Tống Cô Tinh hôn lên môi ta, dịu dàng lưu luyến, thật lâu mới chịu rời đi.
“Bởi vì điều đó không quan trọng.”
“Người ta yêu là nàng bây giờ — nàng kiêu ngạo, nàng muốn hoàn toàn chiếm hữu ta.”
Giọng chàng trầm thấp, chân thành, từng chữ từng câu rơi xuống tim ta như gió xuân dịu nhẹ.
Có lẽ vì Tống Cô Tinh quá mong có một đứa trẻ.
Rất nhanh sau đó, Thái y bắt mạch, báo tin vui.
Hôm đó Tống Cô Tinh vui đến mức ban thưởng khắp hoàng cung.
Chàng nhìn chằm chằm vào bụng ta, cười đến độ chẳng giống một đế vương chút nào.
Ta nhìn bụng mình dần lớn lên, nỗi sợ từng có cũng dần hóa thành mong chờ.
Một hôm, khi ta đang hỏi Thái y xem có thể đoán được là trai hay gái, thì Tống Cô Tinh mang một chiếc hộp nhỏ đến.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Dù là nam hay nữ, ta đều yêu.”
Chàng bước đến bên ta, đặt chiếc hộp xuống cạnh.
Ta nhìn chiếc hộp, cảm thấy rất quen mắt.
Hoa văn trên đó — hình như là loại chuyên dùng trong hoàng cung Lâm quốc.
Tống Cô Tinh chờ Thái y lui xuống, rồi kéo ta vào lòng, cầm chiếc hộp lên, bắt chước cách ta hay làm với chàng, hỏi:
“Nàng đoán xem trong này là gì?”
Ta đoán không ra.
Chàng mở ra — bên trong là một bộ cửu liên hoàn tinh xảo.
Bộ cửu liên hoàn ấy từng bị vỡ, còn dính vết m.á.u khô.
Đó là m.á.u của ta.
Năm đó mẫu phi bệnh nặng, ta ôm bộ cửu liên hoàn chạy đi tìm phụ hoàng, nhưng giữa đường ngã xuống, cửu liên hoàn vỡ, tay ta cũng rách.
Tống Cô Tinh lại nhận thêm một hộp nhỏ từ tay Tiểu Đức Tử:
“Quà của phụ hoàng nàng gửi cho con chúng ta.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ngập tràn hoài nghi.
Bên trong chiếc hộp là một bản khế ước của một tòa thành.
Tống Cô Tinh đặt tay lên bụng ta, cười nói:
“Phụ hoàng nàng mỗi tháng đều gửi thư cho nàng, nhưng nàng chưa bao giờ đọc. Hình như ông ấy còn yêu nàng hơn cả ta.”
Ta không tin. Không thể nào.
Cuối cùng, dưới sự đồng hành của Tống Cô Tinh, ta mở từng phong thư.
Thư nào cũng bắt đầu bằng:
“Con gái ta, con có khỏe không?”
Ông nói ông bất lực, không thể bảo vệ mẫu phi, chỉ có thể dùng cách ấy để ta được sống bình yên.
Ông nói, ông rất có lỗi với ta.
Ta đem tất cả thư ném vào lửa, khóc nức nở trong lòng Tống Cô Tinh.
Khoảnh khắc ấy, tảng đá đè nặng trong lòng ta như tan biến, trái tim ta… cũng trống rỗng.
Những năm tháng oán hận, hóa ra chỉ là một giấc mộng.
Ta tựa vào lòng Tống Cô Tinh, nhìn từng bức thư bị lửa nuốt sạch.
Ta đã tha thứ cho ông.
Chúng ta… không còn nợ gì nhau nữa.
19
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Muội đang khóc à?”
Một cái đầu thò ra từ cửa hang của giả sơn, làm ta giật b.ắ.n mình.
Ta hít hít mũi, cắn chặt môi dưới, không dám nói gì.
Lúc này, thiếu niên môi hồng răng trắng kia liền nhảy phốc từ trên giả sơn xuống, đi về phía ta.
Ta theo phản xạ lùi lại hai bước.
Ta biết, nếu hắn muốn làm gì ta, thì cho dù ta có gào rách cổ họng, cũng vô ích thôi.
Sẽ chẳng ai đến cứu ta cả.
Nhưng thiếu niên ấy không làm gì ta cả.
Hắn chỉ chìa tay ra nắm lấy tay ta, kéo ta từng bước từng bước đi về phía cửa hang sáng rực kia.
“Muội đã làm sai điều gì sao?”
Thiếu niên đi phía trước, một thân y phục trắng như tuyết, trông cứ như một vị thần từ trời cao giáng xuống để cứu rỗi ta vậy.
Ta lắc đầu.
Chỉ là ta đã quen với việc trốn tránh mà thôi.
Sau đó chợt nhận ra hắn đang đi phía trước nên chắc không thấy được ta lắc đầu, liền thôi không làm động tác gì nữa.
“Chúng ta có thể né tránh, nhưng không thể trốn chạy.”
Thiếu niên quay đầu lại, ánh mắt và chân mày đều rạng rỡ vẻ kiêu ngạo non trẻ,
“Đó là điều cữu phụ ta dạy ta — là trong cuốn sách này. Muội cầm lấy mà học.”
Hắn lôi từ trong lòng ra một quyển sách, chữ trên đó ta vẫn chưa nhận được hết, chỉ đờ đẫn nhận lấy.
“Cữu phụ ta là Hộ quốc Đại tướng quân, lợi hại lắm đấy.”
Hắn bổ sung,
“Cữu phụ ta là anh hùng lớn của ta, là mặt trời của ta.”
Ta không có cữu phụ.
Ta nhìn hắn mà chẳng dám nói gì.
Ta cũng không có anh hùng nào.
Cũng chẳng có mặt trời.
Chỉ có vô số những lời chửi rủa và giễu cợt.
Đến cả một con mèo hoang đi ngang qua cũng có thể nhe răng gầm gừ với ta.
“Muội nhìn nó đi, nó thích muội đấy.”
Thiếu niên xách con mèo hoang lên.
Mèo hoang không thèm liếc hắn lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm ta.
Thiếu niên đưa mèo đến gần, con mèo hé miệng, cuối cùng lại lè lưỡi ra, l.i.ế.m vào tay ta.
“Muội tên là gì?”
Thiếu niên nhét con mèo vào lòng ta, rồi đưa tay chạm nhẹ vào mũi ta.
Ta nhìn hắn, như thể đang nhìn một mặt trời rực rỡ.
Lúc này có người đến gọi hắn — là cữu phụ của hắn.
Hắn phải đi rồi.
Thiếu niên vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn ta, nụ cười của hắn như mang cả ngân hà trong mắt: