"Đi mau!"
Trì Lẫm thúc giục Lâu Mịch chạy, Lâu Mịch đau đầu như búa bổ khiến nàng gần như không thể tự chủ, chỉ biết bản năng nghe theo lời Trì Lẫm mà chạy về phía trước.
"Vèo" một tiếng gió rít làm Trì Lẫm máu dồn ngược lên, nàng rút thanh kiếm sau lưng ra, quay người chém một nhát, chém rơi hai mũi tên đang nhắm thẳng vào gáy các nàng.
"Đừng chạy, ngươi trốn không thoát đâu. Tội phụ Trì thị, ngươi cấu kết ngoại địch mưu hại thiên tử, có biết tội không? Bệ Hạ xem ngươi như người thân cận nhất, ngươi lại lợi dụng sự sủng ái đó để ra tay sát hại! Nếu ngươi còn sót lại một tia lương tâm, thì nên lập tức từ bỏ ngoan cố kháng cự, theo ta trở về nhận tội!"
Trình Huyền tự tin tràn đầy, vừa mở miệng liền khiến cả sơn động vang vọng tiếng hắn.
Hắn vừa lên giọng kích tướng, vừa sải bước tiến vào sâu trong động, sau lưng hơn mười tên thị vệ Vũ Lâm Quân đang điên cuồng đuổi theo, trong tay đều cầm trường mâu và đao thép lạnh lẽo.
Trì Lẫm cười lạnh: "Đến tột cùng là ai mưu hại thiên tử, trong lòng Hữu Kiêu Vệ các ngươi tự biết rõ ràng."
Nghe thấy tiếng Trì Lẫm, lúc này Trình Huyền mới phát hiện trong động không chỉ có mình nàng. Có một tràng bước chân vang lên từ vị trí xa hơn nơi Trì Lẫm đứng.
Là ai?
Càng đi sâu, mật đạo càng trở nên rộng rãi, dần dần còn có ánh lửa.
Trình Huyền nhìn thấy rõ bóng người mà Trì Lẫm che chở.
Là thiên tử, thật sự là thiên tử...
Trình Huyền từng là Hữu Kiêu Vệ cấm quân của thiên tử, nhạy bén nhất với thân hình của thiên tử, tuyệt đối không thể nhận sai.
Thiên tử không phải đã chết rồi sao?
Nếu thiên tử chưa chết, thì hắn cũng không có khả năng được phóng thích, đại sự kia cũng không có khả năng khởi động.
Kết quả... Thiên tử lại ẩn náu trong mật đạo này?
Trình Huyền càng nghĩ càng thấy không hợp lý, lại tiếp tục lên tiếng:
"Kinh sư gặp nạn, tại sao Bệ Hạ lại ẩn náu trong sơn động? Hay là muốn bỏ mặc kinh sư, bỏ mặc không màng con dân của Bệ Hạ sao?"
Lâu Mịch ghét không thể quay đầu lại mắng hắn!
Lải nhải dài dòng, ồn ào đến mức cả sơn động ong ong vang dội, đầu nàng vốn đã đau đến sắp vỡ, hắn gào một tiếng như vậy, huyệt Thái Dương cũng như muốn nổ tung.
Vai phản diện chết vì nói nhiều, ngươi có nghe qua chưa vậy?
Lâu Mịch căn bản không trúng kế của hắn, không mở miệng đáp lời càng không ngừng bước, cùng Trì Lẫm tiếp tục chạy về phía trước!
Trình Huyền không ngờ hai người này lại chạy nhanh đến vậy, ngay cả Vũ Lâm Quân được huấn luyện tinh nhuệ cũng không đuổi kịp.
Nhưng không sao, mật đạo này lúc hắn xuống đã quan sát kỹ, một đầu nối với vách núi bọn họ tiến vào, đầu còn lại thông ra huyền nhai (vực thẳm) sát biển rộng.
Mặc dù mật đạo này còn có nhiều lối thoát khác, nhưng chỉ cần các nàng không có pháp thuật phi thiên độn địa, thì cũng khó thoát khỏi thiên la địa võng của Vũ Lâm Quân.
Phía sau mũi tên bắn lén không ngừng, còn có trường mâu phi ném, Trì Lẫm vừa chạy như điên vừa phân tâm, hóa giải tất cả những mối đe dọa nguy hiểm nhất từ phía sau.
Nhưng mật đạo nào rồi cũng có điểm cuối. Lâu Mịch đang chạy thì đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa bị đâm vào Trì Lẫm một cái quá mạng đang theo sát phía sau.
"Đến... hết đường rồi." Lâu Mịch thở hổn hển nói.
Kỳ thật không cần Lâu Mịch nhắc, gió biển thổi tung mái tóc dài của Trì Lẫm đã sớm nhắc nhở nàng, phía trước các nàng không còn đường để đi.
