Dựa theo lệ thường, bữa tiệc mừng công là không có ai sẽ mời đội viên rượu.
Đừng nói đến chuyện mời rượu, ngay cả khi các nàng muốn uống, Trác Cảnh Lam cũng phải canh chừng sát sao suốt quá trình, tuyệt đối không để các nàng uống quá nhiều.
Trước đây Lâu Mịch chính là đối tượng trọng điểm bị canh giữ, nhưng hôm nay khác rồi, nàng là người ngoài cuộc, cuộc thi đấu cuối cùng chắc chắn cũng không thể lên sân khấu. Nàng đến đây một là để gặp Trì Lẫm, hai là để ủng hộ nàng ấy.
Biết không ai sẽ cưỡng ép uống rượu, nhưng Trì Lẫm mới đến sợ nàng sẽ có chút không thích ứng.
Rốt cuộc ngày thường nàng da mỏng như vậy, bị một đám lão bánh quẩy (gian xảo) vây quanh, còn có gia hỏa Tạ Bất Ngư loại đầu óc toàn phim cấp ba này ở đây, không biết sẽ dạy hư Trì Lẫm thế nào?
Lâu Mịch ở bệnh viện nằm không yên ổn, năn nỉ ỉ ôi bắt Lâu Lực Hành cùng Bành Tử Viện cho nàng đánh yểm trợ, chuồn êm ra ngoài.
Sự thật chứng minh, Lâu Mịch nghĩ có hơi nhiều.
Trì Lẫm chính là Hoàng Hậu văn võ song toàn, ở trong quan trường lăn lê bò lết qua biết bao người, cái trường hợp nào chưa thấy qua?
Thôi chưa kể đến kỹ năng xã giao hạng nhất không nói, khả năng ứng biến lời nói cũng hạ bút thành văn.
Ai cũng không thể gần được nàng, ai cũng không cảm thấy bị nàng lạnh nhạt.
Điều này hơi ngoài dự tính của Lâu Mịch.
Suy nghĩ chuyện này trong lòng vài lần, nhưng thật ra càng cân nhắc càng thấy đa tình thú vị.
Dư quang ánh mắt của Trì Lẫm vẫn luôn nồng nàn như lửa đảo quanh nàng, Trì Lẫm vất vả xã giao xong tạm thời thoát thân, đi đẩy xe lăn của Lâu Mịch.
"Tỷ tỷ." Trì Lẫm dùng giọng chỉ có hai nàng mới nghe được nói, "Ngươi cũng nhìn chằm chằm quá mức trắng trợn táo bạo rồi."
"Có vấn đề sao?" Lâu Mịch nói, "Ta không nhìn chằm chằm ngươi, chẳng lẽ còn muốn nhìn chằm chằm người khác?"
Trì Lẫm cười, không cãi với nàng.
"Cho nên, Tiểu Lẫm ngại ngùng, có phải ta là độc nhất vô nhị không?"
Trì Lẫm nhíu mày nhẹ.
"Được rồi, ta đã biết đáp án."
"Ngươi tự ý trả lời lung tung cái gì trong lòng đấy."
"Xem đi, lại ngại ngùng nữa rồi. Đối với người khác có thể thành thạo, chỉ có khi đối mặt ta mới co quắp lại. Lúc này ngoại trừ ngại ngùng, còn có chút xấu hổ bực bội. Cảm giác như rắc thêm chút hồ tiêu, vừa miệng ta lắm."
Trì Lẫm bị Lâu Mịch miêu tả hoa mỹ làm cười không ngừng, Lâu Mịch bảo nàng đẩy mình ra ngoài sân hít thở khí trời.
Đem náo nhiệt của bữa tiệc mừng công ngăn cách ở sau lưng, thời điểm Trì Lẫm đóng cửa lại, Lâu Mịch chống thân mình đứng lên, đi ra ngoài.
"Cẩn thận." Trì Lẫm bước nhanh theo sau.
"Sợ ta lăn xuống từ đây à? Ta đâu có biết khinh công. Ra không được đâu."
Lâu Mịch chỉ chỉ vào tấm kính cường lực bảo hộ cao đến ngực mình.
Trì Lẫm đi sát bên người nàng: "Ta luôn có phần lo lắng dư thừa."
Ánh đèn phồn hoa của thành thị không xa chiếu vào khuôn mặt thanh tú yên lặng của Trì Lẫm, thêm vào việc biết thân phận của nàng, Lâu Mịch như thấy được một bức tranh thần kỳ giao thoa cổ kim.
Kiếp trước, kiếp này, luân hồi.
Hóa ra thế giới bao la này thật sự ẩn giấu bí mật lớn khó phát hiện.
Trì Lẫm chính là nhân chứng của bí mật ấy.
