Trì Lẫm ăn tối xong, tinh thần đã khôi phục không ít.
Muốn tìm được Bệ Hạ, trước tiên phải hiểu rõ quy tắc của thời đại này thì mới có thể làm được nhiều việc với ít sức nhất.
Phòng khách có một bức tường sách nguyên vẹn, đầy ắp những cuốn sách giấy, trong đó có một phần là sách lịch sử liên quan.
Trì Lẫm phát hiện cách đóng sách, sắp chữ, kể cả chữ viết... đều khác hẳn với quy chuẩn ở Đại Nguyên. Thậm chí, toàn bộ đều là chữ giản thể.
Trì Lẫm bắt đầu xem từ sách lịch sử.
Cuốn này có tên là "Cấu trúc lịch sử 5000 năm", trong sách liệt kê tỉ mỉ tên các triều đại. Trì Lẫm đọc từng chữ từng chữ một, vậy mà không có triều đại "Nguyên" nào cả.
Sao có thể thế được? Đại Nguyên từ khi khai quốc đến nay đã có lịch sử lâu dài 124 năm, tạo nên cảnh thịnh vượng chưa từng có và mở ra thời đại thái bình, mưu thần như mưa, danh tướng xuất hiện từng đợt... Đến khi Bệ Hạ lên ngôi thì đúng lúc loạn trong giặc ngoài, nhưng tì vết không che được ánh ngọc, sao lịch sử lại không đề cập đến một câu nào?
Trì Lẫm hoàn toàn không hiểu: "Tại sao triều Nguyên lại không được ghi chép một chút nào?"
Trì Lẫm vốn đang lầm bầm, lại bị hệ thống X-H thu nhận được tiếng nói, phân tích từ khóa mấu chốt "Tại sao", kích hoạt chế độ hỏi đáp. X-H lên tiếng:
"Trì Lẫm, ngươi muốn tìm hiểu thông tin liên quan đến triều Nguyên sao?"
Trì Lẫm đang tập trung tinh thần thì bị tiếng nói đột ngột xuất hiện làm hoảng sợ, phát hiện tiếng nói này vẫn từ trên tường truyền đến.
Nàng đi đến bên tường, thấy trên tường hiện ra một dòng chữ, chính là câu nói vừa rồi không biết ai đã nói.
Nhưng, chữ viết này là "triều Nguyên", chữ "Nguyên" này hẳn không phải là chữ "Nguyên" giản thể, vì Trì Lẫm hôm nay đã thấy chữ "Nguyên" này trong sách giáo khoa.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Trì Lẫm hỏi về phía bức tường đang sáng lên.
"Ta là hệ thống thông minh gia đình X-H do công ty N-COUNT sản xuất. Ngươi có thể gọi ta là XH, cũng có thể đặt cho ta cái tên mà ngươi thích."
"Hệ thống thông minh gia đình là cái gì?"
"Câu trả lời đến từ Bách Khoa Toàn Thư: Hệ thống thông minh gia đình là một tổ hợp ứng dụng các công nghệ tiên tiến như máy tính, internet, điều khiển bằng trí tuệ nhân tạo và điện toán đám mây. Nó tích hợp hệ thống dây dẫn thông minh, thiết bị điện tử y tế và các nguyên lý công thái học, nhằm thích nghi với nhu cầu cá nhân hoá của con người trong sinh hoạt hằng ngày..."
X-H dùng giọng nữ dễ nghe, không nhanh không chậm mà phổ cập cho Trì Lẫm kiến thức về những đồ vật ngoài lĩnh vực hiểu biết của nàng.
Trì Lẫm bị những thuật ngữ chuyên môn đó làm choáng váng một chút, nhưng vẫn cố gắng ghi nhớ.
"Vậy ngươi cũng không phải con người thật, mà là một... hệ thống?"
"Đúng vậy, ta khác với loài người các ngươi. Nhìn từ góc độ sinh học khái quát, loài người là giống loài thuộc họ người, các ngươi là loài linh trưởng trí tuệ cao, có đặc tính xã hội. Còn ta là sản phẩm do con người các ngươi sáng tạo ra, cấu thành từ chuỗi mã lệnh, tín hiệu số và thiết bị điện tử, cấu thành một chỉnh thể chức năng..."