Dưới vách đá cao mấy chục mét là biển rộng sóng dữ trào dâng, lúc này đang đêm khuya, mặt biển một màu đen kịt, lờ mờ thấy vài tảng đá ngầm lởm chởm.
Sóng biển đập vào đá ngầm vang lên tiếng động lớn khiến ngực Lâu Mịch cũng run rẩy.
Nàng nhìn ánh trăng u tĩnh lấp lánh trên mặt biển, tâm hồn gần như bị nó hút lấy.
Tựa như ở một buổi hoàng hôn nào đó, nàng lo lắng chờ đợi Trì Lẫm trong tiểu viện đầy hoa thược dược.
Chờ rất lâu, lâu đến mức nàng nghĩ Lẫm tỷ tỷ sẽ không đến, lâu đến mức tưởng rằng từ nay về sau không còn gặp lại Trì Lẫm nữa.
Nhưng cuối cùng, Trì Lẫm vẫn đến.
Đêm đó nàng lần đầu tiên cảm nhận được con người thật sự của Trì Lẫm, nghe được lời tỏ tình từ Trì Lẫm.
Niềm vui lúc ấy, đến bây giờ nghĩ lại vẫn khiến nàng bật cười.
Cổ tay Trì Lẫm bị chém một vết sâu, số lượng Vũ Lâm Quân còn nhiều hơn nàng dự đoán, trong khoảnh khắc sinh tử cận kề, nàng vậy mà thấy Lâu Mịch đang... cười.
"Bệ Hạ." Trì Lẫm không thể không phá vỡ nhã hứng của nàng, "Hiện tại tình hình vạn phần nguy cấp, Bệ Hạ nên tập trung lực chú ý."
Lâu Mịch quay đầu lại, đối diện với Vũ Lâm Quân đang nhanh chóng vây tới.
Trong hoàng thành có nhiều kẻ phản loạn trà trộn vào dưới danh nghĩa Vũ Lâm Quân, nhưng đám đi theo Trình Huyền này đều là quân nhân chính quy, chẳng qua bọn họ biết thiên tử đã băng hà, vận số Đại Nguyên đã tận, vì mạng sống, chỉ có thể lựa chọn đầu hàng phe khác.
Nhưng khi Lâu Mịch xoay người, khí thế thiên tử không thể xâm phạm lập tức ép lui đám Vũ Lâm Quân hung hãn trở về.
Lúc này mọi người mới thật sự thấy rõ, đây chính là thiên tử Đại Nguyên không sai!
Nàng vẫn chưa chết!
Trình Huyền từ trong đám người chen lên phía trước, nhờ ánh lửa mà cẩn thận nhìn chằm chằm vào Lâu Mịch.
"Ái khanh nhìn quả nhân như thế, chẳng lẽ không nhận ra người đang đứng trước mặt là ai sao?"
Lâu Mịch hai tay chắp sau lưng, mắt lạnh nhìn Trình Huyền.
Trình Huyền thật sự không dám lên tiếng cũng không dám tiến thêm bước nào. Trì Lẫm nhận ra lúc này hắn đang do dự, thật sự bị Lâu Mịch dọa cho choáng váng.
Trì Lẫm liếc Lâu Mịch một cái bằng khóe mắt, đem ý cười không ngừng tràn ra đè xuống.
Người khác không phân biệt được thiên tử có gì khác thường, bởi tuy là cấm quân của thiên tử, bọn họ quen thuộc với dung mạo và thân hình, nhưng hiểu biết về con người thiên tử thì lại không đủ. Bọn họ căn bản không phát hiện thân xác thiên tử hiện giờ là do một linh hồn đến từ mấy trăm năm sau chiếm giữ.
Theo lời Lâu Mịch nói trước đó, nàng đã tiếp nhận ký ức của Bệ Hạ, nhưng có nhớ hết hay không thì Trì Lẫm vẫn chưa rõ, bởi cuộc đối thoại khi ấy đã bị sự xuất hiện của Vũ Lâm Quân cắt ngang, Trì Lẫm tạm thời không thể xác định.
Nhưng dựa vào một vài hành vi và giọng điệu của Lâu Mịch, có thể đoán được: hiện tại nàng đang... diễn.
May mắn là trước đây nàng từng đóng vai Bệ Hạ, chuyện Trì Lẫm sửa lại cách xưng hô cũng nhờ vậy.
Hiện giờ trước mặt Trình Huyền và đám người này mà tiếp tục diễn, lại diễn đến mức giống như thật, khiến những người kia ngây ngẩn.
Thì ra kỹ năng diễn xuất cũng có chỗ dùng đến...
