Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 89: Đệ nhất cổ nhân không hiểu tình thú - Lẫm



Tin tức Cao Lầu Mịch Tuyết bị thương trên đường cao tốc truyền ra gây náo động, suốt nhiều ngày liền, độ nhiệt của tin tức này cùng số lượng fan đến bệnh viện muốn gặp nàng một lần, chưa từng hạ nhiệt.

Cùng lúc đó, tin tức đội viên Slay của chiến đội Cửu Thiên phải nằm viện cũng lan truyền nhanh chóng. World Cup mùa đông còn lại hai trận đấu cuối cùng quan trọng, cũng là gian nan nhất, việc đội viên chủ lực có thể vắng mặt đã che lấp mọi tin tức khác.

Khắp nơi đều đang suy đoán chiến đội Cửu Thiên còn có thể tung ra con bài nào, khả năng lớn nhất chính là tạm thời chọn ra một đội viên từ trong nhóm huấn luyện sinh, lâm trận mới mài gươm.

Trên mạng đã bắt đầu giúp chọn lựa "đấng cứu thế" thay cho chiến đội Cửu Thiên.

Nhưng chọn tới chọn lui cũng không tìm ra được một người khiến tất cả đều vừa lòng, có thể thay thế được Cao Lầu Mịch Tuyết.

Đừng nói đến huấn luyện sinh của Cửu Thiên, phóng tầm mắt ra toàn bộ giới thi đấu esports toàn cầu, người có thể thay thế nàng, e rằng đếm trên đầu ngón tay cũng không thấy đâu.

Chiến đội cần sự phối hợp nhịp nhàng, trừ phi là thiên tài siêu hạng cấp thủ lĩnh, ai có thể trong vòng hai ngày hòa nhập với những đội viên còn lại của Cửu Thiên với tốc độ ánh sáng?

Đối mặt tai nạn chưa từng có, chiến đội Cửu Thiên từ khi thành lập đến nay chưa từng nếm mùi thất bại, liệu có phải sẽ chấm dứt thần thoại bất bại ở trận chung kết này?

Có người vì Cửu Thiên mà thắp hương bái Phật, cũng có người đã chuẩn bị sẵn sàng rượu champagne để chúc mừng.

Khi danh sách xuất phát chính thức được công bố trước trận đấu, số người xem trực tiếp đã phá vỡ 200 triệu.

Người dẫn chương trình trực tuyến cũng trêu chọc rằng, hôm nay mọi người nhiệt tình đột phá giới hạn, đều muốn xem Cửu Thiên sau khi thay máu sẽ đánh thế nào, kỹ thuật - chiến thuật sẽ có thay đổi gì.

"Quan trọng nhất là còn có một nguyên nhân." Một vị người chủ trì khác nói, "Trong danh sách ra sân hôm nay của chiến đội Cửu Thiên, nhất định sẽ có một đội viên tương đối xa lạ, mọi người đều rất muốn biết ai sẽ là người nhận nhiệm vụ lúc nguy nan. Theo tin từ ban tổ chức cung cấp, vị đội viên này đến từ đội hai vừa mới thành lập, vẫn chỉ là một huấn luyện sinh. Điều đáng kinh ngạc là vị huấn luyện sinh này vừa mới gia nhập chiến đội Cửu Thiên vào ngày hôm qua."

Làn đạn phòng phát sóng trực tiếp nổ tung:

"Hôm qua mới gia nhập chiến đội?! Là ta điên rồi hay là ENIAC điên rồi? Để ngươi lâm trận mới mài gươm là mài bằng chày sắt sao?!"

"Cao tầng ENIAC đây là hận Cửu Thiên đúng không, hận đến tận xương tủy đúng không?"

"Ta thật sự hít thở không thông... Dù huấn luyện ra không được người, cũng không thể tùy tiện tìm một người qua đường làm bậy đi?!"

"Vì sao không cho 99 một cơ hội? Trong số các huấn luyện sinh, người có khả năng nhất được xuất đạo ở vị trí C chính là 99 mà?!"

"Mọi người đừng hoảng hốt. Ta cảm thấy từ trên xuống dưới ENIAC đều là người hiểu chuyện, không có khả năng lấy World Cup ra để đùa giỡn. Mọi người bình tĩnh một chút, biết đâu ENIAC thật sự có thể đánh ra một lá bài khiến cả thế giới đều khiếp sợ."

"Ta đã không còn mong đợi gì nữa, trừ phi bây giờ có người nói với ta rằng Lâu tỷ tỷ thật ra không sao, lát nữa sẽ cải lão hoàn đồng biến thành tân nhân lên sân khấu, bằng không ta thật sự... sắp nổ đầu rồi."

......

