"Ngươi không phải Trì Lẫm, ngươi là ai?"
Lâu Mịch nói không có chút do dự nào, sức lực nàng ấn xuống lưng nguyên chủ còn mạnh hơn cả sức chấn nhiếp.
Nguyên chủ hoàn toàn không nghĩ tới nàng lại phát hiện ra.
Chính là... Cái gì gọi là ta không phải Trì Lẫm?
Nguyên chủ phát điên mà giãy giụa, gầm nhẹ:
"Ta không phải Trì Lẫm thì ai là Trì Lẫm?! Ai mới là Trì Lẫm?!"
Nhiều lần suýt nữa bị nguyên chủ lật ngược lại, nhưng Lâu Mịch trong cơn phẫn nộ lại bùng phát ra sức mạnh mà chính nàng cũng chưa từng dự đoán được, lại một lần nữa đè nguyên chủ xuống.
Lâu Mịch vốn dĩ đối với suy đoán quá mức huyền diệu của chính mình còn có cảm giác không thực tế, nhưng sau khi nghe được những lời này của nguyên chủ, nàng mơ hồ từ lâu trong lòng cuối cùng có được tin tức xác thực, sức lực trong tay cũng không thể không tăng lên tối đa:
"Ta mặc kệ ngươi là ai, nếu ngươi dám giết hại người nhà của ta..."
Tay ấn bả vai nguyên chủ bỗng dưng dùng sức, nguyên chủ đau đến mức nước mắt điên cuồng trào ra.
Nãi nãi thấy vậy thì lo lắng: "Mịch Mịch à, đừng thật sự làm Tiểu Lẫm bị thương. Có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống nói, đều là người một nhà mà."
Nguyên chủ còn đang ở kia gào: "Ai cùng ngươi là người một nhà!" Lâu Mịch ấn gáy nàng, túm lấy cánh tay nàng, xoay người ném thẳng ra ngoài cửa lớn.
"Một khi đã như vậy, ngươi tự mình về nhà đi. Mời đi không tiễn."
Lâu Mịch đóng cửa lại với vẻ lạnh lùng không hề cố kỵ, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nguyên chủ.
"Này! Này! Mở cửa!" Nguyên chủ ở bên ngoài đập cửa, Lâu Mịch thì khóa trái cửa lại, là loại mà không ai có thể mở được từ bên ngoài, sau đó nói với gia gia nãi nãi: "Đợi ở nhà, trừ ba ta và Bành a di, ai đến cũng đừng mở cửa."
"Được..."
"Mịch Mịch, ngươi đi đâu vậy?"
Lâu Mịch bước vào thang máy: "Ta có chút việc phải ra ngoài. Đúng rồi, con chó kia hơi phiền mọi người để ý một chút xem nó có chuyện gì không, Tiểu Lẫm vẫn còn rất thương nó."
Nói xong cửa thang máy khép lại, không đợi gia gia nãi nãi đi kiểm tra, Tiger đã lặng lẽ chạy đến bên chân họ, hơi sợ hãi cọ cọ một cái, rồi lén ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của hai người.
"Này Tiểu Cẩu Tử như thế nào nhìn có vẻ đần độn thế?"
Lâu Mịch từ gara ngầm vòng lên, ẩn mình sau hàng cây trong vành đai xanh khu dân cư, từ xa quan sát cửa nhà mình.
Nguyên chủ gõ cửa đã mệt nhoài, thấy nhà họ Lâu không có khả năng đến mở cửa, nhưng điện thoại cùng cặp sách của nàng vẫn còn ở bên trong!
Thật xui xẻo chết đi được. Nguyên chủ ủ rũ đi ra ngoài, định tìm chỗ nào đó có thể gọi điện để liên lạc Bành Tử Viện, bảo nàng đến đón mình.
Còn chưa ra khỏi khu nhà, đã thấy Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện hớt vội vàng đến.
"Tiểu Lẫm, ngươi không sao chứ!" Bành Tử Viện tiến lên đỡ lấy cánh tay nàng.
Nguyên chủ cười lạnh một tiếng nhìn về phía Lâu Lực Hành: "Cái này phải hỏi con gái bảo bối của hắn, tay ta suýt nữa bị vặn gãy rồi!"
