Cố Hoan bị dọa không nhẹ, rơi lệ đầy mặt mà khóc hô: “cha, không liên quan đến mẹ, là Hoan Hoan đoán, mẹ không có nói gì với Hoan Hoan…”
Mãi đến lúc này, Nam Tâm vần chưa từng nói một lời không hay về Cố Nam Thành ở trước mặt Cố Hoan, nhưng hiện tại Cố Nam Thành sẽ tin sao?
Gã giơ tay ôm Cô’ Hoan lên, phẫn nộ nói với Nam Tâm: “Cô không xứng làm mẹ của Hoan Hoan, cô không biết dạy con, sẽ có người dạy thay cô.”
Có người dạy thay cô?
Gã muốn làm gì? Gã muốn ôm Hoan Hoan đến chỗ Trần Do Mỹ?
Nam Tâm lập tức mất hết lý trí mà hét lên: “Cố Nam Thành, anh dám mang Hoan Hoan đi thử xem, tỏi lập tức c.h.ế.t trước mặt anh.”
CỐ Nam Thành không để ý tới Nam Tâm, ôm Cố Hoan bước nhanh ra cửa, Nam Tâm như nổi điên mà lao về hướng Cố Nam Thành, bắt lấy bàn tay của gã, đặt vào miệng hung hăng cắn xuống.
“Nhả ra, con điên này.” cố Nam Thành bị đau nên dùng sức hất Nam Tâm ra, cánh tay suýt bị Nam Tâm cắn xuống một miếng thịt, m.á.u tươi chảy ròng.
Sau eo Nam Tâm đập vào góc bàn, đau đến sắc mặt trắng bệch, cò không màng đau đớn mà tiếp tục nhào về hướng Cố Nam Thành: “Trả Hoan Hoan lại cho tỏi.”
Cố Nam Thành vội buông Cô’ Hoan ra, lập tức bóp lấy cổ Nam Tâm rồi giữ cứng lại, lạnh lùng mà cảnh cáo: “Nam Tâm, tốt nhất cô nhớ kỹ cho tôi, tất cả mọi thứ hiện tại cô có đều là tôi cho cò. Nếu tôi cho được thì cũng có thể thu lại hết, bao gồm Hoan Hoan, nếu cô còn không biết điều như vậy thì đừng trách tòi trở mặt vò tình.”
Nói xong, gã chán ghét mà đấy Nam Tâm xuống đất, xoay người phất tay bỏ đi.
Vân Vũ
Vào khoảnh khắc bước ra cửa, Cô’ Nam Thành nghe thấy giọng nói khàn khàn của Cô’ Hoan truyền ra từ bên trong, tràn ngập thương tâm và thất vọng: “Cha là người cha hư, con ghét cha”
Bước chân Cô’ Nam Thành khựng lại, sau đó không quay đầu lại mà rời khỏi căn nhà làm hắn chán ghét này.
Cô’ Hoan khóc thảm, thân thể nho nhỏ run lên bần bật.
Nam Tâm ôm chặt lấy Tiểu Hoan Hoan, không ngừng an ủi, nhưng hiệu quả cực nhỏ, cuối cùng cả cô cũng nhịn không được khóc thút thít, nước mắt trên mặt lau thế nào cũng không khô được.
Một lúc sau, Cô’ Hoan nâng khuôn mặt đỏ bừng vì khóc lên mà nhìn Nam Tâm và hỏi: “Mẹ, có phải chúng ta làm sai cái gì nên cha không cần chúng ta hay không?”
Nam Tâm không biết nên trả lời Cô’ Hoan như thê’ nào. Cô bị vứt bỏ làm liên luỵ con gái cũng không được Cô’ Nam Thành thích, hiện tại đi đến bước đường này, còn cần lừa con gái sao?
Tuy Hoan Hoan còn nhỏ, nhưng đã rất hiểu chuyện, rõ thị phi, ngày nào Cô’ Nam Thành cũng không về nhà, vừa trở về đã cãi nhau, cô bé có mắt có tai, không phải Nam Tâm nói mấy câu là có thể lừa gạt được.
“Mẹ, vì sao mẹ không nói lời nào, cha thật sự không cần chúng ta đúng không?”
CỐ Hoan khóc đến khàn giọng, hốc mắt và mũi đều đỏ bừng, trông thật đáng thương, làm Nam Tâm đau lòng không thòi.
Cuối cùng Nam Tâm gật đầu.
Thời khắc đó, Cô’ Hoan khóc to đến xé gan xé ruột.
Tim Nam Tâm sắp tan nát, cô ôm chặt lấy Cố Hoan, hận thù trong lòng đối với Cô’ Nam Thành và Trần Do Mỹ càng mãnh liệt, cô nhất định sẽ làm đôi cẩu nam nữ này phải trả giá đắt.
Từ trước đến nay Nam Tâm không phải dạng phụ nữ biết nhịn nhục, Cố Nam Thành căn bản không uy h.i.ế.p được cò, gã chỉ có thế thu lại chút vật chất và hư danh mà thôi, mấy thứ này không cần cũng chẳng sao.
Cố Hoan khóc thật lâu vẫn không dừng được, Nam Tâm muốn gọi điện đến trường xin nghỉ, vừa nhúc nhích Cố Hoan đã ôm chặt lấy cò không cho đi, sợ cô cũng không cần con bé.
