“Con trai, không phải như thế…”
CỐ phu nhân muốn giải thích với Cố Nam Thành, nhưng Nam Tâm lại không cho bà ta cơ hội: “À, tòi nhớ ra rồi, tôi thật sự có nói mình chỉ cần Hoan Hoan, nhưng các người cũng không có nói với tôi còn có điều kiện khác!”
Ánh mắt Nam Tâm trước sau vẫn không rời khỏi mặt Cố Nam Thành.
Cô có thể không cần gì cả, chỉ muốn dẫn theo Hoan Hoan rời đi, nhưng muốn cô gánh tội thay cho gã và Trần Do Mỹ thì nằm mơ đi.
Cố Nam Thành nghe ra hàm ý trong câu nói của Nam Tâm, ánh mắt gã lại trở lại gương mặt Nam Tâm, gã biết, lấy tính cách của Nam Tâm thì làm sao có khả năng dễ dàng thỏa hiệp như thế.
Cô’ phu nhân cũng biết giờ không phải lúc giải thích, bà ta phẫn nộ trừng Nam Tâm, mang theo tâm lý bất chấp tất cả, về sau có thể cải thiện hình tượng của bà trong lòng Cô’ Nam Thành, tóm lại bà sẽ không để Nam Tâm lấy đi một đồng nào của Cô’ gia.
“Nam Tâm, từ khi cô gả vào Cố gia, luôn là Nam Thành nuôi cô, nhiều năm qua cò đã cống hiến gì cho cái nhà này, cô còn có mặt mũi mở miệng đòi tiền?” Cô’ phu nhân nói rất đúng lý hợp tình, bỡn cợt Nam Tâm không đúng tí nào: “Trong thời gian này cô đã mang đến cho Nam Thành bao nhiêu phiền phức, bộ cô không biết sao, hiện tại Nam Thành chỉ có hai yêu cầu, đơn giản như thế mà cô cũng không đồng y?”
“Đơn giản?” Nam Tâm nhìn chằm chằm Cô’ Nam Thành mà cười lạnh: “Nếu tòi tuyên bô’ ra ba tháng trước chúng ta đã ly hôn, vậy những chuyện tôi làm trước nay không phải trở thành trò cười? Rõ ràng là anh và Trần Do Mỹ sai, tôi mới là người bị hại, dựa vào cái gì muốn tôi bị bêu danh thay các người?”
Cố phu nhân cả giận nói: “Bởi vì chuyện này là do cô tung ra nên cô phải phụ trách kết thúc.”
Nam Tâm không để ý tới Cô’ phu nhân, cò cứ nhìn chằm chằm Cố Nam Thành, chờ gã mở miệng.
Cố Nam Thành biết rõ tính nết của Nam Tâm, sau một lúc lâu mới lạnh lẽo mở miệng: “Vậy cò muốn thế nào?”
Nam Tâm buông lỏng thân thể căng thẳng ra, dựa lưng vào sô pha, bình tĩnh nói: “Tôi có thể chấp nhận điều kiện đầu tiên của anh, nhưng từ nay về sau anh phải tự động từ bỏ quyền giám hộ và thăm hỏi Hoan Hoan.”
Đây là nhượng bộ lớn nhất của Nam Tâm, cô có thể buông tha cho gã và Trần Do Mỹ, mặc kệ người ngoài mắng cò, hiếu lầm cỏ như thế nào, cỏ vẫn có thể chịu đựng. Nhưng Cố Nam Thành nhất định phải từ bỏ quan hệ cha con với Hoan Hoan, từ nay mẹ con cò đi đâu, làm cái gì, gã cũng không có quyền nhúng tay và hỏi đến.
Cô’ Nam Thành sớm đã biết được sự quyết đoán tàn nhẫn của Nam Tâm, gã cũng không cảm thấy kinh ngạc vì cô đưa ra yêu cầu này.
Cổ Nam Thành còn chưa mở miệng thì Cố phu nhân liền nói: “Không có quyền thăm hỏi chẳng khác nào cắt đứt quan hệ cha con, vậy Nam Thành không cần gánh vác phí nuôi dưỡng và giáo dục Hoan Hoan.”
Lúc này rốt cuộc Nam Tâm cũng dời mắt qua người Cố phu nhân: “Bà nói không sai, về sau mọi thứ của Hoan Hoan đều do tôi tự gánh vác.”
CỐ phu nhân lại nói: “Vậy số tiền cò chuyển đi thì sao?”
Nam Tâm lấy mấy thẻ ngân hàng ra từ túi áo rồi đặt xuống bàn: “Tiền đều ở đây, không thiếu một đồng, mật khẩu là sinh nhật của Hoan Hoan.”
CỐ Nam Thành không duỗi tay đi lấy.
Cố phu nhân cứ luôn nhớ thương tài sản của Cố gia, nhưng bà không nhớ sinh nhật của Cố Hoan, đành nói với Cố Nam Thành: “Nam Thành, cho người đi tra đi!”
Cố Nam Thành cũng không nghe theo lời Cô’ phu nhân nói, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn những cái thẻ kia một cái, trước sau vẫn nhìn Nam Tâm: “Cô thật sự không cần cái gì cả?”
Nam Tâm trả lời không chút do dự: “Đúng vậy.”
Cố Nam Thành giận tím mặt: “Cô cảm thấy tôi chịu cắt đứt quan hệ cha con với Hoan Hoan sao?”
