Lời vừa dứt, quần thần đồng loạt quỳ rạp xuống đất, tạ ơn ta thấu hiểu đại nghĩa.
Song không một ai hay biết, ta đã chờ đợi ngày được gả cho Thái tử địch quốc suốt tám năm trời.
Ngày thứ hai sau khi thành thân, chàng mới chịu ở lại cung ta, ân ái một đêm.
“Nghe nói nữ tử Lâm quốc các nàng bảo thủ, ngoan hiền, còn nàng lại không giống họ.”
Ta nhìn vào ánh mắt đượm đầy dục tình của chàng, nhẹ nhàng quấn tay qua cổ chàng, thì thầm:
“Vậy điện hạ... có thích không?”
01
“Thôi vậy, để ta gả.”
Ta đẩy cửa bước vào điện, chậm rãi tiến vào trong.
Đám đông ồn ào tức thì lặng như tờ, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía ta.
Ta trông thấy lão thần râu bạc đứng đầu hàng ngoảnh lại nhìn, khi thấy ta thì mày khẽ chau lại. Ta biết lão muốn nói: "Nữ tử không nên tham chính."
Nhưng lão không nói ra miệng, bởi vì ta đến... là để cứu mạng lão.
Phụ hoàng ngồi nơi thượng vị, trông ta hồi lâu, như thể phải hồi tưởng mới nhớ ra ta là công chúa nào, đoạn mở lời:
“Nguyệt Nhi, chớ nên làm càn.”
Ta bước từng bước tiến lên, thi lễ rồi đáp:
“Phụ hoàng, không phải nhi thần làm càn. Nay tam hoàng tỷ tung tích bất minh, các muội muội còn nhỏ tuổi, nếu nhi thần không đi, chẳng hay phải ăn nói với Tống quốc thế nào?”
Phụ hoàng day trán, trầm mặc chẳng nói gì.
Bách quan trong điện đồng loạt quỳ xuống, cao giọng hô vang:
“Công chúa thấu hiểu đại nghĩa, là phúc của muôn dân!”
Phụ hoàng khẽ nhếch môi, cuối cùng dưới lời khuyên nhủ của triều thần, đành gật đầu chấp thuận đề nghị của ta.
Triều thần khuyên ông chớ vì luyến tiếc ta, mà bỏ mặc binh sĩ nơi biên cương cùng trăm họ bá tính.
Song ta biết, phụ hoàng không đồng ý để ta đi, không phải vì không nỡ xa ta.
Mà bởi vì Tống quốc chỉ đích danh muốn cưới công chúa được sủng ái nhất của Đại Lâm.
Còn ta, lại chính là vị công chúa bị thất sủng nhất.
Đến cái tên cũng chỉ là ngẩng đầu nhìn thấy vầng trăng tròn mà tiện miệng đặt cho.
Từ khi quyết định đưa ta sang Tống quốc, đãi ngộ của ta lập tức được nâng lên mấy bậc.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nếu không phải ta từ chối, có lẽ giờ đã bị chuyển đến một toà cung điện khác lộng lẫy xa hoa hơn nhiều.
Phụ hoàng đến tìm ta khi ta đang ôm con mèo hấp hối của mình, tắm nắng ngoài sân.
Ông ngồi xổm xuống trước mặt ta, đưa tay định chạm vào con mèo.
“Không được chạm!” Ta vội ôm mèo vào lòng, ánh mắt cảnh giác lập tức sắc bén hẳn.
Có lẽ đây là lần đầu có người dám nói với ông như vậy, tay ông khựng lại giữa không trung hồi lâu mới chậm rãi thu về.
Có lẽ bởi vì ta sắp vì Đại Lâm mà hy sinh cả đời mình, nên ông cũng không lấy làm phiền lòng bởi thái độ của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nguyệt Nhi, nó sắp chếc rồi.” Ông nhìn con mèo trong lòng ta, khẽ thở dài.
Ta chớp mắt, giọng nói bình tĩnh lạ thường:
“Thần biết. Dù chếc... cũng phải chếc trong lòng thần.”
Sống là mèo của ta.
Chết... cũng là mèo của ta.
Đừng mong ai chạm vào nó.
Cuối cùng, phụ hoàng thở dài đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh điện Ngọc Tuyền nơi ta cư ngụ.
“Nơi này của con, thật quá lạnh lẽo.” Ôn lẩm bẩm.
Ta khẽ cười, ngón tay nhẹ vuốt lông mèo trong lòng:
“Nhờ ơn phụ hoàng, nhi thần rất thích.”
Là nhờ ơn ngài thật đấy.
Ta thích... cũng là thật.
Năm xưa, mẫu phi ta bệnh nặng qua đời tại nơi này, từ đó về sau, điện Ngọc Tuyền chẳng khác nào lãnh cung.
Không ai ngó ngàng, để mặc tự sinh tự diệt.
Nếu không phải nhờ ơn ông, làm sao đến nông nỗi này?
Khi người rời đi, còn dặn người hầu bày biện thêm nhiều vật dụng mới trong điện của ta. Ta bỗng thấy buồn cười.
Chỉ còn vài ngày nữa là ta rời đi, giờ bày biện thêm chẳng khác nào diễn trò.
Mà vốn dĩ cũng là một vở kịch.
Vở kịch “được sủng ái”, chẳng phải là để diễn cho sứ giả Tống quốc sắp tới xem đó sao?
Ngày đoàn sứ giả Tống quốc đến rước dâu, con mèo của ta c.h.ế.t trong lòng ta.
Quả là con mèo mà ta đã nuôi nhiều năm. Dù thân thể suy kiệt, nó cũng cố nán lại, đợi ta tiễn xong đoàn người kia, mới yên tâm nhắm mắt xuôi tay.
“Ta sắp đi gặp chàng rồi... ngươi nhớ phù hộ cho ta.”
Ta thì thầm bên xác con mèo đã ngừng thở.
Đúng lúc ấy, Sơ Nhất bước vào.
Nàng là nha hoàn duy nhất bên cạnh ta.
Nàng liếc nhìn con mèo trong lòng ta, ánh buồn thoáng qua trong đáy mắt, rồi ghé tai ta khẽ nói:
“Ngài ấy... không đến.”
Dĩ nhiên là không đến rồi.
Cũng nằm trong dự liệu của ta.
Là nước ta cầu hòa với Tống quốc, là ta đi hòa thân.
Đường đường là thái tử một nước, sao có thể tự mình đến rước dâu?
Năm ngày sau, ta mang theo Sơ Nhất cùng đoàn sính lễ rình rang, khởi hành theo người Tống.
Trước khi lên đường, phụ hoàng nhìn ta, trong mắt lần đầu hiện lên ánh nhìn mà ta từng khát khao.
Ông nói:
“Nếu con chịu ủy khuất, hãy viết thư cho phụ hoàng.”
Ta chỉ cười, những lời khách sáo này từ miệng ông nói ra, thật nực cười biết bao.