Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đã tắt điện thoại.
Hàn phu nhân đứng bên cạnh lắc đầu, xem ra Mộ Tư hết cơ hội rồi, lúc này nên trực tiếp chạy tới, gọi điện thoại có tác dụng gì chứ?
Hàn phu nhân không biết trên eo Mộ Tư trúng đạn, muốn đến cũng không đến được.
Tiếp theo Hàn phu nhân thu được lời nhắn của Mộ Tư.
Hàn phu nhân đưa tin nhắn Mộ Tư gửi đến cho Thịnh Hoàn Hoàn xem: “Xem ra thằng nhãi này còn chưa buông tay em được.”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu thấp giọng nỉ non: “Em và anh ta không có khả năng.”
Lúc này Đường Dật rất rối rắm, anh đã thấy ảnh của Hàn phu nhân, nhưng anh rất do dự có nên nói một tiếng cho Lăng Tiêu hay không.
Cuối cùng anh gửi ảnh qua điện thoại Diệp Sâm: “Xin giúp đỡ.”
Diệp Sâm: “Anh gửi ảnh này cho Lăng Tiêu.”
Đường Dật: “Tôi nên nói cái gì đây?”
Diệp Sâm: “Không cần nói gì cả, nếu muốn biết thì anh ta sẽ hỏi anh.”
Sau đó tấm ảnh được gửi đến điện thoại của Lăng Tiêu.
Qua hơn mười phút, bóng dáng của Dạ Oanh xuất hiện trong phòng, trong tay có cầm một bình rượu vang đỏ đắc tiền.
Thịnh Hoàn Hoàn chống khuôn mặt nhỏ nheo mắt lại, không chú ý tới Dạ Oanh.
Khi đi ra khỏi phòng, Dạ Oanh đã gửi một tin nhắn: “Lăng gia, cô ấy uống say.”
Cuộc nói chuyện đêm nay thật thuận lợi, có Đường Nguyên Minh và Tương Tuấn Tài ở đây, Thẩm Nam và Thẩm An Nhiên lại là người giỏi uống rượu xã giao, hơn nữa còn có vợ chồng Hàn Tín hát đệm nên Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cần ngẫu nhiên mở mồm ra nói.
Không bao lâu sau cô đã mơ màng chống khuôn mặt nhỏ mà nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra thì mọi người đã giải tán, chỉ còn lại cô và Đường Nguyên Minh.
“Em dậy rồi à, về nhà thôi!”
“Anh đợi lâu rồi sao? Sao không gọi em dậy.”
Thịnh Hoàn Hoàn hơi ảo não, cô chỉ muốn nhắm mắt một lát mà sao lại ngủ lâu như thế?
Nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô, Đường Nguyên Minh cưng chiều cười cười rồi duỗi tay xoa xoa tóc cô: “Bọn họ vừa đi, lên đi nào!”
Nói xong, Đường Nguyên Minh ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Nhìn tấm lưng to rộng của Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn bò lên tiếp tục ngủ, nhưng cô vẫn từ chối: “Không cần đâu anh Minh, em không có say.”
Cô thật sự không say, chỉ là tầm nhìn hơi có bóng chồng thôi!
Như để chứng minh lời nói của mình thêm phần thuyết phục, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên, nhưng vừa đi vài bước đã ngã về phía trước, cũng may Đường Nguyên Minh nhanh tay lẹ mắt lập tức đỡ lấy cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thịnh Hoàn Hoàn như nghe thấy Đường Nguyên Minh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tiếp theo không biết tại sao cô đã nằm lên lưng Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh đứng lên: “Ngoan, em uống nhiều đừng lộn xộn.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Em choáng váng muốn nôn quá.”
Đường Nguyên Minh: “…”
Nôn xong thì đầu Thịnh Hoàn Hoàn càng choáng, nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương của mình, cô vội tạt nước rửa mặt.
Khi cô đi ra từ toilet liền nhìn thấy Đường Nguyên Minh đứng dưới ánh đèn, ngũ quan lập thể như tác phẩm nghệ thuật được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, thân hình thon dài tùy ý dựa vào tường, trên người toả ra sự lười biếng và ngông nghênh, trầm tĩnh lại không mất khí chất.
