Dọc suốt quãng đường, Lâu Mịch vẫn chăm chú chơi game, không hề phản ứng gì với Trì Lẫm. Tốc độ xe thì nhanh đến mức khiến Trì Lẫm cảm thấy... cần phải túm chắc lấy cái gì đó cho an toàn.
Lần trước trên đường tới trường, nàng đã được "mở rộng tầm mắt" với tốc độ cao ngất của phương tiện thời đại này. So với lần đó, lần nay xe có vẻ chậm hơn một chút. Vì vậy sau khi học theo Lâu Mịch thắt dây an toàn, Trì Lẫm yên tâm lớn mật bắt đầu ngắm nghía phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Nơi này xe không cần ngựa cũng chẳng cần người điều khiển. Nàng vẫn chưa hiểu nguyên lý hoạt động là gì, nhưng kỳ lạ là dù có chạy nhanh đến đâu cũng không va vào bất cứ thứ gì.
Dọc đường, các tòa lâu đài mọc san sát, rậm rạp cao cao tầng tầng lớp lớp. Khi ánh nắng chiếu xuống, mặt tường phủ kính sáng lóa như pha lê, vừa chói mắt lại vừa bắt mắt.
Khi xe lao lên một cây cầu vượt, Trì Lẫm dán cả người vào cửa kính, ngoái nhìn xuống. Những con đường bên dưới đan xen như mạng nhện nhưng thứ khiến nàng choáng váng nhất là chúng... treo lơ lửng ngay phía trên mặt biển! Quả thật là quá lớn mật.
Rốt cuộc là vị thợ thủ công nào có thể làm ra loại thành trì điêu luyện sắc sảo đến mức này?
Dám nghĩ là một chuyện, dám làm lại là chuyện khác, kiểu thiết kế này có thể tiết kiệm được rất nhiều không gian, mặc dù có bao nhiêu xe lưu thông cũng chẳng sợ ùn tắc.
Từ lúc chiếc xe bắt đầu chạy lên tuyến đường cao tốc bắc ngang qua biển, tim Trì Lẫm vẫn đập loạn xạ không ngừng.
Lại nói thêm, thật ra đây là lần đầu tiên nàng được nhìn biển từ góc độ như thế này. Trước kia, nhiều nhất nàng chỉ đứng trên bờ biển, nhìn sóng vỗ vào vách đá, nhìn trời với nước hòa làm một.
Hóa ra biển đẹp hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều, mặt trời chiều buông ánh hoàng hôn phủ lên mặt nước, kéo theo một mảng ánh vàng rực rỡ, như dát vàng lên mặt biển. Trì Lẫm nhìn đến ngẩn người, gần như quên mất hô hấp.
Trên cao tốc bắc qua biển, tốc độ giới hạn cực kỳ cao thấp nhất cũng là hai trăm mã (tương đương khoảng 200km/h). Chỉ trong năm phút, các nàng đã băng qua biển, cảm giác như vừa từ tòa thành trì này đến tòa thành trì khác, chỉ cần một cái chớp mắt là xong.
Xe tiếp tục chạy thêm khoảng mười phút nữa thì tới một tòa trấn nhỏ.
Nơi này cây cối xanh mướt rợp bóng, đường xá bằng phẳng, rộng rãi làm người vui mắt. Những căn nhà ở đây không cao vút như bên phía tòa thành trì cạnh biển, nhưng lại vô cùng tinh xảo, mỗi tòa đều tách riêng một mình.
Từ xa nhìn lại, cả khu trông có vẻ đồng bộ về phong cách. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, từ cổng chính cho tới sân vườn, mỗi tòa lại có cách bài trí riêng biệt, toát lên cá tính rất rõ ràng.
Bên trong xe, đột nhiên vang lên một giọng nói: "Lâu Mịch, xin chào. Sắp về đến nhà. Hôm nay gara 1, gara 2 và gara 3 đều còn trống. Xin lựa chọn nơi muốn đỗ xe."
Đây là ai đang gọi điện cho Lâu Mịch? Nghe giọng giống như quản gia của Lâu phủ.
Trong lòng Trì Lẫm tự động phiên dịch câu nói này thành: quản gia Lâu phủ đang hỏi Lâu Mịch, muốn đem ngựa bỏ ở chuồng ngựa nào.
Không sai, chính là nên hiểu theo kiểu này, Trì Lẫm tự thấy mình ngày càng có năng lực "phiên dịch theo lối cổ", cảm giác như vậy sẽ dễ hòa nhập với cái thế giới đầy yếu tố xa lạ này hơn.
Lâu Mịch chọn "Gara 1". Một cánh cửa lớn màu trắng lập tức mở ra, phía trước mặt đất hiện lên một vòng tròn sáng, chiếc xe chậm rãi tiến vào, bánh xe lọt vào đúng hai rãnh lõm ở giữa.
