Trì Lẫm thật sự quá ngoan, ngoan đến mức khiến Lâu Mịch cảm thấy mình chẳng khác gì một kẻ cầm thú đi bắt nạt tiểu hài tử, thậm chí còn lo liệu có phải nàng vì sợ hãi nên mới không dám chống cự hay không ——
Tuy khả năng này không cao lắm, dù sao Trì Lẫm nghiêm túc lên thì e là có thể vặn gãy cổ người ta, ấn gãy xương ngực cũng không chừng.
Nguyên nhân chính là vì bản thân Trì Lẫm ẩn chứa sức mạnh cực lớn, không gì làm không được, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không phản kháng, càng khiến Lâu Mịch không đành lòng.
Lâu Mịch buông nàng ra, gỡ những sợi tóc lộn xộn do mình làm loạn trên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt.
Khuôn mặt này thật sự quá đẹp.
Lâu Mịch im lặng mà thưởng thức từng chi tiết trên khuôn mặt Trì Lẫm.
Dưới mắt có nốt ruồi lệ, như thể chỉ chớp mắt thôi là nước mắt có thể rơi xuống.
Thế mà lại là một con tiểu thú hung hung dữ dữ.
Trên đời làm gì có người nào vừa dễ thương lại vừa tương phản như Trì Lẫm?
Mỗi một chi tiết trên người nàng đều khiến Lâu Mịch vừa động lòng, lại vừa đau lòng.
Trì Lẫm bị hai tay nàng nâng mặt lên, rất vất vả mới điều chỉnh lại được nhịp thở hỗn loạn, mở mắt ra.
Lâu Mịch từ trong mắt nàng đọc ra chút gợn sóng.
"Không từ chối ta, xem ra suy đoán của ta là chính xác." Lâu Mịch không nhịn được dùng ngón tay cái vuốt ve nốt ruồi dưới mắt Trì Lẫm, rất nhẹ nhàng, không dám dùng sức, sợ dùng một chút lực cũng sẽ làm hỏng vẻ đẹp của Trì Lẫm,
"Ngươi cũng thích ta, chỉ là... không biết vì nguyên nhân gì, cứ ép bản thân phải kìm nén."
Trì Lẫm vẫn không nói gì, ánh mắt né tránh sang một bên.
Lâu Mịch hiểu rõ, đối với Trì Lẫm thì không nên dùng lời nói.
Ngôn ngữ không có tác dụng gì, phải dùng hành động thực tế.
Lâu Mịch lại hôn nàng, Trì Lẫm do dự một chút rồi nhắm mắt lại, thậm chí trong nụ hôn dài, dịu dàng kia, còn không nhịn được mà nhẹ nhàng đáp lại một chút.
Lâu Mịch cũng không biết tại sao mình lại biết cách hôn như vậy.
Nàng chưa từng hôn ai khác, đương nhiên, từ nhỏ đến lớn, sinh ra năm 2018, học các khoá khóa giáo dục giới tính đủ kiểu, phim giáo dục chính quy hay không chính quy, từ cố ý đến vô tình cũng từng xem không ít "phim giáo dục".
Càng không cần nói sau khi trưởng thành còn có thể đăng ký chơi mấy game người lớn thực tế ảo.
Nhưng Lâu Mịch thực sự chưa bao giờ thực chiến, lần đầu tiên thực chiến lại cảm thấy rất quen thuộc, có cảm giác như đi xe quen đường, tự nhiên như bẩm sinh.
Không biết có phải vì người hôn là Trì Lẫm hay không, như thể nàng đã từng hôn Trì Lẫm như thế này rồi, không có chút cảm giác trúc trắc nào, rất thuận tay thuận miệng.
Có sự đáp lại, Lâu Mịch hứng thú lớn hơn, bên cạnh chính là ghế sofa, Lâu Mịch kéo Trì Lẫm lên ghế sofa.
"Lâu Mịch......"
Giọng nói khàn khàn của Trì Lẫm khiến Lâu Mịch mê mẩn hơi hơi hoàn hồn, mở to mắt.
Hai tay của Trì Lẫm bị nàng đè bên cạnh, vành tai hồng như thể có thể chảy máu, môi đỏ mọng, thậm chí có chút sưng lên.
