Cô Tinh Bầu Bạn Cùng Trăng Tròn

Chương 18



“Không được đi, ta không cho tỷi đi!”  

Ta khẽ nói, giọng khản đặc.

 

Diệp Yên Nhiên bỗng bật cười "phụt" một tiếng, nhưng nước mắt lại vẫn rơi ra.  

Nàng giơ tay — bàn tay không bị ta nắm — khẽ lau nước mắt:

 

“Ta thích bộ dạng này của muội. Muội phải mãi như thế này nhé.”

 

Ta không muốn nghe thêm lời nào nữa từ nàng.

 

“Nếu tỷ rời đi, ta sẽ giếc sạch đám nha hoàn bên cạnh tỷ. Tỷ biết đấy, ta làm được.”

 

“Muội sẽ không làm đâu.”

 

Một lúc sau, Diệp Yên Nhiên bỗng nói:  

“Để ta kể cho muội nghe về quyển sách ta từng đọc nhé.”

 

Ta mím môi, không muốn đáp lời, nhưng lại không thể không muốn nghe nàng nói. Vì vậy ta nghiêng đầu nhìn nàng.

 

Nàng kể rằng trong sách, ta là một công chúa không được sủng ái của Lâm quốc, dùng đủ mọi mưu kế mới cưới được Tống Cô Tinh, nhưng cuối cùng lại gặp phải Diệp Yên Nhiên — người được chọn làm Thái tử phi. Ta tức giận, đêm tân hôn nàng còn đến khiêu khích ta, nên ta bày mưu để Cốc Dụ giếc c.h.ế.t nàng.

 

“Cho nên tỷ mới tìm cách lấy lòng ta?”  

Tim ta run lên — những ý nghĩ ấy, ta thật sự từng có.

 

Nàng gật đầu rồi lại lắc đầu, tiếp tục kể.

 

Những hành động của ta khiến Tống Cô Tinh hiểu lầm, càng thêm ghét ta, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ, khiến ta ngày càng lún sâu.  

Mãi đến khi Cố Nhược Vũ xuất hiện — nàng ấy như một tia sáng chiếu rọi Tống Cô Tinh, kéo chàng lên khỏi vực thẳm, giúp chàng bước lên ngôi vị chí tôn.

 

“Trong sách, lúc muội bị thương thay Tống Cô Tinh trong một lần săn bắn, cuối cùng không sống được.”  

Diệp Yên Nhiên nhìn ta, ánh mắt ngập nước:  

“Lúc muội chếc, ta đã khóc suốt một đêm. Rõ ràng muội đã cố gắng đến vậy, miệng cứng nhưng lòng lại mềm, tất cả những gì muội làm đều chỉ để đến gần hắn hơn.”

 

Lời nàng như từng nắm bông rơi xuống tim ta, mềm nhẹ mà đau đớn.

 

Nàng đưa tay vuốt tóc ta, nhẹ giọng nói:

 

“Ta thấy áy náy… Lúc biết muội vì đứa bé trong bụng mà giữ được mạng, ta lại vui đến bật khóc.”

 

“Muội phải tiếp tục sống hạnh phúc nhé.”  

Nàng thì thầm bên tai ta.

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, sợ rằng chỉ cần lơ là một chút, nàng sẽ chạy mất.

 

Vì để canh chừng nàng, cả đêm ta không ngủ. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không chống nổi cơn buồn ngủ mà khép mắt lại.

 

Đến khi nàng mở mắt ra lần nữa — đôi mắt đó đã không còn là của Diệp Yên Nhiên.

 

“A! Ngươi là ai! Người đâu! Mau có người!”  

Ta nhìn kẻ mang gương mặt Diệp Yên Nhiên mà hét lên, bật dậy khỏi giường, như phát điên lao ra ngoài.

 

Rõ ràng ta không hề chớp mắt.  

Rõ ràng ta luôn nắm chặt lấy nàng.  

Vậy mà, nàng vẫn biến mất rồi…

 

18

 

“Nàng ấy đi rồi.”  

Khi Tống Cô Tinh đến, ta lập tức nắm lấy tay chàng.  

