Vì sao cô không sờ đầu cậu?
Trong nhà họ Đường, Đường Nguyên Minh đã hỏi ra được từ miệng của người phục vụ rằng anh ta bị Lăng Tiêu sai khiến cố ý hất rượu lên người Thịnh Hoàn Hoàn.
Còn dụng ý của Lăng Tiêu thì ngẫm lại trạng thái vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh đã suy đoán ra được một ít.
“Kéo hắn xuống đi!” Đường Nguyên Minh lạnh lùng nhìn người đàn ông bị đ.á.n.h cả người m.á.u me trên mặt đất, vung tay lên mặc kệ anh ta xin tha thế nào cũng thờ ơ.
Vừa đi xuống lầu anh đã nhìn thấy Đường Thắng Võ ngồi trong phòng khách chờ đợi mình.
Đường Nguyên Minh biết rõ còn cố hỏi: “Sao chú không tiếp khách ở bên ngoài đi.”
Đường Thắng Võ nghiêm khắc trách cứ anh: “A Minh, cháu quá càn quấy, vị hôn thê của cháu là Triệu Giai Ca, kết quả cháu lại bỏ mặc người ta trong nhà mà dẫn Thịnh Hoàn Hoàn tới, cháu để mặt mũi hai nhà ở đâu?”
“Vị hôn thê?” Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Trước giờ cháu chưa từng thừa nhận.”
Hơn nữa anh không đi đón Triệu Giai Ca, không phải cô ta cũng đến với Lệ Hàn Tư sao?
Đường Thắng Võ nặng nề nói: “Nếu cháu không hài lòng với cuộc hôn nhân này thì mau mau nói rõ ràng với ba cháu đi, phía Triệu gia thì cháu cũng tự đi giải thích, dù sao quan hệ giữa hai nhà cũng thân thiết.”
“Còn Thịnh Hoàn Hoàn, tuy hiện tại cô ta đã ly hôn với Lăng Tiêu, nhưng dù sao cũng không quá sáng rọi, gần đây thanh danh cũng không tốt, ba cháu bảo chú dặn dò cháu là xưa nay hồng nhan họa thủy, tốt nhất tránh xa cô ta ra.”
Đường Nguyên Minh nghe xong thì không đáp lại câu nào, một lúc sau mới mở miệng: “Chú nói xong chưa?”
Đường Thắng Võ than nhẹ: “Đừng trách chú lắm miệng, người phụ nữ như Thịnh Hoàn Hoàn không thích hợp với gia đình chúng ta.”
“Người phụ nữ như cô ấy là sao?” Đường Nguyên Minh châm chọc ép hỏi: “Trước kia chú và ông già không phải nói như vậy.”
Đường Thắng Võ bị ép hỏi nghẹn lời, đành nhận thua nói: “Cháu cũng biết đó là trước kia, hiện giờ tình trạng của nhà họ Thịnh như thế nào, Thịnh Hoàn Hoàn đầu tiên là bị Mộ Tư vứt bỏ trở thành trò cười của cả thành phố, sau đó gả cho Lăng Tiêu rồi ly hôn trong chớp nhoáng, đây là vết nhơ cả đời không xoá đi được của cô ta.”
“Dù Thịnh Hoàn Hoàn đi đến đâu cũng không thoát khỏi năm chữ ‘Vợ trước của Lăng Tiêu’, cháu cũng đâu muốn sau này những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng mình đúng không? Huống chi đến bây giờ hai người kia còn dây dưa không rõ.”
Lời nói của Đường Thắng Võ không làm Đường Nguyên Minh d.a.o động chút nào, anh lạnh nhạt nhìn Đường Thắng Võ mà nói: “Làm phiền chú nói với ông già cháu một tiếng là cuộc đời cháu do cháu làm chủ, cháu đã bỏ chính trị theo thương nghiệp rồi, còn để ý đến thứ hư vô mờ ảo như thanh danh sao?”
Đường Thắng Võ rất bất đắc dĩ: “A Minh, vì sao cháu lại cố chấp như thế!”
Đường Nguyên Minh cười cười: Đúng vậy, vì sao anh lại cố chấp như thế?
Đêm nay người có tâm tình tệ nhất không ai khác ngoài Triệu Giai Ca, khi người nhà họ Đường phát thiệp mời thì đã nói hôm nay Đường Nguyên Minh sẽ đến đón cô ta.
Cô ta tràn đầy chờ mong trang điểm thật đẹp, muốn tỏa sáng rực rỡ ở tiệc mừng thọ, kết quả lại bị Đường Nguyên Minh cho leo cây, cuối cùng còn phải dựa vào Lệ Hàn Tư để giữ thể diện.
Mà Đường Nguyên Minh thì sao, cư nhiên công khai dẫn Thịnh Hoàn Hoàn tham dự.