Trì Lẫm từ trước đến nay luôn sạch sẽ và lịch sự, biểu cảm trên mặt cũng ít khi có nhiều biến hóa.
Còn bây giờ nàng hoàn toàn là một phong thái khác, Trì Lẫm có nề nếp bây giờ trông rối loạn bất kham.
Lâu Mịch biết, tất cả này đều do chính mình gây ra, là nàng khống chế Trì Lẫm.
Trì Lẫm cam tâm tình nguyện để nàng khống chế.
"Ta muốn tiếp tục." Lâu Mịch biết Trì Lẫm lúc này gọi tên nàng, là muốn nàng dừng lại.
Nàng muốn nghĩ dừng, trong lòng như có con hồng thủy mãnh thú, muốn một hơi cắn nuốt sạch Trì Lẫm.
Trì Lẫm nhẹ giọng nói: "Chỉ là......"
"Ta muốn." Lâu Mịch nhẹ cắn cằm nàng, nâng cằm nàng lên.
Trì Lẫm không nói nữa, im lặng mà chấp nhận quyết định của Lâu Mịch.
Bàn tay nóng bỏng của Lâu Mịch có thể cảm nhận được động tác nuốt nước bọt ở cổ họng Trì Lẫm.
Nếu nói Trì Lẫm trước đây là một con dã thú nhỏ hung dữ có răng nanh, có thể trong một ngụm cắn chết người, thì bây giờ, nàng giống như một con chó săn thuần phục, ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân.
Đây là sự áp chế tuyệt đối.
Khoảnh khắc này, Lâu Mịch cảm thấy mình như được Trì Lẫm đặt lên mây, nàng như một nữ hoàng, còn Trì Lẫm là vị thần tử nghe lệnh nàng.
Nàng chắc chắn rằng giây phút này, dù mình đưa ra yêu cầu quá đáng đến mấy, Trì Lẫm cũng sẽ không từ chối.
......
"Sao tóc ngươi ướt đầm dề thế này?"
Khi bật đèn bàn lên, mắt Trì Lẫm bị ánh sáng kích thích đột ngột, khó chịu mà nheo lại.
Lâu Mịch tay mắt lanh lẹ, rất nhanh đã xoay hướng đèn bàn sang chỗ khác.
Trì Lẫm ngồi trên ghế sofa, đôi môi bị nghiền đến đỏ ửng.
Lâu Mịch đi tới sờ sờ đầu nàng, có chút hối hận vì vừa rồi quá kích động, có lẽ hơi quá đáng.
Khi chỉnh lại cổ áo váy ngủ vốn đã bị nàng làm rối trên người Trì Lẫm, nàng phát hiện tóc Trì Lẫm vẫn còn ướt, đã thấm thành một vệt nước nơi lưng áo.
Trì Lẫm cúi đầu, không nói một lời.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Lâu Mịch lo lắng Trì Lẫm cả đời này sẽ không còn phản ứng gì với nàng nữa.
May mắn, năm giây sau Trì Lẫm đã mở miệng:
"Ta định đi tìm ngươi xong rồi mới quay về sấy khô."
"Ồ, là ta làm chậm trễ ngươi. Đến đây, ta giúp ngươi sấy."
Lâu Mịch thực sự đi lấy máy sấy, vỗ vỗ ghế sofa, bảo Trì Lẫm ngồi lại đây.
Trì Lẫm lúc ngồi xuống có vẻ do dự.
Một người ngồi ghế sofa một người đứng phía sau ghế sofa, tư thế này giống hệt việc hai người vừa mới làm trước đó không lâu.
Tiếng máy sấy tóc vang lên, gió khá mạnh, tuy đã có giảm âm nhưng vẫn nghe được. Tóc Trì Lẫm bị thổi tung lên trong không trung, hơi nước dần biến mất trong bóng tối.
Lâu Mịch dùng tay tách tóc nàng ra, tỉ mỉ chia lớp mà sấy khô, đặc biệt chú ý phần gáy, chỗ này rất dễ bị sót lại không khô hoàn toàn.
"Có đau không?" Lâu Mịch hỏi nàng.
"Ngươi nói là..."
"...... Có kéo đến tóc ngươi không."
"Không có."
Lâu Mịch hỏi thêm một câu: "Ngoài tóc ra, còn chỗ nào khác đau không?"
