Thịnh Đình Đình đi rồi, lửa giận của Thịnh lão gia tử lập tức trút lên người Hứa Hương Tuyết: “Cò còn có mặt mũi đứng ở đó, không đi lên xem đứa con gái ngoan mình dạy ra kìa.”
Hứa Hương Tuyết vẫn hơi sợ hãi Thịnh lão gia tử, bà bất mãn mắng nhỏ Thịnh Hoàn Hoàn: “Xem đi, gia đình đang hoà thuận mà một hai phải làm quan hệ trở nên xa lạ như thế.”
Nói xong bà ta cũng vội vàng lên lầu.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tức cười vì hai mẹ con, nếu không phải nể mặt ông bà ngoại thì cô hận không thế lập tức đuổi mẹ con quái đản này đi.
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trên người Thịnh Chính Dương, lạnh nhạt mở miệng: “Em nghĩ thế nào?”
Thịnh Chính Dương không nói lời nào, tuy biết mẹ và chị mình không đúng, nhưng dù sao cũng là mẹ và chị ruột, trong lòng cậu cũng đâu thoải mái gì?
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười không hỏi nữa, chào hai cụ Thịnh gia một tiếng rồi cùng Thịnh phu nhân rời khỏi thành Tây.
Đi ra biệt thự, Thịnh Hoàn Hoàn không tự chủ được nhìn qua kế bên, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, trong ngoài có thêm hai mươi vệ sĩ.
Xem ra Trần Do Mỹ vẫn không dọn đi, Cô’ Nam Thành đã đưa ra lựa chọn của mình.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ đến dáng vẻ hôm qua Trần Do Mỹ mặc áo ngủ của Nam Tâm đi ra từ trong đó, trong lòng không thể bình tĩnh, hiện tại cô rất hận Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ.
Một người ích kỷ, một kẻ tham lam, một đòi cẩu nam nữ.
Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng giận, cò gọi điện thoại cho phóng viên, nói cho bọn họ Trần Do Mỹ đang ở khu biệt thự thành Tây, đang được Cố Nam Thành bao nuôi.
Không bao lâu sau, bên ngoài biệt thự thành Tây có đầy phóng viên đứng canh, có vài người còn tìm mọi cách lẻn vào.
Vân Vũ
Mà Cố Nam Thành đã ở lại công ty một đêm, dùng hết khả năng cứu lại danh dự của mình và tốn thất của công ty.
Sáng sớm Nam Tâm liền nhìn thấy Cố Nam Thành một đêm chưa ngủ, vành mắt đen nhánh, hai mắt đầy tơ máu, cằm đã mọc râu, mặt đầy mệt mỏi.
Nam Tâm cười, cười rất dửng dưng hả hê.
Cò ấy nói: “Làm vợ chồng nhiều năm như thế, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của anh, thật là khó được.”
Cố Nam Thành nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi: “Nam Tâm, con mẹ nỏ có phải cô điên rồi hay không?”
Nam Tâm nhếch khoé mòi lên cao cao, như một người chiến thắng: “Thế nào, trò chơi mới vừa bắt đầu đã chịu không nối sao?”
Cố Nam Thành nhìn cô gái trước mắt, chỉ cảm thấy nụ cười châm chọc và cả con người này đều vỏ cùng chướng mắt: “Nam Tâm, tòi cảnh cáo cô lần cuối, nếu cô còn muốn tiếp tục làm bà Cố thì tốt nhất là an phận cho tôi, nếu cô không muốn thì có thể lập tức đến Cục Dân Chính ly hôn.”
Khóe miệng Nam Tâm cứng đờ, nụ cười cưỡng ép nặn ra lập tức rách nát, nhưng chỉ hai giây sau, khóe miệng cô lại nhếch lên càng cao, tươi cười càng xán lạn: “Ly hôn? Được thôi, anh tay trắng không mang tài sản gì đi thì tôi ly hôn.”
Cố Nam Thành khó có thể tin: “Nam Tâm, lời này mà cò cũng nói ra được? Nhiều năm qua cô ăn sung mặc sướng, dùng đồ dưỡng da giá trên trời, ở biệt thự, lái siêu xe ngàn vạn, đồ đến duỗi tay cơm tới há mồm, người thấy cô cũng phải kính trọng gọi một tiếng bà Cố, những thứ này không phải Cô’ Nam Thành này cho cò sao?”
“Xe, nhà, trang sức của cô, có cái nào mà Nam Tâm cô bỏ ra một đồng tiền? Nam gia được như hòm nay cũng là tôi một tay nâng đỡ lên, muốn tôi không đem một đồng mà ly hơn, cò nghĩ mình là ai?”
Nhìn xem, xem bộ mặt thật của người đàn ông này. Đây là người đàn ông lúc trước quỳ gối trước mặt cò, luôn mồm thề thốt, hứa hẹn sẽ yêu cô, cưng chiều cò, bảo vệ cò cả đời.