Vũ Lâm Quân bị Lâu Mịch vừa mở miệng như vậy, tay cầm vũ khí cũng có chút run rẩy.
Nếu thiên tử trước đó còn chưa chết, hiện tại lại chết trong tay bọn họ, vậy chẳng phải chính là tội hành thích vua sao!
Mặc dù hiện tại không ai truy cứu, nhưng sau này quần hùng tranh đấu ai thắng ai thua làm sao biết?
Đến lúc đó kẻ hành thích vua bị lôi ra gánh tội thay, vậy thì cả tộc chém đầu còn không đủ để chuộc tội!
Ai cũng không muốn mang tiếng xấu nghìn năm trên đầu mình, lúc này đều có ý lùi bước.
Trong lòng Trình Huyền cũng lẩm bẩm, thiên tử này rốt cuộc là thật hay giả? Nhìn cũng thật quá mức đi.
Lâu Mịch trong lòng thì không ngừng khen kỹ thuật diễn của mình, nếu lúc này có cái máy quay đem nàng lừa gạt cổ nhân quay lại, không chừng có thể lấy luôn giải ảnh hậu.
Lâu Mịch không nói thêm gì, nói nhiều ắt lộ, huống hồ đầu nàng lúc này vẫn đang âm ỉ đau.
Trình Huyền hướng Lâu Mịch hành lễ, ánh mắt dán chặt vào người nàng như mọc rễ, một khắc cũng không rời, hận không thể thiêu ra hai cái lỗ trên người nàng.
"Bệ Hạ chớ hiểu lầm, vi thần là tới hộ giá." Trình Huyền không hổ là lão tướng, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng từng thấy qua, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma, công phu quả nhiên nhất lưu. Sắc mặt hắn trầm xuống nhìn về phía Trì Lẫm, nói:
"Yêu phụ này đã bị lưu đày, lại còn đêm khuya quay về Thượng Kinh, thậm chí bắt cóc Bệ Hạ, ý đồ mưu hại tánh mạng Bệ Hạ, Bệ Hạ không nên tiếp tục bị yêu phụ che mắt. Mau mau đến bên vi thần, vi thần lập tức sẽ xử trảm yêu phụ này tại chỗ!"
Lâu Mịch cười lạnh một tiếng: "Trước đây quả nhân vì sao lưu đày Trì thị hạp tộc, người đứng sau ái khanh chẳng lẽ không nói cho ái khanh biết? Giờ phút này muốn che mắt quả nhân là ai, ái khanh so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn cả."
Lâu Mịch lời lẽ rõ ràng mạch lạc, vượt ngoài dự đoán của Trì Lẫm.
Có lẽ là vì gần đây vừa mới nếm trải tư vị luyến ái, Lâu Mịch làm quá nhiều chuyện buông thả bản thân, khiến Trì Lẫm đối với nàng có chút nhìn nhận lệch đi.
Kỳ thực bản thân Lâu Mịch chính là người thông minh, lại gặp nguy không loạn.
Thân là đội trưởng chiến đội Cửu Thiên, vương giả trong Tái Chiến Giang Hồ, năng lực phản ứng và tố chất tâm lý của nàng tuyệt đối vượt xa người bình thường.
Trình Huyền không nghe ra sơ hở, trong lòng bắt đầu âm thầm so đo, thì Lâu Mịch quay sang Vũ Lâm Quân, lớn tiếng nói:
"Hiện giờ Thượng Kinh rơi vào cảnh nước mất nhà tan, các ngươi thân là tướng sĩ Đại Nguyên không đi chống giặc, lại ở đây bao vây quả nhân?! Nếu chiến hỏa lan tới nhà các ngươi, liên lụy thê nhi, các ngươi chính là đầu sỏ gây tội! Nếu còn chút lương tâm, các ngươi nên biết lúc này chuyện gì là khẩn cấp nhất!"
Trong Tái Chiến Giang Hồ có một đoạn lời thoại của NPC hoàng đế không sai biệt mấy, Lâu Mịch chỉ sửa một chút rồi đọc ra một hơi, quả nhiên khiến một số người trong Vũ Lâm Quân dao động.
Lâu Mịch vô cùng may mắn vì nhiều năm chơi game cổ phong, nắm được vài logic ứng phó tình huống sinh tử.
Nếu như chơi loại game "Tái tạo vũ trụ", lúc này chắc chắn đã luống cuống.
Thấy trong đội Vũ Lâm Quân có người trao đổi ánh mắt, Lâu Mịch lại nói thêm một câu:
"Nếu bây giờ các ngươi thay đổi chủ ý đi theo quả nhân, quả nhân lấy danh nghĩa thiên tử cam đoan với các ngươi, bất luận trước kia các ngươi làm gì, từ giờ trở đi, mọi chuyện cũ đều bỏ qua!"