Trên mạng tràn ngập cảm xúc bi quan.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, đã vang lên tiếng than trời than đất.

Ngoài những fan thiếu tự tin, đương nhiên cũng có những anti từ lâu đã muốn nhìn thấy Cửu Thiên ngã khỏi thần đàn, nhân cơ hội này đục nước béo cò.

Tuy rằng đang trong giờ làm việc, số người xem phát sóng trực tiếp vẫn không ngừng tăng vọt, người xem ở nửa vòng trái đất còn lại cũng đã đặt sẵn đồng hồ báo thức, nửa đêm dậy xem trận quyết chiến thế kỷ này.

Chiến đội Cửu Thiên đúng là vận khí không tốt, đúng vào thời điểm gian nan lại gặp đối thủ khó nhằn nhất.

Đối thủ hôm nay của bọn họ chính là "Cuồng Phong Dã " – hắc mã với lối đánh hung mãnh, là lực lượng mới nổi lên từ năm ngoái.

"Cuồng Phong Dã" từng là đội mạnh kỳ cựu trong nước, năm đó vì không thể soán ngôi Cửu Thiên nên bị các câu lạc bộ lớn dọn sạch bài, dẫn đến phá sản.

Sau khi bị câu lạc bộ nước ngoài mua lại và tái khởi động, hiện giờ đã thay da đổi thịt hoàn toàn khác trước, bất quá vẫn còn vài đội viên chủ lực năm đó lưu lại làm huấn luyện viên và chỉ đạo kỹ thuật, kinh nghiệm phong phú, đối với Cửu Thiên cũng mang mối thù cũ chưa dứt.

Trận đấu này, đối phương chắc chắn sẽ không nương tay.

World Cup mùa đông trước khi thi đấu, Lâu Mịch đã xếp Cuồng Phong Dã vào danh sách những đội không muốn gặp nhất.

Không ngờ lại chạm mặt, hơn nữa còn đúng vào thời khắc gian nan nhất của chiến đội Cửu Thiên, không thể không nói là ông trời đang trêu đùa họ.

Lâu Mịch cân nhắc chuyện này, cảm thấy A Bảo bọn họ rõ ràng cố ý chọn đúng thời điểm muốn mạng này để ra tay.

A Bảo nhất định muốn lấy mạng nàng, nhưng nếu không thể thành công, nàng cũng không thể tránh khỏi một trận tai kiếp.

A Bảo hiểu rõ yêu cầu thể trạng với tuyển thủ trong môi trường thi đấu thực tế ảo như thế nào.

Hoặc là trực tiếp giết chết Lâu Mịch, hoặc là chặt đứt cánh tay của Cửu Thiên.

Bất kể là loại nào, đối với A Bảo mà nói đều là cảnh đẹp ý vui.

Lâu Mịch đoán không sai, A Bảo đúng là thật sự nghĩ như vậy, kế hoạch ban đầu thực hiện vô cùng thuận lợi, thậm chí nàng có thể toàn thân rút lui —— nếu chiếc máy bay không người lái kia không đột nhiên mất tích một cách khó hiểu.

Máy bay không người lái chắc chắn là đã bị bắn rơi, nhưng rơi xuống nơi nào thì nàng hoàn toàn không biết.

Tiểu V đã tìm kiếm suốt hai ngày hai đêm bên ngoài, thậm chí lặn xuống biển tìm, nhưng vẫn không tìm ra được manh mối.

A Bảo ở nhà nổi trận lôi đình, ném vỡ hết những gì có thể ném.

Tiểu V im lặng dọn dẹp đồ đạc, chờ nàng bình tĩnh một chút rồi nhắc nhở nàng gần đây không được để lực chú ý tan rã.

Gần đây cảnh sát nhìn chằm chằm các nàng cực kỳ nghiêm ngặt, không thể lại có hành vi khác thường, nếu không rất có khả năng sẽ lại gây ra một đống rắc rối.

"Ta nhất định sẽ đem máy bay không người lái tìm trở về." Tiểu V hướng nàng cam đoan.

A Bảo mệt mỏi, tựa đầu vào vai Tiểu V, gần như không đứng vững.

Tiểu V dùng hết toàn lực đỡ lấy thể trọng của nàng, không để nàng ngã xuống.

"Ta chỉ có thể dựa vào ngươi." A Bảo nước mắt ròng ròng rơi, "Ta chỉ có ngươi."

Lồng ngực Tiểu V phập phồng một hồi, nói: "Yên tâm, ngươi đi ngủ một lát đi, ngươi đã hai ngày chưa chợp mắt rồi."

......

Giải đấu được toàn cầu chú ý, danh sách ra sân được công bố.

