Bạch Thẩm Phi cất vào túi quần, rồi đi lên nhà trên đã thấy Tô Mạn Du ngồi cùng với Tô Thuỷ Liên đang xem bộ phim dài tập chiếu trên truyền hình. Trên bàn có ca nước dừa chắc là do bố anh bổ, Bạch Thẩm Phi rót hai cốc nước dừa một cốc để gần Tô Thuỷ Liên. Sau đó ngồi sau lưng cô kéo cô ngồi trên dùi mình đưa cốc nước dừa vào tay cô. Tô Mạn Du cũng thuận theo anh tựa đầu vào ngực anh.
“Có mệt không?” anh dịu dàng vuốt mái tóc cô, Tô Mạn Du uống một ngụm nước dừa rồi lắc đầu.
“Ngon không?” anh cúi đầu vào cổ cô hít hương thơm nhẹ.
Tô Mạn Du nhìn cốc nước trong tay mình lại nhớ đến lúc anh leo lên cây hái dừa: “Không ngon!!!” Tô Mạn Du nắm chặt cốc nước cúi gầm mặt xuống thật giống trẻ con phạm lỗi sợ bị mắng. Đương nhiên anh biết cô nói vậy vì không muốn anh trèo lên cao thế nữa.
“Tiểu Du trẻ con nói dối không tốt đâu!!!” Bạch Thẩm Phi nâng cốc nước dừa đưa lên miệng cho cô uống.
Biết Tô Mạn Du bị dị ứng với hải sản má Lam Trúc cố ý đi chợ chiều bán ít rau và bánh lấy chút tiền mua ít thịt về kho với trứng gà mới đẻ, xào thêm ít rau, nấu canh đậu với thịt băm. Sau bữa cơm tối bố mẹ anh liền nghỉ, Bạch Thẩm Phi cùng Tô Thuỷ Liên và Tô Mạn Du ra bờ sông lúc chiều giờ thuỷ triều lên nước trong vắt có thể nhìn thấy ánh trăng dưới đáy sông vô cùng lung linh.
Bên bờ sông cũng là đám trẻ lúc chiều đang đốt lửa quay gà, nướng trứng và khoai vui vẻ cười nói ăn uống cùng nhau. Vừa thấy cả ba người liền gọi đến cùng ăn cho đến tận 11h đêm, thấy Tô Mạn Du mệt mỏi dựa vào vai mình Bạch Thẩm Phi với Tô Thuỷ Liên liền đưa cô về nhà.
Khi về đến nhà, Tô Thuỷ Liên liền về phòng mình ngủ còn Bạch Thẩm Phi lấy chỏng tre mang ra ngoài sân kéo cô đã mệt nhoài ngồi trên dùi mình: “Tiểu Du” Bạch Thẩm Phi nắm lấy tay cô đặt lên miệng: “trước khi ngủ chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Tô Mạn Du đưa đôi mắt sắp không mở nổi nhìn anh mà ngoan ngoãn gật đầu
“Tiểu Du từ khi gặp em, cho đến lúc chúng ta sống cùng nhau anh lúc nào cũng xem em như em gái mà đối đãi, chăm sóc coi đó là trách nhiệm của người anh trai luôn bảo vệ em giống như bảo vệ Thuỷ Liên vậy.” Bạch Thẩm Phi hít một hơi thật sâu đặt cô ngồi xuống chỏng tre bản thân thì quỳ xuống nắm lấy tay cô: “Tiểu Du, 27 năm qua anh chưa từng yêu ai cũng chưa bao giờ thân mật với người khác giới nào. Anh cứ nghĩ bản thân sẽ không lấy ai cả mãi mãi sẽ sống trong cô độc nhưng cho tới lúc em xuất hiện đảo lộn cuộc sống của anh. Thì lúc ấy anh đã hiểu bao năm người anh đợi suốt 27 năm qua chính là em. Anh bây giờ không muốn làm anh trai của em nữa càng không muốn người đàn ông khác ở bên cạnh em. Vì ông nội mà anh ở bên cạnh em anh muốn làm người đàn ông của em bảo vệ che chở cho em. Em có đồng ý gả cho anh không?” Bạch Thẩm Phi nắm chặt tay cô, nhìn thẳng vào mắt trong veo như mặt hồ của cô.
