Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 67



Không được, quá ghê tởm rồi.

Trì Lẫm hoàn toàn chịu không nổi việc Đàm Lạc dính lấy mình, một tay đẩy nàng ra xa.

"Làm sao vậy Tiểu Trì Lẫm?" Đàm Lạc tỏ vẻ vô tội, "Không khí chẳng phải rất tốt sao? Sao bỗng nhiên lại không thích?"

Vốn dĩ chưa từng có lúc nào thích...

Có hai người từ phía sau Trì Lẫm đi ngang qua, bước chân vội vàng.

Trì Lẫm nghe thấy họ đang nói hôm nay là trận khai chiến của chiến đội Cửu Thiên tại World Cup mùa đông, sách thì có thể hôm nào đọc sau, nhưng màn thể hiện xuất sắc của Cao Lầu Mịch Tuyết thì chỉ có lúc này. Hai người kia đang vội về nhà xem.

Hôm nay Lâu Mịch thi đấu sao?

Trì Lẫm hoàn toàn không biết, Lâu Mịch cũng chẳng nói gì với nàng.

Khó trách trong khoảng thời gian này Lâu Mịch vẫn luôn không về nhà.

Trì Lẫm lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn WeChat mà Lâu Mịch gửi cho nàng.

Lâu Mịch chắc đang nghĩ trước khi thi đấu muốn gặp nàng như thế nào...

Cảm giác bồn chồn khó chịu dâng lên trong lòng Trì Lẫm cực kỳ khó chịu, nàng lập tức bước nhanh về phía cửa thư viện, cũng chẳng phản ứng gì với tiếng gọi của Đàm Lạc ở phía sau...

Gió biển thổi tới khiến Trì Lẫm có chút khó thở, nàng đẩy vòng chắn bảo hộ màu lam nhạt ra, tiếp tục tiến về phía trước. Có một học sinh cao trung đi ngang qua nàng bằng xe cân bằng, sau khi vượt vài mét lại quay đầu trở lại, đi sát bên cạnh nàng nhìn một lúc lâu mới lấy hết can đảm nói:

"Ngươi, có phải là tiên nữ của trường Tam trung Nam Hồ không?!"

Học sinh cao trung quá mức kích động, nghĩ mãi không nhớ nổi tên Trì Lẫm, chỉ buột miệng hô lên hai chữ "tiên nữ", chính hắn cũng cảm thấy có chút mất mặt.

Trì Lẫm nhìn vào mắt hắn, rồi lại nhìn chiếc xe cân bằng.

Nàng biết loại xe cân bằng này, có tác dụng kỳ diệu như Phong Hỏa Luân của Na Tra, tuy không đạt được tốc độ ô tô nhưng cũng nhanh hơn việc dùng hai chân chạy của bản thân, lại ít tốn sức.

Trì Lẫm bị lôi kéo làm quen mà căng da đầu thừa nhận "Đúng", đối phương lập tức lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh selfie với nàng.

"Chụp ảnh cũng được," Trì Lẫm nói, "nhưng xe cân bằng của ngươi cho ta mượn dùng một chút."

Học sinh cao trung: "Đừng nói xe cân bằng, mạng sống cho ngươi cũng được."

Trì Lẫm: "......"

Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng xe cân bằng. Theo phương pháp mà học sinh cao trung dạy, hai chân kẹp chặt để ổn định, sau đó có thể dùng eo để điều khiển hướng đi của xe cân bằng.

Trì Lẫm vừa đặt chân lên xe cân bằng thì rất không ổn định, suýt té ngã. Nhưng nàng thiên phú xuất chúng, rất nhanh điều chỉnh được thăng bằng, trong vòng 100 mét đã nhanh chóng nắm vững phương pháp điều khiển. Sau khi hiểu rõ, liền tăng tốc độ lên cao nhất.

Đường ven biển rất rộng, Trì Lẫm phóng xe cân bằng trên đường dành cho xe máy với tốc độ tối đa.

Gió biển thổi khiến nàng gần như không mở nổi mắt, trong tình trạng không hề có đồ bảo hộ nào, với một người lần đầu đi xe cân bằng mà nói, tốc độ nhanh như vậy rất nguy hiểm.