Nhìn Trì Lẫm, Lâu Mịch khó lòng không tự hỏi mình một vấn đề.
Những áp lực và tình cảm chân thành tha thiết của Trì Lẫm, sự chiều chuộng và bảo vệ tận tình, đến cùng là vì nàng, hay vì Bệ Hạ?
Lâu Mịch khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tấm kính cường lực bảo hộ, nhìn chằm chằm Trì Lẫm nói:
"Hôn ta."
Trì Lẫm lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, tiến lên hôn nàng.
Nụ hôn này vẫn giữ phong cách nhất quán của Trì Lẫm, nhợt nhạt, mang theo lưu luyến và kiềm chế, rất nhanh rồi rời đi.
"Hôn ta lần nữa."
Lâu Mịch cảm thấy không đủ.
Nàng rõ ràng thấy ánh mắt Trì Lẫm động tình.
Nàng muốn chứng thực phần tình cảm này nồng nàn đến mức nào.
Muốn phá vỡ thể xác cứng rắn của Trì Lẫm, muốn từ nội tâm nóng bỏng của nàng khai quật ra nhiều bằng chứng đủ thuyết phục bản thân.
Trì Lẫm một tay đặt trên vai Lâu Mịch, nhắm mắt lại, như nàng mong muốn, lại một lần hôn nàng.
Như cũ là hôn thoáng qua rồi ngừng.
Lâu Mịch không buông tha nàng, dùng cách riêng của mình hồi hôn.
Trì Lẫm hơi kinh hoảng muốn lùi lại, Lâu Mịch nắm cánh tay nàng không cho nàng cơ hội lùi bước.
Tới gần tấm kính có chút nguy hiểm, Lâu Mịch còn sót lại chút lý trí chỉ dẫn nàng đổi hướng, đưa Trì Lẫm về phía xe lăn.
Lâu Mịch từng bước ép sát, Trì Lẫm lui không thể lui, chỉ có thể ngồi xuống xe lăn.
Lâu Mịch cúi người, một tay chống vào tay vịn xe lăn, một tay nâng mặt Trì Lẫm, bắt nàng ngẩng đầu, tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt này.
Trì Lẫm bị hôn, đôi tay không biết đặt ở đâu cho phù hợp.
Vốn dĩ muốn đặt lên vai Lâu Mịch, lại cảm thấy động tác này quá có ý kháng cự.
Do dự giữa chừng, đôi tay đành phải đỡ cánh tay Lâu Mịch, kiểm soát cân bằng hai người, để phòng khi Lâu Mịch cảm xúc dâng cao đột nhiên mất thăng bằng, nàng cũng kịp đỡ nàng lại.
Môi Trì Lẫm hơi lạnh, cũng có chút khô. Nàng thi đấu cả ngày hôm nay hoàn toàn không có thời gian chú ý đến tình trạng bản thân.
Màu môi của Lâu Mịch qua những nụ hôn này hoàn toàn bao phủ lên đôi môi Trì Lẫm, đây không phải màu sắc rất hợp với nàng.
Ngược lại có loại vẻ đẹp thoát tục khác thường.
Khi Lâu Mịch hôn xong rời ra, Trì Lẫm vẫn nhắm hai mắt, thở hơi trầm, vì ngẩng đầu nên đường cong cổ nàng rất rõ ràng mà tuyệt đẹp.
Nhìn qua rất thích hợp để cắn vài ngụm, nhưng Lâu Mịch khắc chế.
Rốt cuộc khi nào sẽ có người tới ngoài sân thì hoàn toàn không đoán trước được, lại thêm vào đó là những cái cắn nhẹ đầy thân mật, Lâu Mịch sợ bản thân khống chế không nổi sẽ làm ra hành động càng thêm sâu xa.
Vài cái hôn sâu này đã khiến nàng thỏa mãn rồi.
Trì Lẫm mở to mắt, thấy môi Lâu Mịch còn mang son, lập tức hiểu rõ bản thân hiện tại trông như thế nào, theo bản năng dùng tay che miệng lại, hơi nghiêng đầu sang một bên, ngược lại để lộ vành tai ra trước mặt Lâu Mịch.
"Rất đẹp, che cái gì."
Lâu Mịch thấy dấu son môi lúc nãy nàng nghịch ngợm để lại vẫn còn in trên tai Trì Lẫm, nhịn không được dùng đầu ngón tay chọc nhẹ một cái.
Tai Trì Lẫm vừa nhỏ vừa mềm, bị đụng vào như vậy, liền đỏ lên rõ ràng bằng mắt thường.
"Đừng như vậy." Trì Lẫm lại đưa tay che tai.
"Lỗ tai mềm như vậy, đúng là kiểu rất dễ bị khi dễ."