Chiến Đội Cửu Thiên:

【 Tạ Bất Ngư, Phù Đồ, Hỗ Hỗ, Lẫm. 】

Danh sách vừa công bố, bình luận trực tiếp thiếu chút nữa bị dấu chấm hỏi tràn màn hình đánh sập.

"Người tên Lẫm này là thần thánh phương nào vậy? Chưa từng nghe nói qua, chẳng lẽ là tân nhân căn bản không có kinh nghiệm thi đấu chuyên nghiệp?"

"Khoan đã, cái người tên Lẫm này là Trì Lẫm sao?"

"Muội muội của Lâu tỷ tỷ?!"

"Trì Lẫm của Tam trung Nam Hồ? Thật hay giả đây?"

"Cửu Thiên điên rồi, ENIAC điên rồi, con mẹ nó, ta cũng muốn khóc điên rồi."

"Đây là đã từ bỏ rồi sao?"

"Cao Lầu Mịch Tuyết có phải bị tai nạn xe cộ đến mức đầu óc hỏng rồi không? Một trận đấu quan trọng như vậy cư nhiên để muội muội mình lên sân, chỉ muốn nâng bạn gái mình lên, có từng nghĩ đến chuyện này sẽ tạo thành đả kích thế nào đối với chiến đội không? Gây ra hậu quả gì không? Cửu Thiên chiến đội không phải chỉ là chiến đội của mình nàng, Cửu Thiên đang gánh trên vai bao nhiêu hy vọng và lý tưởng của người hâm mộ... Đùa quá trớn rồi! Ta thật sự tức đến muốn nổ tung!"

......

Sau khi danh sách được công bố, fan của chiến đội Cửu Thiên suýt nữa nắm tay bay thẳng lên trời.

Nghi ngờ lan khắp toàn cầu.

A Bảo nằm trên giường, mắt không chớp mà nhìn phát sóng trực tiếp.

Nàng thấy được danh sách, nắm chặt điều khiển từ xa đến mức đốt ngón tay trắng bệch.

Tiểu V dùng điều khiển từ xa tắt TV.

"Mở lên." A Bảo lại bật lên lần nữa, cưỡng ép bản thân phải xem.

Tiểu V chỉ có thể ngậm miệng.

"A Lẫm lên sân?!"

Giữa giờ học, Ngụy Chước Ngưng dùng điện thoại xem phát sóng trực tiếp, nàng vừa hét lên, mọi người xung quanh lập tức vây lại, thiếu chút nữa đè sập luôn chủ nhân của chiếc điện thoại.

"A Lẫm đánh giải chuyên nghiệp rồi?! Đây là thao tác thần tiên gì vậy?!"

"Ta đã nói rồi, hôm nay nàng không đến là có lý do!"

"Thay thế Lâu tỷ tỷ sao! Trời ạ! Ta thật sự tức đến cắn bật máu!"

Toàn bộ Tam trung Nam Hồ đều sôi trào.

Ngoại giới hoài nghi thực lực của Trì Lẫm là điều hoàn toàn bình thường.

Nhưng người của Tam trung Nam Hồ thì lại vô cùng tin tưởng Trì Lẫm, so với người ngoài, bọn họ càng hiểu rõ Trì Lẫm không phải người bình thường.

Trì Lẫm chính là một truyền kỳ, là truyền kỳ của Tam trung Nam Hồ. Bất kể khoảng thời gian trước nàng rối rắm ra sao, nhưng hôm nay nàng đứng trước toàn thế giới, lập tức sẽ trở thành nhân vật mấu chốt thay đổi lịch sử của thế giới esports thực tế ảo!

Tam trung Nam Hồ đã bắt đầu ăn mừng trước.

Trận đấu lập tức bắt đầu, hình ảnh Trì Lẫm xuất hiện trên phát sóng trực tiếp.

Là tân nhân lần đầu tiên tham gia giải đấu tầm cỡ thế giới, Trì Lẫm nhìn qua lại vô cùng bình tĩnh, Phù Đồ ngồi bên cạnh nói với nàng vài câu, người xem tưởng là đang bàn chiến thuật, ai ngờ hai người lại cùng nở nụ cười, thì ra là đang đùa giỡn.

Trì Lẫm trông rất thoải mái, trong khi Bành Tử Viện và Lâu Lực Hành lại căng thẳng đến mức nắm chặt tay.

Hôm nay nếu không phải Lâu Mịch bị bệnh, hai người bọn họ đến đưa cơm trông bệnh, lúc này có khi đã ở hiện trường quan sát trận chiến rồi.

Không ở hiện trường đã đổ mồ hôi tay, huống hồ đến hiện trường, không khí đó mới đáng sợ thế nào chứ.

"Tiểu Lẫm của chúng ta thật sự không hề căng thẳng chút nào, ngươi nhìn biểu cảm của nàng xem, thật sự rất thả lỏng." Lâu Lực Hành cảm thán tố chất tâm lý của Trì Lẫm tốt đến phát ghen.

