Ngoài cửa lớn cục dân chứng, Nam Tâm nhìn mấy chữ to trước mặt, bỗng nhớ tới bảy năm trước.
Lúc ấy cò và Cố Nam Thành đi ra từ trong đó, Cố Nam Thành cầm giấy đăng ký kết hôn trong tay, vui vẻ như một đứa trẻ có được cả thế giới, gã kéo cô qua hôn thật mạnh lên mặt cô mấy cái, vỏ cùng kích động nói rốt cuộc cô cũng thuộc về gã.
Hiện giờ, người đàn ông đi bên cạnh cô mang đầy lạnh nhạt xa cách, đứng cách cò hai mét.
Nhận ra ánh mắt cô, Cố Nam Thành nghiêng đầu nhìn một cái, đáy mắt mang theo chán ghét không chút che giấu.
Nam Tâm trào phúng cong cong môi, ánh mắt lại tập trung trên mấy chữ to trước mặt: Cuộc hòn nhân bảy năm bắt đầu từ nơi này cũng sắp kết thúc tại đây.
Lúc này cục dân chính đã tan tầm, CỐ Nam Thành đã mượn quan hệ, bên trong có nhân viên đang trực ban, lén lút làm xử lý thủ tục ly hôn cho bọn họ.
Lúc ký tên, Cố Nam Thành không chút do dự đặt bút, gấp không chờ nổi muốn kết thúc cuộc hôn nhân dài đến bảy năm này.
Lòng Nam Tâm như nước lặng, sớm đã tan nát cả rồi.
Đi ra từ cục dân chứng, giọng nói của Cố Nam Thành truyền đến từ phía sau cò, lạnh lẽo vò tình: “Tôi tính bán căn hộ kia đi, tốt nhất cô sớm dọn ra, đừng lãng phí nhân lực của tôi.”
Ý là nếu cô không dọn đi thì gã không ngại tìm người tới đuổi.
Cô’ Nam Thành cũng không nhìn Nam Tâm, ném xuống câu nói này rồi không quay đầu mà chui vào siêu xe.
Sau khi tiến vào xe, Cố Nam Thành liền chụp ảnh đang lên mạng, cập nhật Weibo: “Chứng nhận ly hôn mà các người muốn.”
Sau khi đăng Weibo, cư dân mạng ăn dưa lập tức nổ tung, bởi vì ngày trên chứng nhận ly hôn là vào ba tháng trước, cho nên Nam Tâm đang nói dối.
Cố Nam Thành gửi Weibo xong thì ánh mắt dừng lại trên kính chiếu hậu, bóng dáng gầy gò của Nam Tâm đã cách rất xa, cô vẫn đứng ở đó, cò đơn lại đáng thương, cứ như chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua là sẽ ngã xuống.
Trong lòng Cố Nam Thành không có chút thương hại nào, đi đến nước này là do cô tự gây nên, chẳng trách được gã.
Sau khi CỐ Nam Thành rời đi, Nam Tâm gọi điện thoại cho Lãng Kha: “Chị ly hòn, lại đây chuyển nhà giúp chị đi.”
Cò gái lỗ mãng Lãng Kha kích động không thôi: “Rốt cuộc cũng ly hôn, muốn mấy chiếc xe?”
Nam Tâm nói: “Đồ đạc không nhiều lắm, một chiếc là đủ rồi.”
Đêm đó, Nam Tâm dẫn Cố Hoan rời khỏi biệt thự.
Nam Tâm cũng không mang Cố Hoan về Nam gia, Lăng Kha đặt một căn phòng cho hai mẹ con ở khách sạn 5 sao gần đáy.
Sau khi Cô’ Nam Thành đổi mới Weibo, rất nhanh dư luận đã nghiêng về hướng gã, hiện giờ dưới Weibo của Nam Tâm là đủ loại từ ngữ khó nghe.
Lăng Kha lên xem mới biết Cô’ Tây Tây cũng đăng Weibo, Weibo này hoàn toàn kéo Nam Tâm vào vực sâu.
“Lợi dụng dư luận tạo áp lực, cả con gái mình mà cũng tính kế, thủ đoạn trơ trẽn này làm lòng người run sợ, hiện giờ đã được như chị mong muốn rồi, hi vọng sau này chị đối xử tốt với Hoan Hoan, làm một người mẹ có trách nhiệm.”
Sau đó liền có luật sư nổi danh tiết lộ, mỗi tháng Cố Nam Thành chi trả phí nuôi nấng Cố Hoan cao tới trăm vạn, không chỉ như thế, Cố Hoan còn đứng tên vài bất động sản.
Cư dân mạng lập tức hiểu ra, khó trách Nam Tâm không màng thể diện mà làm lớn chuyện như thế, thì ra là nhắm vào mấy căn bất động sản và phí nuôi nấng giá trên trời của Cố Hoan, thật là vì tiền mà không cần mặt mũi mà.
Nam Tâm bị mắng rất thảm, Lăng Kha sắp tức điên: “Cố Tây Tây này đang làm gì?”
Nam Tâm lại rất bình tĩnh: “Không liên quan đến Tây Tây, là trò của Cố phu nhân, tùy bà ta đi, qua mấy ngày sẽ hạ nhiệt thôi!”
