Trì Lẫm dẫn theo Lâu Mịch tiến gần đến nguồn sáng, tay nắm lấy cổ tay nàng hơi siết chặt thêm chút, quay đầu lại chăm chú nhìn, giữa hai hàng lông mày nhíu lại, tựa như đang dò hỏi nàng đã chuẩn bị xong chưa.
Lâu Mịch cố gắng kéo suy nghĩ mình từ trong cơn kinh ngạc quay về, không dám lại nghiêm túc ngắm gương mặt càng nhìn càng đẹp kia của Trì Lẫm.
Nàng sắp bước vào một thời đại đầy nguy hiểm, không thể để tâm trí phân tán dù chỉ một chút.
Lâu Mịch nghiêm túc gật đầu với Trì Lẫm, biểu thị quyết tâm.
Trì Lẫm sợ nàng quá căng thẳng mà làm hỏng chuyện, giơ tay xoa nhẹ gò má nàng, dùng cả tay chân và nụ cười để giúp nàng thả lỏng hơn một chút.
Lâu Mịch lần đầu tiên biết được, thì ra giữa hồn phách và hồn phách có thể chạm nhau.
Hơn nữa hồn phách lại còn biết đỏ mặt tim đập.
Nếu hành động trấn an này của Trì Lẫm xảy ra trước kia, Lâu Mịch chỉ cảm thấy nàng là một ông cụ non, tâm trí trưởng thành hơn bạn cùng trang lứa, là một muội muội săn sóc rất tốt.
Nhưng hiện tại rõ ràng, Trì Lẫm chân chính lớn tuổi hơn nàng, hiện lên ngay trước mắt, Lâu Mịch thuận theo cảm xúc lần này, cảm giác bản thân giống như con mèo nhỏ, hận không thể vẫy đuôi lắc lư.
Đại tỷ tỷ vừa xinh đẹp lại ôn nhu, còn đáng tin cậy, rất lợi hại nữa......
Càng đến gần nguồn sáng, ánh sáng càng chói mắt.
Hai người vẫn nắm tay nhau tiến lên phía trước, bỗng nhiên phát hiện giữa không trung treo lơ lửng một bóng người.
Lâu Mịch lập tức siết chặt tay Trì Lẫm.
Nhưng Trì Lẫm không dừng bước, kéo nàng tiến gần thêm.
Sau khi lại gần mới phát hiện, đây là một thân thể người thật đang lơ lửng giữa không trung, nàng nhắm mắt lại, gương mặt giống hệt với hồn phách của Trì Lẫm.
Đây là thân thể của Trì Lẫm!
Trì Lẫm lập tức hiểu ra.
Trước đây khi nàng từ hồ Côn Linh trong Ngự Hoa Viên nhảy xuống, theo vực sâu tiến vào thời hiện đại, trên đường đi việc Bệ Hạ chết cùng nhiệm vụ hoang đường vừa tiếp nhận khiến nàng tâm trạng khó bình, nên không phát hiện hồn phách mình đã thoát ly khỏi thân thể.
Lúc ấy nàng đã dùng trạng thái hồn phách xuyên qua vực sâu, tiến vào thân thể của nguyên chủ.
Hiện giờ quay trở về, tự nhiên lại một lần thoát ra.
Chỗ lợi hại nhất của vực sâu này chính là khiến hồn thể con người chia lìa.
Trì Lẫm tiến vào thân thể của chính mình, rất nhanh liền mở mắt, cử động tự nhiên.
Trì Lẫm nhìn đôi tay mình rồi một lần nữa ôm lấy Lâu Mịch.
Nhưng lần này, nàng không chạm được vào Lâu Mịch.
Hai người nhìn nhau, đều sững người.
Lúc này các nàng đều ý thức được cùng một vấn đề.
Lâu Mịch ở thời đại này không có thân thể......
Giống như Trì Lẫm lần đầu tiên xuyên đến hiện đại, tiến vào thân thể nguyên chủ, tuy rằng có liên hệ nhất định, nhưng đó không phải điều có thể khống chế được.
Khi Lâu Mịch xuyên đến Đại Nguyên, sẽ tiến vào thân thể nào, sẽ tỉnh dậy ở đâu, hoàn toàn không thể đoán trước.
Hai người nhìn nhau một lúc, Lâu Mịch là người đầu tiên lấy lại kiên định, chỉ lên phía trên nơi có ánh sáng, ra hiệu các nàng cứ đi lên rồi tính tiếp.
Trì Lẫm lắc đầu, có chút sốt ruột.