Đã có không ít người biết cô ta và Đường Nguyên Minh sắp sửa liên hôn, anh làm như thế không phải là cố ý vả mặt cô ta sao?
Tốt xấu gì cô ta cũng là thiên kim của nhà họ Triệu, dựa vào cái gì muốn chịu sự nhục nhã này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“A Ca, chúng ta nhảy một điệu nhé?” Ánh mắt của Lệ Hàn Tư vẫn tập trung trên người Triệu Giai Ca.
Vân Vũ
Triệu Giai Ca không có hứng thú mà lắc đầu: “Không muốn nhảy, anh đi làm gì thì làm đi, em sẽ tự lo cho mình.”
Lệ Hàn Tư nhớ tới chuyến này còn có việc phải làm nên không thể không tạm thời rời khỏi Triệu Giai Ca: “Vậy anh đi làm việc, em đừng uống rượu, cũng đừng chạy loạn đấy.”
Triệu Giai Ca trợn mắt nhìn anh ta một cái rồi bất đắc dĩ cười nói: “Em biết rồi, anh cứ nói mãi.”
Lệ Hàn Tư rời đi thì ý cười bên miệng Triệu Giai Ca lập tức biến mất, sau đó đưa mắt tìm kiếm Lăng Tiêu khắp nơi.
Cô ta phải giành lại một ván cho mình.
Sau khi Lâm Chi Vũ nói những lời đó với Thịnh Hoàn Hoàn thì lập tức đi tìm Lăng Tiêu, không hề phát hiện sự khác thường của Lăng Thiên Vũ.
Cuối cùng Lâm Chi Vũ nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi hút t.h.u.ố.c trong một góc thì ôm Lăng Thiên Vũ muốn chạy qua, nhưng lại thấy Triệu Giai Ca đã ngừng lại trước mặt Lăng Tiêu.
Lâm Chi Vũ dừng bước, nhìn Triệu Giai Ca với ánh mắt dò xét.
“Vì sao Lăng thiếu lại ngồi đây uống rượu giải sầu?”
Triệu Giai Ca nâng rượu vang đỏ ngồi xuống đối diện Lăng Tiêu, ngón tay ngọc vén mái tóc dài ra phía sau, để lộ ra bả vai mượt mà và xương quai xanh xinh đẹp.
Cô ta mặc một chiếc váy dài cúp ngực, trước n.g.ự.c là một mảng trắng trẻo, mái tóc xoăn dài kết hợp với gương mặt được trang điểm tinh xảo càng làm tăng vẻ quyến rũ mà không dung tục.
Thấy Lăng Tiêu không đáp lại mình, Triệu Giai Ca nhếch môi đỏ: “Không ngại để tôi uống vài ly với anh chứ?”
Nếu là trước kia Lăng Tiêu nhất định sẽ không cảm xúc bảo Triệu Giai Ca cút, nhưng hiện tại hắn lại ngầm đồng ý cho cô ta ngồi xuống: “Nghe nói Triệu tiểu thư và Đường đại thiếu gia đã đính hôn, người mà cô nên ở bên cạnh không nên là anh ta sao?”
Triệu Giai Ca cười cười: “Anh cũng thấy rồi, tôi không có cơ hội này.”
Triệu Giai Ca tạm dừng rồi hỏi lại: “Lăng thiếu thì sao, sao lại mặc kệ vị hôn thê xinh đẹp như Lâm tiểu thư mà ngồi trong góc im lặng uống rượu giải sầu?”
Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực, lười biếng nhìn cô gái tự cho là thông minh trước mặt: “Triệu tiểu thư nghĩ sao?”
Triệu Giai Ca im lặng, ngón tay ngọc nhỏ dài lắc lắc ly rượu vang đỏ trên bàn rồi nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiêu: “Tôi rất tò mò, Lăng thiếu chấp nhận Lâm tiểu thư là vì cô ta trông giống Thịnh Hoàn Hoàn hay là do cha mẹ an bài?”
Lăng Tiêu nhướng mày: “Vì sao không thể là tôi thích Lâm Chi Vũ?”
Triệu Giai Ca lắc đầu cười nhạt: “Lăng thiếu không thích Lâm tiểu thư, nếu không sẽ không ngồi một mình ở chỗ này uống rượu giải sầu.”
Lăng Tiêu nói: “Vậy Triệu tiểu thư nói xem vì sao tôi lại ngồi ở chỗ này uống rượu giải sầu?”
Triệu Giai Ca lại nói: “Tôi đâu dám phỏng đoán tâm tư của Lăng thiếu.”
“Triệu tiểu thư ngồi ở đây không phải là muốn san sẻ với tôi sao? Chẳng lẽ còn có chuyện khác?”
Triệu Giai Ca ngẩn người.