Biểu hiện của Lâu Mịch vượt xa dự đoán của Trì Lẫm, thật sự có người trong Vũ Lâm Quân bước lên một bước, gọi một tiếng: "Bệ Hạ......"
Trình Huyền biết không thể tiếp tục kéo dài, đám tiểu tốt đầu óc đơn giản này rất có thể thật sự sẽ bị lay động.
Đến lúc đó bị đảo ngược tình thế, phần thắng trong tay sẽ tiêu tan toàn bộ.
Hắn nhìn Lương Chính ra hiệu bằng ánh mắt, Lương Chính lập tức rút đao lao lên.
Trì Lẫm lập tức chắn trước người Lâu Mịch, Lương Chính vừa hét "Hộ giá" vừa vung đao chém tới Trì Lẫm.
Bề ngoài là muốn chém Trì Lẫm, nhưng thực chất là nhắm vào Lâu Mịch.
Trì Lẫm làm sao có thể để hắn thực hiện được, nàng nghiêng kiếm chặn ngang, cương đao lập tức bị cản lại, Lương Chính đang định phát lực tiếp, thì kiếm của Trì Lẫm đã như rắn lượn lóe sáng, đâm trúng đầu vai hắn.
Lương Chính trong lòng hoảng hốt, máu từ vai phụt ra, nhưng hắn thậm chí không thấy rõ động tác của Trì Lẫm.
"Đừng hoảng!" Trình Huyền cũng rút dao, từ hướng khác tấn công Trì Lẫm.
Hắn quát với Vũ Lâm Quân: "Chúng ta đông người như vậy, chẳng lẽ không đối phó được một yêu phụ?! Mau hộ giá! Ai giết được yêu phụ, trọng thưởng hậu hĩnh!"
Thấy giáo úy ra tay trước, lại thêm phần thưởng hấp dẫn, đám Vũ Lâm Quân vừa rồi còn do dự đã có người bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Lương Chính biết Trì Lẫm là tướng quân, bên ngoài đồn rằng võ nghệ cao cường, hôm nay vừa giao thủ đã thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Nhưng nàng là nữ tử, dù võ công cao, sức lực vẫn thua kém nam nhân.
Nắm được điểm này, Lương Chính lại xông lên lần nữa, dùng đao dây dưa với kiếm của Trì Lẫm, từng đao chém mạnh xuống, định dùng sức mạnh áp chế.
Trì Lẫm nhìn thấu ý đồ hắn, có thêm hai lính Vũ Lâm Quân khác tấn công, Trì Lẫm một tay cầm kiếm cùng lúc cản ba người cầm trường đao.
Lương Chính đang định ép nàng ngã xuống đất bắt sống, nhưng hai tay đã phát run, mặt đỏ tai hồng, còn Trì Lẫm vẫn như một khối đá cứng, không nhúc nhích.
Ba người mà không áp nổi một mình Trì Lẫm?!
Nếu là thân thể hiện đại, có lẽ Trì Lẫm thật sự đã bị chế phục.
Nhưng hiện giờ nàng đang ở trong chính thân thể của mình, thân thể đã được thiên chuỳ bách luyện ở thế giới này!
Trì Lẫm chỉ một động tác liền đẩy lùi ba người, một tên trong đó còn bị đánh rơi vũ khí.
Trì Lẫm xoay người dựng đầu gối đánh thẳng vào mũi Lương Chính, xương mũi Lương Chính gãy ngay tại chỗ.
Mượn lực từ vai Lương Chính, Trì Lẫm nhảy bật lên, kiếm quang chợt lóe, cổ hai tên còn lại lập tức xuất hiện một đường máu, máu tươi phun trào, thêm hai kẻ nữa gục xuống.
Trình Huyền nhân cơ hội đánh lén, Trì Lẫm vừa mới ngã xuống đất ở tư thế không thuận lợi, trơ mắt nhìn hắn vung đao chém tới lưng mình.
Trì Lẫm đã chuẩn bị tinh thần để liều mình đón lấy nhát đao này, đồng thời chuẩn bị phản kích trong tuyệt cảnh, không ngờ Lâu Mịch lại nhặt được vũ khí vừa rồi bị Trì Lẫm đánh bay, vung lên chặn ngang, cản lại thế công của Trình Huyền.
Trì Lẫm lập tức phản ứng, dồn sức đá một cú vào bụng dưới của Trình Huyền.
Trình Huyền có mặc giáp, có thể giúp hắn chặn được một phần lực đạo, hắn cắn răng chịu đau, trong chớp mắt đưa ra quyết định, muốn bắt Lâu Mịch làm con tin, uy hiếp Trì Lẫm.