Lâu Lực Hành: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gia gia nãi nãi vẫn còn trong nhà chứ?"
Nguyên chủ liếc hắn một cái, không trả lời.
Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện trao đổi ánh mắt, Lâu Lực Hành đi vào nhà, Bành Tử Viện ở lại bên ngoài với nguyên chủ.
"Đưa điện thoại của ngươi cho ta." Nguyên chủ chìa tay về phía Bành Tử Viện.
"Làm gì vậy?"
"Chuyển tiền cho ta a." Nguyên chủ không kiên nhẫn nói, "Ai bảo ngươi khóa hệ thống giám sát tài khoản phụ huynh? Tiền của ta xài hết rồi!"
Bành Tử Viện đưa điện thoại cho nguyên chủ, nguyên chủ nhập mật mã, hiện lên "mật khẩu không chính xác".
"Ngươi đổi mật khẩu?"
Bành Tử Viện nói: "Tiểu Lẫm, nếu ngươi có tâm sự hay suy nghĩ gì thì nói cho ta biết, chúng ta mẹ con đã lâu không nói chuyện tử tế với nhau. Ta vốn tưởng ngươi đã nghĩ thông suốt, không ngờ lại quay về như trước. Ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm sao?"
"Ta muốn ngươi phải làm sao? Lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng. Ngươi đã nói những lời đó thật sự đều không nhớ rõ? Hay là đang giả vờ mất trí nhớ?!"
Bành Tử Viện: "Ta đã từng nói gì? Nói là vĩnh viễn yêu ngươi, yêu ba ba ngươi?"
"Ngươi còn có mặt mũi mà nói."
"Ngươi là con gái của ta, là ta mang ngươi đến thế giới này, ta đương nhiên sẽ yêu ngươi cả đời. Nhưng ba ba ngươi... Ta đã từng nói như vậy, nhưng về sau, ta không thể thuyết phục bản thân tiếp tục yêu hắn nữa."
"Vì cái gì?!" Nguyên chủ lớn tiếng chất vấn, sau đó như hiểu ra gì đó mà cười lạnh: "Đương nhiên rồi, ta sớm nên biết ngươi là loại người gì. Quần áo mặc một lần liền không mặc nữa, vĩnh viễn là quần áo mới, ngươi chính là cái đồ ong bướm lả lơi! Năm đó ngươi chủ động ly hôn với ba ta, chẳng phải vì ngươi không còn thích, chán ghét hắn sao! Ngươi đương nhiên không có cách nào, vì bản chất của ngươi chính là..."
Bành Tử Viện nhắm mắt lại, cắt ngang lời nguyên chủ: "Ba ngươi ở bên ngoài có tình nhân."
Nguyên chủ: "...Ngươi nói cái gì?"
"Là một nam thiếu niên không chênh lệch ngươi mấy tuổi."
"Không chênh lệch... với ta? Bây giờ?"
"Không, là lúc ly hôn. Nam hài khi đó vừa mới tròn 14 tuổi."
Nguyên chủ bị lời nói của nàng làm cho mờ mịt, nửa ngày mới nói: "Ngươi đang nói cái quái gì..."
"Chuyện này vốn dĩ ta tính toán sẽ không bao giờ nói cho ngươi biết. Ba ba ngươi năm đó kết hôn với ta là có tình cảm, nhưng hắn vốn là song tính luyến. Ngươi biết cái gì là song tính luyến không? Chính là nam nhân hay nữ nhân đều thích. Song tính luyến kỳ thật rất bình thường, nhưng người không bình thường chính là ba ba ngươi." Bành Tử Viện nói từng chữ từng câu này, không hề mang theo cảm xúc, như thể đang nói chuyện của người khác.
"Lần đầu tiên bị ta phát hiện, hắn cầu xin ta rất lâu, mong ta tha thứ cho hắn. Được, ta tha thứ hắn. Nhưng sau đó thì sao? Hắn an phận được mấy tháng, rồi lại bị ta phát hiện lần nữa. Vẫn là phát hiện ở trong nhà. Lúc ta phát hiện bọn họ, ba ngươi đang mặc váy của ta, bị nam nhân kia..."
Nguyên chủ một chân đá vào ống chân Bành Tử Viện, giận dữ hét: "Không cho nói! Ngươi vì sao phải nói cho ta mấy chuyện đó, ta không cho ngươi nói! Ta căn bản không muốn biết!"
