Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều

Chương 378



Đoạn còn lại là Thịnh Hoàn Hoàn tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông.

 

Trong video, phóng viên hỏi cô: “Cô và Lăng Tiêu có khả năng tái hôn không?”

 

Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự trả lời: “Tôi và Lăng Tiêu không có khả năng tái hôn.”

 

Gửi xong hai đoạn video này, Diệp Sâm có thể an tâm mà dưỡng thương.

 

Hừm, đầu anh hơi choáng, hình như bị sốt rồi.

 

Phòng của Nam Tầm nằm ngay bên cạnh Diệp Sâm, cô quen giường nên nằm hồi lâu vẫn không ngủ được, bỗng nhiên cách vách kế bên lại truyền đến một tiếng “Đùng”.

 

Nam Tầm lập tức ngồi dậy, nhớ tới Diệp Sâm chảy nhiều m.á.u như thế sẽ khiến choáng váng đầu buồn nôn, nếu vết thương nhiễm trùng còn phát sốt nữa.

 

Nhưng trong nhà của Diệp Sâm có rất nhiều người hầu, cô không cần phải lo lắng.

 

Nhưng qua thật lâu vẫn không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nhưng lại có vài tiếng ho sù sụ truyền đến từ căn phòng kế bên.

 

Diệp Sâm bị như vậy mà sao không có người hầu gác đêm?

 

Kỳ thật nghĩ lại Nam Tầm cũng biết tâm tư của Diệp Sâm, nếu không anh sẽ không an bài cho mẹ con họ ở kế bên, nhưng qua thật lâu mà bên ngoài vẫn không có động tĩnh nào làm Nam Tầm sợ anh tự chơi c.h.ế.t mình!

 

Cuối cùng cô vẫn khoác thêm cái áo rồi đi gõ cửa: “Diệp Sâm?”

 

Gõ vài tiếng vẫn không ai đáp lại, Nam Tầm phát hiện cửa không khóa trái nên đẩy cửa đi vào, sau đó phát hiện Diệp Sâm đang nằm dưới sàn nhà.

 

Anh nằm trên sàn nhà, bên cạnh còn có một cái ly và một vũng nước.

 

Nhìn dáng vẻ là khát nước, kết quả là chật vật té xuống giường.

 

“Diệp Sâm.” Đồng tử của Nam Tầm co rụt lại, lập tức đi lên nâng Diệp Sâm dậy, phát hiện người anh nóng rực nên sắc mặt cô lập tức sầm xuống: “Anh sốt rồi.”

 

Diệp Sâm mở mí mắt nặng nề lên nhìn cô rồi suy yếu nói: “Tôi muốn uống nước.”

 

“Được rồi, anh nằm xuống trước đi.”

 

Nam Tầm hoài nghi trọng lượng cả người Diệp Sâm đều đè hết lên cô làm cô dùng hết sức lực mới đỡ anh lên giường được.

 

Diệp Sâm bắt lấy tay cô rồi nói một câu: “Tôi muốn uống nước.”

 

Nam Tầm cố kiềm nén tính khí mà dịu giọng đáp: “Được rồi, anh buông tay đi, tôi đi đổ nước cho anh.”

 

Thân nhiệt của Diệp Sâm rất nóng, anh nhất định phải chích thuốc.

 

Bị sốt không phải trò đùa!

 

Nam Tầm tìm được người hầu gác đêm ở dưới lầu rồi nói tình trạng của Diệp Sâm cho cô ta biết, người hầu vội vàng liên hệ với gia đình bác sĩ.

 

Nam Tầm trở lại phòng Diệp Sâm rồi đổ ly nước cho anh.

 

“Sao em đi lâu như vậy, tôi cứ nghĩ em đi luôn rồi.”

 

Diệp Sâm híp mắt nhìn cô, bởi vì phát sốt thiếu nước nên môi anh trắng bệch tróc da, khuôn mặt tuấn tú thiếu đi cặp mắt kính tơ vàng kia nên có vẻ suy yếu làm người ta rất đau lòng.

 

“Tôi bảo người gọi bác sĩ, anh như vậy phải chích t.h.u.ố.c mới được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nam Tầm nhìn dáng vẻ nửa c.h.ế.t nửa sống của Diệp Sâm thì không nói ra nổi lời trách cứ đã tới bên miệng, cô đưa ly tới bên môi anh rồi cẩn thận đúc anh uống.