Ngay sau đó, vòng tròn trên mặt đất phát sáng, một làn ánh sáng xanh lam chạy quanh theo chiều kim đồng hồ. Rồi cả chiếc xe bắt đầu chìm xuống dưới.
Xe cũng đi thang máy!
Trì Lẫm mặt ngoài trấn tĩnh, thật ra trong lòng vẫn liên tục kêu "Quá lợi hại" "Quá thần kỳ".
Xe mang cả hai người đi xuống gara 1. Khi xe dừng lại ổn định, toàn bộ đèn bên trong xe tắt ngúm. Lâu Mịch mở cửa bước xuống, Trì Lẫm cũng nhanh chóng đi theo.
Thật ra từ trước nàng đã nhìn ra, nhà họ Lâu là gia đình có tiền.
Dù là ở thời đại nào, có thể sở hữu cơ ngơi xa hoa, độc lập một khu, lại có quản gia thay mặt lo liệu mọi việc thì đều không giàu thì cũng là quyền quý.
Xem đi, phủ đệ tư nhân còn có cả thang máy!
So với thang máy ở trường học, cái loại công cộng người đông chen chúc thì thang máy của Lâu phủ nhỏ hơn, nhưng vẫn đủ sức chứa 4–5 người thoải mái.
Lâu Mịch quay lưng về phía Trì Lẫm đứng ở giữa thang máy, Trì Lẫm lặng lẽ đứng ở một góc, như một vị khách ngoại lai không được tự nhiên.
Cửa thang máy mở, theo Lâu Mịch đi ra ngoài, ban đầu Trì Lẫm còn tưởng phải đi qua một hành lang dài ngoằn ngoèo nơi này chỗ kia, qua khu vườn hoa được chăm sóc tỉ mỉ mới có thể đến thính đường (phòng khách). Không nghĩ tới cửa thang máy vừa mở, chính là một gian thính đường rộng lớn như vậy xuất hiện trước mắt.
Lâu Mịch đi vào một gian phòng lấy thứ gì đó ra, sau đó vòng qua người Trì Lẫm rồi lại ấn nút thang máy, có vẻ như chuẩn bị rời đi.
Trì Lẫm: "Tỷ tỷ còn có việc bận sao?"
Lâu Mịch có vẻ vẫn còn hậm hực chuyện trước đó bị nàng gọi lung tung: "Có thể đừng làm phiền ta được không? Câu lạc bộ có một đống việc cần làm, nếu không phải ba ta điên cuồng đuổi theo ta, ta căn bản không có thời gian hầu hạ ngươi."
Trì Lẫm không chút nào tức giận nói: "Tỷ tỷ đi lo việc quan trọng đi, ta một mình được rồi."
Sau khi Lâu Mịch rời đi, Trì Lẫm thong thả đi dạo quanh thính đường. So với phủ Tướng quân nàng từng ở trước kia, nơi này cũng không kém cạnh gì về độ rộng rãi, tinh tế. Tất nhiên nếu đem so với hoàng thành cấm cung thì không thể so được, nhưng dù sao nàng cũng chỉ trụ ở trong cung có một đêm, đã bị hạch tội rồi bị lưu đày.
Ở giữa thính đường có cái màn hình pha lê lớn nhất đến giờ mà nàng từng gặp, gần như chiếm cả một mặt tường.
Hiện tại trong nhà chỉ có một mình nàng, nàng có thể thoải mái thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, đi đến cái màn hình pha lê kia sờ soạng quanh một vòng, vừa cố tình tìm kiếm khắp nơi cái chốt mở khởi động.
Tìm nửa ngày cũng không tìm được, Trì Lẫm đành tạm thời từ bỏ, đi đến chỗ khác xem tiếp.
Thời đại này có vẻ rất thích pha lê, ngay cả bàn ghế đều là pha lê.
Mà cái ghế kia cũng quá lớn, lại quá mềm... Trì Lẫm không dám tùy tiện ngồi xuống, tự biết thân phận mình chỉ là một người ngoài, không tiện làm loạn. Nàng chỉ dùng tay ấn ấn thử thử, hoàn toàn có thể tưởng tượng lúc ngồi xuống đệm ghế lún xuống như đậu hũ, cứ như vừa ngồi lên là xương cốt cũng sẽ mềm nhũn ra.
Người thời đại này cũng quá biết hưởng thụ.
Trì Lẫm xoay vòng một lúc, trong khi đang thưởng thức đồ trang trí thì bỗng đói bụng.
Nhà bếp ở đâu nhỉ? Nàng rất muốn được tận mắt kiến thức xem nhà bếp thời đại này biến hóa đến mức nào, tiện thể cũng lấp đầy cái bụng đói meo của mình.
