Nhớ tới chuyện ngu xuẩn trước kia, Nam Tâm tự giễu cười cười: “Tôi không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, tôi nghĩ hôm nay anh cũng không phải đến đế tính nợ cũ.”
Cố Nam Thành nghĩ đến mục đích hôm nay mình tới đây, tầm mắt lại dừng lại trên người Cô’ Hoan: “Hoan Hoan đến chỗ cha này, cha có chuyện muốn hỏi con.”
Cố Hoan ôm c.h.ặ.t t.a.y Nam Tâm không buông, vừa rồi bị Cô’ Nam Thành nạt một câu nên cô bé đã khóc đỏ mắt.
Nam Tâm cúi đầu, xoa xoa tóc cò bé rồi nhẹ nhàng nói: “Qua đi con!”
Cò đã suy đoán ra Cố Nam Thành muốn hỏi Cố Hoan cái gì.
Cố Hoan nâng khuôn mặt nhỏ lên, Nam Tâm gật gật đầu với cô bé.
Lúc này Cố Hoan mới đi đến bên cạnh Cố Nam Thành, dừng lại trước mặt gã.
Cô’ Nam Thành không duỗi tay ôm Cố Hoan, chỉ nhìn cô bé mà hỏi: “Hoan Hoan, hôm nay cha tới chỉ muốn hỏi con một câu, cha và mẹ chia tay, Hoan Hoan muốn đi theo ai?”
Ánh mắt Cố Hoan hơi ảm đạm đi: “Cha mẹ thật sự muốn ly hôn sao?”
“Đúng vậy.” Cô’ Nam Thành trả lời rất kiên định.
Nam Tâm đứng một bên nghe, trong lòng bình tĩnh như nước lặng.
Cố Hoan nghẹn ngào hỏi: “Vì sao nhất định phải ly hôn?”
Cố Nam Thành im lặng, ánh mắt nhìn lướt qua gương mặt gầy gò ảm đạm của Nam Tâm, sau đó nói: “Bởi vì cha không yêu mẹ, cha mẹ tiếp tục sống với nhau chỉ không ngừng cãi vã, cha sẽ không vui, mẹ cũng không vui.”
Nam Tâm khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười chua xót bi thương, cô biết rất nhanh mọi thứ giữa mình và Cố Nam Thành sẽ hoàn toàn kết thúc.
Cố Hoan nghe xong thì rơi lệ đầy mặt, một lúc sau mới trả lời: “Con muốn đi theo mẹ, con không rời khỏi mẹ đáu.”
Tuy rằng trong lòng đã sớm biết đáp án, nhưng nghe con gái chính miệng nói ra, đáy lòng Cô’ Nam Thành vẩn thực thất vọng.
Nhìn đứa bé dù là tính cách hay dáng vẻ đều rất giống Nam Tâm trước mắt, rốt cuộc Cố Nam Thành cũng buông cô’ chấp trong lòng xuống, không hỏi thêm nữa: “Cha đã biết.”
Ánh mắt Cô’ Nam Thành lại trở về trên mặt Nam Tâm, lạnh nhạt mở miệng: “Nếu Hoan Hoan muốn đi theo cô thì tôi không đoạt quyền nuôi con nữa, hiện tại lập tức kêu luật sư lại đây, ngẩm lại cho kỹ cô có yêu cầu gì, chúng ta giải quyết luôn một lần đi.”
Nam Tâm nói: “Không thành vấn đề.”
Cố Nam Thành gật đầu, lập tức gọi điện thoại cho luật sư, hiện tại gã gấp rút muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, cầm chứng nhận ly hòn đăng lên trên mạng, cứu vãn danh dự của mình và CỐ thị đang rơi vào nguy cơ.
Nam Tâm nhìn chằm chằm bóng dáng Cô’ Nam Thành. Trong khoảng thời gian rất dài, mỗi khi nhìn thấy bóng dáng này, trong lòng cô sẽ rất vui mừng, nhịp tim không khống chế được mà gia tốc, khóe miệng cũng bất giác nâng lên.
Không biết từ khi nào, cảm giác này chậm rãi trở nên bình đạm, trong cuộc hôn nhân bảy năm, tình yêu đã từ cuồng nhiệt ban đầu chuyến thành tình thân, tập mãi thành thói quen, lại không thế thiếu vắng.
Cô đã từng cho rằng bóng dáng này sẽ làm bạn với mình chậm rãi già đi, cùng mình nhìn con cái lớn lên, tương lai con cháu quay quần bên gối.
Nhưng hòm nay, Nam Tâm bỗng cảm thấy bóng dáng trước mặt vô cùng xa lạ, cảm giác tim đập gia tốc này như đã là chuyện của đời trước.
Cố Nam Thành cúp điện thoại, xoay người liền phát hiện Nam Tâm đang nhìn chằm chằm gã, ánh mắt cô thực bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lạnh nhạt.
Cố Nam Thành không đế bụng, cất điện thoại đi rồi ngồi ở một bên, trên người tỏa ra cảm giác xa cách lạnh lẽo.
Nam Tâm bỗng cảm thấy tình yêu thực buồn cười, đã từng yêu đến oanh oanh liệt liệt, giống như rời khỏi đối phương sẽ sống không nổi, hiện tại lại căm ghét nhìn nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô’ Nam Thành nói: “Căn nhà này thuộc về cô, sau này mỗi tháng tôi sẽ cho Hoan Hoan một trăm vạn tiền nuôi dưỡng, giáo dục, chờ nó lớn lên một chút tòi sẽ sắp xếp thay cô.”