Lâu Mịch dù đã uống thuốc giảm đau đầy bụng vẫn chưa thấy tác dụng, vẫn đi qua đi lại trong phòng bệnh.

Nàng ở trong lòng phun tào Lão Lâu: Đó là đương nhiên, Trì Lẫm là ai chứ? Không nói đến thân phận Hoàng Hậu của nàng, người ta chính là Đại tướng quân từng thực sự lên chiến trường giết địch, tố chất tâm lý này không phải người bình thường có thể sánh được. Ở thế giới giả tưởng chỉ là rút đao mà thôi, có gì mà phải khẩn trương?

Nghĩ nghĩ, Lâu Mịch lại đi một chuyến vào nhà vệ sinh.

Trì Lẫm không khẩn trương, nàng lại khẩn trương.

Chính nàng thi đấu cũng chưa từng đứng ngồi không yên như vậy!

Trận đấu bắt đầu.

Phó bản ngẫu nhiên: Đỉnh Tuyết Vực.

Người xem cảm thán:

"Phục rồi, thật sự phục rồi. Trận đấu khó như vậy lại bốc trúng đỉnh Tuyết Vực. Phó bản này đối với người mới không hề thân thiện chút nào, nói vậy ai cũng biết, đừng nói đến khai đoàn, vị đồng học Lẫm này có thể đi đúng đường không té chết đã là may mắn."

"Thật đấy, đừng tưởng làm hot girl mạng là có thể vào thi đấu chuyên nghiệp. Truyền kỳ bất bại của Cửu Thiên sắp kết thúc trong tay nàng rồi."

Hai bên từ hai đầu Tuyết Vực đi lên trên, Phù Đồ dẫn đầu mở đường, Hỗ Hỗ chốt ở cuối, Tạ Bất Ngư và Trì Lẫm ở giữa.

Từ khi bắt đầu leo núi, đội hình hoàn toàn không loạn.

Trì Lẫm không những không tụt lại phía sau chút nào, lần khai đoàn đầu tiên thậm chí còn lấy nàng làm chủ lực phát động.

Không ai có thể ngờ được, mất đi tuyển thủ chủ lực, chiến đội Cửu Thiên khi đối mặt với đối thủ hắc mã thực lực vượt trội, lại lựa chọn đối đầu trực diện.

Chiến thuật này là do Lâu Mịch đề ra.

"Cuồng Phong Dã đấu pháp bưu hãn, càng dây dưa về sau càng khó đánh. Có lợi nhất với chúng ta là đoạt mạng trước, hơn nữa là đoạt đầu của support đối phương. Một khi support chết rồi, chiến thuật tiếp theo của bọn họ đều không triển khai nổi. Hỗ Hỗ, đối phương chắc chắn sẽ cho rằng chúng ta sẽ lấy ngươi làm trung tâm khai đoàn, lúc đó nhất định sẽ nhìn chằm chằm ngươi."

Hỗ Hỗ gật đầu.

"Cho nên lúc này..." Lâu Mịch cười nói, "Chúng ta nên cho đối phương một món quà siêu cấp bất ngờ."

Ý tưởng của chiến đội Cuồng Phong Dã hoàn toàn giống với suy nghĩ của Lâu Mịch.

Bọn họ đã chuẩn bị ba phương án chiến thuật, trong đó hai cái nhằm vào Hỗ Hỗ, một cái nhằm vào Phù Đồ.

Không ai nghĩ đến người tân nhân lý lịch như bằng không, nhìn qua như kẻ góp đủ số lại có thể gây ra cơn sóng gì.

Mặc dù tân nhân có thể hữu dụng, cũng không phải là chiến thuật trung tâm.

Không ngờ được, tân nhân thật sự trở thành trung tâm.

Khiến cho Cuồng Phong Dã khó chịu nhất là, vị tân nhân này đấu pháp so với bọn họ còn muốn tàn nhẫn hơn, bất luận là phóng kỹ năng hay đi vị trí, hoàn toàn không tuân theo lẽ thường mà ra bài, khiến người chơi có kinh nghiệm cũng theo không kịp nàng, đánh cho Cuồng Phong Dã một trận tay chân luống cuống.

Trì Lẫm dẫn đầu đánh chết support bên đối phương, đoạt được Nhất Huyết, toàn bộ quá trình nhanh như chớp, toàn bằng thao tác quỷ dị!

Làn đạn trong nháy mắt an tĩnh.

Lại có người phát làn đạn, vẫn là dấu chấm hỏi.

"Ta vừa thấy cái gì vậy?"

"Đây chẳng phải là lục bá sao?"