Tòa nhà phát sóng trực tiếp đã ở trước mắt, bên ngoài tường của tòa nhà phát sóng trực tiếp cũng đang truyền tình hình trực tiếp trận đấu.

Khi Trì Lẫm một lần nữa chú ý đến màn hình phát sóng trực tiếp, bỗng nhiên phát hiện tình hình trận đấu lại một lần nữa có sự đảo ngược.

Hỗ Hỗ và Tạ Bất Ngư của chiến đội Cửu Thiên đã bị đánh chết, chỉ còn lại Phù Đồ và Lâu Mịch.

Mà đối phương còn có ba người!

Trì Lẫm trong lòng hoảng sợ, sao lại thế này?

Ngồi ở hàng ghế phía trước khu vực khán giả xem phát sóng trực tiếp, bác sĩ Bách lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

Tình hình không ổn rồi, hôm nay Lâu Mịch có vẻ mất tập trung, sau khi giành được Nhất Huyết lúc nãy hoàn toàn có cơ hội chém chết đối phương, nhưng đánh không trúng, vốn có thể một đòn giết chết mục tiêu cuối cùng, lại để đối phương sót lại một chút máu!

Chỉ thiếu mỗi chút đó thôi!

Trận đấu quyết định của các cao thủ đỉnh cao, tuyệt đối không thể để lại bất kỳ khả năng nào, chỉ cần có một chút cơ hội, nhất định sẽ có nguy hiểm bị đối phương phản kích trí mạng.

Hiện giờ chiến đội Cửu Thiên rơi vào thế hạ phong, Phù Đồ cũng sắp hết máu, nàng và Lâu Mịch bị dồn đến đỉnh Ngũ Chỉ Sơn.

Phía sau là vách núi, địch quân hai đường giáp công, đã hoàn toàn vây lại hai ngươi bọ họ.

Bác sĩ Bách tuy không hiểu rõ các thao tác trong esports, chỉ là người ngoài nghề xem cho vui, nhưng cũng nhìn ra được thời khắc hiện tại căng thẳng đến cỡ nào.

Ngồi cạnh nàng hình như là người đại diện vừa bị đuổi ra của chiến đội Cửu Thiên, bác sĩ Bách hỏi nàng:

"Tỷ, hiện tại tình hình như thế nào, Cao Lầu Mịch Tuyết có phải có hậu chiêu gì không mà dám đánh như vậy?"

Trác Cảnh Lam thật sự không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào của khán giả nhiệt tình này, nàng tức đến mức thở không ra hơi.

Nếu có thể gào lên, nàng hận không thể trèo lên mái tòa nhà hét lớn một tiếng.

Nhưng người này rõ ràng là fan của chiến đội Cửu Thiên, Trác Cảnh Lam cũng không muốn trưng ra gương mặt khó chịu với người ta, đành nhịn một bụng lửa, trầm giọng nói:

"Chiến thuật rối tung cả rồi."

Bác sĩ Bách: "À, vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao?"

Trác Cảnh Lam nghĩ thầm, tuy Lâu Mịch có hành động bất thường nhưng nguy hiểm thì không đến mức đó.

Hiện tại tuy thiểu số đánh số đông, mặc dù Phù Đồ cũng sắp chết, chiến đội Cửu Thiên cũng chưa chắc sẽ thua.

Lâu Mịch không phải dựa vào thực lực của bản thân vượt trội hơn người một đoạn lớn mà cứ ngày ngày làm lung tung sao?

Bác sĩ Bách lẩm bẩm: "Không phải lại là uống thuốc bậy bạ làm loạn lên chứ......"

Trác Cảnh Lam chỉ nghe được một bên tai, lập tức nghiêm túc nhìn người phụ nữ ngồi cạnh mình:

"Ngươi là bác sĩ điều trị chính của Lâu Mịch?"

"Đúng, ta họ Bách."

"Uống thuốc bậy bạ là chuyện gì?"

Bác sĩ Bách: "......"