Trì Lẫm: "Ngươi không phải là người vậy mà vẫn có thể đối thoại với ta?"
X-H: "Không chỉ có thể đối thoại đâu, ta còn có thể làm rất nhiều việc khác nữa đó."
Trì Lẫm cảm thấy cái hệ thống này đúng là uyên bác, lại vô cùng có trật tự. Tuy tạm thời nàng vẫn chưa hiểu lắm mấy khái niệm như "chuỗi mã lệnh" hay "thiết bị điện tử", nhưng nàng có linh cảm có thể từ hệ thống này hiểu biết thời đại này một cách nhanh chóng và toàn diện hơn.
Quan trọng nhất là, nó nói nó không phải loài người mà chỉ là máy móc do loài người sáng tạo ra, không giống như Lưu Hủy Hân có quá nhiều vấn đề phức tạp.
Hỏi chuyện nó có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Trì Lẫm hứng thú bừng bừng quay trở lại nhà bếp, nhìn thấy lựa chọn "Đồ ăn vặt", chọn "Khoai tây chiên".
Ngay lập tức, chiếc hộp nhỏ lại mở ra, những miếng khoai tây chiên màu vàng óng bóng béo ngậy được đưa ra, bên cạnh còn thêm một ít sốt cà chua.
Vẫn như cũ không có đũa, Trì Lẫm cũng không lấy làm lạ nữa, bưng khay khoai tây chiên về, vừa ăn vừa tiếp tục mở đại hội hỏi đáp với X-H.
Từ lịch sử thay đổi triều đại, đến Chiến tranh thế giới lần đầu tiên, rối đến thế chiến thứ hai, rồi cả cách mạng công nghiệp các thời kỳ... Trì Lẫm ngồi úp mặt vào tường hào hứng hỏi chuyện X-H, hỏi liên tục vô số vấn đề.
......
Tối qua Lâu Mịch gần như không ngủ ngon. Nói chính xác hơn, sau khi cãi nhau một trận lớn với Lam tỷ, chất lượng giấc ngủ của nàng bị tụt dốc không phanh.
Hơn nữa, kỳ World Cup mùa đông đang đến gần, nàng chỉ muốn đánh thêm vài trận đấu tập, tranh thủ mài giũa lại đội hình mới này cho ổn đã.
Mấy ngày nay hễ đầu óc vừa rảnh rỗi, câu nói của Lam tỷ hôm đó lại hiện lên trong đầu nàng, lặp đi lặp lại như kim châm vào cột sống.
Chuyện Lam tỷ nổi điên ở câu lạc bộ, nàng hoàn toàn biết là vì cái gì, còn không phải vì chuyện lần đó sao?
Ban đầu Lâu Mịch định mấy hôm nữa mới qua giải quyết, nhưng nghĩ lại, thấy Lam tỷ một mình dẫn theo Phù Đồ và Tạ Bất Ngư hai cái tên hiền lành vô tội, bị đè đầu cưỡi cổ, trong lòng nàng thật sự có điểm băn khoăn.
Sau khi Tiểu V và A Bảo bị người khác đào mất, chiến đội "Cửu Thiên" đã hoàn toàn thay đổi. Đội viên kỳ cựu chỉ còn hai người, những tân binh vừa gia nhập khiến Lam tỷ ngại không tiện bại lộ gương mặt thật, thế là Phù Đồ và Tạ Bất Ngư nghiễm nhiên trở thành đối tượng trọng điểm bị hãm hại.
Tất cả đều vì Lâu Mịch gây ra, nàng vẫn nên đi giải quyết một chút cho thỏa đáng.
Sau khi ném Trì Lẫm ở nhà, Lâu Mịch tiếp tục lái xe thẳng đến tòa nhà của câu lạc bộ.
Đến gara của câu lạc bộ ENIAC, Lâu Mịch đậu xe xong thì trực tiếp đi thang máy lên tầng 98.
Chỉ mất chưa đến một phút đã lên tới tầng 98. Ở thời đại này, mọi thứ đều chạy đua với tốc độ, càng nhanh càng tốt.
Đứng trước cửa kính nhìn xuống bên dưới, Lâu Mịch thấy ánh đèn toàn thành phố đã sáng rực. Trên đường cao tốc, mỗi chiếc xe đều đã được cài đặt sẵn lộ trình, chúng biết mình phải đi về hướng nào, không hề sai lệch.
