Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều

Chương 180: Đây là đứa con gái ngoan mà cô dạy ra



Sau khi Cô’ Bắc Thành rời đi, Cô’ Nam Thành ngồi vào bàn làm việc, bậc lửa châm điếu thuốc tiếp theo, trong đầu không ngừng quanh quấn những lời nói của Cô’ Bắc Thành và cố phu nhân.

Nửa giờ sau, Cô’ Nam Thành rời khỏi công ty, làm các cổ đông tới mở hội nghị khẩn cấp quay mặt nhìn nhau.

Cô’ gia

Lúc Cô’ Nam Thành trở lại Cô’ gia, Nam Tâm đang nấu mì trong phòng bếp, sô’ lần cô xuống bếp không nhiều lắm, chỉ có nấu mì và chiên trứng là sở trường nhất.

Nghe thấy tiếng chuông, Nam Tâm lập tức ấn máy tính bên cạnh một cái, mấy hình ảnh xuất hiện trong máy tính, trong đó có một khung ảnh là Cố Nam Thành đứng ngoài cửa lớn, nâng ánh mắt sắc bén lên nhìn chằm chằm camera.

Gã tới.

Còn nhanh hơn dự đoán của cô.

Hơn nữa lần này gã không dần người theo, xem ra Cô’ phu nhân và Cô’ Bắc Thành thuyết phục được rồi.

Nấu xong mì, Nam Tâm mang mì và chiên trứng ra, Cô’ Hoan tung ta tung tăng chạy tới: “Mẹ, có người tới.”

Nam Tâm không để ý tới, gắp chén mì cho Cô’ Hoan, đẩy trứng chiên đến trước mặt cò bé, Cố Hoan rất vui vẻ, giống như con mèo tham ăn: “Thơm quá đi!”

Nam Tâm xoa xoa mái tóc mềm mại của cô bé: “Mau ăn đi con!”

Tiếng chuông càng ngày càng gấp, Nam Tâm có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức muốn hộc m.á.u của Cố Nam Thành, cô không nhanh không chậm đi mở cửa.

Vừa mở cửa, quả nhiên sắc mặt Cố Nam Thành rất khó coi.

Nam Tâm không nói gì, xoay người đi vào bên trong, ngồi xuống bên cạnh Cố Hoan.

Cò bé rất tò mò: “Mẹ, là ai?”

Nam ĩầm nhẹ giọng nói: “Lát nữa con sẽ biết.”

Lúc này Cố Nam Thành đi vào, Cố Hoan nhìn thấy Cố Nam Thành thì đột nhiên trầm mặc, vùi khuôn mặt nhỏ vào chén.

Cố Nam Thành nhìn thấy phản ứng của Cố Hoan thì ngừng lại cách đó không xa, lại nhìn về phía Nam Tâm: “Chúng ta nói chuyện đi!”

Nam Tâm ngẩng đầu lên: “Gấp lắm à? Không gấp thì chờ tôi ăn xong mì rồi nói tiếp.”

Cô’ Nam Thành nhìn chút mì và trứng chiên trên bàn ăn, không khỏi cảm thấy keo kiệt, gã quay mặt đi, bậc lửa châm điếu thuốc rồi đi qua một bên ngồi xuống.

Cô’ Hoan lén nhìn gã một cái rồi nói khẽ với Nam Tâm: “Mẹ, cha tới nhà làm gì?”

Cô’ Hoan đã biết chuyện Cô’ Nam Thành dọn đi, hơn nữa hiện tại cô bé đã chấp nhận sự thật cha mẹ chia tay.

Nam Tâm nói: “Ăn đi, đợi lát nữa đi qua chào hỏi một cái.”

Cô’ Hoan lập tức nói: “Con muốn ở bên mẹ.”

Cố Nam Thành đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con, gã rít mạnh mấy ngụm thuốc, sau đó dụi tắt tàn thuốc, lại châm một điếu khác.

Nam Tâm đã từng nói không cho Cố Nam Thành hút thuốc trước mặt mẹ con các cô, cho nên Cô’ Nam Thành về đến nhà liền rất ít hút, nhưng gần đây Cố Nam Thành có vẻ nghiện khá nặng, hơn nữa Nam Tâm sẽ không nói gì gã nữa.

Nam Tâm liếc gã một cái, cúi đầu tiếp tục ăn.

Mãi đến khi hai mẹ con ăn xong, Nam Tâm mới ôm Cố Hoan đi qua, ngồi xuống đối diện Cô’ Nam Thành: “Nói đi!”

Trong khoảng thời gian này, hai người luôn trong trạng thái giương cung bạt kiếm, hiện tại bình tĩnh ngồi với nhau như thê’ làm Cô’ Nam Thành không thể thích ứng, nhất thời không biết nên mở miệng như thê’ nào.

Cô’ Hoan ngồi bên cạnh Nam Tâm, mở to đôi mắt nhìn Cô’ Nam Thành.

Vân Vũ

Nhìn hai mắt trắng đen rõ ràng của cò bé, cổ họng Cô’ Nam Thành hơi di chuyển vài cái, khẽ kêu lên: “Hoan Hoan đến chỗ cha này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Hoan vốn rất thích Cố Nam Thành, nhưng trong khoảng thời gian này Cố Nam Thành rất ít về nhà, hơn nữa mỗi lần trở về đều cãi nhau với Nam Tâm, hai ngày trước còn đe dọa Cô’ Hoan, nói muốn ném cô bé ra sau núi cho sói ăn, cho nên hiện tại cô bé rất sợ Cố Nam Thành.