Đừng nói toàn bộ Đại Nguyên, chỉ riêng Thượng Kinh đã là một thành trì cực kỳ rộng lớn và phức tạp, Lâu Mịch nếu rơi vào một góc nào đó, không có những thiết bị thông tin hiện đại như điện thoại, các nàng làm sao liên lạc được?
Vạn nhất hai người lạc mất nhau, Trì Lẫm biết đi đâu tìm nàng?
Nhưng Lâu Mịch vô cùng kiên định, không cho Trì Lẫm mở miệng ngăn cản bắt nàng quay về.
Nàng dường như đã nghĩ ra phương pháp giải quyết, tự mình hướng bơi lên trên.
Trì Lẫm đuổi theo, sốt ruột muốn giữ nàng lại, nhưng căn bản không thể chạm vào được.
Lâu Mịch lập tức sẽ xuyên qua ánh sáng trở về Đại Nguyên, nàng quay đầu lại, không tiếng động nói với Trì Lẫm hai chữ.
Trì Lẫm từ khẩu hình nàng đọc ra được, nàng nói chính là ——
Bệ Hạ.
Trì Lẫm lập tức hiểu ra.
Lâu Mịch sâu sắc nhìn Trì Lẫm một cái, nghĩa vô phản cố hướng lên trên, hướng về phía Đại Nguyên.
Đây là cơ hội tốt nhất để nàng chứng minh mình chính là Bệ Hạ, chính là ái nhân của Trì Lẫm.
Trì Lẫm xuyên về hiện đại không phải ngẫu nhiên rơi vào thân thể nào đó, mà là rơi vào một thân thể có vết bớt tương tự, cùng nốt ruối dưới mắt tương đồng như nàng.
Dựa vào điểm này có thể suy đoán: nếu Lâu Mịch thật sự là Bệ Hạ chuyển thế, nàng và thân thể của Bệ Hạ tất nhiên có mối liên hệ vô cùng mật thiết.
Hồn phách nàng trở lại Đại Nguyên, có thể đi đâu?
Dĩ nhiên là trở về thân thể của Bệ Hạ!
Càng đến gần ánh sáng, tim Lâu Mịch đập càng nhanh.
Nàng chưa từng nghĩ tới khả năng bản thân không phải là Bệ Hạ.
Nàng tuyệt đối phải, nhất định phải là Bệ Hạ.
Nàng trăm phần trăm là người mà số mệnh định sẵn cho Trì Lẫm.
Trì Lẫm đuổi theo sau Lâu Mịch, trong đầu hiện lên vô số khả năng cùng phương pháp ứng đối.
Lâu Mịch đang nghĩ gì, nàng hiểu rõ.
Đây là một cuộc mạo hiểm vô cùng đáng sợ, với Trì Lẫm thì nguy hiểm muôn phần, với Lâu Mịch lại là lấy cả sinh mệnh ra đánh cược.
Trì Lẫm muốn ngăn cản, nhưng hiện tại nàng không thể chạm vào Lâu Mịch.
Nàng nhìn bóng lưng Lâu Mịch, giống như vô số lần đi theo Bệ Hạ trước kia, lặng lẽ dõi theo bóng lưng nàng, rung động trong lòng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trì Lẫm vô số lần nhận định Lâu Mịch chính là Bệ Hạ, nhưng chưa từng có giây phút nào chắc chắn như lúc này.
Bóng hình của Lâu Mịch và Bệ Hạ trong mắt nàng hoàn toàn trùng khớp, hợp thành một người.
Trì Lẫm cuống cuồng đuổi theo, nàng phải bảo vệ Bệ Hạ của nàng, muốn ở bên cạnh thê tử của nàng!
Ánh sáng trước mắt Trì Lẫm nổ tung, trong nháy mắt nàng gì cũng không nhìn thấy, thân thể bị đột nhiên nâng lên, trái với lực hút mặt đất, bị kéo thẳng lên trời.
Chờ nàng không kiểm soát được mà rơi một đoạn khoảng cách, bỗng nhiên nước từ bốn phương tám hướng đổ vào thân thể Trì Lẫm.
Cơ thể bắt đầu chìm xuống theo cách vô cùng quen thuộc, Trì Lẫm mở mắt, phát hiện mình đang ở trong hồ nước, phía trên ánh đèn lấp lánh, đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lâu Mịch.
Nàng nín thở nhanh chóng hướng lên trên bơi.
