Cố Tích Hoan

Chương 17



Dứt lời, nàng ta vung kiếm tự vẫn, gục xuống bên cạnh Trần Kiến Chi, hai người dựa vào nhau, cùng chết nơi hoàng thành nguy nga này.  

Ta chết lặng nhìn hai thi thể trên đất, lòng trống rỗng không gì bù đắp nổi.  

Lúc này, Cố Thanh Xuyên trình lên chứng cứ gian lận, tham ô, cướp đoạt dân cư, dung túng thân thích ức hiếp bách tính của Thừa tướng.  

Hoàng đế lập tức hạ chỉ tịch thu phủ Thừa tướng, ban tử cho Hoàng trưởng tử.  

Đại thù đã báo, nhưng lại chẳng có chút vui sướng như ta từng nghĩ.  

Đêm ấy, Hoàng đế không động đến ta, ta lại chủ động quấn lấy hắn, hết lần này đến lần khác.  

Đích tỷ nói ta không yêu hắn, nhưng nàng ta sai rồi. Ngay từ khi hắn hết lần này đến lần khác cứu ta, hết lần này đến lần khác sủng ta, lòng ta đã không thể khống chế mà trầm luân.  

Nhưng nàng ta cũng có một câu nói đúng, những người ta quan tâm nhất đều đã chết, vậy ta còn sống để làm gì?  

Hoàng đế thiếp đi, ta lặng lẽ nhìn khuôn mặt hắn rất lâu, sau đó đứng dậy, ôm theo bộ y phục và đôi hài từng thêu cho hài tử, cầm theo ngọc bài của hắn, rời đi.  

Cửa cung nặng nề mở ra, bóng đêm nuốt lấy thân ảnh ta.  

Ta từng bước từng bước rời khỏi lồng giam son vàng này, đi qua con phố tịch mịch, chậm rãi leo lên tường thành.  

Gió đêm thổi tung tóc và vạt áo ta, ta ngửa đầu nhìn trời, nước mắt giàn giụa, hướng về màn đêm thăm thẳm mà gào lên từng tiếng xé lòng: "Nương...!"  

Di nương bệnh lâu như vậy, thân thể yếu ớt, nhất định chưa đi được bao xa. Người đợi con, con sẽ đến bên người ngay bây giờ!  

Nữ nhi bất tài, không thể bảo vệ người chu toàn, chỉ mong kiếp sau chúng ta vẫn là mẹ con, để nữ nhi có thể hiếu kính người thật tốt!  

Còn có con của ta!  

Tiểu bảo bối của ta, con cũng chờ ta nhé! Dù con có thế nào, con vẫn là cốt nhục ta yêu thương nhất!  

Trên đường hoàng tuyền, ta sẽ mang con theo, chúng ta cùng đi tìm ngoại tổ mẫu, được không?  

Chúng ta ba người sẽ mãi mãi bên nhau, không bao giờ chia lìa!  

Ta gào lên, từng tiếng vang vọng trong đêm tối, trút sạch mọi thống khổ và oán hận trong lòng.  

Cơn gió lạnh lẽo lướt qua, ta nhắm mắt, dang rộng hai tay, lao thẳng xuống từ tường thành.  

Nhưng, rơi được nửa chừng, đột nhiên ta bị ai đó túm chặt lấy cánh tay!  

Ngước lên nhìn, trên tường thành là gương mặt Hoàng đế, tràn ngập giận dữ và hoảng loạn.  

Hắn gầm lên: "Cố Tích Hoan! Nàng dám chết sao?!"  

Một tiếng "Cố Tích Hoan" vang lên, tâm trí ta nổ tung.  

Hắn... biết ta là ai!  

Hoàng đế vừa giận vừa lo: "Mau đưa tay kia cho trẫm!"  

Tay ta dần tuột khỏi bàn tay hắn, nhưng hắn vẫn cắn răng nắm chặt không buông.  

Thân thể hắn bị kéo nghiêng về phía trước, nếu còn giữ chặt, hắn cũng sẽ ngã xuống theo ta.  

Ta ngước nhìn hắn, khẽ nói: "Bệ hạ, người thả tay đi, ta đã dùng Tuyết Cơ Cao, vốn dĩ chẳng còn sống được bao lâu nữa..."  

"Ta muốn trước khi mất đi ý thức, được đi tìm nương, tìm con của ta! Cầu xin người, thả tay đi!"  

Nam nhân trước mắt tức giận gầm lên: "Cố Tích Hoan, Tuyết Cơ Cao đó là giả!"  

"Di nương nàng chưa chết, con của chúng ta cũng chưa chết! Đồ ngốc này!"  

"...Cái gì?!"  

Ta sững sờ, toàn thân run rẩy, lắp bắp: "Không... không thể nào, người lừa ta..."  

"Lừa nàng? Trẫm thân là thiên tử, khi nào từng nói dối nàng?!"  

"Mau đưa tay cho trẫm! Con của chúng ta vẫn đang đợi nàng!"  

Ta ngập ngừng, cuối cùng run rẩy đưa tay ra, rơi vào vòng tay nóng rực của hắn.  

Hắn... vậy mà chẳng kịp mặc áo ngoài, đã vội chạy ra.  

Hơn nữa, hắn đang run, run rẩy không thể kiểm soát.  

Hắn vùi mặt vào cổ ta, nước mắt nóng hổi làm bỏng cả da thịt.  

Mắt ta cũng nhòe đi, hắn là cửu ngũ chí tôn, là hoàng đế quyền uy vô thượng, muốn nữ nhân nào mà không có? Nhưng giờ khắc này, ta lại chân thực cảm nhận đượchắn sợ mất ta...  

"Cố Tích Hoan, nàng dám rời xa trẫm sao! Nàng có biết, trẫm đợi nàng bao lâu rồi không?!"  

Thanh âm hắn khàn đặc, tan nát cõi lòng.  

"Trẫm sớm đã biết thân phận nàng, có kẻ ức hiếp nàng, trẫm âm thầm thay nàng giải quyết! Nàng muốn báo thù, trẫm cũng giúp nàng đạt thành tâm nguyện! Nhưng tại sao... nàng vẫn không chịu ở lại bên trẫm?"  

"Trẫm biết, trong lòng nàng, trẫm không bằng Cố Thanh Xuyên, nhưng trẫm chỉ cầu nàng cho trẫm một chỗ nhỏ bé trong tim nàng... có được không?"  

Giọng điệu bi thương và khẩn thiết ấy khiến lòng ta quặn đau.  

Ta đẩy hắn ra một chút, ngước mắt nhìn, giọt lệ còn vương nơi khóe mi: "Ta cũng yêu người."  

"...Nàng nói gì?"  

Hắn kinh ngạc, rồi lập tức siết chặt ta vào lòng.  

Ta nhắm mắt, cũng ôm chặt lấy hắn.  

Giờ phút này, hắn không còn là Hoàng đế, mà chỉ là trượng phu yêu ta sâu đậm.  

Đúng lúc ấy, từ dưới thành, một đoàn người giơ đèn lồng bước tới.  

Giữa họ, một phụ nhân ôm trong lòng một bọc tã nhỏ.  

Ta quay đầu nhìn lại, lệ rơi như mưa.  

Tiếng khóc non nớt vang vọng giữa đêm khuya tĩnh lặng.  

Ta vùng khỏi vòng tay Hoàng đế, chạy về phía họ, lòng tràn ngập vui sướng.  

Đời này, có người yêu ta kề bên, ta còn có thể không vui sao?