Cửa thang máy vừa mở, logo ENIAC xuất hiện trước mắt, chữ màu đỏ quen thuộc, đặc biệt nổi bật.
ENIAC – siêu máy tính đa năng số một thế giới. Ngày trước chính vì cái tên này mà Lâu Mịch bị thu hút, quyết định gia nhập ENIAC, sáng lập chiến đội Cửu Thiên, dẫn dắt bọn họ giành về vô số chức vô địch.
ENIAC từng là nơi nàng đặt trọn tình cảm chân thành, là nơi nàng sẵn sàng đánh đổi tất cả.
Nhưng hôm nay, đứng trước cánh cửa này, nàng lại cảm thấy có chút mệt mỏi, thậm chí không muốn bước vào.
Nàng dừng lại chần chừ một lúc trước quầy đồ ăn vặt, còn chưa kịp đi vào thì có người ôm laptop từ bên trong vội vàng bước ra, nhìn thấy Lâu Mịch:
"A? Mịch tỷ, ngươi đến rồi?"
Lâu Mịch "Ừm" một tiếng, hỏi: "Trác Cảnh Lam có ở đây không?"
Lễ tân: "Không chỉ có ở đây thôi, mà còn chờ ngài cả ngày..."
Lâu Mịch: "......"
Lâu Mịch đi khắp nơi tìm kiếm vũ khí gì đó để phòng thân. Nếu Trác Cảnh Lam muốn liều mạng cùng nàng tử chiến, nàng cũng cần có đồ gì đó để tự vệ.
Tìm quanh bàn làm việc trước quầy lễ tân nửa ngày, nhưng thứ thì to quá, thứ lại nhỏ quá, chẳng có gì vừa tay để dùng.
Cuối cùng, khó khăn lắm mới lôi ra được một chai keo dán, Lâu Mịch đành cầm tạm nó.
Nếu Trác Cảnh Lam mà bắt đầu mở miệng "xổ" ra cái điệu chửi rủa dồn dập như bắn rap quen thuộc, vừa hay có thể lấy chai keo bịt miệng nàng ta lại luôn.
Trác Cảnh Lam năm nay 41 tuổi, còn độc thân, là một trong những cổ đông lớn nhất của ENIAC, người từng dìu dắt Lâu Mịch bước vào đấu trường thực tế ảo. Vừa là huấn luyện viên, vừa là ân sư – tri kỷ, đồng thời là đại diện hiện tại của nàng.
Lam tỷ ngoài trừ tính cách hơi thô lỗ ra thì cơ bản không có tật xấu gì nghiêm trọng.
Lâu Mịch vừa vào đến câu lạc bộ thì nhóm tân binh vẫn đang luyện tập.
Mỗi người đều nằm trên chiếc ghế chuyên dụng của mình, nhắm hai mắt lại, tay cầm thiết bị giảm áp.
Thứ thiết bị này ra đời cùng thời với thể thao điện tử thực tế ảo chuyên nghiệp, dùng để phân tán áp lực khi não hoạt động với cường độ cao trong những trận chiến khốc liệt, rồi chuyển bớt một phần áp lực vào tay nắm.
Lúc căng thẳng có thứ để bóp sẽ giảm áp lực, đồng thời còn có thể theo dõi huyết áp não của tuyển thủ. Nếu vượt quá chỉ số bình thường thì yêu cầu rời khỏi trò chơi ngay lập tức.
Khi Lâu Mịch bước vào, vài hậu bối nhỏ giọng chào nàng, không ai dám chào lớn tiếng, sợ làm phiền đội viên đang luyện tập.
Nàng khẽ gật đầu đáp lại từng người, nhưng vẫn tiếp tục tìm bóng dáng Trác Cảnh Lam. Vừa mới quay đầu lại, một cái đầu đột ngột thò ra ngay sau lưng nàng.
Chai keo dán trong tay trực tiếp bị nàng bóp nát.
Lâu Mịch: "......"
Trác Cảnh Lam: "Ngươi làm chuyện gì trái lương tâm phải không? Sao lại sợ nhìn thấy ta như vậy?"