Nàng lần lượt mở từng cánh cửa đi qua, thế mà chẳng thấy chỗ nào giống nhà bếp cả. Mãi đến khi phát hiện một khu vực trong đó có một chiếc tủ đông rất lớn, bên trong chất không ít các loại đồ ăn.
Nhưng, bếp ở đâu? Làm sao nhóm lửa? Củi để ở đâu?
Trì Lẫm một mình một người lầm bầm nói một câu: "Rốt cuộc làm sao mới có thể ăn cơm?"
Giọng nói vừa dứt, vách tường bên trái bỗng nhiên nhấp nháy, đèn phòng bếp hoàn toàn bật sáng, dọa Trì Lẫm nhảy dựng.
"Trì Lẫm, buổi tối tốt lành. Đêm nay muốn ăn gì?"
Trì Lẫm nhìn kỹ thì thấy nơi phát ra âm thanh là bức tường phát sáng nhấp nháy, hình sóng gợn dập dềnh theo giọng nói. Âm sắc kia rất giống với giọng quản gia lúc nãy trong xe Lâu Mịch, chẳng lẽ là quản gia đang gọi điện cho nàng?
Cái điện thoại này lại không cần ấn nút nghe mà vẫn có thể trực tiếp trò chuyện, càng thêm tiện lợi.
Trì Lẫm đi lại gần, hỏi: "Đêm nay có món gì có thể lựa chọn?"
Trên tường nhanh chóng hiện lên một loạt hình ảnh món ăn sinh động, chia thành các mục như: món khai vị, canh, món chính, món phụ, đồ ngọt...
Chỉ riêng khai vị đã có 15 loại, rất nhiều tên nàng chưa từng nghe qua, căn bản không thể chọn.
May mắn bên dưới những lựa chọn này còn có "Phần ăn".
Phần ăn là đã phối hợp sẵn, lúc này đã là chiều tối 7 giờ 35 phút, phần ăn theo hình thức bữa tối, chia làm "Bữa tối năng lượng thấp" "Bữa tối kiểu Trung" "Bữa tối kiểu Tây" "Bữa tối kiểu Nhật" và "Bữa tối kiểu Thái".
Lại còn có nhiều như thế nữa... xem không hiểu!
Trì Lẫm: "Tùy tiện gì cũng được, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được rồi."
Thứ đang trò chuyện với nàng, chính là hệ thống trí tuệ nhân tạo "X-H", sản phẩm hàng đầu của tập đoàn N-COUNT, được tung ra thị trường cách đây một năm. Hệ thống này giúp các gia đình hiện đại giải quyết rất nhiều việc nhà phiền toái, tiết kiệm công sức và thời gian quý báu của con người.
Trong đó, nấu ăn chính là chức năng chủ lực được nhiều người yêu thích nhất.
Sau khi được đăng ký là thành viên gia đình, X-H có thể trực tiếp tiếp nhận mệnh lệnh của thành viên gia đình, dựa vào thực phẩm trong tủ lạnh để chế biến ra món ăn phù hợp khẩu vị.
Trước khi có X-H, thị trường đã từng xuất hiện một vài dạng trợ lý nhà bếp cùng loại. Nhưng đồ ăn làm ra luôn thiếu đi một chút "ý vị", món cũng không đủ phong phú, hỏa hầu (*) thì hoàn toàn không bàn đến được.
(*)hỏa hầu: là sự điều chỉnh và khống chế lửa/nhiệt khi nấu, để món ăn đạt đến độ chín vừa phải, ngon đúng chuẩn, không sống, không khét, không dai, không nhũn...
Cho đến khi X-H ra đời, chỉ trong thời gian ngắn đã chiếm lĩnh toàn bộ thị trường hệ thống nhà thông minh.
Cổ nhân xuyên không - Trì Lẫm, đang phải đối mặt với sản phẩm tiên phong chỉ có thể xuất hiện sau mấy trăm năm.
X-H sau khi nhận được mệnh lệnh từ nàng, nhanh chóng phối ra một thực đơn.
"Căn cứ vào thói quen dùng bữa tối ngày thường của ngài, sẽ chuẩn bị các món: Hamburger sườn heo chiên và Coca đá. Thời gian hoàn tất: 30 giây. Hy vọng ngài có một buổi tối tuyệt vời."
Hamburger sườn heo chiên và Coca đá là gì, Trì Lẫm háo hức chờ đợi muốn thử.
Trên mặt tường bắt đầu đếm ngược bằng những con số phát sáng. Trì Lẫm nhận ra đó là thứ nàng từng gặp trong bài kiểm tra toán sáng nay, hoặc từng thấy loáng thoáng trong chợ của người phương Tây thời trước, nhưng nàng vẫn chưa thật sự hiểu lắm.
