Cô Vợ Ngốc Ép Hôn Của Boss

Chương 18



Đôi co một hồi thấy đã đến 10h, Bạch Thẩm Phi bế cơ thể nhỏ cùng với chăn xuống nhà đem cô ngâm vào bể nước nóng. Ngay đại sảnh, ngâm được một lúc thì có người mở cửa mang bữa trưa đến và thu dọn bữa sáng. Tô Mạn Du hoàn toàn không biết chuyện này bây giờ cô và anh lại trần như nhộng. Khuôn mặt vốn đã mỏng bây giờ lại đỏ ửng vô cùng đáng yêu còn ai đó vẫn thoải mái ôm mỹ nữ. Thi thoảng còn uống một chút rượu nho vô cùng nho nhã giống như chả có chuyện gì. Sau khi chuẩn bị đồ ăn cho hai người, thì có một người tầm 40 tuổi là lão Hồ cung kính cúi người:

- Bạch thiếu gia những thứ người yêu cầu đã chuẩn bị xong rồi ạ.

Bạch Thẩm Phi uống một hớp rượu vừa gật đầu vừa nói:

- Bảo Người lên dọn phòng những người còn lại lui hết đi.

- Vâng thưa Bạch thiếu gia.

Lão hồ sai 3 người hầu gái lên lầu dọn phòng rồi đưa hết những người còn lại rời đi. Chỉ còn lại hai người Bạch Thẩm Phi mới nắm tay cô

- Em lên lầu thay quần áo đi.

- Hả ?

- Còn “hả” chẳng lẽ em muốn bày thân thể của mình cho mọi người thấy sao ?

- Ồ

- “Hả” với “ồ” em có thể nói chữ khác được không?

- Ừm..

Sau khi dùng bữa sáng xong Tô Mạn Du đòi ra biển chơi nhưng do trời nắng qua Bạch Thẩm Phi không cho, liền kéo cô vào ghế ngồi xem phim hoạt hình. Nhưng Tô Mạn Du không chịu cứ giãy giụa mãi như một đưa trẻ. Cũng không thể trách được từ nhỏ cô đã bị nhốt ở biệt thự Tô gia nào có được ra ngoài huống chi là biển cả lớn như thế này. Nói đến biển Bạch Thẩm Phi bị cô doạ cho gần chết, ai đi du thuyền mà cứ đưa nữa người ra ngoài lan can không kia chứ trái tim của anh bị cô làm cho muốn nhảy ra ngoài không biết bao nhiêu lần.

- Tiểu Du, em đừng đề cao sức chịu đựng của anh em còn như thế nữa anh sẽ …

Bạch Thẩm Phi cúi xuống cắn nhẹ vào vai cô. Nhớ cơn đau hôm qua cô liền như miếng tảo biển nhúng nước mềm mại ngoan ngoãn chui vào ngực anh. 4 giờ chiều nắng xuống gió thổi vi vu, Bạch Thẩm Phi nắm tay cô dịu dàng bước trên cát thỉnh thoảng hôn nhẹ lên mu bàn tay mềm mại ánh mắt chứa đựng sự yêu thương chỉ tiết cảnh có còn người vô tình. Tô Mạn Du lần đầu đi chân trần trên cát cảm giác vô cùng mới lại còn có cảm gia từng đợt sóng xanh chạm vào bàn chân vô cùng mát mẻ đôi mắt liền sáng như sao trời.

- Tiều Du nhìn kìa.

Tay Bạch Thẩm Phi đưa tay chỉ về phía cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp mặt trời vô cũng to lớn lặn dần xuống biển. Ánh hào quang đỏ vàng làm đỏ rực cả vùng biển.

- Đẹp quá !!!

Bạch Thẩm Phi xoay người cô đối diện mình cúi xuống hôn lên đôi môi cô vòng tay ôm cô kéo vào lòng. Màng đêm buông xuống những chi tiết trên hòn đảo đều được tô điểm bởi những ánh đèn lung linh. Tô Mạn Du mặc một bộ váy dạ hội đen đính đá pha lê còn Bạch Thẩm phi thì một bộ vest sẩm màu cùng nhau ngồi trên tầng 2 nhà tiếp đón thưởng thức món ăn tuyệt mỹ lắng nghe tiếng sóng biển rì rào vô cùng lãng mạn.

- Tổng giám đốc Bạch Thật không ngời lại gặp ngài ở đây.