Cái ót Trì Lẫm đặc biệt an tĩnh.
"Ngươi nghe lời như vậy, ai còn không biết xấu hổ mà thực sự xuống tay? Vừa rồi ta cũng thấy mình như một kẻ cầm thú."
Cái ót Trì Lẫm tiếp tục an tĩnh.
"Được rồi." Lâu Mịch tắt máy sấy, "Khô rồi."
Trì Lẫm: "Cảm ơn."
Lâu Mịch bỗng nhiên hiểu ra.
Nàng vừa rồi có chút kích động, miệng Trì Lẫm chắc chắn bị nàng làm đau.
Trì Lẫm đang nghĩ chính là cái đau này sao......
Lâu Mịch đi lấy son dưỡng môi trong túi mình đưa cho Trì Lẫm:
"Xin lỗi, ta lần đầu tiên, không có kinh nghiệm. Thoa chút son dưỡng môi, không thì lát nữa môi sẽ khô nứt."
Trì Lẫm nhận son dưỡng môi, nhìn, không dùng ngay.
Lâu Mịch suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên lại hiểu.
Thỏi son không phải hoàn toàn mới, nàng đã dùng rồi. Giờ lại đưa cho Trì Lẫm, nhìn kiểu gì cũng giống như cưỡng hôn xong rồi tiếp tục tiện tay "chiếm tiện nghi".
"Không có độc đâu." Lâu Mịch cứng đầu chống cự, ngậm ngùi chịu đựng sự xấu hổ, thể hiện sự hào phóng và khả năng chịu đựng tuyệt vời.
Trì Lẫm dùng đầu ngón tay chấm một chút, thoa lên môi.
Nàng chỉ là không quen dùng son môi hiện đại thôi.
Tóc sấy xong, Trì Lẫm dùng dây buộc tóc ở cổ tay buộc gọn gàng.
Lâu Mịch vốn tưởng nàng sẽ buộc kiểu tóc "quả trứng luộc" kia, không ngờ lại là đuôi ngựa cao cao.
"Ngươi sao buộc kiểu tóc này?"
Câu hỏi của Lâu Mịch khiến Trì Lẫm hơi do dự, nghiêm túc hỏi:
"Khó coi sao?"
Lâu Mịch: "Sao lại khó coi? Chỉ là quá đáng yêu, khiến ta không nhịn được lại muốn hôn ngươi."
Trì Lẫm: "......"
Thấy Trì Lẫm bối rối, Lâu Mịch thấy mục đích trêu đùa đã đạt được, cười nói:
"Yên tâm, ta nhịn được. Nhưng có chuyện ta phải biết sự thật, ngươi phải nói rõ ràng với ta."
Trì Lẫm như thể lâm đại địch, ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, chớp mắt cũng không dám chớp mà nhìn Lâu Mịch.
Nếu không vì khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, cổ vẫn còn vài dấu vết bị nàng để lại, thì bây giờ chẳng ai nhìn ra, Trì Lẫm vừa mới bị đè lên tường, hôn đến hỗn loạn như vậy.
"Chuyện của ngươi và Đàm Lạc thế nào?" Lần này Lâu Mịch không tiếp tục ngụy trang cảm xúc, mà thực sự nghiêm túc hỏi Trì Lẫm.
Nàng muốn cho Trì Lẫm hiểu nàng để ý chuyện này đến mức nào.
Trì Lẫm nói: "Giống như ngươi đã nói trước đó, ta thật sự muốn tìm một số thứ trên người Đàm Lạc."
"Thế sau đó tìm được chưa?"
Trì Lẫm lắc đầu, tự giễu nói: "Không có. Ta đoán ta có lẽ bị nàng lừa rồi."
"Hả? Lừa kiểu gì?"
Trì Lẫm đã nhận ra, Đàm Lạc dường như biết nàng muốn gì, cố ý dẫn nàng đi theo hướng nào đó.
Đàm Lạc muốn tạo ra quá nhiều sự trùng hợp chồng chất lên nhau, khiến Trì Lẫm hoàn toàn tin tưởng nàng.
Nhưng Trì Lẫm không phải kẻ ngốc, quá nhiều trùng hợp như vậy chỉ càng khiến người ta hoài nghi mà thôi.