Đây là hồ Côn Linh, dù là ban đêm nàng cũng có thể xác định, đây chính là nơi nàng cùng Bệ Hạ vô số lần chèo thuyền vui chơi.
Lúc trước nàng liều chết trở lại hoàng thành, khi ấy người trong hoàng thành đã tan hơn phân nửa, chỉ còn lại một ít lão thần trấn thủ đến cùng.
Tin Bệ Hạ chết vẫn luôn không để lộ ra ngoài, ngay cả thi thể Bệ Hạ cũng giấu trong mật đạo ngoài hoàng thành, nhất định là đang hoài nghi phản tặc nấp trong cung, thậm chí là ngay bên người.
Lần này trở về, Trì Lẫm phải nâng cao cảnh giác, tuyệt đối không thể để người phát hiện, càng không thể để ai nhận ra thân phận của nàng.
Trì Lẫm quan sát dưới nước hồi lâu, xác định không có ai rồi mới lặng lẽ lên bờ.
Chỗ này của Ngự Hoa Viên là hoa viên mới được Bệ Hạ xây, còn vài nơi vẫn chưa hoàn thiện, ngày thường ngoài Bệ Hạ ra thì rất ít người lui tới.
Vừa lên bờ, Trì Lẫm liền nhìn thấy chỗ trước kia Quốc Sư từng đứng thẳng, lúc này lại có một đám khói đặc còn đang bốc lên.
Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng tiến lên.
"Quốc Sư!?"
Mặc dù đã hoàn toàn thay đổi nhưng từ trang phục vẫn có thể phân biệt ra là hắn.
Trước kia khi Quốc Sư sử dụng truy hồn bí thuật đã biết rằng, khai thông mật đạo thời không nhất định sẽ chịu phản phệ, nhưng hắn vẫn nghĩa vô phản cố.
Trì Lẫm ngậm nước mắt, hướng Quốc Sư cúc cung cúi đầu.
May mà Đại Nguyên còn có trung thần như vậy...
Ổn định lại suy nghĩ, Trì Lẫm phát hiện thi thể Quốc Sư còn đang bốc khói nhẹ, chứng minh thời gian hắn chết cũng không lâu.
Trì Lẫm ở thời không khác đã trải qua ba lần tinh nguyệt giao thoa, tính theo ngày cũng đã chín tháng, nhưng với thời đại này thì chẳng qua chỉ là trong nháy mắt.
Cho thấy lời Quốc Sư không giả, nàng dù ở thời không khác trải qua bao lâu, khi trở về cũng sẽ trở lại đúng thời điểm đã rời đi.
Trì Lẫm không có thời gian để an táng Quốc Sư, nàng cần phải thay một bộ quần áo để đi tìm Lâu Mịch.
Ngự Hoa Viên ở khúc quanh hành lang có treo đèn lồng, ánh sáng mờ mịt, bóng hoa mông lung, nơi đây vốn là chỗ Bệ Hạ tình thú, hiện giờ lại trở thành điều kiện thuận lợi để Trì Lẫm che giấu tung tích.
Trì Lẫm đối với Ngự Hoa Viên vô cùng quen thuộc, dọc theo hành lang khúc khuỷu đi vào bên trong, rất nhanh liền tìm tới tẩm cung nàng từng ở.
Bệ Hạ để bảo vệ tính mạng của cả nhà mới đưa các nàng rời Thượng Kinh trước khi binh biến, tất cả đều vì Trì Lẫm mà lo liệu, nơi Trì Lẫm đã từng ở tự nhiên cũng được chăm sóc thỏa đáng.
Tẩm cung không có người trông coi, bên trong tắt đèn tối om, đúng như nàng mong muốn.
Trì Lẫm nhanh chóng vào nhà, cũng không đốt đèn, chỉ đốt một cây nến nhỏ, ngọn lửa lập lòe, nàng niết trong tay, len lén lục lọi tủ quần áo.
Nàng nhớ rất rõ vào mùa thu năm trước, Bệ Hạ tâm huyết dâng trào, cứ nhất định đòi lén xuất cung cùng nàng ra chợ dạo một vòng. Nàng khuyên can mãi không lay chuyển được, bị Bệ Hạ làm nũng một hồi đành phải đi lục một bộ y phục thị vệ để hộ tống Bệ Hạ ra ngoài.
Bộ y phục thị vệ này sau đó bị nàng vứt tùy tiện trong tủ quần áo, ai có thể nghĩ giờ lại có thể trở thành vật hữu dụng.
