cả một con bạo long đứng sừng sững ở giữa còn mơ mơ màng màng.

Lâu Mịch: "???"

Trì Lẫm xô đám người ra, đi tới bên nàng: "Ngươi ổn chưa?"

Lâu Mịch: "Ta ổn... nhưng hình như không ổn lắm. Đồng học của ngươi điên vậy luôn sao?!"

Âm nhạc quá lớn, hai người đứng đối diện phải hét vào mặt nhau mới nghe được, nói đến khàn cả giọng, trông y như đang cãi nhau.

Trì Lẫm thấy nàng vậy mà cài kín hết nút áo khoác da đến tận cổ, trong lòng vừa thấy may mắn vừa có chút tiếc nuối.

May mắn là mấy đứa fan cuồng nhiệt kia sẽ không nhìn thấy bộ dáng gợi cảm của nàng.

Tiếc là, Trì Lẫm cũng không nhìn thấy luôn.

Tiếng nhạc mạnh đột ngột tắt, thay vào đó là một bản nhạc nhẹ nhàng hơn, mọi người nhân cơ hội nghỉ lấy sức.

Vừa rồi nhảy quá sung, suýt nhảy đến chảy máu não.

Sa Tân Ngữ chuyển chủ đề thành "1980 disco".

Này đám trẻ năm 2025 mới sinh ra làm gì hiểu được các nàng sinh trước đó 40 mấy năm disco nhảy như thế nào.

Nhưng các nàng đặc biệt có tinh thần sáng tạo, chỉ cần nhảy là được rồi, muốn nhảy thế nào thì nhảy thế nấy.

Lâm Tiểu Chí kéo lôi Ngụy Chước Ngưng, dạy nàng nhảy disco.

"Ngươi làm sao biết?!" Ngụy Chước Ngưng kinh hãi.

Lâm Tiểu Chí: "Học với gia gia của ta đấy, tới đây, ta dạy cho ngươi."

Ngụy Chước Ngưng đỏ mặt: "Đừng có sờ vào eo ta!"

"Không sờ làm sao dạy được."

"...... Ngươi còn đòi chiếm tiện nghi nữa."

Trì Lẫm và Lâu Mịch đứng ngoài đám đông, nhìn quỷ hút máu và người khổng lồ xanh, hắc quả phụ và Ninh Thái Thần, cùng nhau song song khiêu vũ.

Bạo long càng rung lắc đùi đắc ý, mặc kệ nhảy kiểu gì nhìn cũng chẳng thấy ra điệu gì hết.

Lâu Mịch thầm cảm thấy muốn nhanh chóng thúc giục viện binh của mình đến đây, đám trẻ con này chơi điên quá rồi, nàng có chút không khống chế nổi.

Gọi điện cho Tạ Bất Ngư các nàng, Tạ Bất Ngư còn đang ngạc nhiên:

"Không phải 5 giờ sao? Ta lúc này còn chưa ra khỏi cửa đấy."

"Các ngươi nhanh lên." Lâu Mịch nói, "Ta ở đây sắp không chịu nổi rồi."

Tạ Bất Ngư các nàng vội tăng tốc chạy đến, Trì Lẫm thì đem đồ uống phát cho mọi người, xem như làm tròn bổn phận chủ nhà.

Sau đó, nàng sẽ phải đi làm chuyện đại sự kia.

Cái gọi là party hóa trang này, vốn dĩ cũng chỉ là cái cớ để nàng thực hiện chuyện kia mà thôi.

Trì Lẫm lén lút chỉnh nhiệt độ trung tâm điều khiển lên cao thêm 5 độ.

Mọi người càng nhảy càng nóng, ngày đông mà vẫn đổ mồ hôi đầm đìa.

"Ta bị ảo giác sao? Sao cảm giác nóng vậy?"

"Ngươi nhảy đến đầu sắp rớt xuống rồi, không nóng mới lạ."

Lâu Mịch vốn không nhảy múa gì mà cũng cảm thấy nóng, lau lau mồ hôi trên trán.

"Sao lại thế này? Nhiệt độ có phải không đúng không?"

Nàng nhạy bén nhận ra điểm bất thường, đang định đi kiểm tra nhiệt độ trung tâm thì bị Trì Lẫm ngăn lại.

"Nóng quá rồi tỷ tỷ." Trì Lẫm nói, "Chúng ta đi tìm chỗ mát mẻ nghỉ một chút đi."