Tô Mạn Du thấy trái tim bên ngực loạn nhịp, đập mạnh mẽ cả cơ thể như có một làn gió xuân ngay cả thở cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô không hiểu hết những gì à anh nói nhưng những thông tin đó không quan trọng. Hình như anh đang cầu hôn cô, anh hỏi cô có đồng ý lấy anh không. Chưa một ai hỏi ý kiến của cô ngay cả ông bà nội cô nói gả cô đi cũng chưa từng hỏi ý kiến hay quan tâm đến cảm xúc của cô. Bản thân cô cũng không hiểu sao nước mắt cứ trào ra: “Tiểu Du, đừng khóc nếu em…”.
Bạch Thẩm Phi lúng túng không biết làm sao vì không nghĩ mình sẽ bị cô từ chối.
“Thẩm Phi em rất hạnh phúc” tiểu Du lao về phía anh ôm anh thật chặt, có những giọt nước mắt rơi trên vai anh. Bạch Thẩm Phi bổng ngẫn ra một lúc mới ý thức được anh liền vòng tay qua ôm thật chặt cơ thể đang run rẩy vì khóc. Lần đầu tiên cô gọi tên anh, anh cảm thấy cảm xúc dân trào khi có một ai đó gọi tên mình. Bạch Thẩm Phi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô áp đôi môi mình vào đôi môi mềm mại của cô. Nụ hôn vụng về hai hàm răng chạm nhau có chút khó khăn lắm anh mới tìm được cách hôn đúng dễ chịu quấn lấy cô. Khi nụ hôn kết thúc cả cơ thể mềm mại của cô nằm trong lòng anh thở hổn hển: “sau này cần phải luyện tập thật nhiều.” Bạch Thẩm Phi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô trêu chọc.
5h sáng hôm sau má Lam Trúc của thức dậy ra khỏi nhà liền thấy Tô Mạn Du đang nằm gọn trong vòng tay của Bạch Thẩm Phi chăn đang đắp ngay bụng liền lắc đầu liền đắp lại hộ hai người. Sau đó đi xuống bếp nấu một nồi cháo gà thơm lừng, đi đánh thức mọi người thì cũng đã 6h.
Bạch Thẩm Phi cùng Tô Mạn Du sau khi dùng bữa sáng xong liền lấy xe để về thành phố. Khi xong bữa má Lam Trúc vô tình nhìn thấy trên ngón áp út của cả hai đều đeo nhẫn mà ngày hôm qua bà đã đưa cho khiến bà vô cùng hài lòng cả buổi sáng luôn cười không khép được miệng.
Trên đường về không biết tên mặt dày nào đó công khai nắm tay cô suốt cả dọc đường về nhà mà mặt cứ tĩnh bơ khiến Tô Mạn Du da mặt mỏng đỏ như trái cà chua.
Vừa vào nhà đã thấy dì trương đang nấu ăn trong bếp không để ý đến họ. Bạch Thẩm Phi mang cô vào phòng đi đến giường kéo cô ngồi lên dùi mình ôm cô lười biếng.
“Làm sao bây giờ? Anh không muốn xa em chút nào!!! tiểu Du hay em đến công ty anh làm đi!!!” Bạch Thẩm Phi gối đầu lên vai cô dịu dàng nói. Tô Mạn Du đặt bàn tay nhỏ của mình lên bàn tay tô lớn của anh đang ôm eo mình suy nghỉ một lúc. Cô cũng không muốn phải rời xa anh nhưng cô không giỏi gì cả lại còn ngốc nghếch, nếu đến công ty anh nhất định hại ít lợi nhiều có lẽ sẽ gây phiền phức cho anh. Chưa kể nơi đó có rất nhiều người rất đáng sợ Tô Mạn Du chuyển người chui vào lòng anh lắc đầu.
“Tiểu Du, em đừng lo lắng lần trước anh cho em làm thử các thông số trên mạng em đã làm rất tốt. Tiếng anh của em cũng không kém, còn nữa anh thấy em đánh văn bản rất khá. Anh có thể chịu thiệt để em làm thư ký riêng cho anh.” Bạch Thẩm Phi nâng mặt cô lên đặt một nụ hôn lên môi cô, vậy là chuyện cô đến công ty anh làm được quyết định mà không cần thông qua sự đồng ý của cô
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***