Trì Lẫm sờ được y phục thị vệ, liền lấy hộp phấn trang điểm trong ngăn kéo ra, bôi đen sắc mặt một chút, lại dùng bóng mờ tạo góc cạnh trên mặt, trong gương đồng bộ dạng nàng trở nên cương nghị hơn nhiều, nhìn qua càng dễ qua mắt thiên hạ.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Trì Lẫm ra cửa, bước nhanh về phía mật đạo.
Hy vọng Lâu Mịch thật sự ở bên trong mật đạo!
......
Lâu Mịch bị một luồng lực lượng ép tới mức không mở nổi mắt.
Miệng mũi như bị nhét thứ gì đó, hô hấp cực kỳ khó khăn.
Lâu Mịch khó chịu đến mức muốn cào phổi ra, căn bản không thể tập trung.
Ta đây là ở đâu...
Lâu Mịch cố dùng sức để bắt lấy một chút sức lực, dốc hết sức mà ngưng thần.
"Ô ô ô, khụ, khụ khụ khụ khụ!"
Lâu Mịch đột nhiên nghiêng người, đem viên cầu nhỏ trong miệng ho ra.
Viên cầu nhỏ đó còn phát sáng, lăn một vòng trên mặt đất rồi lặng yên bất động.
Lâu Mịch ho khan kịch liệt giữa bóng tối mù mịt, ho xong mới miễn cưỡng dịu lại một chút, bắt đầu quan sát bốn phía.
Nàng đang ở trong một hang động vô cùng rộng lớn.
Trong hang không có ánh sáng tự nhiên, ánh sáng toàn bộ dựa vào những bó đuốc cắm trên vách đá.
Đuốc rải rác dọc xuống, dường như thời gian cháy cũng không còn nhiều.
Đây là chỗ nào? Lâu Mịch nhìn chung quanh một vòng, không tìm thấy Trì Lẫm.
Chỉ có một người là nàng.
Người...
Nghĩ đến từ này, Lâu Mịch nhanh chóng nâng đôi tay lên nhìn, đây là thân thể người thật, nàng hoàn toàn không phải trạng thái hồn phách.
Vội vàng sờ mặt, có độ ấm!
Nhiệt độ cũng không cao nhưng đây là thân thể người!
Nàng đã tiến vào thân thể của ai đó!
Trải nghiệm này thật là lần đầu tiên trong đời, Lâu Mịch vô cùng hưng phấn nhưng cũng có chút không biết phải làm sao, sốt ruột muốn xem bộ dạng hiện tại của bản thân, nhưng sờ khắp người cũng không tìm ra gương.
Tay không cẩn thận chạm vào chỗ ngồi dưới thân, một trận lạnh thấu tim khiến nàng hít sâu một hơi.
Lâu Mịch phát hiện nơi nàng vừa nằm là một phiến đá hình chữ nhật tỏa ra hàn khí, xung quanh được bao bọc bởi một vòng túi nhỏ nồng nặc mùi dược.
Ngay cả trên người nàng cũng có túi dược.
Nhìn thế nào cũng giống như một cỗ quan tài chưa đóng nắp.
Chẳng lẽ là vì bảo tồn thi thể nàng, nên mới dùng băng quan?
Rất có khả năng.
Không giống như Trì Lẫm, người cổ đại đến hiện đại sẽ không biết ứng biến làm sao, người hiện đại đã xem nhiều phim ảnh, tiểu thuyết, còn có vô số trò chơi được chế tác tỉ mỉ, những yếu tố cổ đại này người hiện đại đều có thể đoán ra đại khái, sẽ không kinh hoảng thất thố.
Lâu Mịch từ băng quan đứng lên, phát hiện mình mặc một bộ trường bào màu đen viền vàng, nhìn thì đơn giản nhưng thật ra chất vải là lụa, mặc lên vô cùng thoải mái. Nhìn kỹ hơn còn thấy vài đường long văn ẩn hiện, trông cực kỳ khí phái.
Được rồi, cổ đại ai có thể mặc đồ có long văn?
Ngoài Bệ Hạ ra còn có ai khác?
Lâu Mịch lập tức dựng thẳng sống lưng, hận không thể ngửa mặt lên trời cười to.
Nói ta là Bệ Hạ cũng không sai!
Nhìn đi! Chính ta đây! Thật sự là ta!
Nhưng khoan đã, hiện tại không phải lúc để kiêu ngạo.
Trì Lẫm không có ở đây, nàng nên làm thế nào để hội hợp với Trì Lẫm?
