Cô Tinh Bầu Bạn Cùng Trăng Tròn

Chương 2



Ông ta không biết, những kẻ từng khiến ta chịu ủy khuất… đều đã c.h.ế.t cả rồi.

 

Chỉ còn lại một người—  

Vẫn còn sống,  

Bởi vì người đó… là phụ hoàng của ta.

 

02

 

Từ Đại Lâm đến Tống quốc, đường sá xa xôi vạn dặm.  

Thân là công chúa, là nữ tử sắp xuất giá, suốt cả hành trình ta chỉ ngồi yên trong xe ngựa, từ đầu đến cuối không hề bước ra ngoài.  

 

Chưa một ai được nhìn thấy dung mạo của ta.  

Thỉnh thoảng nghe người bên đường xì xào vài câu về Tống quốc, nhưng phần nhiều đều là do Sơ Nhất kể lại.  

 

Sơ Nhất bày biện thức ăn chu đáo, quy củ quỳ ngồi ở phía dưới bên ta.  

 

Ta nhìn cổ áo hơi mở của nàng, mắt khẽ nheo lại. Đũa trong tay xoay một vòng, liền chọc thẳng vào cổ áo, mở bung ra.  

 

Nàng còn chưa kịp kinh hô, ta đã từ trong n.g.ự.c nàng rút ra một khối ngọc bội lạ lẫm.  

 

Trên thân thể nàng, chỗ nào mà ta không rõ?

 

Vậy mà hôm nay lại nhiều thêm một món vật xa lạ.  

 

Sơ Nhất trông thấy ngọc bội trong tay ta, vội vàng buông đũa, phủ phục dưới chân.  

 

“Công chúa…” Giọng nàng run rẩy.  

 

Ta cúi người, dùng chính khối ngọc ấy nâng cằm nàng lên:  

“Sơ Nhất, ta đối đãi với ngươi như vậy, ngươi sợ ta, nhưng lại chẳng sợ chủ nhân của khối ngọc này ư?”  

 

Nàng lắc đầu, vừa định mở miệng biện bạch.  

 

Nhưng ta ghét nhất là nghe người khác phân trần.  

Ta đưa ngón trỏ chặn môi nàng lại.  

 

Đôi môi của nàng, cũng giống như con người nàng – mềm mại, yếu đuối.  

 

“Sơ Nhất, ta đã nói với ngươi rồi, nam nhân bên ngoài đều là hạng biết dối lừa. Ta nuôi dạy ngươi thành thế này, không phải để ngươi bị nam nhân làm ô uế.”  

 

Ngón tay ta lướt nhẹ qua làn môi hồng của nàng, thuận tay ném khối ngọc ra khỏi xe ngựa.  

 

Ngồi thẳng người lại, nhìn mâm cơm trên bàn, chợt thấy chẳng còn chút khẩu vị nào nữa.

 

“Công chúa, nô tỳ biết sai rồi.” Sơ Nhất rụt rè quỳ bò vài bước, phủ phục bên chân ta.  

 

Ta không nhìn nàng, chỉ quay đầu ngắm tua rua bên xe ngựa, khẽ vươn tay khều nhẹ:  

“Ngươi từng nói… sẽ không bao giờ rời khỏi ta.”  

 

Giọng nói khàn khàn, có lẽ khiến người sợ hãi.  

 

Nếu không, sao Sơ Nhất lại bật khóc thành tiếng?  

“Công chúa, nô tỳ không dám nữa…”  

 

Ta thở dài một tiếng, lúc này mới quay đầu nhìn nàng.  

Một tay nâng cằm nàng, một tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng:  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Sơ Nhất, nếu còn có lần sau...”  

 

Ta không nói tiếp.  

Ta tin nàng hiểu.  

 

Bởi lẽ cũng như ta hiểu nàng, nàng cũng hiểu rất rõ ta.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Lâm Song Nhi thế nào rồi?” Ta gắp một miếng thức ăn mà Sơ Nhất vừa đặt vào chén, đưa lên miệng.  

