Trong xe của Lâu Mịch, chiếc hộp đen nhỏ lăn đến dưới ghế phụ, nhanh chóng mở ra một cái miệng, có một con robot cỡ nhỏ hình dạng giống con nhện bò ra từ bên trong.
"Chít ——"
Phần đầu của nó quét một vòng trong khoang xe, bò đến góc chết của tầm nhìn dưới bảng điều khiển trung tâm, sau đó vươn mấy cái chân dài chọc vào bảng điều khiển trung tâm sờ soạng một hồi, sờ đến được mục tiêu, toàn thân phát ra ánh sáng đỏ, sau đó rất nhanh tắt đi, yên tĩnh như thể chưa từng tồn tại.
Mà cái hộp đen nhỏ kia lại một lần nữa khép lại, giống như chưa từng được mở ra.
"Đừng sủa!"
Nguyên chủ cảnh cáo Tiger.
Lúc này nếu con chó ngu này mà sủa lên, cả nhà đều sẽ tỉnh dậy!
Tiger thật đúng là không sủa to, nhưng nhìn nguyên chủ bằng ánh mắt vẫn vô cùng bất thiện.
Nó chắn ở cửa sân, nhìn chằm chằm nguyên chủ, nguyên chủ muốn đi ra ngoài thì nhất định phải thắng nó một ván.
"Mẹ nó......"
Nguyên chủ mồ hôi đều tuôn ra, bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt đất có một con búp bê vải rách nát bẩn thỉu.
Nguyên chủ nhận ra, đây là món đồ chơi mà Tiger thích nhất.
Thật là may quá!
Nguyên chủ nhặt con búp bê vải lên, dùng sức ném về phía xa.
Tiger lập tức chạy đi nhặt búp bê, đến khi nó muốn quay lại tìm chủ nhân, thì chủ nhân đã biến mất không thấy đâu nữa.
Ra khỏi khu dân cư Trường Tuấn Hoa Viên, sáng sớm đầu xuân rét lạnh gần như khiến mồ hôi lạnh trên trán nguyên chủ đông thành băng.
Được rồi, được rồi, ta đã ra được rồi.
Nguyên chủ vừa đi vừa hò hét trong lòng, làm tốt lắm, xong rồi, ta giỏi quá, ta giỏi quá......
Nguyên chủ chạy đến bờ biển, tìm một cái ghế dài ngồi xuống, hai chân vẫn còn run lên dữ dội.
Nàng cưỡng ép bản thân không được nghĩ đến chuyện vừa rồi, nhưng ký ức lại cố tình quấn lấy không chịu buông.
Con búp bê vải vừa bẩn vừa rách đó cứ lởn vởn trong đầu nàng mãi không đi.
Đó là cái búp bê gì, vì sao Tiger lại thích? Ta chưa từng mua cái búp bê nào hết......
Nguyên chủ cố sức nhớ lại, hình như là Lâu Mịch mua.
Lần đầu tiên nàng gặp Lâu Mịch, Lâu Mịch đối với nàng còn rất nhiệt tình.
Giúp nàng học bài, còn giúp nàng trông chó, mua đồ chơi cho Tiger gặm, còn tặng nàng quà sinh nhật.
Là nàng không cần sự thân thiết này, là nàng ghét bỏ Lâu Lực Hành, càng không thể có quan hệ tốt với con gái của Lâu Lực Hành, vì vậy mới đuổi Lâu Mịch đi.
Lâu Mịch kỳ thực chẳng làm gì sai, không phải sao......
Nguyên chủ càng run dữ dội hơn.
Gió biển thổi đến làm cả người nàng đau nhức.
Không, Lâu Mịch sao có thể không làm gì sai được, là con gái của Lâu Lực Hành chính là tội lỗi lớn nhất của nàng!
Cả nhà họ Lâu đều khiến người ta buồn nôn!
Nguyên chủ lấy tay trái cào tay phải, gần như cào đến chảy máu.
Nhưng mà, tội có đến nỗi phải chết không?
Nguyên chủ bình thường giận dữ lên một đống đồ đều có thể bị nàng phá hủy, tính tình nàng quả thật hung bạo.
Nhưng muốn nàng giết người, muốn nàng thật sự cướp đi mạng sống của một người......
Nguyên chủ càng nghĩ càng hoảng.
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh xác chết trong phim.
—— Không được, ta không thể giết người.
Chuyện giết người này quả thật đáng sợ!
Bây giờ nàng tin rằng con người có hồn phách, nói cách khác thì những thứ như âm phủ, địa phủ linh tinh đều là thật, như vậy...... Địa ngục cũng tồn tại!