Tỷ tỷ này tai thính thật đấy, chút động tĩnh này cũng bị nàng nghe được?

Lúc trận đấu tiến vào thời khắc căng thẳng nhất, Sturm chuẩn bị mở đội hình, một đòn tiêu diệt cả Phù Đồ và Cao Lầu Mịch Tuyết.

Phù Đồ: "Mịch tỷ, ngươi có kế hoạch gì không?"

Lâu Mịch nhìn lên phía trên, không nhanh không chậm nói:

"Ngươi có thể kéo được cả ba người bọn họ không?"

"Hả? Ba người?" Phù Đồ nói, "Ngài đùa ta sao?"

"Vậy cái phía trên kia thì sao?"

Phù Đồ theo tay nàng chỉ nhìn lên phía trên, lập tức hiểu ý định của nàng.

Kề vai chiến đấu cùng Lâu Mịch mấy năm nay, ủy khuất gì chưa từng chịu qua?

Chịu nhiều rồi cũng thành quen.

"Được rồi, ai bảo ta tuổi trẻ vô tri gia nhập chiến đội Cửu Thiên, lại bị lừa đi luyện tập tank. Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục."

......

Trì Lẫm vất vả lắm mới chạy đến được tòa nhà phát sóng trực tiếp, tay xách xe cân bằng, lao về phía thang máy.

World Cup lần này tăng cường an ninh lên mấy cấp độ, đột nhiên có người chạy như điên trong đại sảnh, nhân viên an ninh lập tức chặn nàng lại.

" Vị nữ sĩ này, xin hỏi có chuyện gì vậy?"

Ngày mùa đông, Trì Lẫm toàn thân đổ mồ hôi, búi tóc chắc chắn cũng bị thổi tung lên bù xù.

Nàng vừa thở hổn hển vừa giải thích: "Ta là người nhà của Lâu Mịch, ta muốn gặp nàng."

"Lâu Mịch?" Nhân viên an ninh nói, "Cao Lầu Mịch Tuyết sao? Nàng hiện tại đang thi đấu, dù ngài có vào được cũng không thể gặp nàng. Hay là ở đây đợi một chút, chờ thi đấu kết thúc rồi liên hệ nàng?"

Trì Lẫm: "Thi đấu xong nàng sẽ xuống bằng lối này sao?"

"Điều đó ta cũng không biết."

Trong đại sảnh không có màn hình phát sóng trực tiếp, Trì Lẫm muốn dùng điện thoại xem phát sóng trực tiếp, nhưng phát sóng trực tiếp yêu cầu đăng ký và còn phải trả phí, loay hoay mãi mới vào được phòng phát sóng trực tiếp, số người online nổ tung, hỗn loạn như cẩu.

Trì Lẫm đáng thương hề hề hỏi đại ca an ninh:

"Xin hỏi hiện tại trận đấu thế nào? Cao Lầu Mịch Tuyết thắng chưa?"

Đại ca an ninh trong giờ làm việc không thể chơi điện thoại, hắn cũng không biết tình hình như thế nào.

Bỗng nhiên, từ tầng trên truyền xuống tiếng hoan hô rầm rộ, Trì Lẫm và đại ca an ninh đồng thời ngẩng đầu.

Đại ca an ninh chỉ lên trên nói: "Nghe động tĩnh này chắc là thắng rồi. Này! Có Cao Lầu Mịch Tuyết ở đó, khi nào chúng ta thua chứ?"

.

Lâu Mịch đâm một thương xuyên qua vách núi phía sau, vô số đá vụn rơi xuống, Phù Đồ mở kích hoạt khiên bảo vệ quanh thân thể nàng, ba người Sturm bị chôn sống tại chỗ, tuy không mất quá nhiều máu, nhưng tầm nhìn ngay lập tức bị che khuất.

Trước mắt một màu đen nhánh, chỉ có màu đỏ máu và lượng máu cuồng rơi không ngừng lóe sáng.

Bọn họ thậm chí còn chưa thấy rõ địch nhân ở đâu, đã bị giết chết dưới cây thương lửa nhanh như chớp của Cao Lầu Mịch Tuyết.