Lâu Mịch: "Không có gì......"
Bàn tay mở không ra được, cái chai keo dán này sao dính quá thế?
Lâu Mịch định dùng bàn tay trái để cứu vớt bàn tay phải đã dính chặt thành nắm đấm, ai ngờ ngón cái, ngón giữa và ngón trỏ bên tay trái cũng dính chặt vào luôn.
Cái tình huống gì thế này?
Đáng lẽ nàng không nên đến......
Trác Cảnh Lam có vẻ không phát hiện ra sự bất thường của nàng, cũng chẳng thét lên như mọi lần thấy người là quát, trái lại còn khoác vai nàng, chậm rãi đưa nàng vào phòng làm việc.
"Ăn tối chưa?"
Khi hỏi câu này, Trác Cảnh Lam thậm chí còn mang theo nụ cười ôn hòa.
Lâu Mịch: "Ngài đừng như vậy, ta sợ."
Trác Cảnh Lam cười cười: "Sao lại thế, trên đời này còn có gì có thể làm Lâu tỷ tỷ nhà ta sợ hãi chứ?"
"Yêu hồ ly nghìn năm vạn năm tu luyện chưa ăn thịt người, chỉ mỉm cười với người, thế còn không đáng sợ sao?"
Trác Cảnh Lam trực tiếp giơ tay định đánh, Lâu Mịch lại cười cười:
"Thế này mới là Lam tỷ quen thuộc của ta."
Trác Cảnh Lam không có sức lực mà đôi co với nàng, tay giơ lên nhưng không thực sự đánh xuống, chỉ hữu khí vô lực phẩy sang một bên:
"Nói thật đi, hai ngày nay ngươi không vác mặt đến câu lạc bộ là trốn ta phải không?"
Lâu Mịch: "Sao có thể chứ, tất cả là tại ba ta cùng bạn gái của hắn đi công tác ở đâu đó, tiện tay giao đứa con gái tiểu quỷ xui xẻo của bạn gái hắn cho ta chăm sóc. Con nhãi ranh đó ngươi cũng gặp rồi, chỉ cần không nhìn chằm chằm nàng một phút thôi là quốc gia tổn thất một trăm triệu liền."
Trác Cảnh Lam cười ha hả: "Ba ngươi với mẹ kế ngươi không có ở nhà, sao ngươi không mau chóng ném Trì Lẫm vào núi sâu rừng già đi. Còn chăm sóc nàng nữa, là ai dựa ngươi?"
Lâu Mịch nhíu mày: "Nàng không phải mẹ kế của ta. Hai người đó còn chưa kết hôn đâu."
"Chưa kết hôn thì sao, họ đã ở chung với nhau rồi, lấy giấy chứng nhận cũng chỉ là chuyện sớm muộn, có khác gì đâu?"
Lâu Mịch không tiếp lời. Trác Cảnh Lam phát hiện bản thân vừa lỡ lời. Muốn khuấy động không khí một chút, ai ngờ lại nhắc đúng chuyện khiến Lâu Mịch không thích.
Lâu Mịch bình thường không cười đã đủ khiến người ta khiếp vía rồi, huống chi khi nàng có chút phiền hay bực tức, chỉ cần lộ một chút sắc mặt lên khuôn mặt vốn lạnh tanh kia là đủ dọa người điếng hồn. Đến cả quỷ gặp còn phải né đường.
Lâu Mịch và Trác Cảnh Lam đều không tự nhận ra, cả hai đều là kiểu "kẻ tám lạng người nửa cân", sợ đối phương chẳng kém gì nhau.
"Không rảnh đôi co với ngươi," Trác Cảnh Lam hừ một tiếng. "Chuyện lần trước nói với ngươi, ngươi suy nghĩ xong chưa?"
Quả nhiên, chuyện nên đến thì vẫn sẽ đến.
"Chuyện giải nghệ?" Lâu Mịch cúi đầu nhìn đôi tay bị dính thành một khối.
"Chưa suy xét kỹ sao?"
Lâu Mịch không nói gì.
Trác Cảnh Lam muốn thở mà không thở được.