 

“Đã bị đưa về rồi, Cốc Dụ nói là bị làm nhục.” Sơ Nhất lại gắp thêm thức ăn cho ta.  

Nàng hiểu ta nhất. Biết tin tức nào khiến ta nổi giận, tin nào khiến ta vui lòng.  

 

Giờ phút này, nàng đã không còn dáng vẻ dè dặt như ban đầu, cả người đã vui vẻ trở lại.  

 

Tin này quả thực khiến ta rất hài lòng.  

 

Lâm Song Nhi chính là tam hoàng tỷ từng được chọn làm công chúa hòa thân.  

 

Vốn dĩ thứ mà ta một lòng mong muốn lại dễ dàng rơi vào tay nàng ta.

Nếu không phải nàng nhiều lần khiêu khích, có lẽ ta còn có thể tìm cho nàng một con đường khác.  

 

Vừa giúp nàng tránh khỏi cuộc hòa thân, lại có thể toại nguyện, gả cho người nàng yêu.  

 

Đáng tiếc...  

 

Nàng lại cứ muốn dây dưa với ta.  

 

"Đợi bổn công chúa đến làm nũng với phụ hoàng, để ngươi đi làm trắc phi của cái tên Thái tử vô dụng kia. Hắn giống ngươi, đều là kẻ mất mẹ, không ai đoái hoài, nghĩ lại hai người cũng thật xứng đôi."  

Đó là lời mà Lâm Song Nhi từng nói trong điện của ta.  

 

Ta vuốt ve con mèo trong lòng, chỉ cảm thấy câu cuối cùng nàng nói… thật có lý.  

 

Chỉ là, nàng không cần phải đi làm nũng nữa.  

 

Bởi vì ta tự có cách đạt được mọi thứ ta muốn.  

 

Chỉ tiếc, e rằng nàng sẽ chẳng còn cơ hội làm nũng với phụ hoàng nữa.  

 

Nghe tin Lâm Song Nhi tự vẫn, ta đã đến biên giới Tống quốc.  

 

Tin này do Cốc Dụ mang đến.  

 

Cốc Dụ là một thái giám suýt c.h.ế.t mà ta từng nhặt về trong cung.  

Ta đã quên vì chuyện gì mà hôm đó tâm tình tốt, liền tiện tay cứu hắn một mạng.  

 

Không ngờ hắn lại là người có thân thủ phi phàm, từ đó một lòng làm cái bóng của ta.  

 

Vì ta làm bất cứ việc gì ta muốn.  

 

“Ta đã cho hắn cơ hội rồi. Nếu lần này đi theo ta đến Tống quốc, thì đời này, ta sẽ không cho hắn tự do nữa.”  

Ta lật một trang sách trong tay, thản nhiên nói.  

 

Sơ Nhất cúi đầu, tỉ mỉ điều chỉnh tim đèn:  

“Nô tỳ đã đem lời của công chúa truyền tới rồi. Là hắn tự nguyện ở lại.”  

 

Ta gật đầu, không nói thêm gì nữa.  

 

Đoàn người lại đi thêm hai tháng, cuối cùng cũng đến ngoài kinh thành Tống quốc.  

 

Sứ giả đón dâu nói với ta, ngày mai là mồng tám tháng tám – ngày hoàng đạo hiếm có, nên muốn ta nghỉ lại ngoài thành một đêm, sáng mai mới nhập thành.  

 

Lúc Sơ Nhất hầu ta đi nghỉ, trên môi còn vương nụ cười:  

“Chắc chắn là điện hạ nhớ công chúa, nên mới sắp xếp chu đáo như thế. Công chúa và điện hạ nhất định sẽ bên nhau dài lâu, yên ấm mỹ mãn.”  

 

Nghe lời nàng, bóng mây do Lâm Song Nhi mang đến liền tan biến sạch.  

Ngay cả khóe môi ta cũng không tự chủ khẽ cong lên.  

 

Ta đã chờ đợi ngày này quá lâu, cũng đã làm quá nhiều việc chẳng mấy quang minh chính đại.  

 

Tất cả… chỉ để có được ngày hôm nay.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com