Một người đàn ông mặc một bộ đồ đen bằng vải vô cùng thoải mái dáng người cao ráo, khuôn mặt chữ điền ngũ quan sắc nét. Điều đặc biệt chính là người này là đôi mắt xanh như ngọc có thể là con lai. Một tay cầm ly rượu một tay ôm người phụ nữ mang bầu chính tháng. Mạc dù bụng rất to nhưng người phụ nữ này lại vô cùng xinh đẹp nụ cười dịu dàng ánh long lanh như một vì sao trong đêm ẩn chứa một điều bí ẩn làm cho người ta khó hiểu được,

- Tổng giám đốc Âu, Âu phu nhân đúng là trùng hợp.

Bạch Thẩm Phi cầm ly rượu đứng lên đi về phía cô. Tô Mạn Du hiểu ý đứng lên để anh ôm eo mình, Bạch Thẩm Phi cụng ly với người đàn ông bí ẩn trước mặt cả hai cùng uống hết ly rượu cười.

- Vị này nhất định là Bạch phu nhân tiểu thư của Tô gia rồi. Thật thứ lỗi hôm đó đông người tôi đây không thể chen nỗi để chúc mừng hai vị.

- Âu tổng chê cười rồi, hôm đó tiếp đãi không tốt. Tiểu Du đây là tổng giám đốc Âu công ty Âu Dược, còn vị này là Âu phu nhân.

Thẩm Phi đưa tay giới thiệu hai người trước mặt.

- Âu Dương Phi phàm hân hạnh được gặp Bạch phu nhân.

Âu Dương Phi Phàm đưa tay ý định bắt tay cô, Tô Mạn Du đưa mắt nhìn bày tay to lớn kia rồi nhìn anh cuối cùng lịch sự đưa tay bắt tay hắn.

- Tô Mạn Du, rất vui được gặp ngài.

Giọng cô bé có chút đề phòng nhưng Âu Dương Phi Phàm bắt tay cô vô cùng nhẹ không hề có ý lợi dụng.

- Mạn Du tên cô thật hay tên tôi là Hạ Lan Hải Đường, là cây hoa hải đường.

Lan Hải Đường không giống chồng mình mà có vẻ kích động nắm hai bàn tay trắng mềm của cô giống như chị em lâu ngày mới gặp.

- Hai vị đến đây là?

Bạch Thẩm Phi nhìn bụng bầu của Lan Hải Đường hàm ý.

- Hải Đường sắp sinh, chúng tôi bàn bạc muốn sinh đứa bé ở đây.

Âu Dương Phi Phàm ôm eo vợ mình còn cười vô cùng hạnh phúc.

- Âu tổng đả coi trọng rồi.

- Không dám không làm phiền hai vị nữa.

Âu Dương Phi Phàm ôm vợ mình rời đi. Bạch Thẩm Phi nhìn hai bòng người rời đi quay lại cười với cô định ngồi vào chỗ để tiếp tục dùng bữa thì tiếng nhạc vang lên. Bạch Thẩm Phi liền làm một động tác mời nhảy cô nhìn anh vội vàng lắc đầu.

- Em không biết.

- Không sao, anh dạy em.

Bạch Thẩm Phi nắm lấy tay cô kéo vào lòng vòng tay ôm eo cô, Tô Mạn Du vì bị bất ngờ cả cơ thể đập mạnh vào người anh bàn tay vô tình đặt lên vai anh

- Xin lỗi, Xin lỗi.

Tô Mạn Du giẫm lên chân anh xin lỗi lần thứ N khuông mặt sắp khóc đến nơi thì Bạch Thẩm Phi không giữ bình tĩnh được nữa kéo cô rời khỏi nhà hàng về biệt thự liền mang cô lên phòng đem cơ thể mềm mại nằm úp trên giường. Trước đây gả cho anh bà cô chỉ nghĩ là tìm một người chăm sóc sẽ không chạm vào cô nhưng khi mẹ nuôi đến nhà bà đã hiểu sự nghiêm túc với mối quan hệ này. Bà sẽ có cháu để bế nên đã dặn dò tiểu Du trước khi hai người thân mật với nhau chỉ cần nhớ 4 nhu mì mềm mại.

Tô Mạn Du đưa tay ra sau với tìm tay anh, Bạch Thẩm Phi nhìn hằng động liền nắm lấy tay cô thì bị cô kéo tay gần về phía ngực anh có thể cảm thấy trống nỗi trong lòng. Từ hôm qua đến giờ cơ thể cô luôn cứng nhắc thực sự giống như một khúc gỗ giờ bổng nhiên trở nên mềm mại.

- Tiểu Du anh yêu em.



***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***