 

Bác sĩ tới rất nhanh, ông chích t.h.u.ố.c cho Diệp Sâm rồi dặn dò vài điều, sau khi quản gia tiễn ông rời đi.

 

Mà Nam Tầm lại bực bội ngồi ở mép giường, bàn tay to lớn đó nắm chặt lấy cổ tay cô, cô có làm cách nào cũng không rút ra được: “Diệp Sâm, anh buông ra, tôi không đi được chưa?”

 

Diệp Sâm không chịu buông, sau đó anh đột nhiên kéo mạnh Nam Tầm lên giường, bàn tay bá đạo ôm lấy eo cô.

 

“Buông ra.” Nam Tầm giãy giụa, bên tai liền truyền đến một tiếng kêu r3n cố nén do vết thương của Diệp Sâm bị đụng vào: “Đáng đời.”

 

Diệp Sâm vẫn ôm chặt cô không buông, giọng nói khàn khàn mang theo sự dịu dàng và đáng thương: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát, chỉ một lát được không?”

 

Nam Tầm cứng đờ mà nhìn bình t.h.u.ố.c treo một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày nào đó anh sẽ tự chơi c.h.ế.t bản thân.”

 

Diệp Sâm khẽ cười: “Chết tôi cũng muốn kéo em theo. Ngoan, đừng nhúc nhích, tôi mệt mỏi quá, để tôi ôm ngủ một lát, về sau em nói cái gì tôi cũng nghe lời em.”

 

Nam Tầm không trả lời, cũng không giãy giụa nữa.

 

Thôi, sắc trời bên ngoài đã dần trắng rồi, chờ anh ngủ thì cô lại trở về phòng!

 

Diệp Sâm thật sự rất mệt, mất m.á.u quá nhiều rồi lại phát sốt, hơn nữa cả đêm chưa ngủ nên thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi sự dày vò như thế.

 

Rất nhanh anh đã ôm Nam Tầm mà ngủ say.

 

Nam Tầm vốn định chờ Diệp Sâm ngủ rồi về phòng, kết quả cô cũng cả đêm chưa ngủ nên đã nằm say giấc nồng trong vòng tay Diệp Sâm.

 

Lăng Phủ

 

“Hai người nói đủ chưa?”

 

Sau khi Lăng Tiêu gửi tin nhắn này xong thì lạnh mặt ném điện thoại qua một bên rồi tắt đèn nằm xuống ngủ, cứ như không có gì ảnh hưởng được quy luật sinh hoạt của hắn.

 

Trong đêm tối yên tĩnh, rất nhanh lại truyền đến hai tiếng vang nhỏ.

 

Là Diệp Sâm gửi qua hai đoạn video của Thịnh Hoàn Hoàn.

Vân Vũ

 

Lăng Tiêu không mở chúng ra mà chỉ nhìn thoáng qua rồi tức giận ném điện thoại tới cuối giường và khép mắt lại…

 

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi nhà Nam Tầm thì lập tức gửi tin nhắn cho Thịnh Tư Nguyên, nói đơn giản về bệnh tình của mẹ Trần Anh Kiệt rồi dặn ông rằng sau khi nhìn thấy tin nhắn thì nhất định phải gọi lại.

 

Mấy ngày nay cô rất thích ngủ nên sợ dậy không nổi!

 

Sau khi về đến nhà, cô ở lại phòng Thịnh Xán nửa giờ để nói với ông chuyện xảy ra mấy ngày nay.

 

Đường Nguyên Minh sắp xếp hai người canh giữ trong ngoài phòng không rời một bước , có bọn họ ở đây nên Thịnh Hoàn Hoàn rất an tâm, phía cảnh sát còn chưa có tin tức truyền đến.

 

Mà Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ôm hy vọng bao lớn.

 

Dù sao cũng là ám sát, trước đó chúng nhất định đã nghĩ kỹ đường lui, hung thủ lại đeo mặt nạ nên không dễ tìm được đường đi của gã, đến cuối cùng những vụ án như vậy cũng không giải quyết được gì.

 

Trời vừa sáng Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được điện thoại của Thịnh Tư Nguyên, cô không mở mắt ra nổi: “Được, cháu bảo tài xế đi đón mọi người.”

 

Buổi sáng đúng 7 giờ mỗi ngày Trần Anh Kiệt sẽ ra ngoài, bọn họ phải chạy tới nhà anh ta trước lúc đó, đến càng sớm thì tranh thủ được càng nhiều thời gian.