Đường Nguyên Minh cũng phát hiện hắn nên lập tức đưa mắt nhìn.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn bất mãn vì tốc độ chậm lại nên làm ầm lên như một đứa trẻ: “Sao lại không bay, em muốn bay, tiếp tục bay, bay đến cái giường lớn mềm mại mới được ngừng, anh có nghe không?”
Đường Nguyên Minh dời mắt đi rồi bước vào thang máy.
“Sao lại không bay?” Thịnh Hoàn Hoàn lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
Đường Nguyên Minh nhìn bóng người đi đến trước mặt, hai mắt đanh lại, sắc mặt trầm xuống, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng cưng chiều: “Chúng ta đang trong thang máy, lát nữa lại ôm em bay.”
Lăng Tiêu xuất hiện ở đây vào lúc này nhất định không phải ngẫu nhiên, còn mục đích thì quá rõ ràng rồi.
“À, vậy em ngủ trước một lát, lúc bay nhớ gọi em dậy á.”
Thịnh Hoàn Hoàn như một bé ngoan nhắm mắt lại vùi đầu vào n.g.ự.c Đường Nguyên Minh rồi ngủ say sưa, hoàn toàn không biết có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Đường Nguyên Minh nhìn Lăng Tiêu đi theo vào thì khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: “Nghe nói chuyện vui của anh sắp đến gần, chúc mừng!”
Lăng Tiêu không đáp lại, ánh mắt cứ tập trung lên người cô gái ngủ say trong lòng Đường Nguyên Minh, sắc mặt phủ thêm một lớp khói mù thật dày, vừa âm u vừa lạnh lẽo.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn uống quá say, dù bị người ta bán cũng không biết nên sắc mặt Lăng Tiêu khó coi đến mấy thì cô cũng không nhìn thấy.
Đường Nguyên Minh thấy Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn thì trong lòng rất khó chịu, nhưng anh không tính chọc giận hắn, địch bất động tắc thì anh bất động.
Lòng tự trọng của đàn ông rất mạnh, chỉ cần anh không khiêu khích thì Lăng Tiêu không có lý do đoạt người, nhưng nếu anh chủ động khiêu khích thì sẽ cho Lăng Tiêu cơ hội ra tay.
Thịnh Hoàn Hoàn đã quá say nên trông thật quyến rũ lại ngốc nghếch, lúc này Đường Nguyên Minh chỉ muốn giấu cô đi, căn bản không muốn dây dưa nhiều với Lăng Tiêu.
Thang máy vừa mở ra thì Đường Nguyên Minh đã ôm Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng rời đi, rất nhanh đã đưa cô lên xe rồi lên đường.
Lần này Đường Nguyên Minh không dẫn Thịnh Hoàn Hoàn về chung cư của mình.
Lần trước đã làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy không vui, anh không muốn lại làm cô xa cách mình nên quyết định thả chậm bước chân để tránh dọa cô chạy.
Xe ngừng lại trước cổng nhà họ Thịnh, Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, Thịnh phu nhân lo lắng chạy ra đón: “Đã trở về rồi à, sao lại uống nhiều như thế? Mau, mau vào đây, bên ngoài lạnh lắm đừng để bị cảm đó.”
Cánh cổng đóng cửa trong tầm mắt của Lăng Tiêu.
Có quỷ mới biết vì sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng hắn lại không khống chế được mà làm như vậy.
Đường Nguyên Minh tiến vào nhà họ Thịnh rồi không trở ra nữa.
Lúc này đã khuya nên Thịnh phu nhân giữ Đường Nguyên Minh ngủ qua đêm cũng đúng ý anh, anh có thể quang minh chính đại mà ở lại.
Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên cái giường mềm mại của mình nên ngủ càng ngon hơn.
Đường Nguyên Minh đi đến ban công, ánh mắt sắc bén đối diện với Lăng Tiêu từ xa trong màn đêm đen tối.
Một lát sau, xe của Lăng Tiêu rời khỏi nơi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không lâu sau Đường Nguyên Minh nhận được điện thoại của cấp dưới, người của bên trên đột nhiên đến kiểm toán, đã đến công ty rồi, anh nhất định phải lập tức trở về.