Cho dù hai nữ nhân kia có bảo vệ nàng, nhưng nàng không thể trường sinh bất lão, cuối cùng cũng vẫn phải chết.
Giết người, là phải xuống địa ngục......
Nghĩ đến đây, nguyên chủ cả người lạnh toát, chống đỡ thân mình đứng dậy, thất hồn lạc phách hướng về phía khu Trường Tuấn Hoa Viên.
Lúc này các tòa nhà đã lục tục có xe ra vào khu, nguyên chủ cúi đầu chột dạ len lén đi vào gara, phát hiện xe của Lâu Mịch vẫn còn ở đó.
Nàng mở cửa xe, luồn tay xuống dưới ghế tìm kiếm, thật tốt quá, tìm được rồi!
Cẩn thận cất cái chiếc hộp đen nguyên vẹn vào túi, lúc này nguyên chủ mới cảm thấy yên tâm lại.
Khi lặng lẽ chuồn ra ngoài, Tiger đang ngậm món đồ chơi nhỏ của nó nằm trong đình, nguyên chủ thuận lợi ra khỏi cửa, quay lại bờ biển.
Ra đến nơi rồi nàng mới nhớ đến lời của hai nữ nhân kia.
Nếu không làm theo lời bọn họ, vậy thì giờ phút này nàng còn ở trong thân thể này sao?
Thần hình đều diệt?
Trước mắt nguyên chủ tối sầm, lần này thật sự là tự đẩy mình xuống hố lớn......
Nàng từ trước đến nay đều là đầu óc theo không kịp hành động, chuyện gì cũng làm xong rồi mới biết sợ.
Nguyên chủ lấy hộp đen ra, xoay trái xoay phải nhìn, lẩm bẩm:
"Ta kế tiếp nên làm cái gì bây giờ a."
.
Biệt thự ven biển Thành Đông Hải.
A Bảo ăn que cay, nhìn chằm chằm màn hình lớn treo ở giữa phòng khách.
Màn hình lớn đang chiếu cận cảnh gương mặt tang thương của nguyên chủ, nàng hoàn toàn không biết hộp đen bên trong đã trống rỗng, mà lúc này nàng đang đối mặt với hình ảnh khuôn mặt mới nhất do camera cảm quang ghi lại.
A Bảo thấy nguyên chủ xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, lại phế đến mức khiến người ứa gan, toàn bộ quá trình chạy về lấy hộp về cũng bị ghi hình lại.
"Phế vật chính là phế vật a, cái gì cũng làm không xong." A Bảo chống cằm cụp mí mắt xuống, dùng hàm răng trắng bóc cắn que cay.
Tiểu V đứng sau lưng nàng, đem lớp da rắn mới lột thật cẩn thận lau sạch rồi cất vào hộp pha lê trong lòng. Hộp đựng hình tròn màu lam nhạt lơ lửng một tia huyết hồng.
"Chuyện nàng thất bại không phải đã nằm trong kế hoạch của ngươi rồi sao." Tiểu V nói, "Cho nên ngươi mới đem AI thực sự biết làm việc gắn vào hộp."
A Bảo bị nàng nói đến thuyết phục, vui vẻ cười:
"Ai kêu ta thông minh như vậy. Cũng đúng thôi, chỉ cần thời đại này không còn Cao Lầu Mịch Tuyết, kế hoạch của ta có thêm một đoạn tình tiết trắc trở, cũng không phải chuyện gì không thể chịu đựng."
.
Sáng sớm, lúc Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện rời giường thì phát hiện Lâu Mịch cư nhiên đã rời đi.
"Đứa nhỏ này, đi đâu cũng không thèm nói với chúng ta một tiếng." Lâu Lực Hành vẫn còn kinh hãi với chuyện xảy ra ngày hôm qua, sợ Lâu Mịch lại đi tìm người tính sổ.
Hôm qua hắn nghe ba mẹ hắn nói, Mịch Mịch cư nhiên trực tiếp đè Tiểu Lẫm lên tường, một chút tình cảm cũng không lưu lại.
Sao lại thành ra thế này, không phải hai đứa nhỏ luôn có tình cảm rất tốt sao? Còn sắp kết hôn nữa.
Lâu Lực Hành trong đầu tìm kiếm nửa ngày, cũng không tìm ra cái "bom" này từ đâu mà ra.
Thấy Bành Tử Viện như đang suy nghĩ điều gì, Lâu Lực Hành hỏi nàng:
"Viện Viện, ngươi có phải biết một số chuyện mà ta không biết hay không?"
