Lăng Tiêu im lặng, không cảm xúc mà mở miệng: “Tùy ông.”
Bạch quản gia nhẹ nhàng thở ra, lập tức bảo phòng bếp đi chuẩn bị.
Vân Vũ
Lăng Tiêu lên lầu, đẩy cửa ra thì thấy Lâm Chi Vũ đang ngồi trên sô pha xem sách, dáng vẻ yên lặng hiền thục đó làm Lăng Tiêu nghĩ lầm là Thịnh Hoàn Hoàn đã trở lại trong chớp mắt.
Nghe thấy tiếng vang, Lâm Chi Vũ ngẩng đầu: “Anh đã về rồi.”
Cô ta buông sách xuống rồi đứng lên, tự nhiên hào phóng đi về hướng Lăng Tiêu: “Thiên Vũ ngủ rồi, em muốn chờ anh trở về rồi đi.”
Lăng Tiêu nói: “Trễ vậy rồi, đêm nay ở lại đây đi!”
Lâm Chi Vũ sửng sốt: “Được.”
Lăng Tiêu nhìn gương mặt cô ta, một lát sau mới nói: “Bạch quản gia bảo phòng bếp nấu hoành thánh, cùng ăn một chút đi.”
Lâm Chi Vũ sửng sốt, sau đó môi đỏ hơi nhếch lên: “Được.”
“Tôi đi tắm trước đã.” Nói xong câu này, Lăng Tiêu liền đi vào phòng ngủ chính.
Lâm Chi Vũ nhìn cánh cửa đóng lại mà khóe miệng tiếp tục nhếch lên , cô ta đã không phải thiếu nữ ngây thơ nên cũng biết ý nghĩa Lăng Tiêu giữ mình lại là muốn gì.
Nhưng đối phương là Lăng Tiêu nên cô ta cũng bằng lòng.
Không bao lâu sau, người hầu bưng một bát hoành thánh lớn tiến vào.
Bạch quản gia thấy Lâm Chi Vũ còn chưa ngủ thì cũng chuẩn bị một cái chén cho cô ta.
Một lát sau, Lăng Tiêu mặc áo choàng dài đi ra từ phòng ngủ rồi nhìn về phía Lâm Chi Vũ: “Lại đây ăn đi!”
Lâm Chi Vũ ngồi xuống vị trí đối diện Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lịch sự múc một chén cho cô ta.
“Cảm ơn.” Lâm Chi Vũ duỗi tay nhận lấy, trong quá trình đó có chạm vào ngón tay Lăng Tiêu, sựđụng chạm trai đơn gái chiếc này làm không khí trở nên rất mập mờ.
Lăng Tiêu nhìn cô ta vài giây mới dời mắt đi: “Ăn đi!”
Lăng Tiêu ăn rất nhanh, không bao lâu sau đã ăn xong một chén hoành thánh, tim Lâm Chi Vũ đập rộn lên, đầu ngón tay siết chặt, trong mắt mang theo chờ mong mịt mờ.
Tình d*c là một phần của người trưởng thành.
Đôi khi không khí thích hợp, nhìn nhau một cái thì chuyện đó sẽ tự nhiên xảy ra.
Vừa rồi Lăng Tiêu cũng có ý giữ Lâm Chi Vũ lại, giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Hoa Thanh thì hắn sẽ không chút do dự lựa chọn người sau.
Nhưng hiện tại hắn không có suy nghĩ đó.
Thân thể đàn ông là thành thật nhất, mà thân thể của hắn nói rằng hắn không muốn!
Rõ ràng Lâm Chi Vũ rất giống Thịnh Hoàn Hoàn, dáng người càng nóng bỏng, tính cách càng dịu dàng hiểu chuyện, nhưng cái va chạm vừa rồi lại làm hắn rất kháng cự.
Hơn nữa bầu không khí này không hiểu sao lại làm Lăng Tiêu không thích.
Trước kia hắn không có cảm giác này khi ở bên Thịnh Hoàn Hoàn, khi đó bọn họ cũng từ xa lạ đến quen thuộc, cô còn có chút khôn lỏi, đặc biệt biết nịnh nọt, lại không làm người ta chán ghét nổi.
“Em ăn no rồi.” Lâm Chi Vũ buông cái muỗng xuống rồi tao nhã lau môi.
Lăng Tiêu nhìn cô ta rồi lạnh nhạt nói: “Vậy cô nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm Chi Vũ cứng lại rồi ngơ ngác ngước nhìn Lăng Tiêu, chỉ thấy trong mắt hắn đầy sự tỉnh táo không có chút tạp niệm nào, vài giây sau cô ta mới mở miệng: “Được thôi, chúc ngủ ngon.”
