Hôm nay, nàng lại mang theo một đĩa bánh ngọt đến tìm ta. Ta nhìn cái bụng đã tròn lên của mình, liền sai Sơ Nhất đuổi nàng cùng đĩa bánh ra ngoài.
“Hôm nay mà không ăn đĩa này, bảo đảm công chúa sẽ hối hận!”
Diệp Yên Nhiên la vào trong một tiếng.
Chút dáng vẻ đại gia khuê tú cũng không còn.
Ta thở dài, xoa con mèo trong lòng cũng mập lên một vòng, rồi bảo nàng mang cả đĩa bánh vào.
Nhìn thấy nàng cũng tròn ra không ít, ta lại cảm thấy, ăn thêm vài miếng nữa cũng chẳng sao.
Diệp Yên Nhiên vừa cho bánh vào miệng, vừa nói:
“Sắp đến kỳ săn mùa đông rồi, lần này ta sẽ đi cùng mọi người.”
Mà trong hai tháng trước, bất kể là yến tiệc nào, nàng cũng luôn viện đủ mọi lý do hợp lý để vắng mặt.
Hiện giờ bên ngoài lời đồn “Thái tử phi thất sủng” đã lan truyền rầm rộ, có kẻ nói năng cực kỳ khó nghe.
Ta còn bảo Cốc Dự xử lý vài người.
Lần này nàng lại chủ động đề xuất muốn đi cùng, khiến ta có chút bất ngờ.
Nhưng ta không hỏi.
Ngay cả Tống Cô Tinh cũng có phần bất ngờ.
Tất cả đám người hầu đi theo đều bất ngờ, vì họ không hề chuẩn bị thêm xe ngựa cho Diệp Yên Nhiên.
Vẫn là chiếc xe ngựa cũ, nếu ba người ngồi thì chắc chắn sẽ chật chội.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tống Cô Tinh đứng ở cửa, quay sang Tiểu Đức tử bên cạnh:
“Đi chuẩn bị thêm một chiếc nữa.”
Tiểu Đức tử lĩnh mệnh, chạy đi ngay.
Tống Cô Tinh quay sang nhìn Diệp Yên Nhiên, còn chưa kịp nói gì thì ta đã nắm tay nàng, mở lời trước:
“E là điện hạ còn nhiều chính vụ cần xử lý, thiếp xin được đi cùng tỷ tỷ một xe.”
Nếu ta ngồi cùng xe với Tống Cô Tinh, lời đàm tiếu bên ngoài chắc chắn chẳng dễ nghe chút nào.
Diệp Yên Nhiên sống trong Đông Cung đã quen, từ nhỏ được nuông chiều nâng niu, làm gì từng nghe những lời cay độc như thế.
Cuối cùng, ta nắm tay Diệp Yên Nhiên, bước lên xe ngựa trong ánh mắt muốn nói lại thôi của Tống Cô Tinh.
Vừa lên xe, Diệp Yên Nhiên liền bật cười “phụt” một tiếng.
Ta quay sang nhìn, nàng càng cười to hơn.
“Công chúa, muội có nhìn thấy sắc mặt của điện hạ lúc ấy không, như thể muốn ăn sống ta vậy!”
Nàng nháy mắt với ta, “Chẳng lẽ bình thường muội với điện hạ ở trên xe, còn làm những chuyện khác à?”
Một câu của nàng khiến mặt ta nóng bừng.
Quả thực bình thường ta và Tống Cô Tinh ở cùng xe, cũng thường có những hành động thân mật.
Nhưng vì đã quen như vậy, ta cũng không thấy có gì lạ.
Bị Diệp Yên Nhiên chọc một câu, ta đột nhiên cảm thấy bản thân có hơi... buông thả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta quay mặt sang chỗ khác, lười để ý nàng, tùy tiện lấy một quyển sách từ ngăn kéo bên cạnh.
Đó là cuốn mà Tống Cô Tinh thường đọc, ta đôi khi cũng xem theo.
Chàng từng nói, chàng thích ta như thế.
Chuyện gì cũng có thể nói với nhau đôi ba câu.
Ta bỗng nhớ tới cô gái thanh tú thoát tục kia — nếu là nàng, có lẽ cũng có thể chuyện gì cũng trò chuyện với Tống Cô Tinh.
“Cô nương tên Cố Nhược Vũ đó... là người như thế nào?”
Ta tiện tay lật một trang sách, giả vờ hỏi một cách hờ hững.
Nhắc đến người này, Diệp Yên Nhiên lập tức hào hứng, nghiêng người sang gần ta, còn đưa tay ngăn quyển sách lại.
“Ta nói cho muội nghe, nàng ta là một người cực kỳ kỳ lạ. Những gì muội biết, nàng ta đều biết. Những gì muội không biết, nàng ta cũng biết. Không giống như người, đối với ai cũng lạnh như băng, nàng ấy là gặp ai cũng cười. Dung mạo đẹp, tài nghệ giỏi, gia thế tốt, tính tình cũng tốt — cơ bản là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.”
Người gặp người thích?
Ta cau mày nhìn nàng:
“Cả tỷ cũng thích nàng ta?”
Nàng ôm lấy tay ta:
“Ta thích muội.”
“Vậy Tống Cô Tinh... có thích nàng ta không?”
Ta buột miệng hỏi.
Diệp Yên Nhiên cười thần bí:
“Ban đầu thì có, nhưng bây giờ thì…”
14
Đây là lần đầu tiên ta tham gia cuộc săn mùa đông của Tống quốc.
Trước kia ở Lâm quốc, mỗi lần săn b.ắ.n ta cũng đều có mặt, nhưng chưa bao giờ có cảm giác mình thật sự là một phần trong đó.
Lần này thì khác — ta là sủng phi của Tống Cô Tinh.
Cảm giác tham dự, vô cùng rõ rệt.
Tống Cô Tinh tuy chưa lập được công trạng lớn nào, nhưng chỉ cần Hoàng Thượng chưa phế truất ngôi vị Thái tử của chàng, thì chàng vẫn là Đông cung Thái tử.
Những quan viên muốn nịnh bợ chàng cũng không ít hơn gì so với phe Nhị hoàng tử. Chỉ là, chàng làm việc chu toàn, đối nhân xử thế thì mềm không ăn, cứng không chịu.
Vì vậy, những ai không thể tiếp cận được Tống Cô Tinh, đều sai người nhà đến tiếp cận ta.
Tất nhiên, ta xưa nay không bao giờ để ý đến những kẻ ta không muốn để ý.
Ta và Diệp Yên Nhiên cùng ngồi trước án thư, nhìn không biết là vị phu nhân thứ mấy nữa bị Sơ Nhất và tiểu nha đầu bên cạnh Diệp Yên Nhiên đuổi đi.
Diệp Yên Nhiên lắc đầu, bóc hạt dưa, quét mắt nhìn ta từ trên xuống dưới:
"Công chúa, dạo này muội ăn hơi nhiều đấy nhỉ?"
Ta biết nàng đang nói ta mập lên.
Nếu không phải ngày nào nàng cũng mang đủ thứ đồ ăn vặt kỳ lạ đến dụ dỗ, ta đâu có béo lên một vòng chỉ trong hai tháng.