Trì Lẫm xác định Đàm Lạc rất có khả năng không phải Bệ Hạ, chỉ là bằng thủ đoạn nào đó mà biết được về Đại Nguyên, thậm chí còn biết rõ thân phận của Trì Lẫm.
Nếu thật sự như vậy, bất kể Đàm Lạc dùng thủ đoạn gì để biết được những điều này, thì người này tuyệt đối không thể để sống.
Trong mắt Trì Lẫm âm thầm tỏa ra sát khí.
Lâu Mịch: "...... Ngươi không muốn nói thì thôi, không cần thiết phải hung như vậy."
Trì Lẫm: "Ta không hung với ngươi."
"Ở đây ngoài ngươi chỉ có ta, còn có thể hung với ai khác? Chẳng lẽ là với Đàm Lạc sao?" Nói đến đây, Lâu Mịch đột nhiên có một suy đoán kinh hoàng, hạ thấp giọng nói:
"Vì những lời giải thích kỳ lạ mà ta cũng không thể hiểu nổi, nên ngươi muốn giết người diệt khẩu?"
Giết người diệt khẩu với Trì Lẫm mà nói không thể nghi ngờ là chuyện rất nhỏ.
Từ lúc tên của nàng và Bệ Hạ bị viết cạnh nhau, đã bị cuốn vào cuộc đấu tranh chính trị, không còn ai có thể giữ được đôi tay sạch sẽ.
Vì Bệ Hạ, đôi tay nàng đã từ lâu dính đầy máu tươi của vô số người.
Chỉ là nàng hiểu rõ luật pháp thời đại này, cũng không nghĩ sẽ làm Lâu Mịch sợ:
"Giết người là phạm pháp, ta không giết người."
"...... Vốn dĩ ta cũng chỉ đùa một chút mà thôi, nhưng bây giờ thấy ngươi nói nghiêm túc như vậy, ta lại có chút không chắc chắn. Ta hiểu rõ ngươi lợi hại như thế nào. Trì Lẫm, mặt khác ta không thể quản được ngươi, nhưng ngươi hãy nghe ta một câu, tuyệt đối đừng phạm pháp đừng vào cục cảnh sát. Nếu không thì cuộc sống gia đình vất vả lắm mới về quỹ đạo, chẳng phải sẽ bị hủy hết sao."
Lâu Mịch nói chuyện này một cách nghiêm túc, Trì Lẫm suy nghĩ một lúc, Đàm Lạc cũng có thể không cần chết.
Người chết tự nhiên sẽ câm miệng, nhưng cách để người sống câm miệng, nàng cũng không phải không có.
"Được." Trì Lẫm gật gật đầu.
"Ngươi đây chính là miệng nói "Được" với ta rồi, không được đổi ý đấy."
"Ừm, sẽ không đổi ý." Trì Lẫm nói rất thành khẩn, không giống như hai người quen biết đang thỏa thuận chuyện gì, mà giống như đang lĩnh mệnh.
"Ngoan." Lâu Mịch không xoa đầu nàng thì thấy có lỗi với sự nghiêm túc của nàng.
Trì Lẫm thuận theo để nàng xoa đầu một lúc.
Lâu Mịch cảm thấy như đang huấn luyện một con thú cưng, còn bản thân nàng hiện tại chính là chủ nhân.
"Đêm nay ngươi còn định về sao?"
Trì Lẫm không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, ánh mắt có chút lúng túng: "Hả?"
"Ngủ ở chỗ ta, ta muốn ôm ngươi ngủ."
"Kia..."
"Yên tâm, hôm nay thi đấu cả ngày ta thật sự mệt lắm, chút sức lực cuối cùng vừa rồi cũng đã dùng hết, lúc này chỉ cần chạm gối là có thể ngủ rồi, sẽ không khi dễ ngươi đâu."
Lâu Mịch thực ra chỉ nói một nửa sự thật.
Nàng không chỉ mệt, đầu nàng còn đau dữ dội, từ lúc dự tiệc ăn mừng đã đau như muốn vỡ ra.
Về nhà đo chỉ số PT, vượt qua 6, đến tận 6.2.
Trước đây kỷ lục cao nhất chỉ có 5.8, 6.2 là kỷ lục mới toanh.