Không đợi Lâu Mịch đáp lời, Trì Lẫm đã kéo nàng chạy ra sân.

Vừa bước ra sân, toàn bộ tiếng nhạc và luồng nhiệt đều bị cánh cửa kính chắn lại, hiệu quả cách âm rất tốt, trong sân lập tức trở nên yên tĩnh ấm áp như một ngày đẹp trời thanh bình.

"Có tốt hơn không?" Trì Lẫm nhìn ra sau, xác định không có ai theo các nàng ra ngoài.

"Cuối cùng cũng có thể hít thở một ngụm không khí trong lành."

"Nếu còn nóng nữa thì có thể cởi quần áo." Trì Lẫm chân thành đề nghị.

Lâu Mịch: "...... Ngày đông mà ở ngoài sân, ta vốn chỉ mặc có hai lớp, ngươi còn bảo ta cởi?"

Trì Lẫm: "Khu chúng ta ở không phải bên ngoài cũng có hệ thống sưởi ấm sao."

"Vậy nhưng gió lạnh cũng không thiếu đâu."

Trì Lẫm thấy trên bãi cỏ có một căn lều ấm đã được dựng sẵn, vừa đúng dịp, liền kéo Lâu Mịch vào đó nghỉ ngơi một lát.

Lâu Mịch mang theo vẻ nghi hoặc theo nàng cùng đi vào.

Lều ấm đặc biệt rộng rãi, vào cửa cũng không cần cúi đầu, giống như một căn phòng ngủ nhỏ, thật ấm áp.

Trì Lẫm giấu hai chai rượu ở đây, đến lúc thì mang ra.

"Ngươi còn giấu cả rượu?" Lâu Mịch tò mò, "Đồng học của ngươi đến rồi, không ở lại trò chuyện với họ, cùng ta trốn trong này có ổn không?"

"Ta đâu ngờ các nàng lại có thể náo nhiệt như vậy, ta có ở đó hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn với các nàng." Lý do của Trì Lẫm rất hợp tình hợp lý.

"Chờ các nàng nhảy thêm một lúc, tiêu hao bớt năng lượng, ta lại ra ngoài cũng không muộn."

Lâu Mịch uống một ngụm rượu, hiểu ra:

Trì Lẫm càng thích ở riêng một mình với ta.

Lâu Mịch vẫn chưa có cơ hội nhìn kỹ Trì Lẫm.

Mặc chiếc trường bào do nàng tự chọn, Trì Lẫm quả nhiên xinh đẹp và hợp một cách lạ thường.

"Ngươi nói ngươi cái đầu thiết gan kia, chẳng cần đổi kiểu tóc, cũng vẫn rất hợp với trường bào." Lâu Mịch vô cùng đắc ý, "Thấy chưa, ta hiểu ngươi cỡ nào, từ sớm đã cảm thấy ngươi hợp với cổ trang."

Trì Lẫm nghĩ thầm, hóa ra ngươi cảm thấy ta hợp mặc đồ tang......

Trì Lẫm nói: "Ta có thay đổi kiểu tóc. Hơn nữa này không phải đầu thiết gan gì cả."

Lâu Mịch lại tự tiện đặt tên linh tinh, đã vậy còn cực kỳ khó nghe.

Lâu Mịch nhìn nàng cười: "Cứng hơn cả sắt, không gọi là thiết gan thì gọi là gì?"

Thấy Lâu Mịch cứ uống rượu liên tục, Trì Lẫm bắt đầu chuẩn bị tiến hành bước hai của kế hoạch "tăng nhiệt".

Nàng lặng lẽ điều nhiệt độ trong lều lên cao thêm.

Lâu Mịch uống rượu xong càng cảm thấy nóng: "Là ta bị ảo giác sao? Sao cảm thấy chỗ này còn nóng hơn trong phòng?"

Trì Lẫm giả vờ vô tình nói:

"Nóng thì cởi áo khoác ra không phải tốt sao?"

Lâu Mịch như bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi nói cũng đúng."

Trong lòng thầm nghĩ: Nàng không chỉ có hứng thú với thân thể ta, mà còn cố ý thiết bẫy rình mò đưa ta đến lều trại một mình. Tốn công sức lớn như vậy chẳng qua chỉ muốn cho ta cởi áo khoác? Đây là lý lẽ gì vậy, sao cảm thấy có chỗ không đúng?

Vừa nghĩ, một bên đã cởi cúc áo.