Trên màn hình hiển thị liên tiếp:

"Cao Lầu Mịch Tuyết đã hạ gục Himmel"

"Cao Lầu Mịch Tuyết đã hạ gục Feuer"

"Cao Lầu Mịch Tuyết đã hạ gục Theresa"

Cả tòa nhà phát sóng trực tiếp suýt bị tiếng hét chói tai làm sập.

Cao Lầu Mịch Tuyết luôn có thể mang đến những kinh hỉ ngoài dự liệu!

Trong nháy mắt đảo ngược tình thế tuyệt đối từ tệ nhất thành toàn diệt, hôm nay Cao Lầu Mịch Tuyết vẫn là Cao Lầu Mịch Tuyết nắm giữ nhịp tim của cả thế giới.

"Mịch tỷ——!"

Trận đấu kết thúc, Tạ Bất Ngư tháo tinh tể kết nối, lập tức phi người nhào vào lòng Lâu Mịch.

Lâu Mịch còn chưa đứng dậy khỏi ghế, bị nàng va chạm, ngực vừa khỏi bệnh suýt tái phát:

"Ngươi lên cho ta! Nặng chết được!"

"Mịch tỷ, ngươi đúng là tiểu yêu tinh tra tấn người ta! Sao lúc đầu không bắn tỉa luôn cho rồi? Cứ chờ đến phút cuối mới chơi trò đảo ngược tình thế, ngươi có biết làm vậy tim ta sắp bị ngươi chơi đến chết rồi không!"

Lâu Mịch cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi thật sự cảm thấy đối phương sẽ thắng?"

Tạ Bất Ngư vừa mới định đứng lên, Phù Đồ đã nhảy bổ lên, đè luôn lên người nàng, Lâu Mịch bị hai người đè ép không ngóc lên nổi.

Phù Đồ: "Mịch tỷ! Ta yêu ngươi một vạn năm!"

Tạ Bất Ngư mặt xanh lét: "Đồ khốn! Ngươi cút cho ta!"

Lâu Mịch thở không ra hơi: "......"

Phù Đồ: "Không dậy được! Quá thoải mái!"

Tạ Bất Ngư: "Lần trước không phải bị ta đè cho sảng luôn à? Tin không, tối nay ta đè chết ngươi?!"

Phù Đồ: "Ngươi thử đè một cái xem?"

Tạ Bất Ngư: "Còn dám khiêu khích mẹ ngươi à?"

Lâu Mịch vốn dĩ đã rất bực mình, lại bị ép ăn một miệng cẩu lương không hiểu được, trực tiếp dùng hai chân đá bay cả hai người:

"Đều cút cho ta!"

Tạ Bất Ngư nhìn dấu giày in trên người:

"Mịch tỷ, ngài đây là tức cái gì thế?"

Lâu Mịch biết cú đá vừa rồi mình dùng sức hơi quá, thật ra cũng không cần thiết, mọi người vì vui vẻ quá nên đùa thôi.

Xem đám người xem bóng đá kia đi, sau khi thắng trận đừng nói hai người đè lên nhau, cả đội nhào lên cũng có. Nàng không nên nổi nóng với đồng đội.

Hỗ Hỗ lại đây hòa giải: "Các tỷ tỷ, chúng ta thắng rồi, nên vui mừng một chút chứ. Đừng nóng giận nữa, tức giận có hại cho sức khỏe mà."

Lâu Mịch định nói câu dịu dàng, kết quả Tạ Bất Ngư đuổi theo trước mặt nàng nói:

"Mịch tỷ, ngươi thật sự nên phát tiết một chút cho hả. Hỗ Hỗ nói đúng đấy, cứ nghẹn thế này dễ sinh bệnh lắm."

Lâu Mịch: "......"

Hỗ Hỗ: "Ta đâu có ta đâu có! Oan uổng quá!"

Thôi được rồi, mềm mỏng gì nữa, chiến đội Cửu Thiên hôm nay cũng nên giải tán sớm một ngày.