"Lần trước nói với ngươi chưa đủ sao? Còn muốn ta khuyên ngươi thế nào nữa? Được, bây giờ ta sẽ nói thẳng với ngươi. Ngươi cũng hiểu rõ, tuổi nghề của tuyển thủ thực tế ảo bây giờ càng lúc càng ngắn." Trác Cảnh Lam chỉ chỉ đầu mình, "Cái tinh thể kết nối trực tiếp với huyệt Thái Dương, thông qua kết nối với tế bào thần kinh, tạo ra cảnh tượng trò chơi trong não bộ, càng trẻ phản ứng não bộ càng nhanh. Đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, tốc độ phản ứng não bộ chính là tất cả. Ngươi năm nay 25 tuổi, tuổi này nếu đặt ở ngành khác hoàn toàn là đang tuổi sung sức, thậm chí có thể vẫn còn là tay mơ. Nhưng chỉ riêng với ngành thực tế ảo này mà nói, ngươi đã là lão tướng rồi. Dù không muốn thừa nhận thì đây cũng là sự thật. Mùa giải trước và mùa xuân luyện tập tái hiện như thế nào, chính ngươi trong lòng rõ hơn ai hết, đừng để ta phải nói trắng ra. Dù ngươi đã từng vì chiến đội giành được bao nhiêu chức vô địch, chỉ cần năm nay ngươi thất bại, từ cổ đông đến fans toàn thế giới, đều sẽ coi ngươi như một kẻ thất bại. Từ nay về sau, bá chủ "Tái Chiến Giang Hồ", nữ thần 'Cao Lầu Mịch Tuyết' trong lòng vô số người sẽ trở thành quá khứ. Có lẽ sẽ có ít người nhớ rõ thời khắc huy hoàng của ngươi như thế nào - liên tục hai năm dẫn dắt câu lạc bộ đứng trên đỉnh cao thế giới, nhưng càng nhiều người chỉ ghi nhớ khoảnh khắc ngươi ngã xuống, nhớ rõ ngươi ngã lăn trên sân khấu như trò hề. Còn không bằng trước khi điều đó xảy ra, tự mình rời đi, có lẽ còn có thể giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng."
Lâu Mịch trong lòng nuốt một ngụm khí độc: "Đừng đùa nữa Lam tỷ, ngươi muốn ta bây giờ rời đi sao? Câu lạc bộ đang thời kỳ khó khăn nhất, tiểu V với A Bảo đã đi rồi, chiến đội đang thiếu người. Nếu lúc này ta lại rút lui, chẳng phải là đem chức vô địch mùa giải tới chắp tay dâng cho người khác hay sao?"
Trác Cảnh Lam đem điếu thuốc với dấu son đỏ tươi nghiền nát trong gạt tàn thuốc, nhìn chằm chằm Lâu Mịch một hồi lâu, không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra:
"Ngươi giải nghệ rồi, chiến đội giành hạng mấy đều không liên quan đến ngươi. Nhưng ngươi ở lại, không quan tâm đội viên đi bao nhiêu người, chỉ cần thua thì trách nhiệm đều là của ngươi. Sao đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu?"
Lâu Mịch biết Lam tỷ nhìn nàng lớn lên, chắc chắn trong lòng vẫn đứng về phía nàng.
Nói nhiều như vậy, chính là không muốn để nàng trở thành vật hy sinh.
Nhưng nàng chưa có ý định giải nghệ.
Nàng từng nói, nhất định phải giúp chiến đội đăng quang ba năm liên tiếp, hoàn thành chuỗi tam liên vô địch chưa từng có trong lịch sử.
Đây là lời hứa của nàng với ENIAC, với chính mình, cũng với tất cả những người ủng hộ nàng.
Hơn nữa......
Không làm tuyển thủ esports chuyên nghiệp, không chơi "Tái Chiến Giang Hồ" nữa, cuộc đời nàng còn lại gì?
Chẳng lẽ cả ngày chỉ ở nhà đấu võ mồm với con nhóc họ Trì kia?
Cả hai người đều rơi vào trầm mặc trong văn phòng yên tĩnh.
Trác Cảnh Lam hút thuốc hết điếu này tới điếu khác.
Lâu Mịch buồn bã nửa ngày, nói: "Ngươi mà hút thêm điếu nữa là ta báo cảnh sát."
Trác Cảnh Lam chửi một câu thô tục, Lâu Mịch nở nụ cười xán lạn.