Bành Tử Viện lắc đầu.
Lâu Lực Hành trong lòng hơi an tâm, xem ra Viện Viện của hắn không giấu giếm chuyện gì.
Không ngờ Bành Tử Viện bồi thêm một câu:"Ta biết rất nhiều chuyện mà ngươi không biết."
Lâu Lực Hành: "......"
Ngày hôm qua ấn nguyên chủ có hơi quá mức kích động, sáng nay lúc Lâu Mịch thức dậy, hai tay vẫn còn run rẩy, lúc này đang ngồi trong xe đắp thuốc mỡ giảm nhiệt, cũng không thấy đỡ hơn là bao.
Bất quá thân thể nho nhỏ hơi khó chịu cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Lâu Mịch, hôm nay tâm tình của nàng hoàn toàn khác hôm qua, trời sao vạn dặm, thỉnh thoảng có một áng mây mềm mại thổi qua, giống như trong lòng nàng đang kìm không được muốn nhảy nhót.
Đến câu lạc bộ thì cửa còn chưa mở, Lâu Mịch tự mình mở cửa đi vào, bật máy pha cà phê lên, rót trước một ly.
Hỗ Hỗ và Slay kết bạn mà đến, vừa vào cửa liền thấy Lâu Mịch, cùng nàng chào hỏi, hai tiểu nam hài kinh ngạc:
"Mịch tỷ, ngài sao lại đến sớm như vậy?"
"Sớm sao? Đã bảy giờ rồi."
"Các tuyển thủ esports chúng ta buổi sáng không phải từ 12 giờ trưa mới tính bắt đầu sao."
"Hai ngươi cũng đâu có muộn, đến làm gì vậy?"
"Hôm nay buổi sáng không phải có trận đấu đối kháng của huấn luyện sinh sao. Tuần trước bị Bất Ngư tỷ cùng Phù Đồ tỷ nhìn chằm chằm, nên tuần này bọn ta sửa lại."
"Ân, cũng được. Huấn luyện sinh mấy giờ đến?"
"Nói là đến trước 8 giờ. Bọn ta đến trước để chuẩn bị một chút."
Lâu Mịch thấy hai người này còn chăm chỉ hơn cả Tạ Bất Ngư và Phù Đồ, nếu đổi lại hai vị kia, có thể cùng huấn luyện sinh bước vào cùng lúc là đã tính có lương tâm rồi.
Lâu Mịch uống cà phê rồi chạy ra phía sau cửa thoát hiểm cạnh thang máy, đợi người đi lên.
Sắp đến 8 giờ, huấn luyện sinh lục tục bước ra từ thang máy, Lâu Mịch thấy Quân Quân.
Quân Quân cùng hai huấn luyện sinh khác đi ra cùng nhau, Lâu Mịch đổi giọng thô ráp thành giọng thanh tuyến, gọi một tiếng:
"Trì Lẫm."
Gọi xong lập tức đóng cửa thoát hiểm lại, chỉ chừa ra một khe nhỏ.
Nàng thấy Quân Quân theo bản năng quay đầu, quay đầu rồi phát hiện không ai, biểu cảm thoáng qua một chút mờ mịt.
Khi mờ mịt, nàng khẽ nhíu mày, môi hơi hé mở, biểu cảm đó hoàn toàn giống với gương mặt quen thuộc trong ký ức của Lâu Mịch.
Lâu Mịch ở phía sau cửa suýt chút nữa cười thành tiếng.
......
Huấn luyện sinh đã đến đủ người, phân tổ đối kháng chính thức bắt đầu
Hỗ Hỗ cùng Slay mua một đống đồ ăn vặt tới vây xem, chuyển ghế dựa đến phát sóng trực tiếp, để lại vị trí C cho Lâu Mịch ngồi.
Lâu Mịch không ngồi, bỗng nhiên đề xuất nói: "Ta cũng tới dự thi đi."
Ở đây mọi người khiếp sợ.
"Hả? Mịch tỷ cũng muốn tham gia?"
"Thế còn đánh cái gì nữa, Mịch tỷ tham gia bên kia, bên kia chắc chắn thắng a."
Hỗ Hỗ cũng nói: "Mịch tỷ, ngài thật sự muốn gia nhập sao, trận thi đấu này cũng chỉ là chuyện trong 1 phút mà thôi."
Lâu Mịch nói: "Có áp lực mới có thể vượt xa người thường mà phát huy, để ta xem thử tiềm lực của các ngươi thế nào. Các ngươi tổng cộng có 10 người, như vậy chia thành một tổ 4 người và một tổ 6 người, ta gia nhập tổ ít người hơn."