Lăng Kha bênh vực Nam Tâm: “Chẳng lẽ bỏ qua cho đôi cấu nam nữ kia như thế?”
Nam Tâm không sao cả mà cười cười: “Thôi, chị mệt rồi, không muốn đấu nữa, chỉ cần Hoan Hoan bình bình an an ở bên cạnh chị là đủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Vũ
Nếu đấu tiếp thì cò thật sự trở thành kẻ địch của Cố Nam Thành. Điều kiện hiện tại không cho phép cô làm như thế, hơn nữa tiếp tục đấu đá sẽ đấy Hoan Hoan vào nguy hiếm.
Trong thời gian này Hoan Hoan đã trải qua biến cô’ quá lớn, tính cách không còn rộng rãi bằng trước kia, hiện tại cô chỉ muốn ở bên cạnh con bé, cho nên cô không muốn lãng phí tâm tư đấu nữa!
Nhìn gương mặt mỏi mệt của Nam Tâm, Lăng Kha không đành lòng nói thêm nữa, cô gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, bảo cô lại đây tâm sự.
Mà Nam Tâm lại gửi tin nhắn cho Cố Nam Thành: “Tôi mang theo Hoan Hoan dọn ra rồi, thứ hai tuần sau tôi sẽ đến ngân hàng huỷ thẻ, tốt nhất hai ngày này anh chuyển tiền trong thẻ đi.”
Tất cả thẻ của Nam Tâm đều ở chỗ Cô’ Nam Thành, cô muốn đi huỷ thẻ rồi làm thẻ mới, từ nay về sau, cuộc sống của cô chỉ có Hoan Hoan, sẽ không còn dấu vết của Cố Nam Thành nữa.
Đây là lần cuối cùng Nam Tâm gửi tin nhắn cho Cố Nam Thành, gửi xong cò liền chặn sô’ điện thoại và WeChat của gã.
Kỳ thật sau khi tin nhắn được gửi ra, Cố Nam Thành vừa kết thúc trò chuyện với Trần Do Mỹ, gã thấy được tin nhắn của Nam Tâm thì nhìn chằm chằm một lát, sau đó đáp một câu: “Đã biết.”
Nhưng tin tức này không gửi đi được, Cố Nam Thành suy đoán Nam Tâm đã chặn gã, nhưng gã không để việc này trong lòng, công ty còn có rất chuyện phiền lòng đang chờ gã đi xử lý, mà đó đều là do Nam Tâm ban tặng.
Lăng thị.
Sau khi từ chối Cố Nam Thành, tâm tình của Lãng Tiêu luôn không tồi cả ngày, mãi đến khi… An Lan gọi điện thoại đến.
Nhìn dãy số xuất hiện trên màn hình, mặt Lăng Tiêu trầm xuống, hơi lạnh đáng sợtoả ra, trên mặt không còn chút độ ấm nào.
Điện thoại vang lên thật lâu Lăng Tiêu mới ấn nghe.
“Cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại à?” Giọng nói của An Lan thực lười biếng, mang theo chút quyến rũ gợi cảm.
Nắm tay Lăng Tiêu chợt siết chặt: “Chuyện gì?”
An Lan không chút để ý mà nói: “Không có tiền, chuấn bị tiền cho mẹ già của con đi.”
Nói xong còn sợ Lăng Tiêu hiểu lầm, bà giải thích thêm một câu: “Không nuôi trai, đế mẹ dùng.”
“Bao nhiêu?”
“Năm ngàn vạn, mẹ muốn xây tiệm để buôn bán.”
“Phòng tập thể thao?”
An Lan cũng không kỳ quái, nhất cử nhất động của bà đều bị Lăng Tiêu giám thị: “Đúng, tới tuổi này của mẹ, không vận động sẽ già nhanh lắm, gần đây có quen một cậu nhóc không tồi, thông minh lại tiến tới, muốn dìu dắt một chút.”
An Lan ăn nói rất bình thản, hồn nhiên không cảm thấy xấu hổ vì dính líu đến một người đàn ông bằng tuổi con trai mình
Giọng của Lăng Tiêu lạnh như phủ băng sương: “Tôi không phải cơ cấu từ thiện, còn nữa, đừng quên thân phận của bà, bà và ba tòi còn chưa ly hòn.”
Nói xong, Lăng Tiêu tắt điện thoại, ngũ quan anh tuấn như bọc một lớp sương lạnh thật dày, lạnh lẽo đến xương.
Lăng Hoa Thanh vào tủ nhiều năm nhưthế mà An Lan chưa từng đến thăm một lần, mấy năm nay bà đến thành phố khác, rất ít trở về, đàn ông bên cạnh thay hết người này đến người khác.
Lăng Tiêu rất hận An Lan, bà vứt bỏ hắn, hại Lăng Hoa Thanh vào tù, nhưng trong lòng lại không có chút áy náy nào.
Cú điện thoại này kết thúc không bao lâu lại có cú khác gọi đến.
Lăng Tiêu nhìn nhìn rồi bắt máy: “Nói.”
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông lập tức truyền đến từ điện thoại: “Hôm nay thiếu phu nhân cầm tóc đi bệnh viện xét nghiệm DNA, hiện tại còn chưa có kết quả, tạm thời không biết cỏ ấy điều tra ai.”