Trong buổi tiệc ăn mừng, Trác Cảnh Lam cầm ly champagne, gần như dính chặt lấy Lâu Mịch, hỏi dồn nàng về chuyện nàng uống thuốc bừa bãi.
Lâu Mịch gần như bị nàng hỏi điên lên: "Ta khi nào uống thuốc bừa bãi, ngươi cũng không thể vô duyên vô cớ vu oan ta như vậy."
"Ngươi đoán xem sau khi ta bị đuổi đi thính phòng, người ngồi bên cạnh ta là ai?"
"Mẹ nó, ta có thiên nhãn chắc? Làm sao có thể biết ngồi bên cạnh ngươi là ai?"
"Bác sĩ Bách, bác sĩ chủ trị của lão nhân gia ngài."
"Ồ." Lâu Mịch đặc biệt bình tĩnh, "Thế ra nàng thật sự có thời gian rảnh đến, không lãng phí vé VIP hàng đầu."
"Đây có phải trọng điểm không? Nếu không phải bác sĩ Bách nói, ta thật không biết ngươi còn không nghe lời bác sĩ mà uống thuốc bừa bãi. Vừa rồi ta thấy ngươi liên tục im lặng xoa huyệt Thái Dương, bây giờ chắc đau lắm rồi phải không? Ngươi rốt cuộc uống thuốc gì vậy?"
"Đó là quyền riêng tư của bệnh nhân, sao nàng lại kể cho ngươi được?"
"Không cần biết ta nghe từ đâu, ngươi chỉ cần nói thật, rốt cuộc có uống thuốc linh tinh không?"
"Thật không có." Lâu Mịch nói đúng lý hợp tình, vì nàng hôm nay thật sự không uống thuốc kích thích thần kinh.
Không đến lúc vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không uống, nàng cũng không muốn chết oan chết uổng khi còn trẻ.
"Thật sự không?" Trác Cảnh Lam mắt mở to như muốn dán vào mặt nàng.
"Ngươi tránh xa ta một chút... Thật không có."
"Ngươi thề đi."
"Ta không thề."
Trác Cảnh Lam: "......"
"Được rồi." Lâu Mịch nói, "Ta tự hiểu rõ về mình."
Nếu có thể, nàng cả đời này đều không muốn uống thêm một viên thuốc kích thích thần kinh nào nữa.
Nhưng nàng cũng sẽ không vứt bỏ những viên thuốc đó. Hiện tại tình trạng của nàng rất không ổn định, không biết khi nào còn cần đến chúng.
Lâu Mịch chỉ nói là mệt, nhưng Trì Lẫm lại nhìn thấu nàng:
"Đầu có hơi đau không?"
"Hả?"
"Khi ngươi đau đầu, sẽ theo bản năng mà thường xuyên nhướn lông mày trái."
"Ừ nhỉ... Ta cũng chưa phát hiện."
"Ta đến giúp ngươi mát xa, giảm bớt một chút."
Trì Lẫm quá dịu dàng, Lâu Mịch nắm tay nàng:
"Vậy đêm nay không về nữa nha?"
Trì Lẫm: "Ừm."
Nếu đầu không đau như vậy, có lẽ Lâu Mịch thật sự đã định làm thêm một chút gì đó nữa.
Nhưng thủ pháp mát xa của Trì Lẫm vẫn vô cùng kỳ diệu, gần như trong quá trình mát xa, Lâu Mịch thiếu chút nữa đã rơi vào trạng thái ngủ gật.
Sau đó trong lúc mê mê màng màng, Trì Lẫm đang nói phần châm cứu trị liệu gì đó cho nàng, nhưng nàng không nghe rõ lắm.
Rơi vào giấc ngủ sâu, Lâu Mịch hơi có chút ý thức về cảnh trong mơ.
Nàng biết mình đang nằm mơ, mà giấc mơ này như vực thẳm, nàng càng chìm càng sâu, thấy được cảnh tượng trong game "Tái Chiến Giang Hồ".
Đó là đỉnh Tuyết Vực, nơi nàng nhắm mắt cũng có thể đi qua.
Xuống một chút nữa, Tuyết Vực biến mất, nàng thấy một tòa thành xa lạ.
Tòa thành này hùng vĩ trang nghiêm, nàng chưa từng thấy bao giờ.