Bành Tử Viện vẫn đứng yên không nhúc nhích: "Ngươi cần phải biết. Trì Lẫm, ngươi đã 18 tuổi rồi."
Lâu Mịch núp sau bụi cây nghe rõ ràng, hơi có chút xấu hổ.
Không ngờ còn có chuyện như vậy...
"Sau đó thì ly hôn, chuyện này ngươi cũng biết. Mẹ ta biết chuyện thì làm ầm đến công ty hắn, hắn mất mặt không thể ở lại trong nước, liền ra nước ngoài. Ngươi vẫn luôn nói với đồng học là hắn đã chết, còn nói vì ta gián tiếp hại chết hắn, mấy chuyện đó ta đều biết cả. Ta trước nay chưa từng phản bác gì, chỉ cần ngươi vui vẻ là được."
Nguyên chủ cả người run rẩy không ngừng: "Ngươi cho là ngươi thật vĩ đại sao? Hả?"
Bành Tử Viện lắc đầu: "Ta không vĩ đại, ta rất thất bại, ta rõ ràng điều đó."
"Ngươi biết là tốt. Đã như vậy, ngươi càng nên suy nghĩ cho kỹ xem phải đền bù những chuyện này như thế nào! Ngươi không biết hối cải, lại còn muốn gả cho cái tên họ Lâu kia? Ta nói cho ngươi, nếu ngươi gả cho họ Lâu kia, ta nhất định sẽ bỏ nhà đi!"
Lâu Mịch ở bên trong lòng thầm "Chết tiệt" một tiếng: Tên Tiểu Vương bát đản này vẫn chán ghét như cũ, thậm chí còn trầm trọng hơn trước.
Lâu Mịch vốn định ra giúp Bành Tử Viện một tay, không ngờ Bành Tử Viện lại nói:
"Vậy ngươi đi đi."
Nguyên chủ: "... Hả?"
Bành Tử Viện đưa hai tay vào túi, yên tĩnh nhìn nguyên chủ một cái. Cái liếc mắt đó làm nguyên chủ trong lòng đại loạn.
Bành Tử Viện có chỗ thay đổi rồi.
Không nói rõ được là thay đổi chỗ nào, trước kia nàng cũng không thiếu những lần dạy dỗ mình, nhưng lần này tựa hồ...
Ánh đèn trong khu chiếu lên khuôn mặt lạnh băng của Bành Tử Viện, lúc này đứng ở đây không phải một người mẹ từ ái, mà là một nữ nhân đã lạnh từ trong tâm.
Nguyên chủ đột nhiên từ trong đôi mắt của Bành Tử Viện tìm được đáp án.
Là thất vọng, thất vọng vô cùng rõ ràng.
Tựa như đang nhìn một phế vật vậy.
"Đi đi."
Bành Tử Viện cười khẽ, đi lướt qua người nàng.
Lâu Mịch suýt nữa bị Bành Tử Viện bắt gặp, vội vàng lùi vào trốn.
Bành Tử Viện vào nhà, Lâu Mịch đi ra thì muốn tìm nguyên chủ, nhưng nguyên chủ đã biến mất.
Lâu Mịch chạy đến cổng khu hỏi bảo an, bảo an nói nàng vừa mới bắt xe rời đi rồi.
Lâu Mịch nhìn màn đêm mênh mang, nhất thời không nói nên lời.
Nguyên chủ không biết đã đi đâu. Không có tiền, nàng chỉ có thể lang thang ngủ ngoài đường.
Giờ khắc này, chiếc xe taxi chở nàng dừng lại ở một con phố xa lạ, đến tiền xe nàng cũng không trả nổi...
Không trả tiền xe, cửa sẽ không mở.
Nguyên chủ mờ mịt ngồi trên ghế xe, không biết giờ nên làm gì mới phải.
Bên đường biển quảng cáo nhấp nháy, đột nhiên hiện ra gương mặt của Quân Quân, nguyên chủ nhìn sang, là thông báo tìm người của Quân Quân.
Quân Quân mất tích, tuy rằng có để lại tờ giấy nói muốn ra ngoài một thời gian, không cần lo lắng, nhưng ba mẹ không biết con gái đi đâu vẫn vô cùng lo lắng, hy vọng nàng sớm ngày trở về nhà.