Sau khi trận đấu kết thúc, Trác Cảnh Lam cuối cùng cũng có thể trở lại.

Từ buổi phỏng vấn tập thể của chiến đội Cửu Thiên sau trận đến khi từng tuyển thủ được phỏng vấn riêng, ánh mắt của Trác Cảnh Lam chưa từng rời khỏi người Lâu Mịch, nhìn đến mức khiến Lâu Mịch vừa bực bội vừa mất tự nhiên.

May mắn là có một đống truyền thông ở đây, Trác Cảnh Lam chỉ có thể nói những lời chính thống, không thể làm gì nàng, tạm thời không phải nghe lải nhải.

Chiến thắng trận đầu, theo thường lệ lão bản câu lạc bộ mời cả đội đi ăn.

Dưới tầng tòa nhà phát sóng trực tiếp tụ tập một đám fan, đủ loại biểu ngữ khẩu hiệu, náo nhiệt vô cùng. Trong tòa nhà cũng có thể nghe thấy tiếng hô đinh tai nhức óc "Thống nhất giang hồ".

Tạ Bất Ngư cùng Phù Đồ chạy đến cửa sổ, chụm đầu vào nhau, cùng giơ tay làm dáng trái tim to đùng.

Fan dưới lầu gào lên như điên.

Hỗ Hỗ khả khả ái ái vẫy vẫy tay, Lâu Mịch đứng bên cạnh cũng làm động tác giống y hệt, chỉ là mặt hoàn toàn không biểu cảm, như thể robot vẫy tay chào hỏi không cảm xúc.

Là fan của Cao Lầu Mịch Tuyết nhiều năm như vậy, mọi người đều biết Lâu tỷ tỷ luôn luôn mặt lạnh.

Nhưng không sao cả, chỉ cần đánh hay, giành quán quân là được rồi, mặt có lạnh cỡ nào cũng là bảo bối trong lòng mọi người.

Sau khi tương tác với fan xong, Lâu Mịch và đồng đội cùng người của câu lạc bộ rời đi bằng lối VIP.

Trì Lẫm ngồi trong sảnh tầng một, nhìn thấy bên ngoài đông nghịt fan, ai nấy đều cầm quạt mini có in hình Lâu Mịch, hết sức kích động.

Nàng nghĩ đến chuyện gần đây fan của Lâu Mịch mắng nàng không ít trên mạng, liền không muốn đi ra ngoài, chỉ lặng lẽ kéo mũ áo khoác lông vũ lên đầu, che kín mặt.

Trời đã bắt đầu tối, fan gần như đã giải tán hết, vẫn không thấy Lâu Mịch xuất hiện.

WeChat thỉnh thoảng có tin nhắn bật lên, nhưng không cái nào là của Lâu Mịch gửi.

Trì Lẫm vừa mệt vừa đói, nhưng vẫn đang chờ.

Đại ca an ninh cùng đồng nghiệp vừa nói vừa cười mặc thường phục đi ra, nhìn thấy Trì Lẫm vẫn ngồi ở đó, "Ơ?" một tiếng:

"Sao ngươi vẫn còn ở đây?"

Trì Lẫm: "Ta đợi nàng."

"Người ta đã đi từ lâu rồi! Đi từ lối VIP đi! Mau về đi, đã đi hơn một tiếng rồi!"

"Thì ra là thế......"

"Ngươi mau đi đi, còn 15 phút nữa tòa nhà sẽ đóng cửa."

Trì Lẫm hoảng hốt hành lễ chào đại ca an ninh, sau đó chậm rãi bước ra ngoài.

Dùng điện thoại định vị vị trí của mình, chiếc xe tự lái đậu ở bãi đỗ trước đó đã tự động chạy tới mở cửa đón nàng.

Ngồi vào trong xe, Trì Lẫm mới ý thức được vừa rồi mình đã hành lễ.

Đại ca an ninh kia có lẽ cảm thấy người này đầu óc có vấn đề.

Cũng đúng thôi, nàng hiện tại đầu óc rối loạn, thực sự không bình thường lắm.