Tai Trì Lẫm lúc này đỏ cả mặt theo, vẫn tiếp tục che mặt, dời ánh mắt đi.
Không biết Trì Lẫm cụ thể đang nghĩ gì, nhưng có vài chuyện trong lòng Lâu Mịch lại rõ ràng.
Nội tâm Trì Lẫm vẫn còn giằng xé giữa những mâu thuẫn không thể nói với người khác.
Xét từ nhiều phương diện, nàng và Bệ Hạ thực sự có quá nhiều điểm trùng hợp, tiếp cận với Bệ Hạ đến mức gần như vô hạn, Trì Lẫm theo bản năng không thể kháng cự lại Lâu Mịch.
Đó là linh hồn nàng bị lực hấp dẫn đó khuynh đảo.
Chỉ là, trước khi Lâu Mịch thật sự nhớ lại hết thảy kiếp trước, Trì Lẫm vẫn không thể không kiềm chế bản thân ở một số chuyện.
Cái mấu chốt đó, hai người các nàng đều chưa từng chủ động vượt qua, chính là Trì Lẫm vẫn còn băn khoăn.
Lâu Mịch không nói gì thêm, đứng thẳng dậy.
Trì Lẫm thấy nét mặt nàng có chút thay đổi, hình như không còn vui vẻ như lúc nãy, cho rằng là do mình cứ che che giấu giấu, kháng cự khiến nàng không vui, nên cũng lập tức đứng dậy.
"Có phải lạnh không?" Trì Lẫm không hỏi trực tiếp, nhưng sự chủ động quan tâm ấy khiến Lâu Mịch cảm nhận được nàng có để tâm.
Đầu xuân thời tiết thay đổi rất nhanh, lúc Lâu Mịch rời bệnh viện thì trời vẫn còn ấm áp, chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, nhưng giờ đã vào đêm, nhiệt độ hạ xuống, gió thổi từng trận, cuốn tóc dài nàng bay lên.
Lâu Mịch lắc đầu, Trì Lẫm liền cởi áo lông vũ ra, hơi nhón chân, khoác lên cho nàng.
"Ấm không?" Trì Lẫm chỉnh lại áo lông vũ cho tốt, chờ Lâu Mịch đáp lại.
Áo lông vũ còn lưu lại hơi ấm của Trì Lẫm, phủ trên người Lâu Mịch khiến hốc mắt nàng nóng lên một trận.
Nàng mở áo lông vũ ra, ôm cả người Trì Lẫm vào bên trong, hai người mặt đối mặt chen chúc trong không gian nhỏ ấm áp.
Hơi thở của Lâu Mịch phả lên cổ và tai Trì Lẫm, khiến tim Trì Lẫm đập loạn lên, nhưng lần này nàng không né tránh, chỉ cười nói:
"Gần quá, ngứa quá a."
Lâu Mịch không nhân cơ hội tiếp tục hôn nàng nữa.
Nàng biết mình tiếp tục chủ động hôn chắc chắn sẽ thành công, tình yêu Trì Lẫm dành cho nàng không phải giả.
Vì ngay từ đầu hút dẫn lẫn nhau, mới có tâm chứng của Trì Lẫm sau này, Lâu Mịch hiểu rằng trong mối quan hệ nhân quả này, tình yêu của Trì Lẫm đến trước.
Chỉ là nàng thật lòng đau lòng Trì Lẫm, không muốn mượn danh nghĩa tình yêu để tiếp tục khiến nàng khó xử.
Phải khôi phục ký ức.
Lâu Mịch ôm Trì Lẫm chặt hơn, nhủ thầm với chính mình, nhất định phải khôi phục ký ức kiếp trước, nhớ lại tất cả yêu thương đã từng có cùng Trì Lẫm ở đời trước.
Trì Lẫm đã từng nói với nàng, nhưng chỉ nghe thôi nàng không thấy thỏa mãn, nàng muốn khôi phục toàn bộ ký ức cảm quan.
Chờ đến khi nàng khôi phục ký ức, cùng Trì Lẫm phục quốc, trả lại nàng tất cả tâm nguyện.
Tới khi đó, Trì Lẫm sẽ không còn băn khoăn nữa, cũng sẽ không tiếp tục áp lực với bản thân.
Lâu Mịch nghĩ nghĩ, tâm trí bắt đầu phiêu phiêu.
Tới khi đó, có phải làm gì cũng được rồi không?
Chơi Quân Thần play cũng có thể đưa vào lịch trình?
Nói không chừng Trì Lẫm còn có thể chủ động một lần.
Chỉ nghĩ tới hình ảnh Trì Lẫm chủ động thôi đã khiến người ta ngây ngất.
.
Tạ Bất Ngư kéo Phù Đồ đi về phía ngoài sân.