Cô’ Hoan bất giác dán sát vào Nam Tâm, ôm lấy cánh tay cò không buông.

Mặt Cô’ Nam Thành trầm trầm, tầm mắt lạnh lẽo dừng lại trên mặt Nam Tâm, mang theo phẫn nộ và trách cứ: “Vì sao con gái lại sợ tôi như thế, cô nói gì với nó?”

Nam Tâm bình tĩnh nói: “Nếu tôi nói tôi chưa bao giờ nói một câu không phải về anh trước mặt nó thì anh tin không?”

Đương nhiên Cố Nam Thành không tin: “Chưa nói thì sao Hoan Hoan sợ tôi như vậy?”

Nam Tâm cười: “Vậy phải hỏi bản thân anh.”

Lúc này cò bé mở miệng: “Hoan Hoan ghét cha, cha muốn ném Hoan Hoan ra sau núi cho sói ăn.”

Cô’ Nam Thành không ngờ cô bé lại thù dai như thế: “Hoan Hoan, cha chỉ lo con khóc hỏng mắt nên mới cố ý hù dọa như vậy.”

Cô bé lại không dễ dụ, tức giận nói: “Nếu cha sợ con khóc hư mắt thì vì sao không cho con gặp mẹ, hơn nữa cha mang con tới nhà bà nội, cuối cùng lại đi mất, bà nội là bà phù thuỷ, bà muốn ném con ra cho sói ăn.”

“Cố Hoan, đó là bà nội con.” Cố Nam Thành bị câu bà phù thuỷ của cố Hoan làm tức giận không nhẹ.

Cô bé bị Cố Nam Thành mắng thì lập tức tủi thân đỏ mắt.

Cố Nam Thành bất đắc dĩ dời mắt về hướng Nam Tâm: “Nam Tâm, con dạy con như vậy hả?”

Nam Tâm còn chưa mở miệng thì CỐ Hoan đã khóc lóc nói với Cô’ Nam Thành: “Mẹ không dạy con, là con tự dạy con, bà nội là người xấu, là bà phù thuỷ.”

Mặt Cố Nam Thành trầm xuống: “Cố Hoan.”

Cố Hoan bị Cố Nam Thành quát thì oan ức bĩu môi bật khóc.

Nam Tâm duỗi tay xoa xoa đầu cô bé, lạnh nhạt nhìn vào gương mặt xanh mét của Cố Nam Thành: “Anh mắng nó có tác dụng gì, trẻ con là đơn giản nhất, ai không tốt với nó thì nó ghét người đó.”

Cô’ Nam Thành cả giận nói: “Mẹ tôi vì cô mới không thường tới đây, cho nên không thân với Hoan Hoan, nhưng mỗi lần gặp mặt, mẹ tôi có chút bất mãn nào với Hoan Hoan không?”

Nam Tâm cười lạnh: “Đó là ở trước mặt anh.”

“Cô lại muốn nói gì?” Cố Nam Thành đen mặt giận dữ hỏi.

Cố Nam Thành biết Nam Tâm và Cố phu nhân bất hòa, mấy năm nay gã luôn khó xử kẹt ờ giữa, gã đã sớm chịu đủ rồi.

Kỳ thật Cố Nam Thành đã bất mãn Nam Tâm về chuyện này rất lâu, chỉ là mấy năm trước còn yêu cô, lần nào cũng không nỡ nói cái gì, nhưng dung túng mà đồng thời trong lòng lại không ngừng trách Nam Tâm ích kỷ.

Gã là con là cái, vì sao cô không cảm thông cho khó xử của gã, dù sao cũng là mẹ gã, cô cần gì cứ tranh thắng thua đúng sai với bà, lần nào gã cũng kẹt ở giữa khó xử.

“Không có gì, đều đã qua.”

Nam Tâm nhìn Cố Nam Thành như vậy thì đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, sau đó lại bị lạnh nhạt thay thế.

Cô từng muốn xoa dịu quan hệ giữa mình và Cô’ phu nhân, dù sao đó cũng là mẹ của Cô’ Nam Thành, hơn nữa mấy năm nay sức khoẻ của Cô’ phu nhân càng ngày càng kém, tuổi cũng già rồi.

Nhưng người ta thì sao, căn bản không cần.

Hoan Hoan gọi bà ta là bà nội, bà làm bộ không nghe thấy.

Hoan Hoan bưng trà cho bà ta, bà cô’ ý hất đổ ly trà.

Cô đưa đồ bổ cho bà, ăn thế nào mà lại vào bệnh viện, chỉ vào mũi mắng cô muốn hại c.h.ế.t bà.

Cò tặng bà ta vòng tay, ngày hôm sau người hầu đưa về, châm ngòi thị phi ở trước mặt Cố Nam Thành, nói cô cố ý mua hàng giả làm bà ta tức giận.

Sau mấy lần, Nam Tâm cũng dẹp bỏ suy nghĩ làm hoà, trong lòng người ta đã xem thường mẹ con họ thì cần gì phải tốn còng vò ích?