"Cao Lầu Mịch Tuyết ngươi ra đây! Này chắc chắn là tiểu hào của ngươi! Ngoài ngươi ra còn ai sẽ di chuyển vị trí linh hoạt như vậy?"

"A a a a Tiểu Lẫm, ma ma yêu ngươi! Quá tuyệt vời!"

"Thế tỷ tỷ xuất chinh, giang sơn để ta tới bảo hộ! CP Tuyết Đồ Ăn sao lại có thể ngọt thế này!"

......

Ban đầu còn tưởng là một trận đại chiến thế kỷ, dự đoán thi đấu sẽ kéo dài chừng hai tiếng.

Nhưng bởi vì Trì Lẫm dẫn đầu đánh chết nhân vật trung tâm bên đối phương, Cuồng Phong Dã trong nháy mắt tan vỡ với tốc độ ánh sáng.

Đội viên mới gia nhập chiến đội Cửu Thiên, vẫn giữ nguyên phong cách tốc chiến tốc thắng.

Trận đấu này kết thúc chỉ trong 15 phút 18 giây, Trì Lẫm đạt được MVP.

Tân nhân "Lẫm" dùng biểu hiện hoàn mỹ không tì vết làm toàn bộ những người nghi ngờ nàng câm miệng, hơn nữa chỉ trong 15 phút thu về một lượng lớn fan.

Trận đấu đầu tiên của giải chức nghiệp, cũng là trận đầu chính thức trong sự nghiệp thi đấu, nàng giết chết hai người, đạt được MVP.

Đời thi đấu chức nghiệp của nàng, cứ như vậy huy hoàng mà bắt đầu.

Trận chung kết sẽ diễn ra sau ba ngày.

Lão bản ENIAC cùng một đám cổ đông vui đến phát điên, trận đấu vừa kết thúc liền xông vào hậu trường, vây quanh Trì Lẫm ở giữa, điên cuồng chụp hình.

Ban đầu Lâu Mịch và Trác Cảnh Lam để một tân nhân hoàn toàn không có kinh nghiệm đấu giải chính thức như Trì Lẫm ra sân trong trận đấu quan trọng thế này, cao tầng trong câu lạc bộ không một ai tán thành.

Nhưng dù sao cũng có nguy cơ thất bại, Trì Lẫm lại là người được Lâu Mịch và Trác Cảnh Lam cực lực đề cử, hàng năm trên con đường này đều là những người chuyên nghiệp, bọn họ cũng chỉ có thể ôm tâm thái đánh liều, cầu cho kỳ tích xảy ra.

Mà kỳ tích, cứ đơn giản như vậy, không hề khúc chiết mà xảy ra rồi.

Sau khi chụp hình trong nội bộ câu lạc bộ xong, truyền thông cũng kéo tới, Trì Lẫm bị vây quanh ở giữa, đèn flash suýt nữa làm mù mắt nàng.

Về sau khi bản tin có ảnh kèm theo được phát ra, biểu cảm của Trì Lẫm toàn bộ quá trình đều nhíu mắt, nhìn qua tràn ngập cảm giác xuẩn manh (ngốc nghếch đáng yêu), hoàn toàn trái ngược với vẻ nàng hung hãn trên sân đấu.

Sau một trận thi đấu, Weibo của Trì Lẫm cũng chưa ai tìm ra, mọi người đều ùa vào Weibo official của Cửu Thiên kêu rên, yêu cầu Weibo official mau chóng công khai tài khoản của "tiên nữ tiểu tỷ tỷ", bọn họ muốn đi hành hương.

Weibo Official cũng bối rối một trận, thật sự không biết tài khoản Weibo của Trì Lẫm.

Hắn thậm chí cũng không biết Trì Lẫm biết đánh esports!

Cao Tầng câu lạc bộ điều hai chiếc xe buýt tới, lôi kéo các đội viên đi dự tiệc mừng công.

Trì Lẫm đã quên còn có tiết mục này, tưởng rằng thi đấu xong là có thể đi rồi, không ngờ hoạt động buổi tối mới chỉ vừa bắt đầu.

Trì Lẫm nhắn tin WeChat cho Lâu Mịch: "Ta không quá muốn đi dự tiệc mừng công, cũng chỉ là nói vài lời xã giao thôi. Có thể giúp ta tìm cái cớ để rời đi không?"

Lâu Mịch rất nhanh trả lời: "Ngươi hôm nay là vai chính, khẳng định không dễ thả ngươi đi. Nói không chừng còn phải uống chút rượu."

Trì Lẫm trước đó đã từng kiến thức loại rượu mạnh ở thời đại này mạnh đến mức nào, không cẩn thận còn dễ gây ra chuyện, hiện tại vừa nghe đến rượu liền có chút di chứng tâm lý:

"Ta không muốn uống rượu với những người không quen."