Trong quá trình nói chuyện, Lâu Mịch thường xuyên liếc mắt nhìn Quân Quân, Quân Quân kia chắc hẳn cảm nhận được ánh mắt của nàng, nhưng sau khi ánh mắt giao nhau một lần, nàng liền kiềm chế không nhìn lại nữa.
Đám huấn luyện sinh đang định tự phân tổ, Lâu Mịch liền giành trước bắt đầu sắp xếp: ai ai ai ai các ngươi một tổ, những người còn lại một tổ khác, được rồi, ta gia nhập tổ này.
Lâu Mịch chỉ vào tổ có Quân Quân.
"Không phải chứ, đây chẳng phải là cường cường liên hợp sao. Quân Quân đã rất lợi hại rồi!"
Đám huấn luyện sinh thì thầm.
"Sao, các ngươi sợ à?" Lâu Mịch giảo hoạt cười, "Nếu đã vậy thì, ta với Quân Quân hai người một tổ, các ngươi chín người đánh với chúng ta hai người. Nếu các ngươi thắng, giữa trưa ta mời khách, muốn đi ăn đâu cũng được, tiện thể phát thêm cái đại hồng bao trong nhóm."
"A? 2v9 á? Cảm giác... Chúng ta vẫn có thể gượng gạo được một chút?"
"4, 5 người đánh một mà còn không kéo nổi, mặt mũi này của chúng ta cũng không có chỗ đặt nữa rồi."
"Mời khách cộng thêm phát đại hồng bao á, ta thấy mình làm được!"
Đám huấn luyện sinh hưng phấn rục rịch.
Hỗ Hỗ và Slay ngồi một bên vừa ăn khoai lát vừa lắc đầu:
"Vẫn còn quá trẻ, các ngươi căn bản không biết Mịch tỷ lợi hại cỡ nào. Lúc trước Mịch tỷ đánh luân phiên một chọi nhiều rồi thành danh, sau đó còn có hành động một người chọi một trăm, mấy hài tử này nghĩ cái gì chứ. Huống chi lần này còn thêm cả Quân Quân, chỉ riêng một mình Mịch tỷ thôi, dù các ngươi có thêm mười người nữa, cũng bị hạ gục ngay trong vài giây."
"Ăn dưa ăn dưa."
"Vừa lúc cũng để ta nhìn xem." Lâu Mịch nhìn về phía Trì Lẫm, "Thiên tài mà Lão Lận và Lam tỷ hết lời khen ngợi, rốt cuộc lợi hại tới mức nào."
Trì Lẫm vẫn luôn không nói gì.
Hiện tại tình hình giống như là Lâu Mịch bất chợt nổi hứng muốn chơi game, lại như là sớm có mưu tính.
Trong lòng Trì Lẫm vẫn đang suy nghĩ, Lâu Mịch có phải đã nghĩ thông suốt rồi không, nhưng chờ đến câu tiếp theo được nói ra, không khí liền bị kéo về trạng thái khảo hạch huấn luyện sinh, Trì Lẫm lại không chắc chắn nữa.
Lâu Mịch cùng Trì Lẫm một tổ, 2v9 đối kháng chính thức bắt đầu.
Hai đội tiến vào Tái Chiến Giang Hồ, phó bản được chọn ngẫu nhiên là Phong Vân Lâm.
Địa hình Phong Vân Lâm phức tạp, cực kỳ khảo nghiệm khả năng phản xạ và thao tác.
Sau khi cả hai bên tiến vào Phong Vân Lâm, Lâu Mịch và Trì Lẫm lưng tựa lưng xuất hiện trong một mảnh rừng trúc xám.
Trên đầu rừng trúc bị sương mù dày đặc bao phủ, xung quanh cũng mịt mù khói sương, Lâu Mịch quay đầu nhìn Trì Lẫm, nói:
"Cảm ơn chuyện lần trước."
Trì Lẫm một thân bạch y, trên đỉnh đầu hiện hai chữ "Tấn Nghi".
Pháp khí của nàng đã đổi thành một thanh trường kiếm.
"Lần đó là ta tình cờ đi ngang qua, không nhìn rõ là ngươi mới tùy tiện ra tay."