"Ngốc." Nguyên chủ nhìn đôi vợ chồng tiều tụy trong video tìm người, lẩm bẩm, "Con gái các ngươi đã chết từ lâu rồi."
Thịch thịch thịch — có người gõ cửa kính xe.
Nguyên chủ lấy lại tinh thần, phát hiện có hai nữ nhân đang đứng ngoài cửa sổ xe.
Hai nữ nhân này vừa cao vừa gầy, nửa đêm mà còn khoác áo gió đen, trên cổ quấn khăn choàng dày nặng, mà bên dưới lại mặc váy.
Nữ nhân đứng trước tóc dài xõa vai, mặt dán sát cửa sổ xe rất gần, nụ cười tươi cười rực rỡ dưới ánh đèn đêm khuya lại có loại cảm giác kỳ quái làm lòng người hoảng sợ.
Nữ nhân đứng sau nàng vóc dáng càng cao càng đáng sợ, nhìn kỹ, vây quanh cổ nàng không phải khăn quàng cổ, mà là một con trăn khổng lồ.
Nguyên chủ trợn mắt choáng váng, những người này là ai? Đoàn xiếc thú sao?
Nữ nhân phía trước đưa điện thoại ra quét mã trả tiền, dán sát vào cửa sổ xe, vẫy tay ra hiệu nguyên chủ tránh sang một bên.
Đây là muốn giúp ta trả tiền xe sao?
Nguyên chủ làm theo chỉ thị của nàng, xê dịch vị trí. "Tích" một tiếng — thanh toán thành công.
Xe taxi hiển thị mở khóa, nữ nhân kéo cửa xe ra, gật đầu với nàng:
"Ra ngoài đi, tiểu tổ tông."
Nguyên chủ không xuống xe: "Các ngươi là ai?"
A Bảo cười hì hì: "Là người duy nhất hiện tại ngươi có thể dựa vào. Xem ra lần này ngươi xuyên trở về không thuận lợi rồi, vẫn là chó nhà có tang như cũ. Muốn hợp tác không? Xuống đi, chúng ta hảo hảo tâm sự."
Nghe thấy ba chữ "xuyên trở về", nguyên chủ kinh hãi không thôi.
"Các ngươi rốt cuộc là ai..."
.
Lâu Mịch vừa vào đến nhà, Tiger liền chạy lại vặn vẹo cái mông.
"Ngươi đây là không có việc gì?" Lâu Mịch bế nó lên, nó thè lưỡi nhắm thẳng mũi Lâu Mịch liếm mấy cái, Lâu Mịch vội vàng kêu dừng, ném nó vào lòng Bành Tử Viện.
"Thiếu sợi dây thần kinh à." Lâu Mịch lấy khăn giấy ướt lau sạch nước miếng, Bành Tử Viện nhìn một nhà Lâu Lực Hành đang ngồi trên sofa, rồi ra hiệu bằng ánh mắt cho Lâu Mịch vào phòng bếp.
Cửa phòng bếp đóng lại, Bành Tử Viện nói thẳng:
"Tiểu Lẫm này có vấn đề."
Lâu Mịch gật đầu, nghĩ nghĩ một chút rồi lại lắc đầu.
Bành Tử Viện thấy nàng không giống kiểu nghe không hiểu:
"Gật đầu rồi lại lắc đầu là có ý gì?"
"Muốn nói có vấn đề... thật sự không biết Trì Lẫm nào mới là có vấn đề."
Bành Tử Viện ôm Tiger rơi vào trầm tư.
"Ngươi tính làm thế nào?" Bành Tử Viện vẫn cảm thấy Lâu Mịch có chủ ý riêng, muốn nghe thử ý kiến của nàng.
Lâu Mịch suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện ngươi cùng Trì Lẫm ta không tiện nhúng tay, vẫn còn cần chính ngươi tự giải quyết."
Những lời này đã thật sự nói rõ rất nhiều vấn đề.