Trì Lẫm tuy hung hãn, nhưng dù sao cũng là người có kinh nghiệm chiến trường, còn thiên tử cả ngày ở trong hoàng thành chỉ biết ra lệnh, dù có tập võ thì kinh nghiệm thực chiến cũng nhất định không đủ, bắt nàng chẳng phải dễ như trở bàn tay?
Trình Huyền hướng về phía Lâu Mịch bước tới.
Lâu Mịch dường như đã đoán được Trình Huyền sẽ nhằm vào mình. Nếu đổi lại nàng là Trình Huyền, nàng cũng sẽ làm như vậy.
Trình Huyền hùng hổ trợn mắt giận dữ nhìn, tưởng rằng vừa lên tới sẽ đe dọa được Lâu Mịch.
Một khi con mồi hoảng loạn, Trình Huyền tự nhiên có thể chiếm được thế thượng phong dễ dàng hơn.
Không ngờ Lâu Mịch lại không hề hoảng loạn chút nào, thậm chí còn đối diện với ánh mắt hắn, không lùi nửa bước.
Lâu Mịch sao có thể bị hù dọa?
Những BOSS trong phó bản xấu gấp trăm lần Trình Huyền, thể tích lớn gấp năm trăm lần, đứng ngay trước mặt nàng, nàng cũng không chút sợ hãi, huống hồ chỉ là một con người!
Cảnh tượng trong game thực tế ảo chân thật như thật, nghề nghiệp chuyên về đối kháng lại càng mạnh, sớm đã giúp Lâu Mịch tích lũy đầy đủ kinh nghiệm chiến đấu.
Tuy rằng trong hiện thực nàng chưa từng cùng ai sinh tử đối đầu, nhưng hiện tại Lâu Mịch đang ở trong thân thể đế vương của đời trước, ký ức ùa về, một trái tim sừng sững cùng thân thủ bá chủ trong thế giới trò chơi, Lâu Mịch lập tức xuất đao chém về phía Trình Huyền.
Trình Huyền không ngờ nàng còn dám chủ động xuất kích, vội vàng giơ tay muốn đón đỡ nhát đao đó.
Nhát đao này chỉ là hư chiêu, sau khi khiến Trình Huyền mất cân bằng, Lâu Mịch lập tức nghiêng người, đao nghiêng chéo từ dưới lên, nhắm thẳng từ cằm Trình Huyền đến đỉnh đầu.
Trình Huyền kinh hãi, vội vàng tránh né.
Nhát đao không chém trúng đầu hắn, nhưng lại chém đứt mất một bên tai.
Trình Huyền đau đớn hét lên, lấy tay bịt miệng vết thương đang tuôn máu xối xả, liên tiếp lùi hai bước.
Tất cả người ở đây đều sững sờ, ai có thể ngờ Bệ Hạ lại thân thủ linh hoạt đến thế, thậm chí còn chưa chờ Trì Lẫm cứu viện đã tự mình chiếm thế thượng phong.
Trì Lẫm cười thầm trong lòng: Cao Lầu Mịch Tuyết cũng sẽ không bỏ lỡ Nhất Huyết, quả nhiên danh bất hư truyền.
Trình Huyền mất đi một tai, hoàn toàn nổi giận, cũng không thèm để ý đến thể diện quân thần, trong cơn thịnh nộ động tác trong tay nhanh hơn vài phần.
Lâu Mịch và Trì Lẫm cùng ngăn cản hắn, phối hợp giống hệt như trong game, ăn ý hoàn hảo.
Trình Huyền ra mấy chiêu thì các nàng hóa giải mấy chiêu, Trì Lẫm nắm bắt cơ hội để lại vài vết thương trên người Trình Huyền.
Lương Chính mặt đầy máu, hét to với Vũ Lâm Quân: "Giết yêu phụ, thưởng bạc trắng vạn lượng!"
Sau khi hét xong hắn tiến lên chi viện, Vũ Lâm Quân lên một nửa cũng để lại một nửa, lúc này đồng loạt tấn công!
Tuy Trì Lẫm và Lâu Mịch lợi hại, nhưng vì địch đông ta ít, lại thêm địa hình bất lợi, các nàng chỉ có thể liên tục lùi về phía sau.
Trình Huyền nắm chuẩn cơ hội, hung hăng chém một đao về phía Lâu Mịch, Trì Lẫm vội đưa tay chắn đỡ, lưỡi đao chém rách cánh tay Trì Lẫm, máu văng lên mặt Trình Huyền và Lương Chính.
"Tiểu Lẫm!" Lâu Mịch nôn nóng, vô cùng đau lòng, Trì Lẫm lại như không hề cảm thấy đau, một tay che chắn cho Lâu Mịch phía sau mình.
Trình Huyền và Lương Chính bước từng bước ép sát, Trì Lẫm và Lâu Mịch đã không còn đường lui, đứng sát mép vực sâu.