Cố Nam Thành tức giận rất đáng sợ, đám luật sư, vệ sĩ ai cũng nơm nớp lo sợ, ngay cả Cố phu nhân cũng không dám chống đối Cố Nam Thành vào lúc này, tuy rằng bà ta ước gì Nam Tâm mang theo Cô’ Hoan đi càng xa càng tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
cả đại sảnh chỉ có Nam Tâm bình chân như vại, cỏ bình tĩnh trả lời: “Tòi chỉ có một điều kiện như thế, nếu anh không đồng ý thì chúng ta làm việc theo pháp luật, tài sản nên chia thế nào thì chia thế đó, hơn nữa tôi sẽ không bỏ qua cho Trần Do Mỹ. Cho nên tốt nhất là anh suy nghĩ cho kỹ, nếu tôi không phối hợp thì dù anh cầm chứng nhận ly hòn cũng vô dụng. Tài sản, thị trường chứng khoán công ty, thanh danh của Trần Do Mỹ, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của anh.”
Lúc này Cố Nam Thành hận không thể bóp c.h.ế.t cô gái trước mắt: “Vì sao cô nhất quyết ép buộc tòi như thế?”
Nam Tâm không nhanh không chậm mà nói tiếp: “Thời gian này Trần Do Mỹ luôn không dám ra cửa đúng không, ai cũng nói miệng đời đáng sợ, cò ta thiện lương nhu nhược như vậy, tôi lo cô ta chịu không nổi miệng lưỡi thiên hạ đâu.”
“Nam Tâm, con mẹ nó cô thật sự cho rằng tòi không làm gì được cô à, tôi muốn g.i.ế.c cô còn đơn giản hơn g.i.ế.c một con kiến.”
Rốt cuộc lửa giận của Cố Nam Thành cũng bùng nổ, bị cơn giận khủng bố bao vây, mấy luật sư lập tức đứng thẳng, hãi hùng khiếp vía, chân tay luống cuống.
Nam Tâm cười, cười thật xinh đẹp lại lạnh lẽo: “Anh có thể ra tay ngay, tòi sẽ không phản kháng chút nào cả.”
“Cò nghĩtôi không dám?” Cô’ Nam Thành siết chặt nắm tay, gân xanh cộm cả lên, trong mắt hiện ra vẻ âm u ác độc, Nam Tâm đã ép gã đến đường cùng, gã đã chịu đủ việc cô lần lượt đạp lên điểm mấu chốt của mình.
Ý cười trên khóe miệng Nam Tâm không đạt tới đáy mắt: “Vậy anh ra tay đi, đứng đó làm gì?”
“Cò tìm đường chết.”
Cố Nam Thành duỗi tay muốn bóp cổ Nam Tâm, lúc này Cố phu nhân lạnh giọng quát: “Nam Thành, đừng xúc động.”
Chuyện ly hòn đã ồn ào huyên náo trên mạng, nếu lúc này Nam Tâm c.h.ế.t thì Cô’ Nam Thành sẽ thành người hiềm nghi lớn nhất, dù gã có tấy thế nào cũng không trắng được, đến lúc đó Cố thị sẽ bị hủy diệt.
Cô’ phu nhân nắm lấy tay Cô’ Nam Thành, vổ nhẹ hai cái: “Nam Thành, hứa với cô ta đi!”
“Mẹ, cả mẹ cũng ép con…”
Mặt Cô’ phu nhân trầm xuống vài phần: “Nam Thành, con phải hiểu con không chỉ là một người cha, còn là trụ cột của Cô’ gia, Cô’ thị không thể bị hủy trên tay con.”
Thấy Cô’ Nam Thành vẩn không cam lòng, cuối cùng Cố phu nhân thở dài và nói: “Ngẫm lại tình cảnh hiện tại của Trần tiểu thư đi! Nếu con thật sự thương cô ta thì phải suy xét cho cô ta.”
Cố Nam Thành nghĩ đến dáng vẻ Trần Do Mỹ hai mắt đẫm lệ, hai nắm đ.ấ.m siết chặt đến vang lên “Răng rắc”, gã chưa bao giờ hận một người như bây giờ, Nam Tâm là người đầu tiên.
Cuối cùng, Cố Nam Thành thỏa hiệp.
Gã nhìn cô gái trước mắt, chỉ cảm thấy vô cùng căm hận và chán ghét: “Nam Tâm, đời này chuyện tôi hối hận nhất chính là cưới cô vào cửa.”
Vân Vũ
Nam Tâm vẫn mỉm cười, đáy mắt mang theo châm chọc nồng đậm, không biết là đang châm chọc bản thân hay là Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành làm như không thấy được châm chọc trong mắt Nam Tâm, ánh mắt dừng lại trên người một luật sư trong đó: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì, viết!”
Luật sư vội vàng ngồi xuống, soạn ra một phần thoả thuận hôn nhân dựa theo ý của Cố Nam Thành.
Nam Tâm tay trắng rời đi, Cố Hoan do Nam Tâm nuôi nấng, Cố Nam Thành tự động từ bỏ quyền giám hộ và thăm hỏi Cô’ Hoan, cũng không cần cung cấp phí sinh hoạt gì của Cố Hoan cho Nam Tâm.
Nam Tâm lấy thoả thuận qua xem rồi ký tên vào trong đó.
Giờ khắc này, rốt cuộc Cố phu nhân cũng thầm nhẹ nhàng thở ra.