"Đừng khách sáo, hôm đó nếu không có ngươi, ta thật sự bị Huyết Hạc đâm thủng đỉnh đầu rồi. Làm ra trò cười như vậy, đừng nói người qua đường vây xem, ngay cả đồng nghiệp vô lương tâm ở câu lạc bộ cũng cười ta tới sang năm." Lâu Mịch rút ngọn lửa thương ra, dựng sau người, "Lần trước chúng ta tình cờ hợp tác mà đánh rất ăn ý, hôm nay có phải nên càng phối hợp ăn ý hơn không? Đúng rồi, 'Tấn Nghi' hai chữ này nghe có vẻ giống tên người ha?"
Lâu Mịch nhìn về phía Trì Lẫm, âm cuối kéo dài, là muốn Trì Lẫm giải đáp nghi hoặc.
Trì Lẫm cẩn thận quan sát Lâu Mịch, sợ bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của nàng:
"Đó là tên một người cố nhân của ta."
"Ừm." Biểu cảm Lâu Mịch không có gì thay đổi, tiếp lời: "Tên nghe hay đấy."
Trong rừng sâu, lá trúc rung lên khe khẽ, khiến Lâu Mịch và Trì Lẫm lập tức đưa sự chú ý trở về trạng thái thi đấu.
Trì Lẫm phóng thích kỹ năng, tạo khiên phòng hộ cho cả hai và buff tăng sức mạnh.
Ngọn lửa của cây thương trong tay Lâu Mịch bốc cháy càng mãnh liệt, nàng không hề lo lắng bị bại lộ vị trí:
"Ta vốn định bảo ngươi bật kỹ năng nhóm lửa sưởi ấm cái tay, không ngờ chưa cần ta nói, ngươi đã chuẩn bị xong trước." Lâu Mịch nhìn nàng cười, "Chúng ta rất ăn ý nha. Ngươi nói xem, ta có thể cũng là cố nhân của ngươi không?"
Trì Lẫm khi nghe câu này, suy nghĩ trong nháy mắt đã trôi đi tới nơi khác.
Lâu Mịch cũng phóng thích một kỹ năng, trên đầu Trì Lẫm nở ra một đóa hoa nhỏ màu vàng kim, lúc đóa hoa nở rộ, thời gian hồi chiêu được rút ngắn liên tục.
"Quay lại rồi nói tiếp." Lâu Mịch cắm cây thương lửa vẫn cầm trong tay xuống đất, "Có người tới rồi."
Nhóm huấn luyện sinh từ rất xa đã nhìn thấy một đoàn ánh lửa trong làn sương dày đặc.
Đó là vũ khí yêu thích nhất của Lâu Mịch, không ai không biết.
Thương lửa cực kỳ lợi hại, mà vào tay Lâu Mịch thì lại càng không có đối thủ.
Nhưng trong Phong Vân Lâm, thương lửa có một nhược điểm trí mạng, đó là rất dễ bị phát hiện vị trí.
Chín người chia làm ba tổ, tính toán từ ba phương hướng lặng lẽ tiến gần ánh lửa.
Bọn họ đã ước định tín hiệu mở combat, rất nhanh đã lặng lẽ tiến vào sương mù dày đặc.
Ánh lửa càng lúc càng gần, hai tanker áp sát từ trái phải, một support khác cũng tung chiêu lớn, khai chiến!
Cả nhóm điên cuồng công kích về phía ánh lửa, ra chiêu còn rất có tiết tấu.
Bọn họ rõ ràng nhìn thấy bóng người giữa ánh lửa, nhưng mãi không thấy thông báo đánh bại xuất hiện.
"Không ổn rồi!" Có người ở phía sau mới nhận ra điều gì, chưa kịp nhắc đồng đội thì một cây trúc bị bẻ cong đến cực hạn từ tay Lâu Mịch phóng ra, "Bốp!" một tiếng đánh vào lưng hắn, trực tiếp khiến hắn bay ra ngoài, đâm ngã cả đồng đội phía trước.
"Đứng gần nhau quá." Lâu Mịch dùng tay còn lại phóng ra một cây trúc nữa, cây trúc quét ngang một lần nữa, lại quét bay hai người.
Lúc này nhóm huấn luyện sinh mới nhìn rõ, nơi bọn họ vừa nãy ra sức công kích chỉ có một cây thương lửa cắm xuống đất, căn bản không có ai ở đó.
Nhận thấy được Lâu Mịch từ phía sau đánh lén, bọn họ lập tức đổi hướng công kích, muốn bắt lấy Lâu Mịch.
Lâu Mịch vốn đi vị trí là linh hoạt, muốn bắt được nàng xưa nay không phải chuyện dễ.
Người thì không bắt được, nhưng thực sự phá tan cả một vòng rừng trúc.
