Nhưng từng chuyện, từng chi tiết gộp lại khiến ta không thể không nghĩ đến khả năng kia.
Ta nhìn chằm chằm vào Diệp Yên Nhiên, từng chữ nặng nề thốt ra:
“Tỷ và mẫu phi của ta... có quan hệ gì?”
“A?” Diệp Yên Nhiên nghiêng đầu nhìn ta.
Ta liếc nhìn trong điện, lúc này đám cung nhân mang đồ ăn đều đã lui xuống, chỉ còn lại Sơ Nhất và tiểu nha đầu thân cận của Diệp Yên Nhiên.
Ta nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn hỏi ra điều mà ta đã nghĩ đi nghĩ lại vô số lần — nhưng bản thân cũng thấy quá mức hoang đường:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Hay là... tỷ chính là mẫu phi của ta?”
Tay Diệp Yên Nhiên khẽ run, đôi đũa trong tay rơi xuống đất.
“Không phải đâu, công chúa.”
Nàng nắm lấy tay ta, vô cùng nghiêm túc nói:
“Vai vế ấy... vẫn là quá cao rồi.”
13
Diệp Yên Nhiên nói nàng không có chút quan hệ nào với mẫu phi của ta.
Nhưng ta đã sai Sơ Nhất đi dò hỏi, tất cả lời đồn về nàng, đều là nàng ngu ngốc vô dụng, lại còn si mê Tống Cô Tinh một cách mù quáng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Một người có thể tính toán mọi chuyện đến mức tận cùng, làm sao có thể ngu ngốc vô dụng?
Hơn nữa, Diệp Yên Nhiên quả thực vẫn luôn cố tình tránh né Tống Cô Tinh, ta nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Càng khiến ta không hiểu hơn — là nồi lẩu mà nàng mang đến lại ngon đến kỳ lạ.
Chỉ là ném mấy món nguyên liệu bình thường vào nồi nước sôi nhúng lên, mà có thể ngon đến như vậy.
“Sơ Nhất, món lẩu này là đặc sản của Tống quốc à?”
Ta hít hít bụng, chiếc bụng hơi nhô lên của ta cũng chẳng xẹp xuống được chút nào.
Ta chưa từng thất thố đến mức này.
Ngày qua ngày cứ thế trôi đi, yên ổn và ấm áp.
Tống Cô Tinh dường như cũng bắt đầu có chút cảm tình với ta. Động tác của chàng trên giường không còn như ngày đầu tiên — tàn nhẫn không chút lưu tình.
Ta không rõ chàng thích ta là vì kỹ nghệ trên giường của ta, hay là vì cách ta đối xử khi không ở trên giường.
Nhưng chỉ cần chàng có chút cảm tình với ta, vậy là đủ rồi.
Tống Cô Tinh nằm bên cạnh ta, vân vê một lọn tóc ta quanh ngón tay.
“Phụ hoàng nàng mỗi tháng đều gửi thư cho nàng đấy.”
Chàng vừa cười vừa nói.
Nụ cười của chàng lúc này đã không còn là kiểu lạnh lùng xa cách như trước kia.
Ta rúc vào lòng chàng, tìm một vị trí thoải mái, khẽ “ừm” một tiếng.
Sau đó chàng khẽ thở dài, còn ta lại đột ngột hỏi:
“Điện hạ, giờ ngài có chút thật lòng nào với thiếp không?”
Câu hỏi này có phần hèn mọn.
Hoàn toàn không giống với ta ngày thường.
Có lẽ vì vậy, Tống Cô Tinh cũng không ngờ ta sẽ hỏi như vậy. Qua một lúc lâu, chàng mới khẽ đáp:
“Ừm.”
Chỉ một tiếng “ừm” đó, ta lại cảm thấy tất cả đều xứng đáng.
Diệp Yên Nhiên thỉnh thoảng lại mang đến cho ta vài món ăn lạ mà ta chưa từng thấy bao giờ. Nàng chưa bao giờ giải thích những điều kỳ lạ ấy đến từ đâu.
Còn ta, cũng không còn nghĩ đến chuyện muốn giếc nàng nữa.