Hôm ấy, ta đang cho cá ăn, Sương Nhi cầm một bức thư bước đến.
"Nương nương, đây là hồi âm của Thế tử."
Ta nhận lấy, nhanh chóng quét mắt đọc qua, khóe mắt nheo lại.
Sau đó, ta ghé vào tai Sương Nhi, dặn dò: "Ngươi đi..."
Sương Nhi nghe xong, mặt mày hớn hở.
"Nương nương thật thông minh! Nô tỳ lập tức đi làm ngay."
Đêm đó, sau khi hầu hạ Hoàng đế, ta nằm trong lòng hắn, cố ý thở dài than thở.
Quả nhiên, Hoàng đế hỏi: "Sao vậy?"
"Nghe nói mấy hôm trước, sinh thần của Hoàng Quý phi được tổ chức vô cùng linh đình. Thật đáng thương cho thiếp, lớn đến vậy rồi, vẫn chưa từng có ai mừng sinh thần cho thiếp cả..."
Hắn cười, trêu đùa chóp mũi ta: "Vậy nàng muốn tổ chức sinh thần thế nào?"
"Nếu thiếp nói... thiếp muốn còn long trọng hơn cả Hoàng Quý phi, bệ hạ có đồng ý không?"
Ta biết mình đã vượt khuôn phép, nhưng đây cũng là một phép thử.
Hoàng đế đã phong ta làm "Quý phi", chứng tỏ trong lòng hắn, ta ít nhiều có vị trí nhất định. Nhưng rốt cuộc quan trọng đến mức nào, ta vẫn chưa thể đoán được.
Hơn nữa, khi Đích tỷ biết tin này, chắc chắn nàng ta sẽ mất kiểm soát. Kế hoạch của ta, cũng vì vậy mà càng thêm hoàn mỹ.
Hoàng đế đè đầu ta xuống, trầm giọng: "Vậy phải xem thành ý của nàng thế nào."
Ta đỏ mặt, hiểu rõ hàm ý trong câu nói của hắn...
Nửa canh giờ sau, ta ngồi dậy súc miệng.
Hắn ôm lấy ta từ phía sau, cúi đầu nói nhỏ bên tai: "Ái phi dốc sức như vậy, trẫm tất nhiên sẽ ân chuẩn."
Ba ngày sau, khắp hậu cung đều biết tin Hoàng đế tổ chức yến tiệc linh đình mừng sinh thần của Thần Quý phi.
Hôm đó, tất cả phi tần đều đến dự tiệc.
Ta cùng Đích tỷ phân ngồi hai bên Hoàng đế, nhưng ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối chỉ dừng trên người ta, chẳng hề chia sẻ dù chỉ một chút cho nàng ta.
Hắn không nhìn Đích tỷ, nhưng ta lại nhìn thấy hết sự ghen ghét, căm hận trong mắt nàng ta.
Một lát sau, ta viện cớ muốn đi vệ sinh rồi rời khỏi bàn tiệc.
Trong đình nghỉ mát của Ngự Hoa Viên, một nam nhân vận quan phục đỏ thẫm đứng quay lưng lại, chắp tay sau lưng đợi ta.
Ta lập tức chạy đến, ôm chặt lấy người đó.
Nhưng ngay lúc này, Đích tỷ bất ngờ xông vào, hớn hở nói với Hoàng đế:
"Bệ hạ, người xem! Thần thiếp đã nói không sai, Thần Quý phi quả nhiên lén lút tư tình với Cố Thế tử!"
16
Ta giả vờ ngơ ngác, nhìn Đích tỷ hỏi: "Tỷ tỷ đang nói gì vậy? Muội nghe không hiểu."
Đích tỷ tức giận gào lên:
"Ngươi và Cố Thanh Xuyên ôm ấp nhau ở đây, bị ta và hoàng thượng tận mắt chứng kiến, còn dám chối cãi sao?!"
Hoàng đế khoanh tay, im lặng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ta.
Ta đột nhiên bật cười, kéo "Cố Thanh Xuyên" xoay người lại, hỏi ngược lại: "Tỷ tỷ, tỷ nói là 'hắn' sao?"
Người đó xoay người hành lễ.
Khi nhìn rõ được gương mặt của 'hắn', Đích tỷ kinh hãi, thất thanh thốt lên: "Sương Nhi!?"
Đúng vậy, chính là Sương Nhi.
Ta cho nàng ấy đi giày đế cao, búi tóc theo kiểu nam tử, khoác lên mình bộ y phục của Cố Thanh Xuyên, rồi đứng ở đây.
Ta giả bộ tủi thân, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp cùng Sương Nhi diễn một màn "Bạch Xà Truyện", định dâng lên bệ hạ, nào ngờ Hoàng Quý phi nương nương lại..."
Đích tỷ tức giận hét lên: "Không thể nào! Cố thế tử chắc chắn đang ở gần đây! Xin bệ hạ lập tức sai người lục soát kỹ càng!"
Hoàng đế vẫn trầm mặc, chỉ lạnh lùng liếc nàng ta một cái.
Ngay lúc này, một người từ phía sau Hoàng đế bước ra, y phục đỏ thẫm, mặt như ngọc, thanh nhã ôn hòa, không phải Cố Thanh Xuyên thì là ai!?
"Nương nương đang tìm vi thần sao?"
Đích tỷ sững sờ, sắc mặt tái nhợt.
Nàng ta vạn lần không ngờ rằng Cố Thanh Xuyên lại đi cùng Hoàng đế!
Ta chậm rãi bước lên từng bước, ép sát Đích tỷ: "Hoàng Quý phi nương nương, thần thiếp và Cố thế tử vốn không quen biết, làm sao có thể tư thông?"
Đích tỷ trợn mắt, nghẹn họng, không thể thốt nên lời.
Nếu ta vẫn là Cố Tích Hoan, nàng ta có thể nói với Hoàng đế rằng Cố Thanh Xuyên từng là vị hôn phu của ta.
Nhưng chính nàng ta đã đích thân biến ta thành một nô tỳ!
Thân phận của ta là do chính tay bọn họ sắp đặt, giờ đây, tự vả vào mặt mình, không biết Đích tỷ cảm thấy thế nào?