"Yên tâm, vẫn đang trong kỳ thi đấu, sẽ không uống nhiều đâu."

"Một chút cũng không muốn uống."

"Biết rồi, ngươi chỉ muốn nhanh nhanh về gặp ta, nếu có uống thì cũng phải uống cùng ta. Có phải đặc biệt nhớ ta không?"

Vốn đang nói chuyện nghiêm túc, Lâu Mịch hai câu nói liền đưa nàng theo hướng không nghiêm túc, sự tập trung cả ngày của Trì Lẫm liền bị nàng làm sụp đổ trong phút chốc.

Bao nhiêu hình ảnh cùng xúc cảm mà nàng cố gắng chôn giấu đều theo đó ùa về...

Lúc này Trì Lẫm vẫn còn đang ở tòa cao ốc phát sóng trực tiếp, người trong câu lạc bộ còn bị truyền thông vây lấy, chờ đến khi dọn sạch từng cái đuôi cuối cùng, quay lại ghế ngồi để tiếp tục high.

Trên mặt có biến hóa nhiệt độ, nhưng sắc mặt vẫn chưa kịp thay đổi, thế mà Trì Lẫm lại có cảm giác ai nhìn qua đây liếc mắt một cái, đều như thấy thấu tâm tư mình.

"Chúng ta đang ở bên ngoài, đừng nháo mấy thứ này." Trì Lẫm hạ thấp giọng nói với Lâu Mịch.

"Ừm, hiểu mà, muốn nháo thì về nhà nháo, đóng cửa rồi nháo. Được, tinh thần của ngươi ta lĩnh hội, cũng ghi vào bản ghi nhớ. Hiện tại thu liễm một chút, nghỉ ngơi lấy lại sức, đêm nay chúng ta về nhà rồi hẵng thoải mái phóng thích."

Trì Lẫm bất đắc dĩ lại buồn cười.

Bẻ cong ý tứ của nàng, người này từ trước tới giờ đều là cao thủ.

Chỉ là......

"Cái gì mà chúng ta về nhà rồi?" Trì Lẫm cảm thấy có gì đó không đúng, giọng mới vừa cất lên thì bên ngoài đã vang lên một trận hoan hô.

Lâu Mịch ngồi trên xe lăn, giữa vòng vây của mọi người, tiến đến trước mặt Trì Lẫm.

Lâu Mịch thoải mái bắt chéo chân, đối diện Trì Lẫm cười đến tà mị cuồng quyến: "Các hài tử, quả nhân tới rồi."

Trác Cảnh Lam thiếu chút nữa phun hết ngụm nước, Lâu Mịch lại phát bệnh gì nữa đây?

Lâu Lực Hành đẩy xe cho Lâu Mịch, Bành Tử Viện đứng bên ngoài đám người ra sức vẫy tay với Trì Lẫm.

Trì Lẫm ngây ngốc đáp lại Bành Tử Viện, cảm thấy tình huống trước mắt có chút xấu hổ.

Tạ Bất Ngư chống vai Phù Đồ mà cười sắp phát điên: "Lãnh đạo đích thân tiếp kiến? Còn là lãnh đạo tàn tật cơ đấy."

Lâu Mịch trong vòng bận rộn phân ra một ánh mắt sát khí hướng Tạ Bất Ngư, Tạ Bất Ngư thản nhiên tiếp nhận.

Trì Lẫm bước nhanh tới đây: "Ngươi như thế nào lại chạy ra đây?"

Trì – Đệ nhất cổ nhân không hiểu tình thú – Lẫm nhìn thấy Lâu Mịch câu đầu tiên nói chính là nhắc nhở.

"Loại thời khắc có tính lịch sử thế này, như thế nào có thể thiếu ta? Tới đây."

Lâu Mịch ngoắc ngoắc ngón tay với nàng, làm cho toàn bộ mấy chục người trong câu lạc bộ từ trên xuống dưới đều nhìn chằm chằm, một hai phải thì thầm với Trì Lẫm.

Trì Lẫm bị vây xem, ở loại chuyện thế này trước sau đều không học được da mặt dày như nàng, lúc này mặt thật sự bắt đầu đỏ lên.

Lâu Mịch thấy lệnh triệu hoán của bản thân vậy mà không có hiệu lực, lại triệu hoán thêm một lần.

Lần này không chỉ dùng tay ngoắc ngoắc, mà bắt đầu mếu máo.

Trì Lẫm sợ chính mình nếu không thuận theo, Lâu Mịch sẽ ở trước mặt mọi người làm ra chuyện càng đáng sợ, đành phải nghe lời cong người xuống, phối hợp với chiều cao của Lâu Mịch, đem lỗ tai dán lại gần.