Lâu Mịch nhấc lên một cây trúc, lập tức vung về phía huấn luyện sinh 99 ở gần nhất, huấn luyện sinh 99 bị ánh mắt sắc bén của Cao Lầu Mịch Tuyết nhìn thẳng vào, chân đều mềm nhũn, căn bản không dám đánh trả, bị ép phải liên tục lùi từng bước về sau.
"Đừng sợ a! Mịch tỷ cầm chính là cây trúc thôi! Mềm mà!"
Huấn luyện sinh 817 ở bên cạnh nhắc nhở.
Đúng vậy, chỉ là cây trúc thôi mà!
Huấn luyện sinh 99 lập tức lấy lại tinh thần, trực diện đối kháng với Lâu Mịch.
Huấn luyện sinh 817 vừa mở miệng nhắc nhở, sau lưng liền truyền đến một trận đau nhói, lập tức biết mình đã trúng chiêu, muốn chạy trốn thì phát hiện động tác bị chậm lại, căn bản không nhấc nổi chân.
Trì Lẫm không biết từ đâu lao ra, một kiếm đánh chết 817.
"Thiếu tập trung." Lâu Mịch đưa cây trúc trong tay ra phía trước, pháp trượng trong tay 99 phóng ra một luồng điện, làm cây trúc nổ tung ngay giữa chừng, đoạn đầu cây trúc biến thành những mảnh trúc cứng.
99 bị mảnh vỡ bay ra làm mờ mắt, đến khi nàng thấy rõ trước mắt thì pháp trượng đã bị mảnh trúc quấn lấy, đang bị kéo đi mạnh mẽ.
99 muốn giành lại pháp trượng, đang giằng co với Lâu Mịch thì màn sương mù dày đặc giữa hai người bị cơn gió mạnh từ bên cạnh thổi tan.
"Ai?" 99 phát hiện người đối diện không phải là Cao Lầu Mịch Tuyết, mà là Tấn Nghi.
Trì Lẫm từ biểu cảm của nàng nhận ra rõ ràng sự lơi lỏng, học theo phương pháp của Lâu Mịch lúc trước, dùng sức bẻ gãy đoạn cây trúc trong tay, ngay sau đó buông tay.
Cây trúc xoay tròn bay ra phía trước, trúng ngay ót 99, khiến nàng choáng váng một giây, Trì Lẫm nhân cơ hội trở tay đánh chết nàng.
Lâu Mịch phối hợp cùng Trì Lẫm thay đổi vị trí vô cùng trơn tru, bản thân cũng đánh chết hai người, còn dư thời gian để liếc nhìn Trì Lẫm một cái.
Lâu Mịch giống như phối hợp cùng một chiến hữu lâu năm sát cánh tác chiến, chiến thuật cùng đi vị trí đều chỉ cần một ánh mắt câu thông.
Thậm chí có đôi khi không cần giao tiếp bằng mắt, nàng chỉ cần làm điều mình muốn làm, chắc chắn sẽ có người yểm hộ cho nàng, hỗ trợ nàng vá lỗ hổng.
Hai người các nàng dùng 8 phút 21 giây để kết thúc trận chiến, khi chín tên huấn luyện sinh toàn bộ ngã xuống, lượng máu của hai nàng đều chưa giảm đến một nửa.
Hỗ Hỗ cùng Slay theo dõi toàn bộ quá trình, phát hiện lát khoai trong tay vẫn là miếng khoai đầu tiên khi trận đấu mới bắt đầu.
Thật sự xuất sắc đến mức khiến bọn họ quên cả thở, huống chi là ăn vặt.
Lâu Mịch tháo tinh thể kết nối ra, đầu không hề đau.
Dấu hiệu tốt.
Gặp được cộng sự làm nàng bớt lo, nàng hoàn toàn không cần hao tổn tế bào não, chỉ cần tận hưởng niềm vui của trò chơi là được.
Nhóm huấn luyện sinh một bên rên rỉ, một bên lục tục tháo tinh thể kết nối.
"Quân Quân, ngươi có phải đã cùng Mịch tỷ lên kế hoạch trước rồi không? Cái này quá dọa người đi."
"Đúng vậy, hai người các ngươi giống như xài chung một cái đầu vậy, độ ăn ý quả thật......"
Trì Lẫm cười cười với mọi người, bản thân cũng cảm thấy độ ăn ý này cao quá mức.
Nhưng kỳ thật, từ lần đầu tiên nàng phối hợp cùng Lâu Mịch trong trò chơi, đã có cảm giác tâm ý tương thông.
