Cô Vợ Ngốc Ép Hôn Của Boss

Chương 10



3h chiều, Tô Thuỷ Liên cùng Bạch Thẩm Phi dẫn cô ra con sông sau nhà. Con sông nước nông có rất nhiều đứa trẻ lớn nhỏ trai gái đủ cả đang lội nước bắt cua. Tô Thuỷ Liên đi xuống sông buổi sáng đặt lưới giờ đã có rất nhiều cua cá mắc vào lưới, cô bé hả hê để cua cá vào rổ đeo bên hông mình. Bạch Thẩm Phi đỡ cô đi xuống sông một cách cẩn thận đi dọc con sông theo đám trẻ bổng nhiên anh dừng lại chọc tay móc lên một cục đất biết cử động sau khi rửa qua nước sông thì ra đó là một con cua to sau đó thả vào cái rổ vắt bên hông Tô Thuỷ Liên. Tô Mạn Du thấy hành động của anh cũng bắt chước làm theo ai ngờ vừa thò tay vào lỗ đã bị con cua cắt một cái đau đến nỗi cả hai mắt đều đỏ ửng lên.

Bạch Thẩm Phi kéo cô lên cũng kéo luôn cả con cua đang kẹp trên tay cô, anh cẩn thận gỡ con cua ra khỏi tay cô vứt cho Tô Thuỷ Liên liền kéo cô ra sông rửa tay. Thấy máu từ tay cô chảy ra mà cảm thấy đau lòng đưa lên miệng ngậm sau đó kéo cô vào lòng vừa giận vừa buồn cười: “Ngốc à, ai bảo em chọc vào lỗ cua phải chọc sau lỗ chứ?”

Tô Mạn Du đưa đôi mắt đỏ ửng như sắp khóc của mình nhìn anh, Bạch Thẩm Phi kéo cô coi lỗ nhỏ trên đất chỉ cô cách bắt cua. Thật không ngờ bị con của cắp cho phát khiến anh hét toán lên, Tô Mạn Du thấy vậy thì ngây ngô cười vô cùng đáng yêu.

“Tô Mạn Du em thấy chồng mình bị cua kẹp vui lắm à! được rồi anh sẽ cho nó cắp em luôn!” Bạch Thẩm Phi gỡ con cua trên tay mình đưa lên doạ cô. Tô Mạn Du sợ hãi định chạy nhưng nền đất trơn khiến cô sút thì ngã may mà Bạch Thẩm Phi nhanh tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng anh mới đứng vững.

Bạch Thẩm Phi muốn đùa tiếp đưa con cua về phía mũi cô, Tô Mạn Du sợ nhắm hai mắt lại. Nhìn thấy hành động đáng yêu này anh nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô: “Ngốc!!”

Mọi người bắt cua đến 5h chiều thì ai về nhà nấy Tô Thuỷ Liên hí hửng với rổ toàn cua cá của mình đi trước. Bạch Thẩm Phi nắm tay cô dạo bước trên đường về, bóng hai người ngã trên đường màu vàng: “tiểu Liên em về mang con dao ra đây!! anh hái dừa cho uống!!” về gần đến nhà Bạch Thẩm Phi đứng dưới tán cây dừa rì rào gọi Tô Thuỷ Liên. Cô nhóc nhìn anh rồi phòng nhanh về nhà lấy dao.

“Tiểu Du, em uống nước quả kia chưa? Chúng rất ngọt để anh hái cho em uống nha!!!” Tô Mạn Du ngây ngốc nhìn anh rồi nhìn cây dừa cao gấp mười mấy lần anh. Không hiểu anh hái kiểu gì nhưng nhất định là không phải chỉ đưa tay ra là có thể hái được. Đến khi Bạch Thẩm Phi nhận con dao từ tay Tô Thuỷ Liên chuẩn bị trèo lên cây dừa thì tay đã bị cô níu lấy.

“Không!!!” Tô Mạn Du nhìn anh lắc đầu không muốn anh trèo lên. Bạch Thẩm Phi đương nhiên hiểu cô muốn gì xoa đầu cô rồi giao cô cho Tô Thuỷ Liên. Mặc dù đã 10 năm anh không trèo nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn như xưa chẳng mấy chóc đã trèo lên đến ngọn cây chặt dừa xuống. Ở dưới đất Tô Mạn Du sợ đến phát khóc.

“Chị đừng khóc không sao đâu, anh hai trèo dừa giỏi lắm!!” Tô Thuỷ Liên thật sự không biết làm sao thì Bạch Thẩm Phi đã leo xuống đưa dao và dừa cho em gái rồi ôm cô vào lòng.

“Ngoan nha!! anh thương.”

Khi cả ba người về nhà, má Lam Trúc từ bếp đi lên nhìn thấy định gọi ba đưa vào uống sữa đậu nành mà bà vừa mới nấu lại thấy mắt cô đỏ hoe như vừa khóc mới dịu dàng hỏi

“Tiểu Du, sao con khóc có phải nhóc con bắt nạt con không?” Tô Thuỷ Liên bên cạnh cười không ngậm được mồm: “mẹ, là anh hai muốn hái dừa mà chị dâu không cho nhưng anh hai cố tình làm, nên chị ấy mới khóc!!” Tô Thuỷ Liên chọc anh hai mình cười hả hê. Má Lam Trúc kéo cô vào lòng giỗ dành còn đưa tay ra đánh yêu con trai: “Trời ơi là trời!!!”

Tô Mạn Du bị Tô Thuỷ Liên kéo đi tắm cùng còn Bạch Thẩm Phi đương nhiên tự giải quyết ngoài giếng. Bạch Thẩm Phi vừa tắm xong thì bị má Lam Trúc kéo vô góc bếp rồi ấn vào tay anh một chiếc hộp đỏ nhung.

“Gì vậy mẹ?” Bạch Thẩm Phi tò mò mở chiếc hộp trong tay bên trong là đôi nhẫn vàng trơn, bên trong nhẫn to khắc chữ ‘chung’, bên trong nhẫn nhỏ khắc chữ ‘thuỷ’ xem ra chúng đã được mấy chục năm rồi.

“Cái này là lúc mẹ và bố con kết hôn ông bà nội đã trao cho cha và mẹ, giờ mẹ trao cho con để con mang con dâu về cho mẹ. Bố con sang nhà thầy Lý rồi 28/11 là ngày tốt hợp với hai đứa từ giờ đến lúc đó còn ba tháng nữa, con hãy sắp xếp cho ba và mẹ qua nhà tiểu Du nha!!!” má Lam Trúc đầy mong chờ.

“Mẹ!!! cái này con không nhận được! Mẹ nên trao cho Cao Nghiêm mới đúng.” Bạch Thẩm Phi đóng hộp lại đưa vào tay bà.

“Nhóc con mẹ nuôi con từ bé đến lớn, bao năm nay người bái tổ tông của tô gia là con. Dù con không phải con mẹ thì con cũng là người Tô gia, huống chi trước lúc ông bà con lâm chung cũng đã dặn ta nhật định phải giao cho con.” má Lam Trúc nhất định không nhận về.

“Mẹ!!!”

“Được rồi mau lên chăm sóc tiểu Du đi, đừng làm vướng tay chân mẹ nấu cơm” má Lam Trúc đẩy anh ra khỏi bếp. Bạch Thẩm Phi nhìn bóng lưng bà lọ mọ trong bếp trái tim ấm áp lại thường. Tìm kiếm bao năm thì ra nó lại ở ngay trước mắt.



***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***