Cô Vợ Đanh Đá Được Tổng Giám Đốc Cưng Chiều

Chương 391



Khi Đường Nguyên Minh cầm quần áo trở về thì thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác đứng trong phòng tắm với sắc mặt trắng bệch.

 

“Hoàn Hoàn, xảy ra chuyện gì vậy?”

 

“Không có gì, em chỉ hơi lạnh thôi.” Thịnh Hoàn Hoàn co rụt người lại rồi miễn cưỡng cười cười với anh: “Em tắm nước nóng, thay bộ quần áo là ổn thôi.”

 

“Vậy anh ra ngoài trước.” Đường Nguyên Minh lịch sự buông quần áo xuống rồi rời khỏi phòng tắm.

 

Sau khi đóng cửa lại, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, nói với người đàn ông canh giữ ở ngoài cửa: “Dẫn người phục vụ vừa rồi tới cho tôi.”

 

Thịnh Hoàn Hoàn thay đồ rất nhanh, hơn mười phút sau đã về tới tiệc mừng thọ, cô không nhìn thấy Đường Nguyên Minh mà lại gặp Lâm Chi Vũ và Lăng Thiên Vũ, cùng với Văn Sâm đang bảo vệ bọn họ.

 

Văn Sâm vẫn mang dáng vẻ cũ, tóc mái nghiêng che đi hơn phân nửa gương mặt thanh tú, máy móc không cảm xúc canh giữ phía sau Lâm Chi Vũ.

 

Hồi lâu không gặp, không ngờ cuối cùng gặp lại anh ấy trong tình huống như vậy.

 

Thịnh Hoàn Hoàn quay qua nhìn Lâm Chi Vũ và Lăng Thiên Vũ với cảm xúc hoàn toàn khác, giống như cô thấy bản thân trước kia, hiện giờ vị trí của cô đã bị thay thế rồi.

 

“Thịnh tiểu thư.” Lâm Chi Vũ ôm Lăng Thiên Vũ đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, lộ ra ý cười thân thiện với cô: “Tôi chưa có cơ hội nói tiếng cảm ơn cô.”

 

“Cảm ơn tôi cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn hơi buồn cười, châm chọc nói: “Chúng ta có quen biết sao, từng có qua lại gì à?”

 

Lâm Chi Vũ không để ý đến sự sắc bén của cô: “Có lẽ Thịnh tiểu thư không quen biết tôi, nhưng tôi lại biết Thịnh tiểu thư, khoảng thời gian trước cảm ơn cô đã chăm sóc Thiên Vũ.”

 

“Cảm ơn cô đã chăm sóc Thiên Vũ.”

 

Thịnh Hoàn Hoàn đã từng nghe câu nói tương tự như vậy từ miệng của Lam Nhan.

 

Nhưng Lam Nhan là mẹ ruột của Thiên Vũ, Lâm Chi Vũ lại là gì?

 

Thịnh Hoàn Hoàn không cho rằng Lâm Chi Vũ thật lòng muốn nói cảm ơn cô.

 

Lâm Chi Vũ tiếp tục giải thích, giọng nói rất dịu dàng ôn hoà: “Chắc cô cũng biết tình trạng của Thiên Vũ, lúc ở nước M luôn là tôi ở bên nó, là tôi vượt qua khoảng thời gian đen tối nhất với nó.”

 

“Trước khi tới Hải Thành, tôi luôn lo lắng tình trạng của Thiên Vũ sẽ trở nên càng tệ, không ngờ nó lại gặp được cô.”

 

Lâm Chi Vũ nhìn gương mặt ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, trắng nõn tinh tế trước mắt mà nói tiếp: “Bởi vì chúng ta trông rất giống nhau, Thiên Vũ như một người sắp c.h.ế.t đuối gặp được khúc gỗ cứu mạng nên liều mạng muốn bắt lấy cô, vì thế mới đặc biệt ỷ lại vào cô.”

 

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ngờ mình lại nghe thấy lời nói làm người ta đau lòng đến vậy: Thiên Vũ thích bám lấy cô chỉ vì cô trông rất giống Lâm Chi Vũ?

 

Cô không tin, cô không tin lời nói tàn nhẫn này.

 

Vân Vũ

Cô nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ, ý cười bên miệng hơi cứng đờ, sau một lúc lâu cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thiên Vũ, cô ấy nói có đúng không, con thích dì là vì dì trông giống cô ấy sao?”

 

Lăng Thiên Vũ cứ nhìn cô chằm chằm, một lát sau mới gật gật đầu.

 

Thịnh Hoàn Hoàn khó tin mà trợn to hai mắt, n.g.ự.c quặn đau từng cơn, đau đến mức làm cô thở không nổi, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu châm chọc: “Thì ra là thế.”

