Cô Tinh Bầu Bạn Cùng Trăng Tròn

Chương 11



Sau phần dâng lễ là đến tiết mục ca múa do Giáo Phường Ty sắp xếp, cùng với các màn biểu diễn do văn võ bá quan dâng tặng.

 

Tiểu thư nhà Tể tướng gảy một khúc cầm, hoàng thượng mỉm cười tán dương vài lời.

 

Lẽ ra nàng phải lui xuống, nhưng nàng vẫn đứng đó, thản nhiên lễ độ nói:

 

“Nghe nói tiểu thư phủ Phí Xương hầu – Nhược Vũ tỷ tỷ – vũ kỹ danh động kinh thành. Tiểu nữ đã sớm ngưỡng mộ, hôm nay nhân ngày đại hỉ của bệ hạ, không biết có được vinh hạnh đàn một khúc làm bạn múa cho tỷ tỷ không?”

 

Giọng điệu không chút làm màu,  

nhưng ta lại thấy nơi đuôi mắt nàng ánh lên nét đắc ý.

 

“Ồ? Tiểu cô nương phủ Phí Xương hầu còn có tài nghệ như vậy sao?”  

Hoàng thượng rõ ràng đã nổi hứng.

 

Dưới sự phụ họa của các vị tiểu thư, cuối cùng Cố Nhược Vũ cũng bị ép bước ra giữa điện.

 

Tất cả như trùng khớp với lời mê sảng ban nãy của Diệp Yên Nhiên.

 

Ta nhìn xuống nàng ta – Cố Nhược Vũ – cảm thấy mọi thứ trước mắt đều thật khó tin.

 

“Sao? Rất thích điệu múa này à?”  

Tống Cô Tinh nghiêng người lại gần, hạ giọng hỏi ta.

 

Ta khẽ lắc đầu, hồn còn để đâu đâu, căn bản không biết họ múa gì.

 

“Điện hạ thấy thế nào?”  

Ta cũng hạ giọng hỏi lại.

 

Tống Cô Tinh uống một ngụm rượu, đôi tai vì rượu mà nhuộm chút hồng:

 

“Chưa xem.”

 

Lúc này, hoàng thượng ngồi trên cao cũng liếc sang bên này, ánh mắt nửa cười nửa không:

 

“Tinh nhi, con thấy điệu múa thế nào?”

 

Tống Cô Tinh đứng dậy hành lễ, mặt không đổi sắc:

 

“Hồi phụ hoàng, tiểu thư Cố gia vũ nghệ dịu dàng, kết hợp cùng tiếng đàn trời ban của tiểu thư Giang gia, nhi thần thấy rất tuyệt.”

 

Từng lời từng chữ đều cẩn trọng,  

không để ai nắm được một chút sơ hở nào.

 

11

 

Một mũi tên không biết từ đâu bay tới.

 

Ta theo bản năng kéo Tống Cô Tinh một cái, mũi tên ấy liền cắm thẳng vào cây cột phía sau chàng 

 

Chàng tuy tránh được, nhưng lại toát đầy mồ hôi trán, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

 

Mọi thứ lập tức rối loạn cả lên.

 

Giữa lúc hỗn loạn, hoàng thượng bước tới, trên mặt đầy vẻ lo lắng:  

“Tinh nhi, con có bị thương không?”

 

Ngón tay Tống Cô Tinh khẽ run, dường như bị dọa không nhẹ.

 

“Nhi thần... nhi thần không sao.” Chàng ngây người một lúc mới hoàn hồn lại, “Phụ hoàng có bị kinh động không? Là lỗi của nhi thần vô dụng.”

 

Hoàng thượng đưa tay vỗ nhẹ vai chàng, khẽ thở dài:  

“Có liên quan gì đến con?”

 

Dứt lời, ông quay đầu về phía vị tướng lĩnh Ngự Lâm Quân đang quỳ dưới đất:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Trẫm nuôi các ngươi để làm gì, để bọn thích khách tự do ra vào hoàng cung sao?”