Trong nháy mắt đó, Thịnh Hoàn Hoàn hơi hoảng hốt: “Anh thật là đẹp trai.”
Đường Nguyên Minh cứng lại, sau đó một ý cười hiện ra trên khóe miệng: “Con bé này, đã rất lâu anh không nghe em nói những lời này, anh còn tưởng mình dậy thì thất bại rồi.”
“Làm gì có, từ nhỏ đến lớn anh đều rất đẹp.” Thịnh Hoàn Hoàn vịn khung cửa đi ra, nhìn Đường Nguyên Minh ma lẩm bẩm nói: “Nhưng em nhớ hồi nhỏ anh ghét nhất là người khác khen anh đẹp.”
Đường Nguyên Minh phát hiện đôi mắt Thịnh Hoàn Hoàn rất sáng rất lấp lánh giống như trong đó cất giấu ánh sao, gương mặt vừa rửa xong vừa non mịn vừa hồng hào, trên mặt còn đọng nước làm người ta thật muốn c.ắ.n một cái.
Anh biết Thịnh Hoàn Hoàn đã uống say, nếu không sẽ không dùng ánh mắt này nhìn mình, càng không khen anh đẹp.
Anh lại gần ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô, khóe miệng nhếch lên, giọng nói trầm thấp mang theo sức hút nói không nên lời: “Giờ anh lại thích nghe nên em có thể khen anh nhiều hơn.”
Thịnh Hoàn Hoàn “Ha ha” bật cười: “Không ngờ anh lại tự luyến như thế, anh biết không, người tự luyến đều rất điệu đà đó.”
“Phải không?” Đường Nguyên Minh nhếch đôi môi mỏng lên, chống một tay lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn rồi trên nhìn xuống từ trên cao: “Em cảm thấy anh điệu đà?”
Tuy Thịnh Hoàn Hoàn say nhưng cũng biết mình đang bị tán tỉnh, cô nhìn mái tóc ngắn gọn gàng của Đường Nguyên Minh mà nói một câu: “Anh là quân nhân, điệu đà cái nổi gì.”
Nói xong cô lại chui ra từ dưới cánh tay Đường Nguyên Minh, lắc lư đi ra ngoài: “Đã khuya rồi, em phải về nhà, ngày mai còn phải dậy sớm, em phải về nhà, về nhà… Hả?”
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên bị bế lên cao, cô ngơ ngác nhìn Đường Nguyên Minh: “Có phải em đang bay không?”
Đường Nguyên Minh nhìn khuôn mặt nhỏ ửng của cô mà trái cổ giật giật: “Ừ, em đang bay.”
Xem ra say không nhẹ!
Vân Vũ
Thịnh Hoàn Hoàn ngây ngô chớp chớp mắt, ngốc ngếch hỏi: “Vậy có thể bay nhanh một chút không, em muốn về nhà ngủ, em muốn cái giường lớn mềm mại của em.”
Đường Nguyên Minh bật cười, cưng chiều mà nói: “Được, bay nhanh một chút.”
Chân Đường Nguyên Minh rất dài, khi anh tăng tốc thì tốc độ di chuyển cũng rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đang lơ mơ cảm thấy mình đang bay lên: “Ha ha, vui quá, có thể nhanh thêm nữa không?”
Đường Nguyên Minh cứ như không cảm giác được sức nặng: “Vậy em phải ôm chặt một chút, không thì sẽ ngã mất.”
“Như vậy sao?” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ghì chặt lấy cổ Đường Nguyên Minh, tay còn lại chỉ về phía trước mà ra lệnh: “Tiếp tục đi tới, xông lên… Không đúng, bay lên…”
Đường Nguyên Minh phối hợp với Thịnh Hoàn Hoàn mà tăng tốc: “Bay lên!”
Ở cuối hành lang, Lăng Tiêu đứng ở đó như hoà mình vào bóng đêm, chỉ có điếu t.h.u.ố.c trên ngón tay sáng lên chút ánh đỏ.