Nam Tâm nghe xong thì thản nhiên mở miệng: “Tôi cảm thấy nên gọi điện thoại cho mẹ anh đi!”
Cô’ Nam Thành không vui nhăn mày: “Tỏi có thể làm chủ chuyện này.”
Nam Tâm tự quyết định mà nói: “Cứ để tòi gọi!”
Vì thê’ Nam Tâm gọi điện thoại cho Cô’ phu nhân ngay trước mặt Cô’ Nam Thành, cú điện thoại này rất ngắn, không đến một phút Nam Tâm đã cúp máy: “Mẹ anh nói bà ta lập tức lại đây.”
“Tôi nói không cần mẹ tới.” Cố Nam Thành âm trầm nhìn Nam Tâm.
Nam Tâm không đế ý tới Cô’ Nam Thành, chỉ ôm Cô’ Hoan lên: “Người đến đông đủ lại gọi tôi.”
Nói xong, cô ôm Cô’ Hoan lên lầu.
Cô’ Nam Thành siết chặt nắm tay, gân xanh cộm lên trên mặt: Đã tới lúc này mà cô ta vẫn tùy hứng, làm theo ý mình như thế!
Vân Vũ
Một giờ sau, Nam Tâm lại bước xuống từ trên lầu.
Cố phu nhân và ba luật sư đã tới, bà ta cũng mang theo một luật sư riêng đến, trên bàn còn có một bản thoả thuận ly hôn để trống.
Nam Tâm mặt không cảm xúc đi qua, ngồi xuống đối diện bọn họ, ánh mắt dừng lại trên mặt Cô’ Nam Thành: “Bắt đầu đi.”
Cố Nam Thành nhìn chằm chằm người phụ nữ gầy gò đi hẳn, sắc mặt cũng tái nhợt ảm đạm đối diện một lát, sau đó chậm rãi mở miệng: “Tòi nói điều kiện của mình trước, thứ nhất, còng bố với bên ngoài chúng ta đã xử lý thủ tục ly hôn vào ba tháng trước, thứ hai, mỗi thứ bảy tòi sẽ đón Hoan Hoan qua ở một đêm, nếu cò chấp nhận hai điều kiện này thì chúng ta bàn lại cái khác.”
Cho nên gã vẫn muốn đổ hết tội lên đầu cô, Nam Tâm châm biếm trong lòng, miệng lại nói: “Được.”
Sự sảng khoái của Nam Tâm làm Cô’ Nam Thành rất kinh ngạc, sau một lúc lâu mới nói tiếp: “Sau khi ly hôn, căn nhà này thuộc về cô, sau này mỗi tháng tòi sẽ cho Hoan Hoan mười vạn tiền nuôi dưỡng, giáo dục, chờ nó lớn lên một chút tôi sẽ sắp xếp, mặt khác số tiền mà cô chuyển đi được coi như tài sản phân chia sau hôn nhân của chúng ta, cô có ý kiến gì không?”
Mười vạn?
Vừa rồi còn một trăm vạn, hiện tại đã biến thành mười vạn, thật là đứa con có hiếu mà.
Nhưng sắc mặt Cô’ phu nhân vẫn lập tức thay đổi.
Cố phu nhân nhìn chằm chằm Nam Tâm, họ đã làm giao dịch, chỉ cần bà ta giúp cò tranh thủ quyền nuôi nấng Cố Hoan thì cô sẽ không lấy một đồng của Cố gia.
Chỉ thấy Nam Tâm cười cười, như đã quên mất hứa hẹn, chỉ khinh miệt cười nói với Cố Nam Thành: “Mười vạn? Vừa rồi không phải anh nói một trăm vạn sao, sao mới giây lát đã thay đổi? Hơn nữa sô’ tiền tôi chuyển ra ngoài còn không đến một nửa đúng không? Sau khi kết hôn chúng ta mua sáu căn nhà, anh chia cho tôi một căn thôi à, thấy có được không chứ?”
Cô’ Nam Thành nghe xong thì mặt lập tức trầm xuống, cô gái này thật là lòng tham không đáy.
Cố Nam Thành còn chưa mở miệng thì Cô’ phu nhân đã nhịn không được cả giận nói: “Nam Tâm, cò đã nói chỉ cần Cô’ Hoan, sẽ không lấy đi một cây kim mũi chỉ nào của Cô’ gia.”
Nam Tâm trầm ngâm: “Tòi từng nói lời này à?”
“Cò…” Cô’ phu nhân tức giận chỉ vào Nam Tâm, mặt già đỏ bừng: “Rõ ràng cô đã nói, chỉ cần tôi giúp cò tranh thủ quyền nuôi nấng Cô’ Hoan thì cô sẽ tay trắng rời đi, không lấy một đồng nào cả.”
Dứt lời, tim Cô’ phu nhân căng thẳng, bà ta bị lừa.
Cô’ Nam Thành khó tin mà nhìn về phía CỐ phu nhân: “Mẹ, sao mẹ lại lấy Hoan Hoan ra làm giao dịch với Nam Tâm.”
Đối mặt với lời chất vấn của Cố Nam Thành, lúc này Cô’ phu nhân mới biết vì sao Nam Tâm lại gọi điện thoại bảo bà ta lại đây, thì ra là đào sẵn hô’ chờ bà nhảy vào.