 

Tướng lĩnh cúi đầu, chỉ biết run rẩy thưa tội chếc.

 

Ta đứng một bên, lạnh lùng nhìn tất cả, chỉ cảm thấy như đang xem một vở kịch được sắp xếp chu toàn từ trước.

 

Hoàng thượng lúc này dường như mới nhìn thấy ta, quay sang nói:  

“Lần này may mà có Trần Dương công chúa.”

 

"Trần Dương công chúa" là phong hiệu mà phụ hoàng ban cho ta trước khi xuất giá.

 

Đây là lần đầu tiên có người gọi ta như vậy.

 

Ta còn chưa kịp đáp lời, hoàng thượng đã nói tiếp:

 

“Tinh nhi xem ra bị dọa không nhẹ, Trần Dương công chúa cùng Tinh nhi lui sang tẩm điện nghỉ ngơi một lát đi.”

 

Ta chợt nhớ đến lời Diệp Yên Nhiên dặn lúc ban ngày – rằng tuyệt đối không để Tống Cô Tinh rời khỏi yến tiệc.

 

Mọi việc vừa xảy ra đều ứng nghiệm từng lời nàng nói, ta không thể dùng tính mạng của Tống Cô Tinh để đánh cược tính thật giả của câu nói kia.

 

Ta đỡ lấy chàng, lên tiếng trước:

 

“Thần tạ ơn phụ hoàng quan tâm, chỉ là hiện tại điện hạ tâm thần hoảng loạn, e là... không tiện hành động.”

 

Giọng ta run rẩy, mang đầy vẻ hoảng hốt kinh sợ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Có lẽ đây mới chính là dáng vẻ mà người ta mong đợi từ thái tử cùng phi tần của chàng

Ta nắm lấy tay Tống Cô Tinh, giống như cách chàng từng nắm tay ta lúc đến.

 

“Phụ hoàng yên tâm, nhi thần là thái tử, sao có thể rời khỏi đây vào lúc then chốt thế này?”  

Chàng trong tay áo khẽ siết lấy tay ta.

 

Chàng cũng hiểu, lúc này tuyệt đối không thể rời đi.

 

Thích khách đêm nay là nhằm vào chàng, nếu tại yến tiệc không hạ được chàng một tên, tất nhiên sẽ còn lần thứ hai.

 

Mà ở lại, mới là phương án an toàn nhất.

 

Ngay cả điều này, Diệp Yên Nhiên cũng đã tính đến.

 

Hoàng thượng được Ngự Lâm Quân hộ tống rời khỏi điện, còn tất cả những người khác đều bị giữ lại trong cung cho đến khi tìm ra thích khách.

 

Khi mọi người còn đang chìm trong hoảng loạn, Tống Cô Tinh lại dần dần thu lại vẻ kinh hoàng trên mặt, kéo tay ta lùi về phía sau cùng.

 

“Ta dẫn nàng đến một chỗ hay.”  

Chàng vừa nói vừa dắt ta đi về phía sau.

 

Ta đi theo chàng chừng một chén trà nhỏ, rồi mới dừng lại.

 

Cảnh tượng trước mắt khiến ta gần như không tin nổi: đã là cuối thu, vậy mà hồ sen trước mặt vẫn nở rộ như giữa hè.

 

Ta chớp mắt mấy cái, không nhịn được bước lên vài bước.

 

Tống Cô Tinh giữ tay ta kéo lại, khẽ cười:  

“Cẩn thận dưới chân.”

 

Ta nhìn xuống, nếu ta tiến thêm một bước nữa, chắc chắn đã ngã xuống hồ.

 

“Đa tạ điện hạ.”

 

Chàng nhìn ta, trong mắt như tan đi lớp băng tuyết:

 

“Vừa rồi nàng cứu ta một mạng, coi như giờ ta trả lại rồi.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com