Từ sau khi quan hệ giữa Lâu Mịch và Trì Lẫm phát triển nhanh chóng, bất kể là Lâu Lực Hành hay Bành Tử Viện, chỉ cần có việc gì liên quan đến Trì Lẫm, trước tiên đều sẽ thông báo cho Lâu Mịch, để nàng làm người chủ đạo. Điều này thực sự cho thấy họ ngầm cam tâm thừa nhận nàng và Trì Lẫm là đôi vợ vợ son.
Mà hiện tại Lâu Mịch lại đem quyền chủ đạo trả lại cho Bành Tử Viện, cũng là đang một lần nữa tách nàng ra ngoài, hành động này đã xác nhận ý nghĩ trong lòng Bành Tử Viện.
Chỉ là...
Tuy rằng nàng trước đây đã từng nói đùa rất thoải mái, nhưng ai có thể nghĩ tất cả điều này thật sự đã xảy ra chứ?
Dù đã đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không, do dự nửa ngày, Bành Tử Viện lúc này vẫn khó có thể bình tĩnh mà đối mặt với sự việc chân thật đang xảy ra trên chính người mình.
"Ta đã để nàng đi rồi." Bành Tử Viện nói, "Ta không phải nhất thời xúc động, ý nghĩ này đã chôn giấu trong lòng nhiều năm. Nàng đã thành niên, cũng đến lúc trưởng thành. Giữ nàng bên người, chúng ta đều đau khổ, không bằng để nàng ra ngoài sống cuộc sống của chính mình. Nếu cần ta hỗ trợ, ta cũng sẽ giúp nàng. Chỉ là giai đoạn hiện tại vẫn tạm thời không nên gặp mặt thì hơn."
Trước đây Lâu Mịch chỉ cảm thấy Bành Tử Viện là người biết diễn, nhưng sau nhiều năm sống chung, Lâu Mịch dần dần cảm nhận được tính cách chân thật của Bành Tử Viện.
Chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của nàng, nàng là người rất dịu dàng.
Nhưng một khi bị khiêu khích liên tục, thì hậu quả chính là nàng sẽ trở nên quả quyết hơn bất kỳ ai.
Lâu Mịch gật đầu, xem như ủng hộ quyết định của nàng.
Bành Tử Viện hỏi: "Vậy, cái người còn lại kia..."
Nàng không biết nên diễn đạt thế nào cho đúng. Thực ra đối với chuyện này, nàng chỉ có một hướng suy đoán, hoàn toàn không rõ chi tiết cụ thể.
"Một người khác, ta đã có chút manh mối." Lâu Mịch chăm chú nhìn mặt Bành Tử Viện, hỏi nàng một câu.
Bành Tử Viện cúi mắt xuống, hồi tưởng lại từng chuyện nhỏ gần đây, nghĩ đến người kia đối với nàng tuy bất đắc dĩ nhưng vẫn lễ phép hòa thuận với nàng, rõ ràng là một nữ nhi ngoan ngoãn lại thương nàng.
Đó là đứa con khiến nàng rất lâu rồi mới lại cảm nhận được tình cảm mẫu tử.
Huyết thống có quan trọng không? Tự nhiên là quan trọng. Nhưng nàng không còn muốn miễn cưỡng nữa.
Mà có vài thứ duyên phận, hoàn toàn là nét bút của ông trời ban tặng.
Bành Tử Viện nói: "Ta không có ý kiến gì cả."
.
"Họ Lâu một nhà kia, ta hận không thể cho chết hết!"
Nguyên chủ đem những chuyện xui xẻo mấy ngày nay kể ra, càng nói càng kích động, đem phần mì xào trước mặt ăn sạch không sót một miếng.
Sau khi ợ một cái vang dội vì no, lại muốn thêm mười xiên thịt nữa.
A Bảo che mũi tỏ vẻ ghét bỏ, ngồi dựa vào lưng ghế.
Tiểu V mặt lạnh nói: "Ngươi muốn giết bọn họ? Rất đơn giản."
Nguyên chủ: "Các ngươi có cách?"
Tiểu V: "Có."
Nguyên chủ trong lòng có chút lo sợ.
Nàng cũng không biết hai người này rốt cuộc là ai, nhưng qua lời bọn họ nói vừa rồi có thể xác định, việc đột nhiên xuyên trở về thân thể của mình, chính là kết quả do hai người này một tay sắp đặt.