Lâu Mịch suy tư một phen, Hoàng Thượng các triều đại trước chết đi đều là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc bị ngoại địch xâm lấn mà lại xảy ra chuyện Hoàng Thượng không còn, tin tức truyền ra ngoài thì quốc gia này chắc chắn sụp đổ hoàn toàn.
Trì Lẫm muốn tìm lại ký ức kiếp trước để phục quốc, chứng tỏ việc phục quốc vẫn còn một tia hy vọng. Nhìn mức độ ẩn nấp của sơn động này, rất có khả năng tin tức Hoàng Thượng băng hà thuộc loại vẫn đang bị che giấu.
Cho nên, cái sơn động này hẳn là rất an toàn, người bình thường không thể tìm thấy mới đúng.
Trì Lẫm khẳng định biết nơi này đến thế nào, nàng không thể đi xa, hiện tại phương pháp tốt nhất là ở nguyên chỗ chờ hội hợp với Trì Lẫm.
Vừa lúc có thể nhân khoảng thời gian này khôi phục lại một chút ký ức.
Lâu Mịch đi qua lại mấy vòng trong sơn động, đến mức toát cả mồ hôi, vẫn như cũ không khôi phục được một tia ký ức nào.
Sao lại thế này......
Lâu Mịch có chút sốt ruột.
Trì Lẫm lúc trước cùng người kia đổi lại thân thể, đều thuận tiện mang theo những mảnh ký ức của đối phương, vì sao lần này ta quay lại thân thể Bệ Hạ, cái gì cũng không thể nhớ ra?!
Không thể như vậy được a!
.
Trì Lẫm muốn đi về hướng mật đạo, nhưng con đường phía trước đã bị chặn lại.
Không biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy trăm Vũ Lâm Quân, phong tỏa hoàn toàn lối ra của Ngự Hoa Viên.
Trì Lẫm trốn sau vách đá nơi thác nước, cẩn thận lắng nghe xem bọn họ đang nói cái gì.
Vũ Lâm Quân đang vây quanh một vị tỳ nữ, hỏi nàng có nhìn thấy tung tích của tội phụ Trì thị không.
"Ngươi, các ngươi nói là vị Hoàng Hậu trước? Hoàng Hậu trước không phải đã bị lưu đày cùng cả tộc rồi sao? Sao lại tới đây tìm người......"
Tỳ nữ kia trông chỉ mười lăm mười sáu tuổi, từ nhỏ đã làm việc trong cung, chưa từng thấy qua nhiều thị vệ như vậy, lại bị người ta bất ngờ kéo ra hỏi chuyện, sợ đến mức run lẩy bẩy.
Vũ Lâm Quân là cấm quân của thiên tử, xuất nhập hoàng thành là chuyện rất bình thường, nhưng nay bọn họ lại đang truy tra tung tích của chính mình, trong lòng Trì Lẫm không khỏi lo lắng —— chẳng lẽ hành tung của ta đã bại lộ?
Vũ Lâm Quân còn chưa để tỳ nữ nói xong đã hất nàng sang một bên, ra lệnh một tiếng, quân đội chia làm ba đường, lục soát toàn bộ Ngự Hoa Viên!
Dưới ánh lửa, Trì Lẫm nhìn rõ diện mạo người dẫn đầu.
Người này là Vũ Lâm Quân hữu kiêu vệ Trình Huyền, đứng bên tay phải hắn chính là giáo úy Lương Chính, hai người này trước khi Trì Lẫm bị lưu đày đã bị bắt giữ với tội danh cấu kết loạn đảng, tại sao bây giờ còn ở đây?
Chẳng lẽ có người đã thả bọn họ ra......
Trì Lẫm biết rõ Trình Huyền và Lương Chính đều là hạng người tàn nhẫn độc ác, cực kỳ khó đối phó, hiện tại nàng thân đơn thế cô, tuyệt đối không thể đối đầu chính diện với bọn họ.
May mà trong Ngự Hoa Viên vẫn còn có mật môn (cánh cửa bí mật).
Không có triều đại nào mà hậu cung hoàng gia không lưu lại vài đạo mật môn, công dụng của chúng rất lớn, không chỉ là đường lui.
Trì Lẫm đi ra từ mật môn, phát hiện toàn bộ hoàng thành đều đã bị Vũ Lâm Quân khống chế.
Nhưng trong đó có rất nhiều gương mặt xa lạ trà trộn vào.
Bọn họ giống như quỷ mị trong đêm tối lẩn khuất khắp nơi, rõ ràng là đang tìm người.