"Bệ Hạ." Trình Huyền liếm máu trên môi, cười lạnh, "Bệ Hạ không cần giãy giụa vô ích nữa. Mau đến chỗ vi thần, vi thần bảo đảm sẽ không làm khó Bệ Hạ."
Lương Chính lau máu trên mặt, Vũ Lâm Quân những người khác cũng tự động dàn trận thành hình cung, chặn mọi đường thoát của Trì Lẫm và Lâu Mịch.
Lương Chính cười to: "Xem các ngươi còn có thể chạy đi đâu!"
Các nàng thật sự vẫn còn một nơi có thể đi.
Sao dẫn đường và ánh trăng vẫn giao nhau, chỉ cần vượt qua nơi có mực nước đủ đầy, là có thể đi xuyên trăm năm.
Có lẽ không còn chỗ nào dưới chân có nước phong phú hơn biển rộng.
Chỉ là đá ngầm phía dưới quá nhiều, độ cao cũng cực lớn, không đến khoảnh khắc sống chết cuối cùng, chẳng ai muốn mạo hiểm nhảy xuống.
Nhưng giờ khắc này, các nàng đã không còn lựa chọn nào khác.
Trì Lẫm quay đầu hỏi Lâu Mịch: "Bệ Hạ tin ta không?"
Lâu Mịch lập tức đáp: "Tin, đương nhiên tin!"
"Nếu Bệ Hạ cùng ta chết tại đây, có sợ không?"
Lâu Mịch bị lời nàng châm bùng cảm xúc, nắm lấy tay Trì Lẫm, nói ra một câu vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng:
"Hoàng tuyền bích lạc, vĩnh không chia lìa."
Trì Lẫm lặng lẽ nhìn nàng chăm chú, hốc mắt đỏ lên, lại bật cười.
"Được." Trì Lẫm ôm lấy Lâu Mịch, xoay người đối mặt với biển rộng, "Vĩnh không chia lìa!"
Trình Huyền thấy thế trong lòng hét lên không ổn, các nàng muốn nhảy xuống biển!
Hai người không chút do dự phi thân nhảy xuống, Trình Huyền lập tức lao đến, túm lấy cổ chân Trì Lẫm.
Trì Lẫm quay lại đá mạnh, trực tiếp đá vào mặt Trình Huyền, đá bay hắn ra.
Trình Huyền mất thăng bằng, hét thảm một tiếng rồi rơi xuống cùng các nàng.
May mắn Lương Chính kịp lao đến, túm lấy cánh tay hắn.
"Hữu kiêu vệ......" Lương Chính cảm thấy cánh tay Trình Huyền đang tuột khỏi tay mình, Trình Huyền mặt trắng bệch, gắt gao bám lấy tay Lương Chính.
Khoảng cách đến mép vực của Lương Chính càng lúc càng gần, không kéo được người lên, ngược lại còn bị kéo theo rơi xuống!
Lính Vũ Lâm Quân nắm lấy cổ áo Lương Chính, nhưng đã không kịp.
Toàn bộ cổ áo bị xé rách, Lương Chính cùng Trình Huyền kêu thảm một tiếng, rơi vào biển sâu mênh mông......
Trì Lẫm ôm Lâu Mịch rơi xuống, may mà độ cao đủ lớn, nàng còn kịp bôi máu lên môi Lâu Mịch.
"Hít sâu!" Trì Lẫm hét lớn một tiếng, Lâu Mịch lập tức hít mạnh, "Thình thịch" vang lên, hai người cùng lúc rơi vào lòng biển.
Nước biển lạnh buốt đến tận xương, Trì Lẫm che chở Lâu Mịch không để nàng bị thương, bản thân thì phía sau lưng đập mạnh vào đá ngầm sắc bén cứng rắn, đau đến mức trước mắt nàng tối sầm lại, phun ra một ngụm máu lớn.
Khoảnh khắc ngã vào nước biển kia, dưới cú va chạm dữ dội Lâu Mịch nhất thời hôn mê, nhưng rất nhanh sau đó, nước biển tựa như tan biến, nàng có thể hô hấp.
Ý thức dần dần khôi phục, nàng phát hiện bản thân đã trở lại bên trong vực sâu.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, nàng vẫn còn ở trong thân thể của Bệ Hạ, hồn phách của Trì Lẫm cũng chưa bay đi, lơ lửng ở khoảng cách chừng hai mét.
Lâu Mịch bơi đến kéo Trì Lẫm, Trì Lẫm ngây dại cau mày, nhắm mắt lại, trong miệng không ngừng phả ra huyết vụ, rất nhanh hòa tan vào không trung.
Lâu Mịch nóng ruột gọi tên nàng, nhưng lại chẳng có âm thanh nào vang lên.