Trì Lẫm quan sát con số, "Đinh" một tiếng, bên cạnh tủ lạnh một cái hộp vuông nhỏ tự động mở ra, từ trong tỏa ra ánh đèn vàng ấm áp, đẩy ra một cái khay màu trắng.
Trên khay để một cái bánh được cắt thành hai nửa trên dưới, nhét đầy thịt và đồ ăn với bánh, cùng với một ly nước đen lạnh băng sủi bọt.
Trì Lẫm nhìn ly nước đen kia, có cảm giác như nhìn thuốc độc.
Đây là hamburger sườn heo chiên và Coca đá? Nhưng mà... Sao không có đũa? Không có đũa thì làm sao gắp đồ ăn?
Nàng cúi người nhìn vào hộp đồ ăn nhỏ, đoán đó chính là thông đạo nối với "hậu trù" (nhà bếp phía sau).
Trì Lẫm hỏi cái hộp: "Xin hỏi, đũa ở đâu vậy?"
Không ai trả lời nàng.
Trì Lẫm: "..."
Hay là giọng ta không đủ lớn, hậu trù không nghe thấy?
Nàng hít một hơi, rồi lớn tiếng nói: "Các hạ hậu trù, có thể hiện thân một chút được không?"
Phòng bếp vẫn yên tĩnh như cũ.
Trì Lẫm buồn rầu, các hạ hậu trù và quản gia hay là không gặp chủ nhân sao? Vậy chủ tớ làm sao giao lưu với nhau?
Lại đi xem bữa tối.
Chẳng lẽ hamburger sườn heo chiên này phải dùng tay bốc lên ăn? Có phải hơi bất nhã không nhỉ?
Bất quá hiện giờ cũng không có ai khác, hơn nữa, tinh thần nghiên cứu sự vật mới của Trì Lẫm luôn vượt xa cả thói quen lễ nghi.
Nàng đem bữa tối mang đến thính đường, quy quy củ củ ngồi trên đệm mềm mại, nhấc lên lớp bánh mì trên cùng của hamburger.
Khi nàng cầm bánh mì, trong lòng kinh ngạc cảm thán, bánh này cũng thật mềm mại, xúc cảm rất tốt, lại còn thơm quá...
Tuy nhiên, sau khi nghiên cứu kỹ kết cấu của cái gọi là "hamburger", nàng cảm thấy hình như không nên tách riêng từng phần ra ăn, hai lớp bánh trên dưới có phải cần kẹp thịt và rau dưa ở giữa ăn cùng nhau mới đúng không?
Vậy nên mới không cần đũa, dùng đũa ngược lại không tiện ăn.
Chắc chắn là như vậy, Trì Lẫm tự hài lòng gật đầu: Ta thật sự quá thông minh.
Cầm hamburger vững vàng, không màng đến văn nhã mà cắn xuống một miếng, nước thịt đậm đà cùng rau giòn tươi mát cùng lúc ập vào miệng Trì Lẫm, hương thơm lan tỏa. Quá ngon! Thật sự quá ngon!
Trì Lẫm một hơi ăn hết hamburger, lại nhìn đến ly nước màu đen kia.
Nước đen vẫn sủi bọt, xung quanh ly pha lê đã đọng một lớp hơi nước, nhìn ra được nó cũng thật lạnh.
Nước này uống vào thì sẽ có vị gì?
Trì Lẫm ghé mũi ngửi ngửi thử, cơ bản không ngửi ra mùi gì, nhưng thật ra những bọt khí kia nhảy lên đầu mũi nàng, có một chút thú vị khác lạ.
Trì Lẫm do dự, nhưng lại đặc biệt mong đợi.
Hạ quyết tâm, Trì Lẫm uống thử một ngụm, cư nhiên là ngọt, bọt khí cũng thật sảng khoái, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng.
Nàng ngửa cổ, một hơi dốc hết ly Coca đá lạnh đến mức "tê răng buốt óc", khí ga từ trong cổ họng vọt ngược lên, khiến đôi mắt cũng không mở nổi.
"A——" Trì Lẫm không nhịn được kêu ra tiếng.
Thật khó chịu... Nhưng sao lại mơ hồ có chút sảng khoái là làm sao?
Rồi suốt một lúc lâu sau đó, mũi nàng vẫn còn tê tê, cứ cách mấy giây lại hít vào nhăn mặt.
Sau khi ăn xong Trì Lẫm nằm liệt trên sofa, tự hỏi một vấn đề —— tại sao người thời đại này lại có khuynh hướng tự ngược?
Mà đáng sợ nhất là nàng có vẻ cũng bắt đầu bị dạy hư rồi.