Tiểu V lấy ra một chiếc hộp màu đen đặt trước mặt nàng:
"Chỉ cần ném cái hộp đen này vào xe của Lâu Mịch, nó có thể trong tình huống thần không biết quỷ không hay, khiến Lâu Mịch chết oan uổng."
"Hả?" Nguyên chủ cầm lấy hộp, xoay qua xoay lại một vòng, không tìm được một chút khe hở nào, "Thần kỳ vậy sao?"
Tiểu V gật gật đầu.
"Nhưng mà, ta làm sao ném được cái này vào xe Lâu Mịch?"
"Việc này dễ mà." A Bảo dựa vào ghế chỉ điểm: "Chẳng phải gara nhà các ngươi không thuộc hệ thống nhà thông minh, quét mặt vào là được."
Nguyên chủ nghĩ nghĩ, đúng là có thể đi vào, thậm chí hệ thống nhà thông minh còn có thể chia sẻ quyền sử dụng xe, nàng hoàn toàn có thể dùng gương mặt này để mở khóa xe của Lâu Mịch.
"Chỉ là, ta đã làm ầm với trong nhà như vậy, giờ mặt dày trở về kiểu gì đây?"
"Ây da, đứa nhỏ ngốc, đó là mẹ ngươi mà. Ngươi nói vài câu dễ nghe thì không phải có thể trở về được sao?" A Bảo phân tích giúp nàng: "Chỉ cần nhà họ Lâu không còn nữa, cái cục tức trong lòng ngươi mới có chỗ phát tiết. Đợi Lâu Mịch 'chết vì tai nạn', ba nàng nói không chừng cũng sẽ 'vô tình' gặp chuyện, ai nha, đời người mà, ai chẳng có thể gặp phải chút bất trắc? Đến lúc đó, ngươi có thể xuất hiện để an ủi mẹ ngươi. Mẹ con hòa hảo trở lại, thật là đáng mừng, cả nhà cùng vui nha."
Nguyên chủ nhìn cái hộp đen, nụ cười dần đông cứng lại.
"Đây chỉ mới là bắt đầu." A Bảo nói tiếp: "Chờ ngươi làm xong chuyện nên làm, sẽ có một học sinh chuyển trường tới Tam trung Nam Hồ, làm trợ thủ đắc lực cho ngươi. Đến lúc đó bất kể là thi cử hay quan hệ nhân tế, nàng đều có thể giúp ngươi dọn đường."
"Thế nào?" A Bảo bò sát lại gần, cười giống hệt một con hồ ly: "Ta có phải suy nghĩ rất chu đáo không?"
Nguyên chủ khóe miệng cong cong: "Ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?"
"Thì ra ngươi đang lo lắng chuyện này." A Bảo nhìn nhìn Tiểu V, "Làm sao bây giờ a, nàng không tín nhiệm chúng ta."
Tiểu V nhìn chăm chú hai mắt nguyên chủ, vẫn không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, ngay cả tần suất chớp mắt cũng rất thấp, giống như một AI không có tình cảm.
"Không phải do ngươi quyết định. Ngươi cho rằng mình có thể vĩnh viễn ở lại trong thân thể này sao? Trì Lẫm, ngươi đã chết rồi, ngươi và thân thể này duyên phận đã hết, hồn phách của ngươi cùng bàn hồn đăng của thân thể này sớm đã tắt, hiện tại ngươi còn có thể lưu lại, bất quá là chúng ta cho ngươi mượn thời gian thôi."
"Cái gì... Vậy, ta và thân thể của Quân Quân thì sao?"
Hai người đối diện không trả lời nàng, chỉ thản nhiên nhìn nàng.
Cái A Bảo này, dù đang cười, nhưng trong mắt vẫn lạnh như băng đủ làm tim người đông cứng thành băng.
"Nếu đến lúc đó ta vẫn còn ở trong thân thể này thì sao?" Nguyên chủ vẫn tiếp tục truy hỏi.
A Bảo đứng dậy, không nói gì, vỗ vỗ lên vai nàng một cái rồi rời đi.
Nguyên chủ: "Ê..."
Tiểu V trả lời câu hỏi của nàng: "Ngươi biết cái gì gọi là 'thần hình đều diệt' không? Hồn phách của ngươi sẽ vĩnh viễn tiêu tán, không còn có khả năng luân hồi."