Nàng không dám lay mạnh Trì Lẫm, chắc chắn là khi bảo vệ nàng Trì Lẫm đã bị thương, nàng mà lay mạnh thì chỉ càng khiến thương thế nghiêm trọng hơn.
Nhìn Trì Lẫm cứ nôn ra máu mãi, Lâu Mịch gấp đến độ nước mắt cuồng rơi, ôm chặt lấy nàng.
Tựa hồ cảm nhận được Lâu Mịch lo lắng, Trì Lẫm gian nan mở mắt trong ngực nàng.
Muốn cười một cái, nhưng rất nhanh đã tắt.
Bị thương lần này còn nghiêm trọng hơn cả lần trước nhảy khỏi xe trên đường cao tốc, chắc là lúc nhảy xuống đã bị va đập.
Lần trước Trì Lẫm cũng mình đầy thương tích, bảo vệ Lâu Mịch mà Lâu Mịch còn nằm viện suốt bao nhiêu ngày, nhưng sau khi đổi thân thể lại chẳng có vấn đề gì cả!
Chỉ cần thoát ly khỏi thân thể bị thương, có phải là liền sẽ không sao?
Lâu Mịch lập tức kéo Trì Lẫm bơi xuống dưới.
Chỉ cần các nàng trở lại được thân thể khỏe mạnh kia, hồn phách xuyên trở lại, nói không chừng Trì Lẫm liền sẽ tỉnh!
Nhất định có thể, nhất định có thể!
Lâu Mịch cảm thấy mình suy luận rất có lý!
Trì Lẫm cả người không còn chút sức lực nào dựa vào ngực Lâu Mịch, bởi vì không thể nói chuyện, Lâu Mịch không nhận được chút phản hồi nào, nên vạn phần nôn nóng.
Thân thể đâu! Thân thể đi đâu rồi!
Lâu Mịch gấp đến nỗi toàn thân toát mồ hôi, đúng lúc đó, Trì Lẫm nắm mu bàn tay nàng, đầu ngón tay khẽ dùng sức.
Như thể cho Lâu Mịch một chút an tâm nhắc nhở —— ta còn sống.
Cho dù chỉ là chút nhắc nhở rất nhỏ ấy, Lâu Mịch vốn đang hoang mang lo sợ thật sự được an ủi phần nào, nắm chặt tâm trạng bất ổn, tăng tốc bơi xuống dưới.
Tìm được thân thể.
Trong quá trình bơi xuống, các nàng tự động tách khỏi thể xác hiện tại.
Vực sâu này tựa như có một tầng giới tuyến vô hình, chỉ cần xuyên qua đó, hồn phách tự nhiên sẽ tách khỏi thân thể.
Lâu Mịch mang theo Trì Lẫm trở lại thân thể, sau một lúc thích ứng, Lâu Mịch rất nhanh đã khôi phục lại hành động.
Trì Lẫm cũng mở mắt nhìn nàng.
Tốt quá rồi!
Khóe miệng Lâu Mịch mới vừa nở nụ cười, Trì Lẫm lại lần nữa nhắm mắt, cau mày, một tay chống vào eo sườn phía sau.
Vẫn còn đau.
Trì Lẫm ý thức tỉnh táo không ít, nhưng cảm giác đau đớn cuồn cuộn ập đến, khiến nàng toát cả mồ hôi lạnh.
Vì sao...
Chẳng lẽ là vì đây là thân thể chân chính của nàng, độ phù hợp của hồn thể cao, nên cảm giác đau đớn liên quan cũng kết hợp chặt chẽ hơn?
Không kịp nghĩ nhiều, hiện giờ chân không chạm đất thực sự quá khó chịu, Trì Lẫm cố gắng chỉ xuống dưới, ra hiệu hai người mau chóng quay lại.
Lâu Mịch lập tức hiểu ý nàng, đỡ nàng bơi xuống.
Phá nước đi lên, "ầm" một tiếng, Lâu Mịch từ dưới nâng thân thể Trì Lẫm trồi lên.
Trì Lẫm bò đến mép bồn tắm, chịu đựng cảm giác xé rách phía sau lưng, xoay người lăn ra ngoài, nằm vật xuống đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Lâu Mịch bị sặc một ngụm nước, ho đến trời đất tối sầm mà vẫn chưa kịp lo, liền chạy đến xem Trì Lẫm.
"Tiểu... khụ khụ khụ, Tiểu Lẫm, ngươi thế nào rồi?"
Trì Lẫm cả người ướt sũng, cau mày chặt như cũ, không thả lỏng chút nào.
Lâu Mịch rút khăn tắm lại gần quấn cho nàng: "Có thể đứng dậy không? Sàn phòng tắm lạnh quá, không thể nằm ở đây được!"