Như thể bấu víu vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

 

Ta khao khát chàng sẽ nói với ta rằng nàng chưa đi, rằng nàng chỉ là đang ốm thôi.  

Nhưng chàng chỉ nhẹ nhàng ôm ta vào lòng:  

“Nguyệt Nhi, nàng vẫn còn có ta.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đúng vậy. Giờ ta chỉ còn lại mỗi chàng. 

 

“Diệp Yên Nhiên” bắt đầu cố tình hay vô tình xuất hiện trước mặt Tống Cô Tinh, thậm chí còn để mắt đến cả ta.  

Mỗi lần ta định trút giận lên nàng ta, chỉ cần nhìn thấy gương mặt kia, ta lại không làm được gì — cũng không cho Tống Cô Tinh ra tay.

 

Ta vẫn luôn nghĩ, lỡ như một ngày nào đó, nàng ấy lại vô tình rơi xuống lúc đang ngủ thì sao? Nếu “Diệp Yên Nhiên” biến mất rồi, nàng ấy biết tìm ta ở đâu?

 

Vì điều đó, Tống Cô Tinh đã mấy lần “trừng phạt” ta trên giường.

 

“Hôm nay nàng ta lại chặn đường ta.” Chàng vùi mặt vào cổ ta, khẽ thì thầm,  

“Còn mang đến một bát canh tuyết nhĩ sen.”

 

“Bệ hạ ăn chưa?” Ta khẽ cười.

 

“Chưa. Nhịn đói để đến ăn nàng.”  

Giọng chàng khàn đặc, trầm thấp mà quyến rũ.

 

Sau đó, chàng ngăn ta không cho ta uống canh.  

Ta nhìn chàng đổ bát canh xuống đất, đặt lại cái bát, rồi ôm ta vào lòng:  

“Chúng ta sinh một đứa con đi.”

 

Ta biết mà. Mấy bát thuốc kia làm sao qua được mắt chàng. 

 

Xem ra giờ Cốc Dụ đã hoàn toàn quy thuận chàng, chuyện gì cũng báo lại cho chàng.

 

Ta đặt tay lên n.g.ự.c chàng, khẽ nói thật:  

“Thiếp… vẫn còn sợ.”

 

“Đừng sợ. Lần này, không còn ai có thể đe dọa con chúng ta nữa.”  

Tống Cô Tinh nắm lấy tay ta, ánh mắt chân thành sâu thẳm:  

“Trẫm thề.”

 

Trước mặt ta, chàng chưa bao giờ tự xưng là “trẫm”.

 

Cuối cùng ta khẽ cười:  

“Được.”  

Rồi nói tiếp:  

“Chàng biết lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không? Đoán đúng, thiếp sẽ đồng ý.”

 

Chàng chắc chắn không đoán đúng.  

Ta cũng không phải thật sự không muốn có một đứa bé, chỉ là… muốn đợi thêm một chút nữa thôi.

 

Không ngờ Tống Cô Tinh lại hôn nhẹ lên trán ta, khẽ cười:  

“Nếu nàng muốn chờ thêm, thì ta đoán là ngày thứ hai sau khi nàng gả đến, khi ta vén khăn hỉ của nàng.”

 

“Hử?” Ta ngẩng đầu nhìn chàng. 

 

Chàng khẽ chạm mũi ta — động tác đó, chàng từng làm với ta một lần duy nhất, năm ta tám tuổi, khi lần đầu gặp chàng. 

 

“Ta không ngờ, tiểu cô nương rụt rè ngày ấy lại trở thành nàng của hôm nay.”  

Chàng bật cười, trong mắt như có những vì sao rơi vào.

 

Ta sững sờ một chút, rồi mới hiểu ra.

 

“Chàng phát hiện ra khi nào vậy?”

 

“Vết sẹo trong lòng bàn tay nàng không phải ai cũng có.”  

Tống Cô Tinh nhướng mày,  

“Quyển sách nàng luôn mang theo ngày đêm cũng vậy.”

 

Thì ra từ sớm như vậy rồi…

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Thế sao chàng…” – Sao chàng chưa từng nói?

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com