Sáng hôm sau sắp tỉnh dậy, nàng còn đang tự giải mã tòa thành trong mơ này.
Tại sao lại mơ thấy nó, không chừng là cảnh tượng từ phim tài liệu nào đã xem trước đây.
Nhớ mang máng trong thành có một con sông đào xuyên qua nam bắc để bảo vệ thành, trước khi mở mắt, nàng còn có thể thấy phong cảnh hai bờ sông, hơn nữa nàng còn cố gắng ghi nhớ khung cảnh đó.
Nhưng khi mở mắt, thế giới thật tràn ngập vào mắt, ký ức về giấc mơ đó liền bị kéo đi sạch sẽ, không còn sót lại gì.
Lâu Mịch lại ngừng thần suy nghĩ, cũng không nhớ nổi chi tiết.
"Tỷ tỷ?"
Giọng của Trì Lẫm khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo.
Lâu Mịch phát hiện mình đang gối đầu lên cánh tay Trì Lẫm, cánh tay ôm eo nàng, nằm trong lòng nàng không biết đã bao lâu rồi.
"Tỉnh rồi?" Trì Lẫm hỏi nàng.
"Ừm..." Lâu Mịch nhắm mắt lại, hừ một tiếng phủ nhận, "Muốn Tiểu Lẫm hôn ta mới có thể tỉnh."
Cách nũng nàng giống hệt với Bệ Hạ, Trì Lẫm tâm động khó kìm, thật sự cúi xuống hôn hôn nàng.
"Còn tưởng ngươi sẽ ghét ta gọi ngươi như vậy quá buồn nôn." Lâu Mịch mở mắt, nhìn chăm chú Trì Lẫm.
"Không đâu."
Lâu Mịch ngồi dậy, cảm nhận cơn đau trong đầu đã giảm đi rất nhiều.
Tập trung suy nghĩ lại những gì xảy ra hôm qua, mọi chi tiết nàng đều nhớ rất rõ ràng.
Những sáng trước đây khi thức dậy rời giường, nàng đều cần tốn một khoảng thời gian để hồi tưởng lại những chuyện ngày hôm qua.
Có khi không nhớ nổi, chỉ có thể dựa vào ghi âm trên điện thoại.
Nhưng hôm nay thì khác.
Ngoài tin thắng lợi ở trận đầu World Cup mùa đông ra, quan trọng nhất là từng chi tiết nhỏ khi nàng và Trì Lẫm hôn nhau đều vẫn còn lưu trong đầu nàng.
Biểu cảm của Trì Lẫm, ánh mắt, độ mềm mại của đôi môi, hơi thở khắc chế thở dốc...
Tất cả những điều này Lâu Mịch đều nhớ rõ.
Tâm trạng rất tốt.
"Sáng nay muốn ăn gì?" Lâu Mịch hỏi nàng, "Ta làm cho ngươi nhé?"
"Ta ăn gì cũng được." Trì Lẫm nói, "Tối qua ta không về phòng, không biết thúc thúc và mẫu thân có phát hiện không."
"Ngươi lo chuyện sao. Nếu chưa phát hiện, ta bây giờ có thể đi nói cho bọn họ biết."
"... Ngươi lại làm bậy. Ta lo là bọn họ đã phát hiện."
"Phát hiện thì sao?" Lâu Mịch không hiểu, "Chúng ta không có quan hệ huyết thống, yêu đương đứng đắn đàng hoàng. Đồng tính đã có thể kết hôn hơn chục năm rồi, còn có gì phải giấu giếm? Hơn nữa mẫu thân ngươi rất vui đấy."
"Mẫu thân ta vui?"
"Không phải sao. Lần trước chúng ta uống rượu, thật ra ta uống chưa bao nhiêu, chuyện chúng ta hôn nhau là do a di kể lại cho ta. Hôm đó nàng còn rất mong chúng ta sớm kết hôn."
"Kết hôn." Trì Lẫm kinh ngạc, "Hôn một cái là kết hôn luôn sao?"
Đừng nói thời đại này, chính thời Đại Nguyên các nàng, trưởng bối cũng không làm quyết định như thế.
"Ta cảm thấy a di nói rất đúng." Lâu Mịch nói, "Là nên kết hôn trước."
Trì Lẫm: "......"