Trì Lẫm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mở mắt, khó khăn sờ về phía sau: "Thư......"
"Thư gì?"
Trì Lẫm mò một hồi cũng không sờ thấy gì.
Lâu Mịch nghĩ lại, lúc này mới nhớ ra mục đích chuyến đi này là gì.
Tuy nàng chưa có cơ hội tự mình xem một lần Đại Nguyên, nhìn một lần Thượng Kinh, nhưng khi Trì Lẫm gặp lại nàng trong mật đạo thì có đeo một cái tay nải, trong đó có thanh kiếm.
Khi đó tình huống thật sự quá nguy cấp, Lâu Mịch căn bản không kịp hỏi nàng mang theo gì.
Hiện giờ Trì Lẫm bị thương nặng như vậy, Lâu Mịch lo đến vỡ tim, nào còn tâm trí quan tâm tay nải kia.
Trì Lẫm ngồi dậy không nổi, vô lực nắm lấy ngón út của Lâu Mịch, vội vàng nói:
"Thư, Bệ Hạ..."
Lâu Mịch trấn an nàng: "Đừng lo, ngươi chờ ta một chút, ta đi lấy."
Lâu Mịch nuốt huyết của Trì Lẫm, thử lại chui vào bồn tắm, thành công.
Nàng một mình lặn vào vực sâu, dốc sức bơi, thấy được tay nải Trì Lẫm đeo.
Chui vào thân thể Bệ Hạ, gỡ tay nải vứt xuống dưới.
May mà vực sâu này có cấu trúc từ trên xuống dưới, tay nải không phải vật sống nên chậm rãi chìm xuống, Lâu Mịch quay lại thân thể mình mang tay nải bơi ngược lên.
Vực sâu vốn nên yên tĩnh, nhưng khi Lâu Mịch nhìn thấy ánh đèn phòng tắm, nàng lại cảm thấy xung quanh có dao động kỳ dị.
Lâu Mịch cảnh giác quay đầu nhìn.
Trong vực sâu đen kịt ngoài nàng ra, không thấy vật gì khác.
Là ta đa nghi sao?
Lâu Mịch dừng lại quan sát cẩn thận, xác định không có ai khác, mới tiếp tục bơi về phía trước.
Cảm giác đau đầu trong lúc vô thức đã giảm bớt rất nhiều, Lâu Mịch thậm chí lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của nó.
Kỳ quặc, nàng nghĩ, bản thân hình như đã quên mất chuyện gì đó.
Là chuyện gì......
Loại cảm giác quên đi một việc quan trọng này rất khó chịu, nhưng nàng lại rất quen thuộc.
Rốt cuộc là quên cái gì?
Lâu Mịch muốn hồi tưởng thì cảm giác đau đầu lại âm thầm phát tác.
Tạm thời không nghĩ nữa, nàng lại một lần nữa trồi lên từ bồn tắm, mệt đến mức toàn thân rã rời.
Nhưng nàng vẫn không thể nghỉ ngơi.
"Ta giúp ngươi mang về rồi..." Lâu Mịch vung cái tay nải còn nhỏ nước trước mặt Trì Lẫm.
Lúc này Trì Lẫm đã miễn cưỡng ngồi dậy, dựa vào tường mỉm cười vui mừng.
"Tỷ tỷ..." Giọng Trì Lẫm yếu ớt, "Giúp ta, mở ra đi."
Lâu Mịch nhớ rõ dáng vẻ chân thật của nàng, đó mới là đại tỷ tỷ xinh đẹp, hiện tại Trì Lẫm gọi nàng một tiếng "Tỷ tỷ" cũng có thể làm nàng đỏ mặt.
"Ta đỡ ngươi vào trong trước đã." Lâu Mịch nói.
Trì Lẫm lắc đầu, kiên quyết muốn mở tay nải ra trước, xác nhận đồ vật bên trong.
Lâu Mịch không còn cách nào, đành thuận theo nàng.
Mở tay nải ra, bên trong là một chồng thư đã ướt sũng, cùng với trâm cài, ngọc bội, túi thơm kim loại hình tròn, cùng một vài vật nhỏ khác.
"Ôi?" Lâu Mịch nhặt thư lên, mực nước đen loang lổ chảy xuống.
Trì Lẫm nóng lòng vươn tay, Lâu Mịch chỉ đành đưa cho nàng.
Trì Lẫm mở từng bức thư, có thư đã dính bết vào nhau, có thư thì dứt khoát tan nát hoàn toàn.
Chữ viết bằng mực nước loang thành một mảnh hỗn độn.
Từng dòng từng chữ mà Bệ Hạ từng tự tay viết, bao suy nghĩ, linh cảm, yêu mến — tất cả đều không còn thấy nữa.