"Có bệnh à... Không muốn!" Phù Đồ từ chối.
"Gì chứ, hôm nay ta vì ngươi mà 5 giờ sáng đã dậy trang điểm! Còn là bộ cosplay do ngươi thích nhất đề cử đấy! Tay ta sắp hóa cứng lại, vậy mà ngươi lại nói không được?" Tạ Bất Ngư có hơi men, hứng thú dâng cao mà còn mang theo chút ngang ngược.
"Không biết xấu hổ sao, nhiều người như vậy!" Phù Đồ đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Tạ Bất Ngư "Ai da" một tiếng, tiếp tục quấn lấy: "Cho nên mới đi ra ngoài sân đó! Ta quen chỗ này, đi đi, nghẹn chết ta rồi."
"Ngươi là loại người ở đâu cũng có thể phát tình à?!"
Hai người vừa đẩy vừa kéo tới trước sân, đang định đẩy cửa, Phù Đồ liền kéo nàng lại:
"Đã có người chiếm chỗ rồi!"
Tạ Bất Ngư liền xắn tay áo lên định đi đuổi người: "Chờ đã."
"Đợi chút!" Thấy rõ người bên ngoài là ai, Phù Đồ lại một lần nữa giữ chặt nàng, "Là Mịch tỷ với muội muội đó!"
Tạ Bất Ngư trượt chân, suýt nữa ngã: "Ta đi, muốn thân mật với bạn gái một chút còn phải xếp hàng?"
Phù Đồ: "Ta chưa đồng ý làm bạn gái ngươi."
"Được rồi, ta biết chỗ khác, đi thôi."
Phù Đồ: "?!"
Tạ Bất Ngư nhướng mày: "Vì ta mê muội?"
"Ngươi ở chỗ này đã làm bao nhiêu chuyện trái đạo đức rồi? Không nói rõ ràng hôm nay ngươi đừng hòng nghĩ khai trai."
Tạ Bất Ngư tự đào một cái hố to khiến mình ngã gãy chân: "......"
.
Yến tiệc chúc mừng đến cuối thì nhân vật chính đều không thấy đâu, Trác Cảnh Lam phải lục tung nơi nơi đi tìm người, túm từng đứa một về lại, chụp ảnh chung với Đại lão bản xong mới tan tiệc.
Ngày mai buổi sáng nghỉ, buổi chiều tiếp tục họp.
Nhưng Trì Lẫm có thể chờ tan học mới đến.
Trác Cảnh Lam nắm tay Trì Lẫm, cảm khái: "Thật là vất vả cho muội muội chúng ta, đã là học sinh lớp 12 mà cả ngày còn bận rộn chuyện thi đấu. Bất quá cũng thật sự không còn cách nào khác, giang hồ cầu cứu. Chờ trận thi đấu cuối cùng đánh xong, ngươi liền có thể yên tâm học hành, còn ba ngày nữa thôi, chúng ta cùng nhau gắng gượng một chút."
Trì Lẫm nói: "Chuyện của tỷ tỷ chính là chuyện của ta, không sao đâu, ta sẽ sắp xếp thời gian hợp lý."
Lâu Mịch ngồi trên xe lăn, thưởng thức Trì Lẫm thế nào cũng thấy không đủ.
Tương tự lời này nàng không lâu trước đây mới nói với Trì Lẫm, không ngờ Trì Lẫm liền lập tức quay về.
Khóe miệng Lâu Mịch cơ hồ cười đến tận mang tai.
Lâu Lực Hành đưa Lâu Mịch về bệnh viện, Trì Lẫm còn muốn đi theo, tối nay tính tiếp tục ở lại bệnh viện bồi Lâu Mịch, nhưng bị cả nhà phản đối.
Bành Tử Viện cùng Lâu Lực Hành thay nhau khuyên bảo cũng không làm lay động được Trì Lẫm, Trì Lẫm thái độ vô cùng kiên quyết, cuối cùng vẫn là Lâu Mịch mở miệng khuyên nàng.
Lâu Mịch cũng rất muốn Trì Lẫm ở lại, nhưng suy xét đến sức khỏe của nàng, vẫn nghĩ nên để Trì Lẫm về nhà nghỉ ngơi một giấc thật tốt:
"Ngươi hôm nay đánh thi đấu cả ngày đã rất mệt rồi, nghe lời, về nhà ngủ yên một giấc. Ba ta ở đây bồi ta, tuyệt đối không thành vấn đề."
"Nhưng mà......" Trì Lẫm cảm thấy người khác không thể chăm sóc tốt, chỉ có nàng ở đây mới yên tâm được.