Tim Nam Tâm đau như đao cắt: “Yên tâm đi Hoan Hoan, mẹ vĩnh viễn ở đây.”
Cô’ Hoan không nói lời nào, chỉ nắm chặt áo Nam Tâm không buông, khóc thật lâu mới dừng lại, hốc mắt đã sưng lên, giọng khàn khàn sắp nói không ra tiếng, nhưng Nam Tâm vẫn cẩn thận lắng nghe cò bé nói.
Cô nói: “Mẹ, mẹ sẽ ly hôn với cha sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nam Tâm rất m.ô.n.g lung, kỳ thật cô cũng không biết.
Nếu CỐ Nam Thành giao quyền nuôi nấng con gái cho cô thì cô sẽ ly hôn, nhưng muốn gã đồng ý cũng không đơn giản.
Cố Hoan lại hỏi: “Cha không về nhà là vì ở bên ngoài có dì xinh đẹp sao?”
“Con nghe ai nói lời này?” Nam Tâm rất khiếp sợ, Cố Hoan mới hơn ba tuổi, sao con bé biết được chuyện này?
Cố Hoan nói: “Là một dì xinh đẹp nói cho con biết, dì nói về sau dì là mẹ mới của Hoan Hoan, còn mua thật nhiều đồ ăn ngon cho Hoan Hoan, nhưng Hoan Hoan không muốn, con không cần dì đó làm mẹ mới, con chỉ cần mẹ.”
Nam Tâm nghe vậy thì toàn thân phát run, cỏ lấy điện thoại qua, vội tìm ra một tấm ảnh của Trần Do Mỹ rồi đưa đến trước mặt Cố Hoan: “Có phải cô ta không?”
Cô’ Hoan nhìn nhìn, sau đó gật đầu: “Dạ, là dì này.”
Trần Do Mỹ.
Con tiện nhân này, mày giỏi lắm, muốn làm mẹ của Hoan Hoan à, nằm mơ.
Nam Tâm nẳm chặt điện thoại, đầu ngón tay đã siết đến trắng bệch.
Cố Hoan mở to đòi mắt ngây thơ nhìn Nam Tâm và nói: “Mẹ, mẹ đi cầu xin dì kia đi, dì đó nói chỉ cần mẹ xin thì dì đó sẽ trả cha lại cho chúng ta.”
Trần Do Mỹ, giỏi lắm Trần Do Mỹ…
Nam Tâm siết đôi tay thành nắm đấm, lúc này cô thật sự hận không thể g.i.ế.c quách thứ đàn bà không biết xấu hổ kia đi, sao trên đời này lại có người vô sỉ đến mức này.
Đây là người phụ nữ mà Cố Nam Thành muốn bảo vệ, ánh mắt tinh tường lắm.
Nam Tâm lập tức hỏi Cố Hoan: “Con nhìn thấy dì này ở đâu?”
Cố Hoan nói: “ở trong trường, dì đó đi chung với mẹ của bạn con.”
Nam Tâm nguy hiểm nheo mắt lại, đứng dậy ôm Cố Hoan lên lầu.
Mười phút sau, mạng trường mẫu giáo bị công phá, Nam Tâm tìm được đoạn video Trần Do Mỹ dẫn dụ Cô’ Hoan, tuy không nghe được họ nói gì, nhưng có thể nhìn ra Trần Do Mỹ đang cô’ lấy lòng Cô’ Hoan.
Nam Tâm tải video xuống, gộp chung với ảnh mà phóng viên chụp được, kê’tiếp chỉ chờ Cô’ Nam Thành hành động.
Cố Nam Thành đi ra khỏi Cô’ gia liền trực tiếp đến thành Tây, lại phát hiện nơi đó có không ít phóng viên đang nằm vùng, vì thê’ đen mặt quay đầu rời đi.
Trở lại công ty, bộ xã giao đã suy nghĩ ra không ít đối sách, nhưng không có cái nào làm Cô’ Nam Thành vừa lòng, gã nện mạnh hồ sơ lên mặt bàn: “Một đống rác, tất cả đều cút ra ngoài cho tôi.”
Cả đám người trong văn phòng rụt cổ rời đi.
Cố Nam Thành bực bội bậc lửa châm điếu thuốc, lâu quá không hút nên vừa hút một ngụm đã bị sặc đến liên tục ho khan, thư ký vội đổ ly nước cho gã.
Trước kia Cô’ Nam Thành có hút thuốc, sau này quen Nam Tâm, biết cô không thích mùi t.h.u.ố.c lá nên đã ép mình cai, đã nhiều năm không hút nên hiện tại không thích ứng được.
Cố Nam Thành dụi tàn thuốc, nhìn Lý thư ký theo mình nhiều năm mà hỏi: “Anh có cách gì tốt không?”
Lý thư ký cúi đầu: “Thật ra cách tốt nhất chính là đóng báng thẻ ngân hàng của bà chủ, không có tiền thì cô ấy muốn tìm người làm việc cũng khó.”
Cô’ Nam Thành lập tức ngồi thẳng dậy: “Đúng vậy, anh nói rất đúng, tôi lập tức gọi điện thoại cho ngân hàng, để bọn họ đóng băng tất cả các thẻ.”