"Cái gì......"
Tiểu V cuối cùng lại cảnh cáo nàng một câu: "Sớm làm xong việc, sớm nghênh đón nhân sinh tốt đẹp của ngươi. Nên đi con đường nào, không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được."
Hai người lần lượt rời khỏi nhà ăn, nguyên chủ ngồi nguyên tại chỗ, toàn thân lạnh ngắt.
.
Lâu Mịch sau khi tạm thời khóa quyền hạn của Trì Lẫm trong hệ thống gia đình, liền đến phòng Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện chúc ngủ ngon, sau đó trở về phòng mình.
Nàng video với Trác Cảnh Lam, muốn lấy tư liệu của Quân Quân.
"Đứa nhỏ này không có tư liệu gì, tình huống gia đình cũng không điền, ngươi muốn làm gì?"
Trác Cảnh Lam gửi tài liệu mà Quân Quân điền khi phỏng vấn cho Lâu Mịch, Lâu Mịch vốn muốn đối chiếu chữ viết.
Dù sao nàng đã từng xem qua chữ của Trì Lẫm, từng nét bút đoan chính mà thanh tú, nàng tin chỉ cần liếc một cái là nhận ra ngay.
Kết quả là toàn bộ tư liệu đều được điền bằng điện tử, ngay cả chỗ ký tên cuối cùng cũng đổi thành thu thập vân tay, hoàn toàn không lưu lại chút bút tích nào.
Lâu Mịch ngước mặt lên trần nhà nghiến răng, tức giận không thôi.
"Huấn luyện sinh đều về hết rồi sao?"
"Ngươi nói gì vậy, mấy giờ rồi? Ta đã ngủ hai giấc còn bị ngươi gọi dậy, ngươi nói huấn luyện sinh còn sống có thể còn ở đó sao? Làm ơn làm người đi......"
"Ngươi biết Quân Quân ở đâu không?"
Trác Cảnh Lam trầm mặc vài giây, cân nhắc câu hỏi của Lâu Mịch: "Ngươi và muội muội ngươi thật sự cãi nhau à? Nhanh như vậy đã bắt đầu tìm nhà khác?"
"...... Chẳng lẽ lại muốn giống Tạ Bất Ngư các nàng tiếp tục già cả rồi còn chia ba đường phát triển sao, ta là có chuyện nghiêm túc."
"Ngươi có đứng đắn cỡ nào ta cũng đâu phải mẹ của người ta, người ta ở đâu ta thật sự không biết."
Lâu Mịch nghe nàng nói mãi, còn tưởng có thể cung cấp được chút tin tức hữu ích, sau khi trợn trắng mắt nói:
"Được rồi, ta tự nghĩ cách."
Trác Cảnh Lam còn tưởng nàng còn đang nói gì, Lâu Mịch đã trực tiếp cắt video.
Người không ở câu lạc bộ, cũng không biết nàng sống ở đâu, nửa đêm không biết tìm người chỗ nào, Lâu Mịch còn có biện pháp nào, chỉ có thể ép bản thân ngủ, đợi sáng mai đến câu lạc bộ rồi nói sau.
.
Tờ mờ sáng, khi bảo an đi tuần tra thì thấy nguyên chủ đi tới đi lui trước cửa nhà, bảo an tiến lên nói chuyện còn khiến nàng bị dọa giật mình.
"Làm sao vậy Trì tiểu thư?" Bảo an hỏi nàng, "Không vào được nhà sao?"
Nguyên chủ biểu hiện hoang mang, lúng túng một lúc nói:
"Giống như là hệ thống thông minh trong nhà bị lỗi."
"Lại bị lỗi à? Trước đó ở khu bên kia cũng có chủ nhà bị kẹt không ra ngoài được, ngài thì ngược lại, không vào được."
Bảo an định tiến lên nhấn chuông cửa, nhưng bị nguyên chủ ngăn lại:
"Trong nhà không có ai, người nhà ta đều ra ngoài rồi. Thúc thúc, nơi này của ngài không phải có quyền hạn dự phòng sao? Quét một cái để ta vào đi mà."
Bảo an nói: "Cái quyền hạn dự phòng này của ta không thể tùy tiện dùng, chỉ khi xảy ra thiên tai cần cứu người mới có thể sử dụng."