Có lẽ là vì trước đó chạy điên cuồng 5 km mà vẫn không gặp được người, cả ngày cũng chỉ ăn mỗi bữa sáng, Trì Lẫm ngồi trong xe vừa đói vừa mệt, liền ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, có người gõ cửa kính xe đánh thức nàng.

"Tiểu Lẫm, Tiểu Lẫm? Sao ngươi lại ngủ trong xe thế?"

Bành Tử Viện tăng ca đến tận giờ này mới về, đỗ xe vào gara thì phát hiện đối diện có vẻ như có người trong xe của Trì Lẫm, vừa đến gần nhìn, hóa ra là con gái mình đang ngủ trong đó.

Trì Lẫm nhanh chóng tỉnh dậy, từ trong xe bước ra, cùng Bành Tử Viện đi thang máy lên lầu.

Khi cửa thang máy mở, tim Trì Lẫm đột nhiên đập nhanh hơn.

Nàng thậm chí còn chẳng nghĩ ra được câu đầu tiên nên nói gì khi gặp Lâu Mịch.

Cũng may Lâu Mịch luôn là người ngoài lạnh trong ấm, rất chu đáo, sẽ không làm nàng khó xử.

Nhưng Lâu Mịch căn bản không có ở nhà.

Trì Lẫm tắm xong ra, Lâu Lực Hành cũng về đến nhà.

"Viện Viện, mệt mỏi quá a." Lâu Lực Hành thấy Bành Tử Viện ngồi trên ghế sofa đang đọc sách đợi mình, liền lại gần làm nũng một trận rồi hỏi:

"Mịch Mịch đâu?"

"Mịch Mịch chưa về, có phải đi ăn mừng với các đồng đội không?"

Lâu Lực Hành: "Cũng có thể, thắng trận thì câu lạc bộ thường sẽ mở tiệc ăn mừng. Nhưng mà World Cup lần này mới chỉ bắt đầu thôi, còn mấy trận nữa phải đánh, không được uống rượu, chắc cũng không chơi tới khuya đâu. Giờ cũng gần 12 giờ, cũng nên về rồi."

"Vậy ngươi gọi điện hỏi một chút?"

"Con gái lớn thế rồi, ta theo dõi quá sát cũng không thích hợp......"

Hai người đang nói chuyện thì cửa thang máy mở.

Lâu Mịch từ thang máy bước ra, tóc hơi rối, liếc nhìn hai người bọn họ một cái:

"Chưa ngủ à?"

Lâu Lực Hành cùng Bành Tử Viện cùng nhau chào đón: "Này không phải đang đợi ngươi về nhà, để chúc mừng thắng lợi của quán quân chúng ta sao!"

Lâu Mịch cong khóe miệng: "Mới đánh một trận, làm gì có quán quân."

"Ngươi trong lòng ba ba đã sớm là quán quân rồi!"

"Được rồi, một đống lời cầu vồng vừa rồi ta đã nghe quá nhiều, hai ngài sớm nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."

Lâu Mịch bất lực vẫy vẫy tay, nhìn ra rất mệt, Lâu Lực Hành cùng Bành Tử Viện cũng không tiện làm phiền nàng nữa, để nàng đi.

Lâu Mịch đi đến phòng bếp lấy kem ăn, đi ngang qua phòng ngủ của Trì Lẫm.

Cửa phòng ngủ Trì Lẫm mở, nàng đứng ở cửa phòng đang định sấy tóc, Lâu Mịch đột nhiên về đến nhà, nàng chẳng còn tâm trí sấy tóc nữa, tay cầm máy sấy, liên tục nhìn Lâu Mịch.

Nàng đang chờ Lâu Mịch cũng nhìn về phía nàng, chờ nói chuyện với Lâu Mịch.

Nhưng Lâu Mịch đi qua đi lại trước cửa hai lần, đều không dành nửa cái ánh mắt nào cho nàng.

Lâu Mịch vừa ăn kem vừa đi về phòng ngủ, đang muốn đóng cửa thì thấy ở cửa có một người.

