Cố Tích Hoan

Chương 14



Ta tiến về phía nàng ta, cúi giọng nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở tỷ tỷ, hãy bảo vệ Hoàng trưởng tử cho thật tốt, đừng để nó đi theo vết xe đổ của ca ca nó."  

"Con trai ta tôn quý vô song, sao có thể rơi vào kết cục như đứa con hoang của ngươi!?"

Ngay lúc nàng ta giơ tay định đánh ta, một thái giám đột ngột bước ra từ cửa, cao giọng tuyên bố: "Bệ hạ có chỉ!" 

Đích tỷ tức giận thu tay về, cùng ta quỳ xuống.  

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: 

Nội vụ phủ đã điều tra rõ chân tướng, việc Cẩm quý nhân mất con là do sai sót của Thái Y Viện, không liên quan đến Cẩm quý nhân.  

Nàng dịu dàng thông tuệ, dung mạo đoan trang, rất được trẫm yêu thích.  

Từ nay, phong làm Quý phi, ban hiệu Thần." 

Thần Quý phi!?  

Thân thể Đích tỷ khẽ lảo đảo.  

Không ngờ, một thứ nữ như ta, cuối cùng cũng có thể ngồi lên vị trí năm xưa của nàng ta.  

Thánh chỉ này, ta tuy ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy không ngoài dự đoán.  

Đích tỷ run rẩy đứng lên, sắc mặt âm u, đôi mắt tràn ngập hận ý, như thể muốn xé xác ta ra.  

Ta vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, chậm rãi nói: "Tỷ tỷ đừng tức giận nữa, hình như khóe mắt đã có mấy nếp nhăn rồi kìa."  

Nói xong, ta không đợi nàng ta kịp phản ứng, liền xoay người rời đi.  

Vừa xoay lưng, ta lập tức thu lại ý cười, gương mặt lạnh như băng.  

...

Ta mang theo Sương Nhi, vinh quang trở lại Vĩnh Phúc Cung.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại vô cùng tiêu điều.  

Kể từ khi ta bị đày vào lãnh cung, những kẻ ngày trước xu nịnh, a dua, sớm đã tìm bến đỗ khác, nơi này liền trở nên hoang vắng, chẳng ai thèm ngó ngàng.  

Sương Nhi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Nương nương, để nô tỳ đi nội vụ phủ gọi vài người đến dọn dẹp."  

Ánh mắt ta lóe lên tia sắc bén, ngăn cản nàng.  

"Không cần, cứ để vậy đi."  

Sương Nhi thoáng khó hiểu, nhưng không nói gì thêm.  

"Ta mệt rồi, hầu hạ ta nghỉ ngơi đi."  

"Vâng."  

Khi Sương Nhi tẩy trang cho ta, nàng đột nhiên nhắc đến một chuyện khiến ta dấy lên nghi ngờ.  

"Nghe nói, mấy hôm trước, biểu ca của Đại tiểu thư qua đời. Đại tiểu thư còn ra ngoài cung để đi viếng tang."  

Ta khẽ nhướng mày.  

"Biểu ca của nàng ta?"

 

  15

Sương Nhi hạ thấp giọng, ghé sát tai ta thì thầm: "Chính là con trai của muội muội Đại phu nhân, trước khi Đại tiểu thư vào cung, trong phủ từng lan truyền tin đồn giữa hai người bọn họ."  

"Tin đồn gì?"  

"Nói rằng Đại tiểu thư và hắn từng hẹn hò trong hoa viên, bị lão Hồ Tứ chuyên chăm sóc hoa bắt gặp. Sau đó, Hồ Tứ chết đuối, mà gia nhân trong phủ cũng bị Đại phu nhân cảnh cáo, chẳng ai dám nhắc đến chuyện này nữa."  

Ta đặt cây trâm xuống, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, lập tức đứng dậy viết một phong thư, giao cho Sương Nhi.  

"Ngày mai mang đến cho Thế tử, nhờ hắn điều tra rõ ràng giúp ta."  

"Vâng."  

Sau khi Sương Nhi rời đi, ta thổi tắt ngọn đèn.  

Ngồi một mình trên giường, ta từ trong ngăn bí mật lấy ra bộ quần áo và đôi giày nhỏ mà ta từng thêu cho con của mình.  

Ôm chúng vào lòng, ta chậm rãi ngả người xuống giường, nước mắt lặng lẽ rơi, rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.  

Hôm sau, khi ta đang dùng bữa tối, Hoàng đế đột ngột đến.  

Gương mặt hắn thoáng hiện nét giận dữ: "Người trong cung của nàng đâu cả rồi? Ngoại viện bừa bộn không nói, ngay cả một kẻ truyền tin cũng chẳng có!"  

Ta lập tức đứng dậy, cúi đầu dùng khăn lau khóe mắt, giả bộ rộng lượng mà nói:  

"Thiếp là tội nhân, nào còn tư cách có cung nhân hầu hạ? Nghe nói Hoàng trưởng tử thân thể không tốt, chắc hẳn Hoàng Quý phi cũng chẳng có tâm tư quan tâm đến tẩm cung của một tội nhân như thiếp..."  

Hoàng đế nghe xong, sắc mặt quả nhiên trầm xuống, lập tức ra lệnh: "Truyền chỉ! Hoàng Quý phi chấp chưởng cung vụ bất lực, phạt bổng lộc ba tháng. Nội vụ phủ lập tức chọn mười thái giám, mười cung nữ đến phục vụ Thần Quý phi!"  

"Đa tạ bệ hạ."  

"Giờ nàng vừa lòng rồi chứ?"  

Ta không đáp, chỉ nhẹ nhàng kéo đai lưng của hắn, lôi hắn vào màn trướng.  

Mây vờn cành liễu, cá lượn lá sen.  

Hoàng đế say mê ta, đêm nào cũng lưu lại Vĩnh Phúc cung.  

Nghe nói Đích tỷ tức giận đến mức mỗi ngày đều trút giận lên cung nhân.  

Còn ta, vô cùng vui vẻ, tự do tự tại.