Lúc trước cô tin lời hứa đó nên chấp nhận gả cho gã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bảy năm, không biết đã qua bao nhiêu ngày đêm, không ngờ người đàn ông mình lựa chọn lại là người vô trách nhiệm như vậy, gã coi những thứ cô có được từ gã là ban ân ban thưởng.
Hình như gã đã quên lúc trước từng mặt dày mày dạn theo đuổi cô, từng quỳ xuống trước mặt cò, đau khổ cầu xin cô gả cho gã như thế nào.
Nếu lúc ấy cô không chấp nhận thì có lẽ gã còn muốn nhảy xuống biển.
Nhưng hiện tại, nhìn người đàn ông trước mắt, người mà cô yêu nhiều năm qua.. Giờ khắc này, Nam Tâm cảm thấy tình cảm và những gì mình bỏ ra nhiều năm qua đều đúc cho chó ăn.
Lòng Nam Tâm tràn đầy bi ai, khóe miệng cũng hơi kéo xuống: “Vậy theo ý anh, phải là tôi tay trắng rời đi đúng không?”
Cố Nam Thành nói rất đương nhiên: “Cô theo tòi nhiều năm như thế, còn sinh đứa con gái cho tôi, tôi sẽ không để cò tay trắng, cô muốn cái gì cứ việc mở miệng, chỉ cần đừng quá đáng thì tòi sẽ cố gắng thỏa mãn, nhưng tòi có một yêu cầu, tuyên bố với bên ngoài là một tháng trước chúng ta đã ly hòn, Trần Do Mỹ không phải tiểu tam.”
“h, anh thật là si tình.”
Nam Tâm lạnh lùng nở nụ cười, nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống, cò hận thứ nước mắt đáng c.h.ế.t lại mềm yếu vỏ dụng này, lập tức dùng sức lau đi, tiếp tục nhìn Cô’ Nam Thành cười nói: “Được thôi, tôi cỏ thể tác thành cho hai người, nhưng tôi cũng có một điều kiện.”
Nam Tâm sảng khoái như vậy làm Cô’ Nam Thành không biết làm thê’ nào, sau một lúc lâu mới nói: “Điều kiện gì, cô nói đi.”
Nam Tâm nói: “Con gái đi theo tỏi, anh và nó cắt đứt quan hệ cha con, sau này vĩnh viễn không nhận lại.”
Cô’ Nam Thành vừa nghe thì lập tức giận dữ: “Cô nằm mơ, Hoan Hoan là cốt nhục của Cô’ gia, sao tôi phải cắt đứt quan hệ với nó.”
Nam Tâm cười lạnh: “Vậy còn gì đế bàn nữa?”
Cố Nam Thành trầm mặc nhìn Nam Tâm một lát, cuối cùng khôi phục lạnh nhạt, mặt không cảm xúc hỏi cô: “Nam Tâm, cô thật sự muốn đối đầu với tỏi?”
Nam Tâm chỉ cười không đáp.
Cô’ Nam Thành gật đầu, trở nên rất lạnh lẽo xa cách: “Được, cô đừng hối hận.”
Vừa dứt lời, Cô’ Nam Thành xoay người muốn đi.
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói non nớt, giọng nói này tràn ngập mừng rỡ và vui thích: “Cha, rốt cuộc cha cũng trở lại, Hoan Hoan rất nhớ cha!”
Cô’ Hoan vừa tỉnh ngủ nâng đòi chân ngắn nhỏ, vội chạy xuống từ trên lầu, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Cô’ Nam Thành, hai mắt ướt dầm dề nhìn gã: “Cha, sao giờ cha mới về, Hoan Hoan và mẹ rất nhớ cha.”
vẻ mặt CỐ Nam Thành có chút mâu thuẫn, gã nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Cố Hoan, cuối cùng không thể nhẩn tâm, chỉ cứng đờ kéo kéo khóe miệng: “Gần đây ba bận quá, không có thời gian chơi với Hoan Hoan, Hoan Hoan ở nhà phải nghe lời.”
Khóe miệng Cố Hoan hơi trầm xuống, bĩu môi như muốn oà khóc: “Cha, có phải cha không cần con và mẹ không, trước kia cha bận đến mấy thì buổi tối cũng về, hiện tại lại không trở lại.”
Cố Nam Thành âm u nhìn về phía Nam Tâm: “Có phải cô nói gì với Hoan Hoan không?”
Nam Tâm nói: “Anh cảm thấy chúng ta đã thành như vậy, còn cần gạt Hoan Hoan sao?”
Cố Nam Thành nghe xong thì lập tức tức giận chỉ vào Nam Tâm: “Nam Tâm, thứ đàn bà ác độc như cô căn bản không xứng làm mẹ.”
Nam Tâm cười lạnh: “Tôi không xứng làm mẹ thì Cố Nam Thành anh xứng làm cha à?”