Trì Lẫm biết việc nàng lén trở lại hoàng thành đã bị bại lộ, hiện tại bản thân chính là mục tiêu bị truy nã.
Lập tức Trì Lẫm quyết định, không trực tiếp đi vào mật đạo.
Mật đạo đó cực kỳ ẩn mật, Quốc Sư chỉ cần dẫn nàng đi một lần là nhớ, trừ phi có người đào ba thước đất, nếu không không thể nào tìm được nơi đó.
Nếu Lâu Mịch đã trở lại thân thể Bệ Hạ, với sự nhạy bén của nàng, nhất định sẽ không tùy tiện chạy loạn khắp nơi.
So với tình hình bên ngoài, ở lại trong mật đạo ngược lại an toàn hơn.
Trì Lẫm tính toán quay về nhà riêng một chuyến, lấy thư rồi quay lại.
Chờ nàng quay lại mật đạo hội hợp với Lâu Mịch rồi xem xét tình hình, nếu xung quanh ít người, có lẽ còn có thể đưa nàng ra ngoài, cho nàng xem thử Thượng Kinh.
Nghĩ đến khả năng Lâu Mịch thật sự đã trở lại thân thể Bệ Hạ, Bệ Hạ có lẽ sống lại rồi, tim Trì Lẫm đập loạn cả lên.
Rất có khả năng.
Dù sao lúc nàng hồn xuyên đến thân thể nguyên chủ, nguyên chủ đã chết, nàng xem như mượn xác hoàn hồn.
Có lẽ sắp được gặp lại Bệ Hạ rồi......
Trì Lẫm cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, hoàng thành đều là Vũ Lâm Quân cũng là chuyện tốt, y phục trên người nàng hiện giờ là trang phục giả làm Vũ Lâm Quân, lợi dụng trời tối trà trộn vào trong cũng dễ hành động hơn.
Lợi dụng bóng đêm, nàng rất nhanh rời khỏi hoàng thành, đi vào con đường lớn ở phố phường phía trước.
Vì đang trong giờ giới nghiêm, trên đường không có lấy một bóng người, Trì Lẫm bước nhanh hơn hướng về phía nhà riêng.
Đường trong Thượng Kinh nàng nhắm mắt cũng có thể đi, đến được nhà riêng liền trèo qua tường bên hông vào trong tiểu viện, lặng lẽ nghe ngóng một lúc, sau khi xác định không có ai mới bước ra ngoài.
Đẩy cửa phòng ngủ tìm thư tay, Trì Lẫm không dám đốt đèn, vẫn dùng cây nến nhỏ để soi sáng.
Phòng ngủ vẫn bài trí như cũ, mỗi một chỗ đều là nàng và Bệ Hạ tỉ mỉ thiết kế, tất cả đều là hồi ức quý giá.
Trì Lẫm cảm khái muôn phần, trong lòng từng đợt từng đợt cảm xúc dâng lên.
Nàng lặng lẽ lau nước mắt, bắt đầu thu dọn một ít vật cũ của Bệ Hạ, gói lại, buộc lên lưng.
Trên tường treo một thanh kiếm, thanh kiếm này theo nàng đã hơn mười năm, là thanh kiếm đầu tiên nàng có được sau khi bắt đầu học võ từ nhỏ.
Những thứ thuộc về nàng, Bệ Hạ vẫn luôn thay nàng cất giữ cẩn thận......
Trì Lẫm gỡ kiếm xuống, lặng lẽ không gây tiếng động bước ra khỏi cửa.
Mật đạo nằm ở vùng tế lễ hoàng gia phía bắc Thượng Kinh, dãy núi này kéo dài ra biển ở mặt bắc, dựng lên một bức tường cao trên biển, mật đạo giấu ở chỗ đó.
Vì núi dựa biển hiểm trở, hẻo lánh, rất ít người lui tới, khả năng bị phát hiện vô cùng thấp.
Hơn nữa dù có phát hiện, người thường cũng khó lòng xâm nhập. Bởi vì một bên mật đạo là vách đá cheo leo, một bên lại toàn đá ngầm hiểm trở giữa biển rộng.
Lúc trước nàng cùng Quốc Sư đến đây, cũng là do Quốc Sư thi triển khinh công mới có thể tiến vào mật đạo.
Trì Lẫm trí nhớ cực tốt, chỉ cần đi qua một lần là có thể ghi nhớ trong đầu.