Không cần suy nghĩ cũng biết chuyện này là do Lăng Tiêu làm, nếu không nửa đêm người của nhà nước kiểm toán cái quái gì?
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Đường Nguyên Minh rất khó coi.
Lăng Tiêu có ý gì?
Là không buông Hoàn Hoàn xuống được hay chỉ muốn làm anh khó chịu?
Đường Nguyên Minh trở lại phòng ngủ của Thịnh Hoàn Hoàn, cô ngủ rất say sưa, đôi mắt nhắm nghiền mà gương mặt vẫn tinh xảo làm người ta không nỡ dời mắt đi.
Lúc này Thịnh phu nhân đi đến: “A Minh, bác cho người nấu trà tỉnh rượu rồi, con đi uống chút đi, bác chăm sóc Hoàn Hoàn được rồi!”
Đường Nguyên Minh dời mắt đi rồi nhìn về phía Thịnh phu nhân, khẽ cười và nói: “Thật có lỗi thưa bác gái, công ty có chút việc cần con trở về xử lý nên làm phiền bác chăm sóc Hoàn Hoàn.”
Thịnh phu nhân không miễn cưỡng: “Nếu công ty có việc thì bác không giữ con lại, nhưng con phải cẩn thận, uống trà tỉnh rượu đi hẳn về.”
“Vâng.”
Nửa đêm nhà họ Thịnh xuất hiện một vị khách không mời mà đến, hắn leo nhanh lên ban công rồi sải bước chân thon dài đi về hướng phòng ngủ của Thịnh Hoàn Hoàn.
Sau khi vào nhà, người đàn ông mở đèn rồi ngồi xuống bên giường, nhìn chằm chằm vào Thịnh Hoàn Hoàn.
Vân Vũ
Gương mặt ngủ say của Thịnh Hoàn Hoàn rất hồn nhiên, còn có chút ngây thơ, men say trên mặt cô chưa biến mất, cho dù đang ngủ yên mà vẫn dụ dỗ người ta phạm tội.
Hắn không biết có phải người phụ nữ trước mắt có ma lực gì hoặc là đã bỏ bùa hắn hay không mà lại làm hắn mất kiểm soát như thế.
Hắn đã gặp rất nhiều người đẹp, nhưng chỉ có cô là làm hắn không khống chế được.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn ngủ rất ngon, người đàn ông bên giường mang theo vẻ mặt tối tăm ngồi đó thật lâu vẫn không rời đi.
Sau nửa đêm, nhà họ Thịnh lại xuất hiện một người khách không mời, gã di chuyển thật nhanh đến phòng của Thịnh Xán, người đàn ông trên lầu đã nhận ra động tĩnh, đồng tử đen nhánh lập tức co lại.
Từ lần trước khi chụp dưỡng khí của Thịnh Xán bị người ta tháo xuống, Thịnh Hoàn Hoàn đã cho người tăng cường canh phòng, chẳng những lắp camera xung quanh phòng mà còn cài đặt hệ thống hồng ngoại báo nguy.
Nhưng bình yên thời gian lâu làm bảo vệ trở nên sơ suất lơ là, hơn nữa giờ đã là nửa đêm nên mọi người đều buông lỏng cảnh giác, camera đều trở thành bài trí.
Đợi khi hệ thống báo nguy vang lên đã không còn kịp rồi.
Muốn g.i.ế.c một người thực vật thì đ.â.m một d.a.o vào tim là xong, chờ bảo vệ chạy tới thì mọi chuyện đã kết thúc.
Sáng sớm Thịnh Hoàn Hoàn mắc quá nên thức dậy rồi vội chạy vào WC.
Lúc đi ra cô đã rửa mặt, cũng trở nên đặc biệt tỉnh táo.
Cô thay quần áo rồi trang điểm không đến mười phút, khi chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ thì phát hiện trên sàn nhà bên giường có mấy đầu t.h.u.ố.c lá.
Tại sao trong phòng cô lại có thứ này?