Lâu Mịch nắm chặt tay nàng, nhăn nhăn mũi lại, nhỏ giọng nói: "Ngươi mà nói thêm nữa ta khẳng định lại muốn khi dễ ngươi, đến lúc đó hai chúng ta đều không nghỉ ngơi tốt. Ta bị thương này là thật không thể đùa được."
Xét đến tình trạng thân thể của Lâu Mịch, Trì Lẫm đành phải chịu, cùng Bành Tử Viện về nhà.
Trước khi đi còn không quên dặn dò một câu: "Có chuyện gì thì gọi điện cho ta, điện thoại của ta luôn bật."
Lâu Mịch trêu: "Chẳng lẽ nửa đêm ngươi còn muốn chạy lại đây a? Được rồi, ngươi tắt máy ngủ ngon, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Cũng chỉ hai ngày thôi, ta rất nhanh sẽ xuất viện."
Trì Lẫm về ngủ, còn Lâu Mịch lại không thể ngủ ngon được.
Cả đêm nàng đều lên mạng tra tài liệu, với từ khóa "Làm sao để tìm lại ký ức kiếp trước" tra đến suýt chút nữa lật tung cả mạng.
Thử qua mấy phương pháp, ký ức thì không thấy đâu, đến cả cơn buồn ngủ cũng đi không trở về.
Lâu Mịch sống sờ sờ tự ngao ra quầng thâm mắt cho mình.
Ký ức kiếp trước này, rốt cuộc phải làm sao mới tìm lại được?
Sáng hôm sau Trì Lẫm thức dậy, rửa mặt xong thì đánh quyền minh tưởng, hoàn tất một loạt hoạt động thường ngày rồi cùng Bành Tử Viện ăn sáng.
Trên đường đến trường vẫn luôn nhắn tin WeChat với Lâu Mịch, từ lúc ra khỏi xe cho đến khi vào cổng đều để lại tâm trí cảnh giác.
Hôm nay nàng học theo kiểu ra cửa thường ngày của Lâu Mịch, đội mũ, khẩu trang cũng chuẩn bị kỹ càng.
Trận thi đấu ngày hôm qua, khả năng bị người trong trường đều thấy, Trì Lẫm hoàn toàn có thể tưởng tượng cảnh tượng khi nàng xuất hiện trong trường sẽ xôn xao thành cái dạng gì.
Tranh thủ lúc đông người trộn lẫn vào đám đông đi vào.
May mắn đang mùa xuân, cảm cúm kèm theo dị ứng phấn hoa, không ít người đều mang khẩu trang, nàng ăn mặc thế này cũng không kỳ quái.
Lặng lẽ xuống xe, lặng lẽ đi về hướng cổng trường.
Tốt lắm, sắp tới khu dạy học rồi.
Chỉ cần thuận lợi lên lầu vào lớp, hôm nay nàng liền coi như thành công một nửa......
"Đó là, Trì Lẫm phải không?"
Nghe thấy phía sau có người nhỏ giọng kêu, lưng Trì Lẫm lập tức căng cứng.
"Là nàng......"
"Là Trì Lẫm!"
"A a a Trì Lẫm ơi ma ma ngày hôm qua xem ngươi thi đấu đó! Ngươi nhìn xem ma ma a!"
Ai là ma ma a!
Trì Lẫm không quay đầu lại, lập tức chạy thẳng về phía trước.
Mấy nam sinh nữ sinh phía sau cũng không rõ vì sao, vừa thấy nàng chạy, bản năng cũng bị kéo theo, điên cuồng đuổi theo.
Bên trái phía trước cũng có người phát hiện nàng, ánh mắt sắc bén bắn tới.
Trì Lẫm lập tức đổi hướng, chạy về phía bên kia.
"Trì Lẫm đừng chạy a!"
"Chụp với ta một tấm đi! Chỉ một tấm thôi!"
Sân thể dục bốn phía đều có người bao vây chặn đường, tình thế cấp bách, Trì Lẫm dưới chân vừa đạp, cả người bật lên, cách mặt đất khoảng nửa thước, trong nháy mắt đã bỏ rơi đám người vây đuổi ở phía sau.
Mọi người: "??"
Rơi xuống đất, tim Trì Lẫm đập thình thịch, suýt nữa thi triển khinh công trước mặt người ta.
Nàng không dám quay đầu lại nhìn, lập tức chạy lên lầu bằng lối thoát hiểm, một hơi chạy vọt lên tầng tám, trực tiếp lao vào văn phòng chủ nhiệm lớp.
Kỳ lão sư vừa mới rót trà tính nhấp một ngụm, Trì Lẫm như điện quang hỏa thạch xông vào, Kỳ lão sư bị dọa giật nảy mình, trực tiếp bị nóng phỏng miệng.
"Sao lại thế này?" Kỳ lão sư thè lưỡi, vội vàng đặt chén trà xuống.
"Kỳ tiên sinh, cứu mạng."