"Đào tim đào phổi nói chuyện với người chỉ tổ lãng phí thời gian!" Trác Cảnh Lam tức giận đến mức đầu óc hơi đau.
"Lam tỷ." Lâu Mịch nghiêm mặt nói, "Ta biết để ngươi phải nói với ta những lời này, chắc chắn trong lòng cũng áp lực không nhỏ. Cho ta thêm một năm nữa thôi, đánh xong mùa giải cuối cùng vào năm sau. Hè năm sau, ta sẽ giải nghệ. Dù là để bảo vệ bản thân, hay để không phụ lòng người hâm mộ, ta đều sẽ rút lui."
Trác Cảnh Lam khoanh tay trước ngực, lông mày nhíu chặt đến mức như muốn xoắn lại: "Về phía ban lãnh đạo câu lạc bộ, ta sẽ đi thuyết phục bọn họ."
Nói xong câu cuối cùng, Trác Cảnh Lam vẫn nhịn không được: "Lâu Mịch, ngươi còn trẻ, phải lấy sức khỏe làm trọng...... Đã đi khám chưa?"
Lâu Mịch cũng không ngạc nhiên khi bị hỏi: "Ừm, khám rồi."
"Bác sĩ nói sao?"
"Hội chứng rối loạn do thi đấu thực tế ảo kéo dài, bình thường thôi không cần lo lắng. Sao, ngươi vội vã thúc giục ta giải nghệ như vậy, sợ ta chết bất đắc kỳ tử à?"
"Phi! Có thể nói lời hay ho một chút không?"
Lâu Mịch bật cười, mắt ngọc mày ngài, nhìn kỹ vẫn mang vài nét trẻ con.
Trác Cảnh Lam: "Thôi được, không có chuyện gì khác nữa. Dù sao muốn nói thì đã nói rồi. Ngươi về sớm nghỉ ngơi đi, thời gian này cũng mệt lắm rồi, xem cái quầng thâm mắt của ngươi đi."
Lâu Mịch quay lại xe, định nhập điểm đến thì phát hiện... hai tay vẫn còn dính chặt vào nhau chưa gỡ ra được.
Trời má......
Giờ làm sao ta?! Phải đi bệnh viện sao?
Nhưng mà nếu đi bệnh viện, nhỡ đâu lại bị người ta chụp lại.
Đến lúc đó tin tức sẽ đăng tiêu đề ——Nữ thanh niên 25 tuổi bị keo dính chặt hai tay, hoảng loạn cầu cứu bác sĩ.
Chỉ số IQ phải thấp đến mức nào mới gây ra trò hề thế này?
Lâu Mịch vẫn quyết định về nhà trước, hỏi X-H xem giờ làm sao.
......
Cả đêm, Trì Lẫm trò chuyện với X-H đến khô cả miệng, khô cả lưỡi.
Lượng tri thức tiếp thu quá nhanh, quá nhiều, dù đầu óc nàng có linh hoạt đến đâu thì cũng giống như đang cố nuốt trọn cả một trái táo to, có nuốt được vào, nhưng vẫn nghẹn ở nhiều chỗ chưa kịp tiêu hóa.
May mà đã nắm được đại thể mạch lạc, như thế sẽ dễ dàng hơn trong việc chải chuốt lại đống kiến thức hỗn độn trong đầu.
Thông qua lời giảng giải của X-H, Trì Lẫm đại khái hiểu ra: X-H là một cỗ máy được tạo nên từ một loại "bí thuật thần kỳ" nào đó—dù nàng không biết cụ thể là làm bằng cách gì, nhưng quả thật nó rất uyên bác, thậm chí còn lợi hại hơn cả tiến sĩ đệ nhất của Hàn Lâm Viện Đại Nguyên.
Trì Lẫm vô cùng cảm kích và kính nể nó.
Khi Lâu Mịch về đến nhà, điều đầu tiên nhìn thấy chính là Trì Lẫm đang đối diện bức tường, cúi người hành lễ rất nghiêm túc, dường như còn đang tỏ lòng cảm tạ cái gì đó.
Đối với bức tường......
Bệnh vẫn chưa khỏi sao?
Lâu Mịch im lặng bước vào nhà, cũng lặng lẽ biến mất