Lâu Mịch nhẹ giọng nói: "Ta có siêu năng lực."

Trì Lẫm: "?"

"Đã sớm đoán trước được ngươi sẽ nhớ ta, cho nên tới đây."

Trì Lẫm đứng thẳng lên: "Cái gì a......"

Nàng không phát hiện trên vành tai mình dính một chút màu môi của Lâu Mịch.

Ánh mắt của Tạ Bất Ngư cùng Phù Đồ nhìn nàng như sắp đốt cháy nàng, Trì Lẫm có chút hoảng —— chẳng lẽ lời của Lâu Mịch bị các nàng nghe thấy sao? Tai sao lại thính đến vậy?

Lâu Mịch vô cùng vừa lòng với kiệt tác của mình, vỗ nhẹ hai cái lên eo Trì Lẫm, dùng đầu chỉ về phía lão bản câu lạc bộ.

Trì Lẫm hiểu ý nàng, từ trong tay Lâu Lực Hành tiếp nhận tay đẩy xe lăn.

Lâu Mịch nhờ Tạ Bất Ngư cùng Phù Đồ chiêu đãi giúp ba nàng cùng Bành Tử Viện, nàng cần mang Trì Lẫm đi cùng nhóm lãnh đạo cao tầng nói vài câu.

Trì Lẫm đứng sau lưng Lâu Mịch, toàn bộ hành trình đều đang nghe các nàng hoa ngôn xảo ngữ điên cuồng khen chính mình.

Ý tại ngôn ngoại trong lời Lâu Mịch đều là muốn phá lệ để Trì Lẫm gia nhập đội một Cửu Thiên, về sau nàng xuất ngũ, còn có thể giao Cửu Thiên cho Trì Lẫm xử lý.

Trì Lẫm lặng lẽ nhìn bóng dáng Lâu Mịch, tâm tình thoáng có chút chìm xuống, cũng có chút thất thần.

Khi Lâu Mịch nhắc tới nàng, nàng dựa vào bản năng mà đáp lại.

Chính mình cùng nhóm lãnh đạo nói những gì, hoàn toàn không nhớ rõ, tình cảnh ấy thế nhưng lại náo nhiệt thú vị.

Buổi tối tiệc mừng công khí thế hoành tráng, Lâu Lực Hành cùng Bành Tử Viện cũng bị một đám người bắt đi.

Hai người bọn họ vốn chỉ định đến đưa Lâu Mịch và chúc mừng Trì Lẫm, không nghĩ sẽ cùng tham dự tiệc mừng công.

Nhưng người trong câu lạc bộ quá nhiệt tình, gần như đem hai người khiêng xuống lầu, một hai bắt bọn họ cùng đi.

Đại lão bản đều lộ diện, đích thân đến nắm tay hai người bọn họ, cảm ơn vì đã bồi dưỡng ra nữ nhi ưu tú như vậy, đêm nay nhất định không say không về.

Không còn cách nào, thịnh tình khó chối, đành phải cùng đi.

Mọi người tập thể xuống lầu, Trì Lẫm đẩy xe lăn Lâu Mịch đi sau cùng.

Lâu Mịch thấy nàng cố ý bước chậm, biết nàng muốn tránh đám đông, có chuyện muốn nói với mình.

Trì Lẫm muốn nói cái gì, trong lòng Lâu Mịch đã sáng như gương.

"Ta đích xác muốn giao chiến đội Cửu Thiên cho ngươi. Ta muốn ngươi ở lại nơi này."

Trước khi Trì Lẫm kịp mở miệng, Lâu Mịch đã nói trước:

"Ta biết quốc gia của ngươi đã xảy ra chuyện gì, càng biết ngươi đang gánh vác điều gì. Hiện tại ta cái gì cũng không nhớ nổi, nhưng ta thích ngươi, ta thật sự thích ngươi...... Một cảm giác mạnh mẽ chưa từng có. Trì Lẫm, ngươi phải biết ngươi hiện tại không cô độc, gánh nặng của ngươi, chia cho ta, ta giúp ngươi gánh, ta dùng cái mạng này của ta giúp ngươi gánh."

Lâu Mịch nắm tay Trì Lẫm, hai mắt nhìn chăm chú phía trước tiếp tục nói:

"Ta sẽ hồi tưởng lại tất cả những gì ngươi muốn, sẽ cùng ngươi phục quốc. Ngươi ở lại thời đại này kết hôn với ta, cùng ta sống hết đời." Lâu Mịch cảm thấy chính mình nói quá nghiêm túc, ngoài việc cứng rắn làm nũng ra, hình như không quá biết nói lời mềm như bông gì đó với người yêu,

"Đương nhiên, ta không phải đang ra điều kiện trao đổi với ngươi." Lâu Mịch quay đầu nhìn Trì Lẫm, "Ta đang cầu ngươi...... Cầu ngươi, ở lại đi."