Kỳ lão sư: "......"
Ngươi gọi ta là cái gì cơ?
Trì Lẫm thân thiết cảm nhận được nỗi khổ của việc làm danh sĩ.
Ở thời đại tin tức truyền bá nhanh như vậy, cá tính toàn dân mở ra như hiện tại, làm một vị danh sĩ, không chỉ cần tố chất tâm lý vững vàng, mà thân thủ cũng phải cực kỳ xuất chúng.
Vừa rồi nếu chạy chậm một bước, phỏng chừng đã bị quần chúng nhiệt tình nuốt sống rồi.
Kỳ lão sư báo cáo chuyện này lên trên, các chủ nhiệm lớp khẩn trương chuẩn bị trận địa đón địch, bảo vệ cũng tăng cường tuần tra, người ngoài trường không rõ thân phận tuyệt đối không được vào trường.
Lâm Tiểu Chí phun tào Trì Lẫm: "Ngươi có biết ngày ngươi thi đấu, lớp chúng ta điên đến mức nào không? Hôm đó Cao Tường với mấy người bọn họ thấy có người trên mạng nghi ngờ ngươi, cả đám người nổi điên lao vào tranh cãi với người ta cả buổi sáng. Vừa cãi xong mới phát hiện ngươi đã thắng rồi, suýt chút nữa khoe khoang đến nóc nhà luôn. Chỉ tính riêng fan group thôi cũng mở ra bảy tám cái, hiện tại nhân khí của ngươi ở trường chắc cũng ngang ngửa tỷ tỷ của ngươi rồi."
Ngụy Chước Ngưng gửi tin WeChat vào group học bổ túc ba người: "A Lẫm A Lẫm! Về sau ngươi sẽ đánh giải chuyên nghiệp sao! Còn tới học hành gì nữa!"
Trì Lẫm trả lời: "Ta chỉ thay thế ta tỷ tỷ một thời gian thôi, sau này việc đó còn phải xem nàng sắp xếp."
Ngụy Chước Ngưng liền gửi biểu cảm cún béo phì vẫy đuôi: "Ngọt quá đi! Trước kia cứ tưởng Lâu tỷ tỷ sủng nhiều hơn, không ngờ A Lẫm chúng ta càng biết sủng người hơn. Niên hạ vạn tuế!"
Trì Lẫm: "......"
Niên hạ là gì?
Trì Lẫm âm thầm ghi nhớ từ này, thêm vào trong bộ "Từ ngữ tiếng Hán hiện đại thường dùng" do nàng tự biên soạn.
Lâm Tiểu Chí quay đầu lại nhìn Ngụy Chước Ngưng một cái, Ngụy Chước Ngưng bị nàng nhìn chằm chằm đến chột dạ, lặng lẽ rút lui trốn vào góc, tránh ánh mắt nàng.
"Ngươi còn nhớ thương niên hạ?" Lâm Tiểu Chí gửi riêng tin WeChat cho Ngụy Chước Ngưng.
Ngụy Chước Ngưng nửa ngày không trả lời, không biết nên đáp lại thế nào.
Lâm Tiểu Chí cũng quá nhạy cảm đi, cái gì cũng liên tưởng đến trên người mình là sao?
Nàng đúng là thích niên hạ, nhưng mối quan hệ này đặt giữa nàng và Lâm Tiểu Chí chỉ sợ có chút khó mà thực hiện được.
Nàng có tâm này, cũng phải là thiếu nữ quái lực Lâm Tiểu Chí nguyện ý cho nàng cơ hội này mới được...
Khoảng thời gian nằm viện này, vốn nên là thời gian nhàn nhã nhất trong sáu năm làm nghề của Lâu Mịch.
Nhưng nàng không cách nào rảnh rỗi.
Ngoài mỗi ngày họp video, giúp chiến đội cùng phân tích đối thủ trận chung kết ra, nàng còn có việc trọng đại tìm kiếm ký ức kiếp trước.
Trì Lẫm thật sự quá bận, không chỉ phải đi học còn phải huấn luyện, mỗi tối đến bệnh viện thăm Lâu Mịch thì trời đã tối mịt.
Ban ngày Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện cũng đến thăm nàng, nhưng hai vị này cũng đều là người bận rộn, không thể lúc nào cũng ở bệnh viện được.
Cho nên ban ngày phần lớn thời gian, Lâu Mịch đều là một mình một người.
Vừa lúc có thể cho nàng đem những phương pháp tìm được gần đây thực tiễn từng cái một.
Sớm ngày nào tìm lại được ký ức, sớm ngày đó có thể giúp Trì Lẫm thoát khỏi biển khổ, Lâu Mịch hứng thú bừng bừng.