Bản thân nàng khinh công lợi hại, lại từng bay vọt rất nhiều lần trên phó bản khó như đỉnh tuyết vực, năng lực hành tẩu trên không càng thêm trác tuyệt.
Bay vào trong động, trong bóng tối sâu thẳm có người nghe được động tĩnh, "Di?" một tiếng.
Chỉ một tiếng đó thôi, bước chân vội vã của Trì Lẫm đột nhiên dừng lại, nàng trừng mắt không rời nhìn vào sâu trong mật đạo, hơi thở đều trở nên dồn dập.
"Trì Lẫm." Là giọng của Bệ Hạ, "Là ngươi sao?"
"Bệ......" Trì Lẫm vội vàng xông về phía trước lại không đứng vững, quỳ một gối xuống đất.
Trước mắt có một bóng người chập chờn, càng lúc càng tiến đến gần nàng, Trì Lẫm lập tức đứng lên bước nhanh qua.
Là Bệ Hạ.
Nàng thấy Bệ Hạ thật sự đứng ngay trước mắt mình, không phải là mơ.
Bộ y phục này là Trì Lẫm đã nhờ thiếu phủ làm từ lâu, thiếu phủ mới nhận làm y phục thường ngày cho Bệ Hạ theo yêu cầu của nàng.
Người mặc thường phục này, chính là ái nhân mà nàng ngày đêm nhung nhớ, trong mơ đã gặp lại hàng ngàn hàng vạn lần.
"Trì Lẫm." Bệ Hạ đi đến trước mặt nàng, ánh lửa lay động phía sau, toàn bộ âm thanh của thế gian đều biến mất, Trì Lẫm chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Không phải thi thể lạnh lẽo, mà là người còn sống sờ sờ.
Là người có thể bước đi, có thể chăm chú nhìn nàng.
"Ta......" Lâu Mịch vừa định mở miệng, Trì Lẫm bỗng ôm chặt lấy nàng, gần như dùng hết toàn bộ sức lực, ôm đến mức cả người đều run rẩy.
"Bệ Hạ." Không biết từ khi nào nước mắt đã cuồn cuộn tuôn trào, bản thân Trì Lẫm cũng chưa phát hiện.
Chỉ gọi hai chữ này thôi, còn muốn nói gì đó nữa, Trì Lẫm lại phát hiện giọng mình đã khàn, cổ họng bị bao xúc cảm trào dâng ép đến nghẹn ứ.
Trì Lẫm chôn mặt vào lòng ngực Lâu Mịch, im lặng mà khóc.
"Ta rất nhớ ngươi......"
Bốn chữ này suýt nữa bóp nát trái tim Lâu Mịch.
Nàng bị Trì Lẫm làm chấn động, bị người này luôn không giỏi biểu đạt tình cảm, giờ phút này lại như muốn móc cả trái tim ra mà dâng lên cho ái nhân.
Ngay khoảnh khắc ấy, Lâu Mịch thậm chí nghĩ rằng, nàng nguyện ý tiếp tục sắm vai nhân vật Bệ Hạ thật tốt.
Chỉ cần Trì Lẫm có thể vui vẻ, nàng nguyện ý trở thành bất kỳ ai mà Trì Lẫm muốn.
Lâu Mịch trong lòng lên men nước mắt cũng đi theo đi xuống, cảm xúc khổ sở lững lờ trong lòng, khiến nàng nhớ lại một chuyện cũ.
Khi đó ở Quốc Tử Giám, tên hỗn tiểu tử không biết nhìn người kia cứ bám theo Trì Lẫm, còn dám mạnh mẽ kéo tay nàng, Lâu Mịch lúc ấy cũng khó chịu như bây giờ.
Đầu đau nhức, Lâu Mịch hít sâu một hơi.
Trì Lẫm đôi mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn nàng.
Lâu Mịch ngẩn ra một chút, định thần.
Cái gì Quốc Tử Giám, cái gì hỗn tiểu tử họ Hòa, vì sao ta lại biết những chuyện đó?
"Bệ Hạ?"
Thái dương Lâu Mịch đập thình thịch, nàng cúi đầu nhìn Trì Lẫm trong lòng, Trì Lẫm cũng đang nhìn nàng.
Lần cuối nàng thấy Trì Lẫm khóc là khi nào?
Lâu Mịch nghĩ tới, lúc đó hai người ở cung Nam Ngạn ngày đêm không rời, nàng luôn có vô số tâm sự nhỏ nhặt và lý do để đi quấy rầy Trì Lẫm, muốn được Trì Lẫm quan tâm, muốn được Trì Lẫm yêu thương. Trì Lẫm vẫn luôn kiên nhẫn ôn nhu đối với nàng.