"Làm gì vậy." Lâu Mịch tay run lên, kem suýt rơi xuống đất, "Ngươi đi theo ta mà chẳng phát ra chút động tĩnh nào hết vậy? Là quỷ à?"

Trì Lẫm: "Xin lỗi, làm sợ ngươi."

"Có chuyện gì không?" Lâu Mịch vừa ăn kem vừa hỏi nàng.

"Có một chút......"

"Úi, trời quá lạnh, ngồi xe mà chân còn tê cả nửa ngày. Ta phải đi ngâm nước nóng tắm cái đã, có chuyện gì ngày mai hãy nói."

Trì Lẫm nói: "Vậy ngươi đi tắm trước, ta đợi ngươi."

Lâu Mịch gật gật đầu: "Được, vậy ngươi cứ đợi đi."

"Ta đợi ở phòng khách."

"Tùy ngươi."

Lâu Mịch đi tắm, khi Trì Lẫm trở lại phòng khách thì các vị phụ huynh đều ngủ rồi, đợi hơn nửa tiếng cũng không thấy Lâu Mịch ra.

Lâu Mịch giận nàng, có thể hiểu được, rốt cuộc ngày quan trọng như vậy mà nàng lại bỏ lỡ.

Sau đó Trì Lẫm có xem bình luận trên mạng, nói Lâu Mịch lúc đầu trận đấu chậm chạp mới online, hóa ra đang coi điện thoại.

Có lẽ là vì đợi WeChat của nàng.

Trì Lẫm vốn định đi sấy tóc, lại sợ Lâu Mịch ra không thấy nàng, Trì Lẫm đành đội đầu tóc ướt sũng ngồi ở phòng khách, cứ thế ngồi đến một tiếng đồng hồ.

Một tiếng đồng hồ rồi, Lâu Mịch sao vẫn chưa tắm xong? Trì Lẫm lại đi gõ cửa phòng nàng.

"Ngủ rồi." Giọng Lâu Mịch từ phía sau cửa truyền đến, nghe không giống mấy người buồn ngủ.

Trì Lẫm dựa vào cạnh cửa, suy nghĩ một lát nói:

"Ngươi gửi WeChat cho ta, ta có thấy. Lúc đó vừa đúng lúc có việc, nên không kịp trả lời. Đợi ta trả lời lại thì ngươi đã đang thi đấu rồi. Sau đó ta có đến tòa nhà phát sóng trực tiếp, nhưng không gặp được ngươi."

Sau cánh cửa là một khoảng im lặng, Lâu Mịch không trả lời.

"Ta không biết ngươi rời đi từ cửa khác. Thật ra cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là ngươi thắng trận, ta muốn trước tiên chúc mừng ngươi."

Lâu Mịch vẫn không để ý đến nàng.

"Liên quan tới Đàm Lạc..." Trì Lẫm nói tiếp, "Có vài chuyện hiện giờ chưa tiện nói rõ, mà cho dù có nói, ngươi cũng chưa chắc hiểu được, cho nên..."

Cửa đột nhiên được mở ra, Lâu Mịch một tay kéo nàng vào phòng, đẩy dựa lên tường.

Cửa phòng ngủ bị đóng lại lần nữa. Bên trong không bật đèn. Đôi mắt Trì Lẫm tạm thời không thích ứng được với bóng tối, không nhìn thấy rõ gì cả, chỉ có khứu giác trở nên đặc biệt nhạy bén.

Nàng ngửi thấy mùi nước hoa trên người Lâu Mịch.

Là loại hương thơm lạnh lạnh mà Trì Lẫm thích.

"Ngươi còn chưa nói gì, đã chắc chắn là ta không hiểu sao?"

Lâu Mịch vừa mở miệng, Trì Lẫm mới phát hiện hai người gần nhau đến thế.

"Chuyện này nghe qua có chút kỳ quặc......" Trì Lẫm cố gắng làm cho mình trấn tĩnh, không muốn trong giọng nói lộ ra chút hoảng loạn nào.

"Ngươi thực ra rất bình tĩnh." Lâu Mịch áp sát nàng, đẩy nàng vào tường.