Trước đó tìm phương pháp trên mạng không hiệu quả, nàng chuẩn bị mượn một ít đạo cụ thử lại xem.
Tìm trên mạng một vòng, sản phẩm hỗ trợ giúp người tìm lại ký ức thật sự không ít.
Không cần biết có tác dụng hay không, Lâu Mịch đầu óc nóng lên mua về một đống lớn.
Nào là trà gừng Mạnh Bà, chi kính kiếp trước, tiên đậu ký ức, thẻ bài luân hồi, mũ giáp tìm hồn...
Mỗi ngày đều có một đống chuyển phát nhanh gửi đến phòng bệnh của nàng, y tá cũng tò mò hỏi: "Ngài nhàm chán đến vậy sao? Không có việc gì thì vận động một chút, ra ngoài phơi nắng cũng tốt mà."
Lâu Mịch mỉm cười qua loa, đợi người đi rồi thì gấp không chờ nổi mà mở gói hàng.
Trà gừng Mạnh Bà? Cái tên này khiến Lâu Mịch không yên tâm lắm.
Mạnh Bà chẳng phải là người phụ trách việc mất trí nhớ sao? Uống trà của nàng rồi đừng nói đời này, có khi đời đời kiếp kiếp đều quên hết.
Hơn nữa Mạnh Bà vốn là nấu canh, sao lại đổi thành trà?
Lâu Mịch nhìn phần giới thiệu, nói rằng trà gừng này không chỉ giúp người khôi phục ký ức kiếp trước, mà còn có tác dụng đổ mồ hôi giải cảm, nhuận phổi trị ho, là loại thức uống cực kỳ tốt cho sức khỏe.
Lâu Mịch quan sát một lúc lâu, cảm thấy người bán dám bán thì chắc cũng không đến mức gây chết người, dù là hy vọng mong manh nàng cũng muốn thử một lần.
Ừng ực ừng ực uống mấy hớp lớn, đợi xem hiệu quả.
Ba tiếng sau khi uống xong, Lâu Mịch liền hét lên đồ uống này "dùng được".
Không nói đến chuyện đổ mồ hôi giải cảm, Lâu Mịch một tiếng đồng hồ chạy vào nhà vệ sinh bốn lần, kéo đến mức toàn thân đẫm mồ hôi.
Vừa mới ra được chưa đến hai phút, bụng lại điên cuồng kêu gào, lập tức lại quay về chịu thêm một đợt trời đất tối sầm.
Đồ của Mạnh Bà, quả không hổ danh. Dù là canh Mạnh Bà hay là trà gừng Mạnh Bà, Lâu Mịch mới uống nửa bình đã tiêu chảy đến mức quên cả mình là ai.
Thật vất vả mới bò ra khỏi WC, vội đi xin thuốc tiêu chảy của y tá tiểu thư.
Y tá tiểu thư hỏi nàng có phải ăn bậy cái gì không? Sao đang yên đang lành lại tiêu chảy?
Lâu Mịch không còn mặt mũi để nói thật, chỉ có thể cung kính cầu xin một cách đáng thương.
Y tá tiểu thư đành phải đi tìm bác sĩ, sau khi hiểu rõ tình huống liền đưa thuốc cho nàng, còn dặn nàng không được tùy tiện ăn bậy nữa.
Lâu Mịch quý mạng, đem toàn bộ những món phải ăn vào đều ném hết.
Chỉ còn lại mấy món đồ chơi kế tiếp cần thử nghiệm.
Chi kính kiếp trước vừa gỡ đóng gói liền phát hiện một đường nứt, nhìn qua giống như hàng lỗi, khẳng định không dùng được, ném.
Thẻ bài luân hồi vừa mở ra thì toàn là mấy tấm hình phụ nữ lõa lồ gợi cảm, Lâu Mịch xem từng tấm một, trong miệng liên tục tấm tắc. Mấy thứ không đứng đắn như vậy sao có thể dùng để tìm được kiếp trước? Xé.
Lăn qua lăn lại tới cuối cùng, chỉ còn lại một cái mũ giáp tìm hồn.
Lâu Mịch từ trong rương to móc ra cái mũ giáp đó, nhìn một cái là đủ rồi.
Một chiếc mũ giáp màu xanh lục nửa trong suốt hình tam giác, sau khi đội lên, dường như vừa khéo để hở ra một khuôn mặt bên ngoài.
Giới thiệu sản phẩm:
"Xin hãy đội mũ giáp lên, đứng ở chỗ có ánh nắng mặt trời đầy đủ, không bị ai quấy rầy. Tốt nhất là sau giờ ngọ khi dương khí mạnh nhất, đứng yên một giờ. Mũ giáp này có thể giúp các hạ thu thập linh khí thiên địa, tụ khí tại đỉnh đầu. Ký ức kiếp trước sẽ tự nhiên tìm về."
