Cô Tinh Bầu Bạn Cùng Trăng Tròn

Chương 10



Ta quay đầu nhìn nàng, chẳng hiểu ý là gì.

 

Thái tử chính phi không cùng thái tử đi chúc thọ hoàng thượng — về tình về lý đều không ổn, nếu bị tâu lên cũng là tội không nhẹ.

 

Không khéo còn liên luỵ cả Tống Cô Tinh.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Sao lại không đi?” Giọng ta trầm xuống mấy phần.

 

Diệp Yên Nhiên le lưỡi, cười nói:  

“Ngày mai ta… thân thể không khoẻ.”

 

Ta lần đầu nghe thấy có chuyện thân thể không khoẻ lại biết chọn đúng ngày như thế.

 

Nhưng sự thật chứng minh — ngày hôm sau, Diệp Yên Nhiên thực sự phát sốt, sốt đến mê sảng.

 

Thái y đến xem, bắt mạch xong cũng chỉ lắc đầu:  

“Đã mê man nói sảng rồi.”

 

Ta nhíu mày:  

“Hôm qua vẫn bình thường, sao hôm nay đã sốt đến mê sảng?”

 

Sơ Nhất gật đầu.  

Ta vẫn không tin.  

s

10

 

Lúc ta đến Thanh Loan điện, tiểu tỳ bên cạnh Diệp Yên Nhiên vừa khom lưng bưng nước vào trong.

 

Lần này không ai ngăn cản ta cả.

 

Đây là lần đầu tiên ta bước vào nội điện của nàng, cách bày trí bên trong lại hoàn toàn khác với tưởng tượng.

 

Rất đơn giản, nhưng không phải kiểu giản đơn vì tiết kiệm,  

mà là... một loại đơn giản lạ lùng khó nói thành lời.

 

Diệp Yên Nhiên nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, chắc hẳn là sốt cao.

 

Quả nhiên là thân thể yếu ớt, được nuông chiều từ bé,  

nên chỉ một chút sóng gió đã đổ bệnh.

 

Ta khẽ hừ một tiếng mũi, liếc nàng một cái:  

“Tỷ tỷ quả thật liệu việc như thần.”

 

Diệp Yên Nhiên mở mắt nhìn ta, định ngồi dậy,  

nhưng bị ta đưa tay nhẹ nhàng ấn trở lại giường.

 

“Ta đang định lát nữa đến tìm muội.” Nàng cười khẽ, giọng mềm như nước.

 

Tìm ta làm gì?

 

Nàng liếc mắt ra hiệu với tiểu tỳ, tỳ nữ kia lập tức lặng lẽ lui ra ngoài.

 

Ta cũng hờ hững nhìn Sơ Nhất một cái, nàng hiểu ý gật đầu, bước lui khỏi điện.

 

Diệp Yên Nhiên thấy trong điện không còn ai, lại định gượng ngồi dậy.

 

Ta khẽ nhíu mày, lại đè nàng nằm xuống, giọng nhàn nhạt:  

“Nằm đó mà nói.”

 

Nàng “hì hì” cười hai tiếng, rồi không động đậy nữa.

 

“Chiều nay khi muội cùng điện hạ đi dự yến, nhất định phải luôn ở bên cạnh ngài ấy.”  

Ánh mắt nàng nhìn ta, kiên định đến lạ lùng.

 

Chút cũng không giống đang nói sảng vì sốt.

 

Nàng nắm lấy tay ta. Lòng bàn tay nóng rực đến dọa người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Tối nay sẽ có thích khách lẻn vào cung, muội phải nghĩ cách nhắc nhở điện hạ cẩn thận. Nếu ngài ấy không nghe, muội nhất định đừng để ngài ấy rời khỏi yến tiệc.”

 

Lời nàng càng nói càng kỳ quái:

 

“Con gái độc nhất của Phí Xương hầu hôm nay cũng sẽ dự yến. Đến lúc đó sẽ bị các tiểu thư khác ép ra trình diễn trước mặt Thánh Thượng. Muội đừng mỉa mai nàng ta, cũng đừng để nàng đến gần điện hạ.”

 

Từng lời từng chữ nghe thật vô lý,  

nhưng ánh mắt nàng lại vô cùng nghiêm túc, không chút giễu cợt.

 

Quả nhiên là nóng đến mê sảng rồi.

 

Ta với tay lấy một chiếc khăn mỏng đã được gấp gọn ở bên, nhẹ nhàng đặt lên trán nàng.

 

“Tỷ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Ta đứng dậy, nghĩ bụng nếu còn ngồi đây nữa, sợ rằng phải nghe nàng nói mê cả buổi.

 

*

 

Lúc ta và Tống Cô Tinh rời khỏi Thanh Loan điện, cơn sốt của Diệp Yên Nhiên vẫn chưa hạ.

 

Ta khẽ thở dài, quay đầu dặn Sơ Nhất:  

“Ngươi đi truyền lời, bảo mời Thái y đến xem lại.”

 

Sơ Nhất ngẩn ra, rồi mới khẽ đáp: “Dạ.”

 

Tống Cô Tinh phía trước hơi quay đầu nhìn ta, ánh mắt như mang ý cười:  

“Công chúa và Thái tử phi thật đúng là... thâm tình hoà thuận.”

 

“Cũng là vì điện hạ mà thôi.”  

Ta cười nhè nhẹ, ánh mắt chắc hẳn là mang muôn phần phong tình.

 

“Ngày thành hôn, Thái tử phi từng dặn ta nên thương yêu công chúa nhiều hơn, ta còn tưởng nàng ấy đùa.”

 

Chàng cười, bước tiếp về phía trước.

 

Gần đây, chàng càng lúc càng hay cười.

 

Còn ta thì đứng yên một chốc — vì đây là chuyện... ta chưa từng hay biết.

*

 

Vạn thọ tiết của Tống quốc lớn hơn Lâm quốc ta rất nhiều.  

Toàn hoàng cung đều treo đèn kết hoa, tấp nập người đến dự yến.

 

Khi ta và Tống Cô Tinh xuống kiệu ở cổng điện, chàng bỗng chìa tay về phía ta.

 

Dù ta thường hay đùa giỡn với chàng,

nhưng lúc này không dám tùy tiện suy đoán dụng ý của cái đưa tay ấy.

 

Thấy ta đứng mãi không động, chàng liền chủ động nắm lấy bàn tay đang buông bên người ta.

 

“Toàn những người không đáng bận tâm, nàng không muốn để ý thì cứ làm lơ.”

 

Lòng bàn tay Tống Cô Tinh có những vết chai mỏng, khi chạm vào tay ta khiến ta ngưa ngứa.

 

Nhưng ta lại chẳng muốn rút tay ra.

 

Chàng sợ ta – một công chúa nước bại trận – sẽ chịu ánh mắt xem thường.

 

Ta theo từng bước chân của chàng, nhẹ nhàng bước phía sau.

 

Nhìn bóng lưng chàng, ta như trông thấy thiếu niên vận y phục trắng năm nào từng nắm tay ta bước đi.

 

*

 

Ta ngồi bên cạnh Tống Cô Tinh, nhìn từng món cống phẩm được thái giám tóc bạc cao giọng xướng tên, lần lượt được dâng lên trước ngự tọa.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com