Biểu cảm vốn đang căng thẳng của Trì Lẫm, lập tức sụp đổ.

"Có chút chí khí hay không."

"Ở trước mặt ngươi thì không cần chí khí." Lâu Mịch kéo mu bàn tay Trì Lẫm cọ lên mặt mình, "Vậy là ngươi đồng ý rồi?"

Trì Lẫm nhất thời không trả lời ngay.

"Ta coi như ngươi đã đồng ý."

Trì Lẫm định nói gì đó, Lâu Mịch lại bổ sung:

"Chờ ta khôi phục trí nhớ, chúng ta liền kết hôn."

.

Đến gara ngầm, Lâu Mịch vẫn không chịu nhúc nhích, một hai phải để Trì Lẫm ôm nàng lên xe.

Trì Lẫm hầu hạ Bệ Hạ cũng là chuyên nghiệp, nhẹ nhàng ôm nàng vào xe, xếp xe lăn gọn gàng, lên xe thiết lập đích đến.

Khi thiết lập đích đến, Lâu Mịch đã bắt đầu không thành thật, cọ cọ từ cằm đến tai nàng, lại từ tai hôn đến cổ.

Trì Lẫm bị nàng làm đến phát ngứa, không tập trung được:

"Chờ một chút, ta muốn thiết lập xong đã."

"Thiết lập cái đích đến cần bao lâu thời gian?"

Một giây đồng hồ sau, Lâu Mịch trực tiếp dùng giọng nói thiết lập xong rồi.

"Được, hiện tại có thể bắt đầu náo loạn rồi chứ?" Lâu Mịch suýt nữa đem Trì Lẫm đè vào cửa xe.

Trì Lẫm bị nàng ôm lấy, khẽ cúi đầu bật cười, Lâu Mịch cố gắng phối hợp điều chỉnh độ cao môi nàng để hôn được, hôn đến chỗ vết thương sau lưng bị ma sát đến đau nóng rát, trên trán toát mồ hôi lạnh cũng không dừng lại.

Cuối cùng vẫn là Trì Lẫm kêu dừng: "Còn tiếp tục như vậy, thương thế của ngươi đến bao giờ mới khỏi? Thật sự, đừng làm loạn nữa."

Lúc đang khí thế bừng bừng thì lại bị cắt ngang đột ngột, chuyện này quả thực làm khó Lâu Mịch—người suốt 25 năm lần đầu tiên "phá giới".

Lâu Mịch cảm thấy nếm nếm Trì Lẫm thế nào cũng không đủ, hận không thể toàn thân dán trên người Trì Lẫm.

"Ta rất khỏe, không có việc gì......" Chữ cuối còn chưa nói xong, sau lưng đột nhiên đau đến thấu tim khiến nàng sắc mặt trắng bệch, "Ai da" một tiếng, vẫn duy trì tư thế đè lên Trì Lẫm, cứng ngắc tại chỗ.

"Ngươi, không sao chứ?" Trì Lẫm bị dọa.

"Ta, động đậy không nổi rồi, mau đỡ ta một chút."

Có thể nhìn ra lần này thật sự đau, đến mức phải kêu cứu mạng.

Trì Lẫm đỡ nàng ngồi lại, bật cười ha ha.

Lâu Mịch mặt ủ mày ê, trong lòng lại ghi thêm một tầng thù hận với hai tên hỗn đản A Bảo kia.

Khi hai nàng tới nhà hàng đã định, Trác Cảnh Lam các nàng đã tới rồi, ở ngoài nhà hàng chờ các nàng nửa ngày.

Tạ Bất Ngư thấy Trì Lẫm ôm Lâu Mịch xuống xe, liên tục lắc đầu:

"Mịch tỷ, muội muội hôm nay là công thần, ngươi chạy tới chúc mừng thì thôi đi, như thế nào còn sai khiến người ta? Nhìn bộ dạng ngươi, không biết còn tưởng thật sự bị tàn phế."

Lâu Mịch ngồi vào xe lăn, bắn cho Tạ Bất Ngư một ánh mắt hình viên đạn: "Chỉ với ngươi như vậy nếu đặt ở mấy trăm năm trước, quả nhân đã sớm kéo ngươi ra ngoài chém đầu rồi."

Trác Cảnh Lam đã chờ đến không kiên nhẫn giận dữ nói: "Ngươi có phải quả nhân hay không ta không biết, ngươi mà không nói chuyện cho tử tế ta bảo đảm Trì Lẫm bây giờ liền trở thành quả phụ. Nhanh vào cho ta!"