Lâu Mịch xem xong thứ này, cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị xúc phạm.
Ai ngốc mới đi đội cái đồ chơi xấu xí này chứ?
Còn muốn giữa ban ngày ban mặt mà đội cái này ra ngoài, ta là điên rồi hay bị choáng đầu?
Lâu Mịch một chân đá nó xuống giường, uể oải chán nản.
Không có cái nào dùng được!
Lâu Mịch dạng chữ Đại (大) nằm trên giường, nhớ tới vẻ mặt u sầu của Trì Lẫm khi nhắc đến Đại Nguyên, trong lòng giống như bị ai bóp chặt vài lần, đau đến lợi hại.
Nàng lại lần nữa ngồi dậy.
Thôi, vì Trì Lẫm, ngốc thì ngốc, không thử làm sao biết, nhỡ đâu có tác dụng thật thì sao?
Mười hai giờ trưa, khi y tá vào kiểm tra phòng thì không thấy Lâu Mịch đâu.
Y tá cũng không lấy làm lạ, Cao Lầu Mịch Tuyết quả thật là người bận rộn, đến nằm viện cũng không chịu yên.
Lâu Mịch tìm một cái vườn hoa nhỏ không người, đội mũ giáp tìm hồn lên.
Cái món đồ chơi này còn cứng tới mức rất khó chịu, Lâu Mịch cực khổ lắm mới cài xong.
Sau khi đội lên thì đứng yên, theo bản hướng dẫn thì phải đứng một tiếng, mới đứng được 15 phút cổ của Lâu Mịch đã bắt đầu tê dại.
Cái đồ chơi này rốt cuộc có dùng được không...... Vừa nặng vừa bí lại còn mẹ nó nhìn ngốc muốn chết.
Lâu Mịch cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng quả thật trên đỉnh đầu có chút ấm nóng dần lên.
Lẽ nào thật sự là đang tụ khí về đỉnh? Hay là do ánh nắng quá nóng thôi?!
Lâu Mịch lại một lần nữa cảm thấy mình chắc chắn bị điên rồi —— ta có thể bị hói không?!
Ngay lúc Lâu Mịch đang dao động điên cuồng trong lòng, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh mình có một người.
Một nam thiếu niên.
Hắn và Lâu Mịch cùng tư thế đứng song song, nhắm hai mắt.
Lâu Mịch hoàn toàn không phát hiện người này xuất hiện từ khi nào.
Nam thiếu niên hít sâu mấy lần rồi mở mắt ra, nhìn về phía Lâu Mịch, hỏi một câu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng:
"Ngươi cũng đang tìm kiếm kiếp trước của ngươi sao?"
Lâu Mịch trong lòng kinh hãi: "Ngươi làm sao biết? Hay là ngươi cũng là?!"
Nam thiếu niên cười nhạt, đưa tay ra: "Người đồng đạo."
Lâu Mịch trong lúc bắt tay với hắn, bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ lạ bất ngờ sinh ra.
Chờ một chút, tình cảnh này sao lại thấy quen quen......
"Tiểu Trọng! Ngươi làm sao lại chạy đến đây?!" Một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi dẫn theo mấy y tá và bác sĩ chạy ầm ầm tới.
Lâu Mịch: "?"
Người phụ nữ giữ chặt tay nam thiếu niên, định lôi hắn đi: "Tiểu Trọng, đã nói là nói chuyện với thúc thúc một chút thôi, sao lại nhân lúc ta không chú ý mà tự ý chạy đi? Ma ma lo cho ngươi muốn chết......"
Các bác sĩ và y tá thấy tìm được người rồi thì cũng yên tâm hơn, bọn họ vừa đi vừa quay lại nhìn Lâu Mịch.
Lâu Mịch liếc nhìn bảng tên trên ngực bọn họ, khoa thần kinh.
Lâu Mịch với cái mũ giáp hình tam giác trên đầu: "............"
Bọn họ càng nhìn Lâu Mịch càng thấy không yên tâm, để lại hai người ở lại định quay về nói chuyện với nàng.
Lâu Mịch một bên tháo mũ giáp một bên gượng cười: "Các ngươi nhất định là hiểu lầm rồi."
Bác sĩ nói: "Tiểu thư không cần sợ, chúng ta chỉ là muốn trò chuyện một chút thôi."
"Không không, không có gì cần nói hết......"
Lâu Mịch lùi về phía sau, điên cuồng lùi về phía sau.
Chết tiệt! Mũ giáp mắc kẹt rồi!
Bác sĩ chuẩn bị tiến lên vây lấy nàng, nàng nhấc chân chạy ngay, cái mũ giáp hình tam giác trên đầu suýt nữa cất cánh!