Vừa rồi là cô ta hiểu sai ý sao?
Lâm Chi Vũ đi rồi, Lăng Tiêu bảo người dọn dẹp chén. Rất nhanh trong phòng đã khôi phục yên lặng, tầm mắt hắn dừng lại trên sô pha – Nơi mà Lâm Chi Vũ vừa ngồi xuống.
Trước kia Thịnh Hoàn Hoàn cũng thích ngồi ở đó đọc sách.
Cô đã dọn đi một thời gian, bọn họ ly hôn cũng được một tuần rồi mà hắn lại cảm giác như mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Hơi thở của cô vẫn vấn vươn trong ngôi nhà này không xoá đi được.
Đặc biệt là phòng ngủ, đâu đâu cũng có bóng dáng của cô, nhắm mắt lại cứ như cô còn nằm bên cạnh hắn, nhưng khi duỗi tay lại không với tới được.
Đêm nay Diệp Sâm đã gửi một tấm hình vào group chat, là dáng vẻ ngủ say của cô bé Cố Hoan, trông rất đáng yêu.
“Con gái tôi đáng yêu lắm đúng không?” Giọng điệu của Diệp Sâm có vẻ kiêu ngạo nói không nên lời.
Đường Dật lập tức đáp lại: “Chờ con bé trưởng thành thì để nó đính hôn với Thiên Vũ, làm Cố Nam Thành kia tức chết, ha ha ha…”
Lăng Tiêu rất tinh tế mà hỏi: “Ở nhà anh à?”
Diệp Sâm: “Vẫn là anh tinh mắt, tôi và Nam Tầm ở chung.”
Đường Dật: “Ở chung hay là chung giường?”
Có lẽ do vấn đề này quá sắc bén nên trực tiếp bị làm lơ.
Diệp Sâm @ Lăng Tiêu: “Ngày mai là tiệc mừng thọ của Đường Thắng Võ, Thịnh Hoàn Hoàn sẽ đi.”
Đường Dật @ Lăng Tiêu: “Lăng gia, tôi cũng nhận được thiệp mời, nếu anh đi thì tôi cũng đi.”
Lăng Tiêu lạnh lẽo đáp lại hai chữ: “Không đi.”
Diệp Sâm nhướng mày: “Nghe nói đêm nay Đường Nguyên Minh ở lại nhà họ Thịnh ăn cơm, anh ta và Thịnh Hoàn Hoàn là thanh mai trúc mã, nếu anh ta theo đuổi cô ấy thì người của nhà họ Thịnh nhất định sẽ giơ hai tay tán thành, hôm nay là ăn cơm chiều, ngày mai có lẽ sẽ ngủ lại!”
Đường Dật quạt gió đốt lửa giúp: “Tiệc mừng thọ ngày mai nhất định không tránh được uống rượu, hình như Thịnh Hoàn Hoàn uống không giỏi lắm!”
Diệp Sâm: “Yên tâm, Đường Nguyên Minh sẽ không để cô ấy đi một mình.”
Lăng Tiêu: “Hai người nói đủ chưa?”
Sắc mặt Lăng Tiêu lạnh lẽo đáng sợ, nếu lúc này Đường Dật và Diệp Sâm ở bên cạnh hắn thì nhất định không dám nói những lời này.
Đường Dật out khỏi group rồi nhắn tin riêng với Diệp Sâm: “Anh ấy có đi không?”
Diệp Sâm: “Lần trước Thịnh Hoàn Hoàn uống say, Đường Nguyên nhân cơ hội hôn cô ấy mới bị người có dụng ý chụp rồi đăng lên Weibo, Thịnh Hoàn Hoàn còn ở lại chung cư của Đường Nguyên cả đêm.”
Đường Dật: “Nhưng Lăng gia nói không đi.”
Diệp Sâm: “Anh đã quên hai ngày trước là ai nửa đêm gọi chúng ta ra ngoài uống rượu giải sầu à?”
Đường Dật: “Cho nên?”
Diệp Sâm: “Ngày mai ăn mặc bảnh bao một chút, chờ xem Lăng gia nhà anh tự vả mặt đi.”
Sau khi dừng nhắn tin riêng với Đường Dật, Diệp Sâm lại gửi hai đoạn video cho Lăng Tiêu.
Một đoạn là tư thế oai hùng của Thịnh Hoàn Hoàn trên sân thi đấu.