Ngoại truyện: Hoàng đế
Ta tên Bách Lý Huyền, là thiên tử Đại Nguỵ.
Con đường đăng cơ của ta đầy rẫy gai nhọn, tràn ngập giết chóc.
Mùa đông năm đó, vào cái đêm ta được phụ hoàng lập làm Thái tử, Tam hoàng huynh đã phái người truy sát ta.
Bị thương, ta trốn vào một con hẻm nhỏ, chờ ám vệ tới.
Ngay lúc này, một thiếu nữ đeo mặt nạ vô tình xông vào.
“Ngài bị thương rồi sao?”
Nàng vận bạch y, dịu dàng thiện lương, dùng khăn tay băng bó vết thương cho ta.
Không biết vì sao, một nữ tử thuần khiết như vậy lại khơi dậy bản tính xấu xa trong ta.
Ta tháo mặt nạ của nàng xuống, biểu cảm kinh hoảng đầy kinh ngạc của nàng khiến ta vui thích.
Và dung nhan nàng, ngay trong khoảnh khắc đó, đã đánh trúng trái tim ta.
Đúng lúc ta muốn chạm vào gương mặt nàng, chợt có tiếng bước chân vọng đến.
Sợ bị phát hiện, ta nhảy lên mái nhà.
Người tới lại là Cố Thanh Xuyên, thế tử Định Viễn hầu. Hắn tưởng nàng bị ai đó khi dễ, nên đã đưa mặt nạ của mình cho nàng.
Ta lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng dấy lên ghen tức.
Sau khi quay về Đông Cung, ta không sao quên được nàng, liền sai ám vệ dò hỏi. Cuối cùng, ta cũng tra ra thân phận của nàng, thứ nữ của Cố tướng, Cố Tích Hoan.
Ta tìm cơ hội ám chỉ với Cố tướng, bảo lão đưa nàng vào Đông Cung.
Cố tướng dĩ nhiên vui mừng đồng ý.
Nhưng ta không ngờ, vào đêm động phòng, sau khi ta đầy hân hoan vén khăn trùm đầu lên, thì thứ nhận lại đó là sự phẫn nộ!
Cố gia lại dám lớn mật khinh nhờn ý chỉ của ta, đưa đích trưởng nữ Cố Khước Chi vào đây!
Mà Cố Khước Chi dường như không biết ta muốn chính là Cố Tích Hoan, vẫn một mặt e lệ thâm tình thổ lộ tâm ý với ta.
Nhưng ta còn chưa kịp nổi giận, nàng ta đã tái mặt ngất đi.
Thái y nói nàng ta trúng độc.
Cuối cùng tra ra là do hai thị thiếp mà Ngũ hoàng huynh cài vào Đông Cung hạ thủ.
Cố Khước Chi vừa hồi phục đã lập tức giết chết hai kẻ đó.
Lúc này, ta mới tỉnh ngộ mà nhận ra, hậu cung chính là chiến trường không khói súng, chỉ có những kẻ tâm cơ sâu như Cố Khước Chi mới có thể sống ung dung tự tại.
Còn một đoá bạch liên nhu nhược như Hoan Nhi, ở trong cung không sống lâu được!
Từ đó, ta dập tắt ý định đưa nàng trở lại.
Hoan Nhi của ta nên vô lo vô nghĩ sống hết quãng đời này, chứ không phải chôn vùi tuổi xuân nơi thâm cung hiu quạnh.
Sau khi đăng cơ, ta lập Cố Khước Chi làm Quý phi, đồng thời cảnh cáo nàng ta an phận thủ thường, đừng vọng tưởng thứ gì khác.
Nhưng dường như Cố Khước Chi không hiểu hàm ý của ta mà một lòng muốn làm hoàng hậu.
Dù vậy, nàng ta thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tư độc ác, giúp ta diệt trừ không ít chướng ngại.
Bởi thế, ta chưa từng keo kiệt ban thưởng.
Rất nhanh sau đó, tin nàng ta được sủng ái nhất hậu cung lan truyền khắp nơi.
Cũng lúc này, tin Hoan Nhi đính hôn với Cố Thanh Xuyên truyền tới.
Ta say khướt một trận, trong mơ thấy nàng dưới thân ta.
Ta đắm chìm trong khoái lạc hư ảo đó, không muốn tỉnh lại.
Khi ta tỉnh dậy, Cố Khước Chi nói ta đã sủng hạnh một cung nữ.
Ta cau mày chán ghét, bảo nàng ta tự xử lý.
Nhưng đến khi ta thấy tiểu nữ nhân đang quỳ dưới nền trong cung của Cố Khước Chi, ta mới hiểu hai tỷ muội này đang tính toán điều gì!