Quả nhiên là cha con, tàn nhẫn y như nhau vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên gặp mặt Lăng Thiên Vũ, cậu bé nhào vào lòng cô như một con ch.ó con, nhu nhược đáng thương nhìn cô mà không chớp mắt lấy một cái, đáng yêu đến mức làm tim cô sắp tan chảy.

 

Lăng Tiêu bế cậu lên mà cậu vẫn cẩn thận lén nhìn cô.

 

Ở bữa tiệc sinh nhật, khi Lăng lão thái thái bảo cậu bé lựa chọn thì cậu từ chối Lam Tiếu và Triệu Giai Ca, chỉ đối xử đặc biệt với riêng cô, phản nghịch quái dị lại trở nên ngoan ngoãn dính người.

 

Cô cho rằng đây là duyên phận giữa cô và cậu nhóc, thì ra chỉ vì cô và Lâm Chi Vũ trông quá tương tự mà thôi.

 

Xem ra cô lọt được vào mắt Lăng lão thái thái và Lăng Tiêu là nhờ ơn Lâm Chi Vũ, nhờ vào diện mạo tương tự với cô ta.

 

Thì ra dù đối với Lăng Tiêu hay là Lăng Thiên Vũ thì cô cũng chỉ là vật thay thế mà thôi.

 

Lâm Chi Vũ nhìn sắc mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, có vẻ không đành lòng mà nói: “Tuy cách nói này rất tàn nhẫn, nhưng cô có quyền biết chân tướng, Thiên Vũ còn nhỏ không hiểu chuyện, hy vọng cô đừng trách tội nó.”

 

Thịnh Hoàn Hoàn nhắm đôi mắt cay cay lại, mấy giây sau mới mở ra rồi cười thật vô tâm: “Tôi nên cảm tạ nó, sao lại trách tội nó được?”

 

Cô nhìn Lâm Chi Vũ, thật lòng mà nói: “Cảm ơn cô đặc biệt lại đây nói cho tôi biết chuyện này, khi ly hôn với Lăng Tiêu tôi lưu luyến nhất là Thiên Vũ. Trong khoảng thời gian này tôi luôn cảm thấy có lỗi với nó, nghe cô nói xong đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm cả người.”

 

Lâm Chi Vũ trầm ngâm nói: “Tóm lại vẫn phải cảm ơn cô đã vất vả vào khoảng thời gian trước, về sau tôi sẽ chăm sóc hai cha con bọn họ thật tốt, Thịnh tiểu thư dịu dàng xinh đẹp như thế, chúc cô sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình.”

 

Từ những lời này có thể nghe ra Lâm Chi Vũ không phải một cô gái đơn giản, chúc phúc là giả, tới bày ra thân phận của mình mới là thật.

 

Nhưng lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không có tâm tình so đo với cô ta.

 

Cô ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp lại một câu: “Cảm ơn.”

 

Sau đó cô nhìn về phía cậu nhóc trong lòng Lâm Chi Vũ, muốn cười lại cười không nổi.

 

Cô muốn giơ tay xoa xoa đầu cậu nhóc, nhưng bàn tay vươn đến đỉnh đầu cậu rồi lại thu về.

 

Thôi, cứ như vậy đi!

 

Thịnh Hoàn Hoàn không nói nữa mà dời mắt khỏi khuôn mặt đáng yêu của cậu nhóc, xoay người đi vào trong đám người.

 

Lăng Thiên Vũ nhìn bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn, hốc mắt dần dần đỏ lên.

 

Có lẽ mới đầu chỉ vì cô giống Lâm Chi Vũ. Lăng Thiên Vũ đang co ro trong góc tối đặc biệt khát vọng nhìn thấy ánh sáng nên khi Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện, diện mạo và sự dịu dàng của cô làm cậu cảm thấy ấm áp, làm cậu muốn nắm chặt lấy.

 

Sau đó khi ở chung, tình cảm của Lăng Thiên Vũ dành cho Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng tăng, từ khát vọng tiếp cận đến ngày một ỷ lại tin tưởng.

 

Nhưng cuối cùng cô vẫn đi rồi.

 

Dù cậu nhóc nỗ lực giữ lại như thế nào thì vẫn không nắm được cái gì, cô vẫn bỏ lại cậu không trở lại nữa.

 

Cũng may Lâm Chi Vũ xuất hiện, lại mang đến ánh sáng cho Lăng Thiên Vũ.

 

Rốt cuộc Lăng Thiên Vũ có thể đi ra khỏi vực sâu đau khổ, cậu không muốn nhớ đến người bỏ mặc mình nữa, nhưng lúc này cậu vẫn không nhịn được mà đỏ mắt lên.

 

Vì sao lại đi như vậy?