Đôi mắt Trì Lẫm đã sớm đã hận không thể xuyên qua áo da của nàng mà nhìn thẳng vào bên trong, lúc này càng không dám chớp mắt lấy một lần.

Lâu Mịch cởi được hai nút áo, Trì Lẫm một mặt sốt ruột chờ mong, một mặt lại vì thấy được tình huống quá hoành tráng mà lòng dạ rối bời.

Lâu Mịch toàn bộ quá trình đều đang thưởng thức biểu cảm vừa háo sắc lại vừa thuần khiết thẹn thùng của Trì Lẫm.

Vừa sắp mở viên nút áo thứ ba thì Trì Lẫm nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng tới gần!

"Mịch tỷ —— các ngươi có ở đây không!"

Lâu Mịch vừa nghe ra, giọng của Tạ Bất Ngư.

Lều trại bị mở ra trong tích tắc, Trì Lẫm lập tức nhào về phía Lâu Mịch, chộp lấy cổ áo áo da đang mở một nửa của nàng, hai tay giao nhau ở trước ngực, gắt gao ôm chặt lại.

Lâu Mịch suýt nữa bị siết đến không thở nổi.

Đứng ở cửa lều thấy cảnh tượng như vậy, Tạ Bất Ngư và Phù Đồ im lặng.

"Làm phiền rồi......"

Hai người yên lặng rút lui.

Phù Đồ thật hoài nghi chính mình nhìn thấy gì: "Oa oa."

Tạ Bất Ngư một mặt thỏa mãn: "Ta nói mà."

Phù Đồ: "Hóa ra ngươi nói dẫn ta xem kịch vui, chính là xem cái này."

"Không hay sao?"

"Quá, quá màu vàng."

Tạ Bất Ngư: "...... Ngươi đúng là vẫn chưa tốt nghiệp tiểu học đâu."

Phù Đồ: "Nói bậy cái quái gì!"

Đợi hai người đi rồi, sắp bị ngạt thở Lâu Mịch nhanh chóng lên tiếng nói:

"Trì Lẫm...... Nhanh buông mau."

Trì Lẫm nhanh chóng buông nàng ra.

"Xin lỗi, ta......"

Lâu Mịch che cổ, điều chỉnh hơi thở, vỗ vỗ vai nàng, nhìn qua không những không tức giận mà còn mang theo ý cười:

"Ta hiểu rồi."

Trì Lẫm: "?"

Hiểu ngươi chỉ muốn một mình xem, không muốn để người khác nhìn thấy chút nào.

Trì Lẫm không biết vì sao nàng lại cười như vậy, chỉ biết rằng tiến độ nàng mong chờ vẫn chưa đạt được, vẫn chưa nhìn thấy vết bớt đó.

Đúng lúc Trì Lẫm đang suy nghĩ làm sao khiến Lâu Mịch tiếp tục phối hợp theo ý mình, ông trời liền ra tay giúp đỡ.

Một trận gió lớn quét qua làm lều rung bần bật, bóng đèn trên nóc bị bung đứt, trực tiếp rơi xuống đầu Lâu Mịch.

Trì Lẫm lập tức đưa nàng vào lòng, quán tính quá lớn, Trì Lẫm suýt ngã úp mặt vào vực sâu không thể đo được của Lâu Mịch.

Này thật sự quá kích thích.

Trì Lẫm gần như dốc hết toàn bộ kỹ năng cả đời, ôm lấy Lâu Mịch xoay người như gió, tránh được vật rơi, rồi xoay một cái nữa, đem Lâu Mịch chuyển ngược lại nằm phía trên nàng.

Lâu Mịch chưa kịp phản ứng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, liền thấy Trì Lẫm với vẻ mặt và quần áo hơi lộn xộn xuất hiện dưới thân mình.

Lâu Mịch sau khi phân tích hàng loạt động tác vừa rồi, đi đến một kết luận làm nàng vui sướng:

Hóa ra nàng thích ta ở trên, cùng ta nghĩ vừa khớp nhau.

Hai tay Trì Lẫm vẫn đang nắm lấy cánh tay Lâu Mịch, sau cú xoay người mãnh liệt vừa rồi, nút áo thứ ba của áo da Lâu Mịch cuối cùng cũng bung ra.

Ở khoảng cách gần, Trì Lẫm nhìn thấy rõ ràng.

Ngực trái Lâu Mịch hoàn toàn trắng mịn, cũng không có vết bớt mà nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.