Nhưng có lần chơi đùa quá tàn nhẫn, làm dỗ cả nửa ngày cũng không chịu, thật sự làm Trì Lẫm khóc.
"Bệ Hạ, thần biết sai rồi. Tấn Nghi, tha thứ cho ta được không?" Trì Lẫm gấp đến mức rơi nước mắt, nắm tay áo nàng, nôn nóng nói không ngừng.
Nước mắt lúc đó và bây giờ không giống nhau, nhưng người đang trong lòng nàng, vẫn là người luôn quan tâm đến nàng như vậy.
"Tiểu Lẫm." Lâu Mịch lau nước mắt cho nàng, hạ ánh mắt, vuốt ve nốt ruồi bên dưới mắt nàng.
Trì Lẫm nắm tay áo nàng, khớp xương trắng bệch, gần như muốn xé toạc nó.
"Ta nhớ ra rồi." Lâu Mịch nói, "Quốc Tử Giám của chúng ta, Hoa Điện của chúng ta, Bắc Cương, Nam Ngạn... Tất cả mọi thứ, hóa ra ta chưa từng thật sự quên đi."
Cách Lâu Mịch vuốt ve Trì Lẫm, ngữ điệu lúc này nàng nói chuyện, hoàn toàn là dáng vẻ của Bệ Hạ.
Nhưng hai chữ "Tiểu Lẫm" kia, lại là xưng hô của Lâu Mịch.
Bệ Hạ chỉ gọi nàng là "Lẫm tỷ tỷ", lúc có người ngoài thì xưng "ái khanh" hoặc "Trì tướng quân".
Lúc này Lâu Mịch và Bệ Hạ kỳ diệu mà hòa làm một thể, Trì Lẫm nhìn nàng hoàn toàn không thể rời mắt.
"Toàn bộ đều nhớ ra?!" Trì Lẫm vội vàng hỏi.
Lâu Mịch đang muốn phân biệt những ký ức liều mạng chen vào đầu mình đến cùng là mảnh vỡ hay toàn cảnh, đầu lại một lần nữa bị đau nhức xâm nhập, khiến mặt nàng trắng bệch, không nhịn được ôm đầu.
"Bệ Hạ! Tỷ tỷ! Sao vậy!" Trong tình thế cấp bách, cách xưng hô của Trì Lẫm có chút hỗn loạn.
Lâu Mịch cắn răng không đáp, nhưng mỗi khi nàng cố níu kéo những ký ức kia thì chúng lại trôi tuột biến mất.
Có một khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, Lâu Mịch thậm chí không biết bản thân mình đang muốn gì.
"Không sao, có lẽ, chỉ là chưa kịp thích ứng." Lâu Mịch muốn tìm chỗ ngồi nghỉ một chút, thì đột nhiên từ cửa động truyền đến tiếng bước chân rất khẽ.
Do là sơn động nên tất cả âm thanh dù rất nhỏ đều bị phóng đại, Lâu Mịch không nghe thấy, nhưng Trì Lẫm thì có.
Trì Lẫm kinh ngạc cực độ, ai có thể vào đây?
Tiếng bước chân càng lúc càng rõ, nghe ra là bước chân trầm ổn mạnh mẽ, giống người luyện võ.
Hơn nữa không chỉ một người!
Chẳng lẽ nàng bị theo dõi?
Ở hiện đại sống lâu rồi lại vội vàng đến tìm Lâu Mịch, ý thức phòng vệ của Trì Lẫm đã lơi lỏng, cư nhiên không phát hiện có người theo dõi nàng tiến vào mật đạo!
"Đi!"
Người đến từ đầu bên kia núi, Trì Lẫm kéo Lâu Mịch chạy về phía đầu còn lại.
"Như thế nào......" Lâu Mịch vừa định nói liền thấy đầu nhói đau, ký ức hỗn loạn, khi thì đang chơi game, khi thì đang bắn tên tại khu vực săn bắn.
Không kịp nghĩ nhiều, tiếng bước chân tiến gần, Trì Lẫm chỉ có thể thúc giục Lâu Mịch mau chạy.
"Đừng để nàng chạy thoát! Đuổi theo!"
"Bắt sống!"
Là giọng của Trình Huyền và Lương Chính!
Trì Lẫm đẩy Lâu Mịch, bảo nàng chạy nhanh lên, Vũ Lâm Quân đã tiến vào mật đạo!