"Trường hợp của ta cũng đặc biệt mà, hôm nay còn có bài kiểm tra, nhưng lại quên mang cặp sách ra ngoài. Thật sự là một bài kiểm tra rất rất quan trọng, nếu làm không tốt ta sẽ bị mẹ đánh chết mất. Cầu xin thúc thúc......"
Bảo an quen biết nàng, mỗi ngày đều thấy nàng ra vào, vẫn là một tiểu nữ hài, nàng vừa làm nũng suýt chút nữa khiến hắn quên mất mình họ gì, liền dùng quyền hạn dự phòng giúp nàng mở cửa.
"Đừng nói với ai nha, không thì ta bị trừ lương đó." Bảo an dặn dò.
"Thúc thúc, xe của ta chắc cũng không lái được đâu, ngài có thể kiểm tra xem hệ thống thông minh trong nhà ta có vấn đề gì không?"
Hệ thống thông minh của Trường Tuấn Hoa Viên do bất động sản thống nhất trang bị và bảo trì, bảo an đeo khóa thông minh đúng là có thể kiểm tra.
"Hình như quyền hạn của ngươi bị khóa." Sau khi kiểm tra ở cửa nhà họ Lâu, bảo an nói: "Hay là ngươi hỏi thử ba mẹ ngươi xem sao."
"Mẹ ta đi du lịch rồi, trước khi đi có dặn nếu có việc gì thì tìm bên bất động sản, thúc thúc bên bất động sản là người hiểu lòng người nhất."
Bảo an cười toe toét, mở khóa quyền hạn cho nàng: "Được rồi, mau vào đi, bài kiểm tra quan trọng."
"Cảm ơn thúc thúc!"
Nguyên chủ vào nhà xong thì nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, phòng khách phủ một tầng ánh sáng màu xanh lá, nàng từ bảng điều khiển trung tâm liếc mắt một cái đã xem được ghi chép, mọi người trong nhà đều chưa ra ngoài, tất cả đều đang ở nhà.
Nguyên chủ tắt theo dõi, rón rén đi thang máy xuống gara.
Nàng nghĩ ở ngoài khu dân cư chắc chắn cũng bị camera quay lại rồi, nhưng nàng không để tâm.
Nếu Lâu Mịch thật sự xảy ra chuyện, tra được đến đầu nàng, nàng chỉ cần đổi về thân thể Quân Quân là được, hai người kia chắc chắn có thể làm được chuyện đó.
Hiện tại cái nhà này, cái thân thể này, nàng một chút cũng không luyến tiếc, ai muốn thì cầm lấy đi.
Vai và mặt vẫn còn cảm giác đau đớn, cho tới giờ vẫn còn rất rõ ràng.
Lâu Mịch cư nhiên dám nhục nhã nàng như vậy.
Chết cũng đáng!
Đợi nàng giết chết Lâu Mịch rồi, lại đợi Lâu Lực Hành cũng chết bất đắc kỳ tử, liền quay về thân thể Quân Quân.
Đó mới là chân chính tự do ngoài vòng pháp luật!
Ha ha......
Chỉ là, mẹ nó, đây đúng là giết người.
Nguyên chủ trong lòng tự động viên mình một lúc, không ngừng cổ vũ bản thân.
Đừng nghĩ nữa, nàng không chết thì ngươi sẽ phải chết.
Tới gara, nàng lấy hộp đen ra, đi đến bên xe của Lâu Mịch, thân là thành viên gia đình nên nàng có quyền mở khóa cửa xe.
Nàng mở cửa xe, ném hộp xuống dưới ghế phụ, đóng cửa lại, nhìn quanh một vòng, lập tức quay người đi về phía lối ra gara.
Không cần quay đầu lại, cứ như vậy, đi mau!
Toàn bộ thế giới, nàng chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập, đến lúc ra gần đến cửa gara thì vừa vặn đụng phải Tiger đang ị trong sân.
Vượt ngoài dự liệu của nàng, con chó ngu này không chạy đến nịnh nọt, ngược lại cực kỳ cảnh giác với nàng, thậm chí còn bắt đầu gầm gừ.
"Im! Không được sủa!" Nguyên chủ hoảng sợ, chỉ vào Tiger cảnh cáo nói.