Trì Lẫm lùi không thể lùi, chỉ có thể bị buộc dính sát với Lâu Mịch.

Nàng muốn tránh đi, Lâu Mịch liền bắt lấy tay cánh nàng, giam nàng tại chỗ.

"Muốn chạy đi đâu? Hôm nay chưa nói rõ ràng thì đừng mong đi đâu hết."

Trì Lẫm lần đầu tiên cảm nhận được tính công kích của Lâu Mịch.

Hóa ra Lâu Mịch tức giận có thể mạnh mẽ đến thế, Trì Lẫm hoàn toàn bị nàng làm cho sợ hãi.

Giống như là......

Trì Lẫm hỏi nàng: "Ngươi uống rượu phải không?"

"Ngươi ngửi thấy mùi rượu sao?" Lâu Mịch cười lạnh một tiếng, Trì Lẫm đang muốn nói gì nữa, đột nhiên cảm giác môi nóng lên, là Lâu Mịch đang hôn nàng.

Cũng không phải nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, mà là mạnh mẽ cạy mở đôi môi, mang theo sự xâm lược, thậm chí là chút dã tính.

Trì Lẫm hoàn toàn không thể kháng cự, chỉ có thể để mặc nàng hôn.

"Ngươi nói xem, có mùi rượu không?"

Lâu Mịch tạm dừng một lát, cho nàng cơ hội thở dốc.

Trì Lẫm vừa thở hổn hển hai cái, chưa kịp trả lời, Lâu Mịch tiếp tục hôn xuống.

Lâu Mịch ôm chặt lấy Trì Lẫm, Trì Lẫm phát hiện cả người nàng nóng bỏng, chạm vào đâu cũng sẽ chạm vào nàng, đôi tay cũng không biết nên đặt ở đâu cho phải.

Đợi đến lúc Lâu Mịch bắt đầu hôn dần từ môi đi xuống dưới, Trì Lẫm đột nhiên bừng tỉnh, hai tay đặt lên vai nàng, làm động tác kháng cự.

Lâu Mịch dừng lại, hỏi:

"Ngươi không thích?"

Trì Lẫm đôi mắt dần dần thích ứng với bóng tối, lúc này mới phát hiện Lâu Mịch chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, chính là chiếc mà ngày hôm đó bị Trì Lẫm mắng là "Không ra thể thống gì".

Lâu Mịch đặt tay phải nàng ép lên tường, áp sát bên tai phải nàng hỏi:

"Ngươi không tìm được điều mình muốn từ trên người ta, nên đã tìm thấy ở người khác rồi sao?"

Tim Trì Lẫm run lên, dưới ánh sáng mờ mịt, nàng nhìn thấy rõ gương mặt gần sát kia của Lâu Mịch.

Trong mắt Lâu Mịch chứa đựng hơi nước mỏng, nhìn Trì Lẫm đầy chua xót.

Lâu Mịch tiếp tục hỏi nàng: "Ngươi đã từ bỏ ta rồi sao?"

Trì Lẫm phủ nhận: "Không phải......"

"Vậy tại sao từ chối ta?"

Lúc này Trì Lẫm trả lời không được, nàng hoàn toàn bị Lâu Mịch khống chế.

"Rõ ràng ngươi rất có cảm giác. Ngươi biết hiện tại biểu cảm của ngươi là thế nào không?"

"Lâu Mịch......"

"Nếu ngươi không thích ta, bây giờ liền trực tiếp từ chối ta. Nào, ngươi nói với ta, ngươi một chút cũng không thích ta."

Trì Lẫm nói không nên lời.

Lâu Mịch đã nhìn thấu Trì Lẫm, khóe môi hiện ra một nụ cười nhất định phải thắng.

Nụ cười ấy, cái ôm ấy, cùng với cảm giác áp bức không thể nào chống đỡ được kia, đây mới chính là Lâu Mịch chân thật, cũng là "Bệ Hạ" mà Trì Lẫm quen thuộc.

Trì Lẫm như thể đã trở lại trong vòng tay thê tử, để mặc nàng lôi kéo, cảm nhận yêu thương của nàng.