Hiện tại rất rõ ràng, Lâu Mịch cũng phát hiện điểm này, thậm chí bắt đầu tận hưởng nó.
Nhóm huấn luyện sinh chín người thua hai người, ai cũng ủ rũ cụp đuôi.
Lâu Mịch hung hăng gõ một gậy lên đầu nhóm huấn luyện sinh khiến họ tỉnh táo lại, sau đó lại phát kẹo ngọt cho bọn họ.
Lâu Mịch nói: "Được rồi, thua rồi mới có thể thắng, đừng có ủ rũ. Ta đánh nghề này bao nhiêu năm rồi, các ngươi còn nhiều thời gian để vượt qua ta. Ta mời khách, lì xì phát theo danh sách, muốn ăn gì thì nói, lần này cả đám cùng đi."
Nhóm huấn luyện sinh reo hò, tiếng "Yêu Mịch tỷ một vạn năm" vang lên liên tiếp hết đợt này đến đợt khác.
"Nhưng mà không được uống rượu, ăn trưa xong còn có huấn luyện và chương trình học khác. Thu tâm về chưa? Đừng có chơi đến độ Lam tỷ của các ngươi tìm ta hưng sư vấn tội."
Nhóm huấn luyện sinh cam đoan: "Chúng ta tuyệt đối sẽ không bán đứng ngài!"
Mọi người cùng nhau đi ăn cá nướng, Lâu Mịch cảm thán, thật đúng là bé ngoan, như vậy giúp nàng tiết kiệm không ít tiền.
Câu lạc bộ có một chiếc minibus, có thể chở được 12 người, 10 huấn luyện sinh cộng thêm hai người nữa là vừa đủ.
Hỗ Hỗ và Slay định đi cùng xe minibus, Lâu Mịch đứng dưới xe nhìn vào trong một vòng, cảm thấy chật:
"Hàng ghế sau không thấy chật sao? Chắc phải ra một người."
Mọi người nhìn nhau: không chật a, hàng ghế sau vốn là chỗ ngồi bốn người mà.
Nhưng Mịch tỷ đã kiên trì như vậy, dù không chật cũng phải nhường.
"Đi." Lâu Mịch nói với Trì Lẫm, "Ngươi xuống xe, đi xe với ta, vừa lúc ta có chút lời muốn nói với ngươi."
Bản thân Lâu Mịch vừa mới phối hợp thân mật khăng khít cùng Quân Quân, giờ lại chỉ đích danh Quân Quân đi cùng xe với mình, bầu không khí có phần ám muội.
Nhưng Lâu Mịch suốt cả đoạn đường đều nhíu mày, trong giọng nói còn mang chút không kiên nhẫn, giống như Quân Quân mà lên xe với Mịch tỷ là tiêu đời.
Quân Quân khi nào đắc tội đại ma vương?
Không thể nào, Quân Quân xưa nay vẫn rất điệu thấp mà......
Mọi người đều nín thở, không dám nói thêm lời nào, thậm chí đều không đành lòng nhìn Quân Quân.
Hỗ Hỗ còn cố ý đến gần, nhỏ giọng nói với Lâu Mịch:
"Mịch tỷ, có chuyện gì hay là để Lam tỷ nói đi, tiểu hài tử tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài......"
Lâu Mịch kỹ thuật giả trang mặt lạnh từ trước đến nay trác tuyệt, lạnh lùng nhìn về phía trước nói: "Ta tự biết rõ."
Hỗ Hỗ run rẩy, không dám nói thêm lời nào nữa.
Trì Lẫm ngoan ngoãn rời khỏi minibus, ngồi vào xe của Lâu Mịch.
Quân Quân mặc một chiếc áo hoodie màu xám nhạt, bên ngoài khoác áo gió dài màu xanh lục quân dụng, không nói lời nào liền nhìn nàng, trong đôi mắt linh động kia cũng ẩn giấu rất nhiều điều.
Khí chất của nàng đối với Lâu Mịch mà nói vô cùng quen thuộc lại thân thiết, chỉ là đối mặt với gương mặt xa lạ này, có vài lời nàng không sao nói ra được, luôn cảm thấy một khi nói ra thì giống như phản bội Trì Lẫm, cảm giác tội lỗi dâng trào.
Lâu Mịch đưa tinh thể kết nối Tái Chiến Giang Hồ cho Trì Lẫm: "Chúng ta vào game?"
Trì Lẫm nhận lấy, cùng Lâu Mịch cùng nhau nhắm mắt lại, tiến vào trò chơi.
Hai người được truyền tống đến khu Phỉ Thúy Hồ trong Phong Vân Lâm, mặt nước hồ xanh lam yên tĩnh lấp lánh ánh mặt trời, quanh năm không nổi một gợn sóng, giống như một khối phỉ thúy được khảm giữa rừng cây liên miên rậm rạp, vì vậy mà có tên như thế.
Nơi này có một quán trọ, lúc này chỉ có hai người là Lâu Mịch và Trì Lẫm.
Tiểu nhị trong điếm bưng lên một bình trà, các nàng ngồi đối diện nhau, một làn khí nóng mỏng mảnh chậm rãi bốc lên giữa hai người.
Gương mặt này giống Trì Lẫm khiến Lâu Mịch cảm thấy thân thiết không ít, nàng có nói gì cũng không thấy xấu hổ nữa:
"Gương mặt này niết ra không tồi a, không khác bản thể của ngươi lắm, linh cảm từ đâu ra thế?"
Trì Lẫm uống một ngụm trà, không ngờ hương vị trong trò chơi lại chân thật đến thế, hương trà tràn ngập trong miệng, phảng phất như thật sự uống vào một ngụm trà.
Nàng không trực tiếp trả lời vấn đề của Lâu Mịch: "Ngươi muốn nói gì với ta sao?"
Lâu Mịch tay phải nắm thành nắm đấm, gác bên cạnh chén trà.
"Ta có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vừa mở miệng liền cảm thấy bản thân như kẻ điên. Vạn nhất ta nghĩ sai, ngươi sẽ cho rằng ta là đồ biến thái."
Trì Lẫm mỉm cười nói:"Lần trước ta giúp ngươi bói toán, sau đó thế nào?"
"Ta nghe lời ngươi, nghiêm túc dùng tâm mà nhìn."
"Thấy được gì?"
"Thấy rất nhiều... chuyện không thể tưởng tượng nổi."
"Ta cũng là nghiêm túc dùng tâm đi nhìn thế giới này." Trì Lẫm nói, "Cũng thấy được rất nhiều điều không thể tưởng tượng. Cho nên, ngươi có thể nói thẳng lời ngươi muốn nói, ta sẽ không thấy ngươi có chỗ nào không bình thường."
Lâu Mịch trầm mặc một giây, Trì Lẫm liền tiếp một câu:
"Nói không chừng, điều ngươi nghĩ với điều ta nghĩ, lại là một chuyện."
Lâu Mịch sau một thoáng kinh ngạc, ánh mắt nhanh chóng trở nên kiên định hơn.
Cuối cùng cũng đi đến thời khắc này, tim Trì Lẫm đập dồn dập.
Đây là hiệu quả mà phương pháp giáo huấn cứng rắn tuyệt đối không thể đạt được, nàng muốn chính Lâu Mịch chủ động tin tưởng.
Lâu Mịch từ lời nói của Trì Lẫm nhận được một sự ủng hộ lớn hơn nữa, mở miệng nói:
"Ta cảm thấy, ngươi không phải Quân Quân. Ngươi cũng là một người... cố nhân của ta."
Trì Lẫm siết chặt nắm tay đặt trên đầu gối.
Nàng đã chờ giây phút này quá lâu...
Lâu Mịch đang muốn mở miệng lần nữa, thì đột nhiên ghế đá dưới thân hai người cùng lúc kịch liệt rung lắc, suýt chút nữa đã hất họ xuống.
Hai người theo bản năng đỡ lấy bàn trà để giữ vững tư thế, kinh ngạc nhìn nhau.
"Chuyện gì vậy..."
Trì Lẫm còn chưa kịp nói xong một câu hoàn chỉnh, hai người đã lần nữa bị rung lắc dữ dội quăng ra ngoài, ngực đột nhiên đau nhói, đó là cảm giác bị dây an toàn siết mạnh.
"Tháo ra! Rút tinh thể kết nối ra!" Lâu Mịch hét lên một câu, hai người còn chưa kịp thoát khỏi trò chơi đã lập tức rút tinh thể, trở lại hiện thực.
Ngay khoảnh khắc họ vừa quay về, liền thấy đuôi một chiếc xe vận tải lớn phía trước, lập tức sẽ đâm vào do chạy quá gần trên đường cao tốc!
Lâu Mịch gần như theo bản năng vươn tay nắm lấy tay lái, tranh quyền điều khiển với chế độ tự động, bất ngờ đánh tay lái ngoặt ngược lại.
Chiếc xe vẽ ra một đường cong sắc nét sượt qua đuôi xe tải, mang theo một vệt hoa lửa bay ra ngoài.